Vân Hách Liên Thiên
-
Chương 22: Làm bạn
Edit: Chrysanthemum
Mới vừa chạm đất, bạch quang chợt lóe lên, Thương Ngôn cư nhiên biến lại nguyên hình thành đại bạch hổ ngân bạch. Y thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Hách Liên Vân Thiên, sợ hắn giễu cợt mình như thế là xấu xí. Hữu khí vô lực ngã nằm xuống đất, Thương Ngôn tự chìm vào dòng hối hận của mình.
Lại gặp Tiểu Tam không hề biết xem sắc mặt, thấy Thương Ngôn hóa thành nguyên hình liền vui vẻ chạy sang thân thiết, cũng không nhớ đến vừa rồi mình vừa rống y. Thương Ngôn là đang vì bị Tiểu Tam Tiểu Tứ thấy bộ dạng dọa người vừa nãy của mình mà sinh bực tức đây, Tiểu Tam cư nhiên lại chọn lúc này đi trêu chọc Thương Ngôn, kết quả chỉ cần suy nghĩ chút là biết ngay.
Tiểu Tam vừa mới lại gần Thương Ngôn cọ cọ, y lập tức xoay người một cái, đem Tiểu Tam đặt dưới thân. Hình thể của Thương Ngôn có thể nói là lớn hơn Tiểu Tam rất nhiều, cơ hồ đè cả người Tiểu Tam dưới bụng mình. Tiểu Tam tự nhiên bất mãn vùng vẫy, đáng tiếc phản kháng không có hiệu quả, Thương Ngôn nhàn nhã gối gầu lên chi trước, đưa mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Vân Thiên nấu cơm, hoàn toàn không để ý tới Tiểu Tam ồn ào.
Chờ đến khi Hách Liên Vân Thiên nấu xong bữa tối cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ, ơ, Tiểu Tam sao lại không thấy đâu? Cho là nó chịu không nổi mà chạy ra ngoài chơi nên Hách Liên Vân Thiên cũng không để ý, đặt bá thịt xuống trước mặt Tiểu Tứ, sau đó mỉm cười ngồi xuống trước mặt Thương Ngôn.
Sờ sờ bộ lông xinh đẹp của y, “Sao lại đột nhiên hóa về nguyên hình? Ngươi có đói bụng không, không muốn ăn cùng sao?”
Thương Ngôn gục đầu làm ổ dưới hai chân, im lặng không nhìn đến Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên thấy bộ dạng giống như đà điểu này của Thương Ngôn thì không khỏi buồn cười sờ sờ cái lỗ tai lộ ra của y, “Ngươi trong hình dạng này có thể nói chuyện không?”
“… Ân.” Thương Ngôn ứng thanh.
“Nhìn thấy Tiểu Tam ở đâu không? Cũng không biết nó lại trốn đi chơi nơi nào rồi.” Đang nói, đột nhiên một cái đầu giãy dụa chui ra từ dưới bụng Thương Ngôn, không phải là Tiểu Tam thì còn là ai…
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi, thế nào lại chạy xuống dưới bụng Thương Ngôn làm ổ?” Tiểu Tam ủy khuất hừ hừ kháng nghị một trận, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên là nghe không hiểu, chỉ cầm bát thức ăn đặt trước mặt Tiểu Tam.
Tiểu Tam lại chỉ có thể giương mắt nhìn, vì sao a? Bởi vì nó bị Thương Ngôn đè trên người a, chỉ có thể đói bụng nhìn thịt thơm ngon ngào ngạt trước mắt phát điên. Sau đó Tiểu Tam nhìn sang Tiểu Tứ, tên này một chút nghĩa khí cũng không có, chẳng những không đến cứu nó mà còn ăn một mình ngon lành, thỉnh thoảng lại quăng cho nó mất ánh mắt “tự cầu phúc đi”.
Tiểu Tam tức giận đến mức không ngừng vặn vẹo, lấy đầu củng vào người Thương Ngôn. Thương Ngôn híp mắt thành một đường nhỏ, liếc nhìn Tiểu Tam, chân trước vung một cái đã đẩy thịt của Tiểu Tam đến trước mặt mình, sau đó há miệng thật to, đầu lưỡi cuốn một phát, thịt của Tiểu Tam đều chạy vào bụng Thương Ngôn.
“Ô ô…” Thương Ngôn còn cố ý thưởng thức ăn thật ngon, nhìn Tiểu Tam nức nở từng hồi.
“Ngươi sao lại lúc nào cũng khi dễ Tiểu Tam?” Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc xem không được nữa, xoa xoa đầu Thương Ngôn, cười nói.
Thương Ngôn hừ một tiếng mới nâng bụng lên thả Tiểu Tam ra, Tiểu Tam nhanh như chớp chạy vọt ra ngoài, còn nhìn chằm chằm Thương Ngôn vẫn lười biếng nằm đó đầy cảnh giác, sau đó cẩn thận quay về cọ cọ Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên buồn cười sờ đầu an ủi nó.
Tiểu Tam bật người làm nũng, mở to đôi mắt lục bảo xinh đẹp đầy ủy khuất nhìn Hách Liên Vân Thiên, ý là “ta còn bị đói đây, đại gia hỏa kia tranh mất thịt của ta”. Thương Ngôn trợn mắt, há miệng thị uy với Tiểu Tam một cái, khiến nó sợ tới mức lập tức trốn sau lưng Hách Liên Vân Thiên.
“Được rồi, được rồi, đừng dọa nó nữa.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ cái đầu xù dán vào chân mình của Tiểu Tam, Tiểu Tam vừa có chỗ dựa lập tức khí thế mười phần, quay sang Thương Ngôn giương nanh múa vuốt.
—
Trời ngày càng trở lạnh, một người ba hổ qua loa giải quyết cơm chiều, sau đó Hách Liên Vân Thiên liền ôm sách trốn vào trong chăn. Bếp lò trong nhà càng cháy càng vượng, trong phòng mới ấm áp lên được một chút.
Hách Liên Vân Thiên im lặng tựa vào đầu giường đọc sách, Tiểu Tam và Tiểu Tứ cuộn thành một đoàn lười biếng nằm bên chân giường, chỉ có Thương Ngôn không có việc gì làm nên không ngừng qua lại tản bộ trong phòng, tựa như đang tuần tra lãnh địa của chính mình. Hách Liên Vân Thiên thỉnh thoảng ngẩng đầu lên từ trang sách sẽ nhìn thấy bước chân lười biếng của Thương Ngôn, thân hình khổng lồ to lớn vô cùng, theo từng bước chân động tác lại bày ra mỹ cảm cùng sức bật vô hạn.
Có lẽ lắc lư đủ rồi, hoặc là đã làm xong vận động tiêu thực sau khi ăn, Thương Ngôn nhẹ nhàng nhảy lên giường nằm cạnh Hách Liên Vân Thiên, cũng không hóa thành hình người, vẫn duy trì hình thái bạch hổ, cả thân mình dán trên người Hách Liên Vân Thiên, làm chăn da hổ cho hắn, đồng thời nghiêng đầu, rất không khí phách gối lên đùi Hách Liên Vân Thiên.
Thương Ngôn vừa dựa vào nhất thời ấm áp hơn rất nhiều, thân da lông thật dày kia có thể sánh ngang với chăn giữ ấm. Hách Liên Vân Thiên đặt sách trong tay xuống, yêu thích không thôi mà vuốt ve bộ lông của Thương Ngôn. Bộ lông với sắc ngân bạch chói lọi kia, mặc kệ xem qua bao nhiêu lần vẫn thấy vô cùng xinh đẹp, đặc biệt vào ban đêm, thật sự giống như toàn thân đều được bao phủ trong quầng sáng ngân bạch rực rỡ.
“Sao lại không biến hình trở về?” Hách Liên Vân Thiên chuyển tay chỉnh lý cho phần lông của y bị Tiểu Tam củng đến tán loạn vừa rồi, từng luồng từng luồng chải thẳng.
“Ấm.” Thương Ngôn híp mắt hưởng thụ từng cái vuốt ve đầy ôn nhu của Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên qua một chút mới hiểu được, y đang sưởi ấm cho mình, động tác trên tay càng thêm nhu thuận, sau đó còn cúi đầu hôn lên cái tai dựng thẳng của y một cái.
Thương Ngôn tựa như bị điện giật, đưa đôi mắt sáng ngời nhìn Hách Liên Vân Thiên, chẳng qua biểu cảm của Hách Liên Vân Thiên lại vô cùng bình thường, một chút cũng không giống với bộ dạng vừa làm động tác thân mật nhường ấy, ngược lại còn nghi hoặc nhìn Thương Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình.
Thương Ngôn thở dài, vô lực mà nằm trở về, nằm rồi lại thấy không cam lòng, di động thân thể về phía trước, nhấc đầu tiến đến ngực Hách Liên Vân Thiên, lấy cái đầu cực đại của mình mà cọ cọ lên cổ hắn.
Hách Liên Vân Thiên bị y cọ đến ngứa ngáy cả người, bất quá y dựa người vào hõm vai như vậy thật ra rất ấm áp, vậy nên Hách Liên Vân Thiên cũng không đẩy đầu của y ra, ngược lại còn xoa nhẹ lên cái đầu xù mềm mại như nhung kia, vừa lúc lại thấy được miệng vết thương do đập vào góc bàn ngày hôm qua.
Nhoài người đi lấy thuốc trị thương để ở đầu giường, ngón tay quệt lấy một chút, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
“Có đau hay không?”
Nhận thấy động tác của Hách Liên Vân Thiên, lúc này Thương Ngôn mới nhớ tới trên đầu mình còn có vết thương, chỉ chất phác phớt lờ nói: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Dù cho không có yêu lực trong người thì y vẫn là một lão hổ, bị thương chỉ cần tự liếm vài cái, chẳng lẽ còn có thể chạy đến đại phu loài người chữa trị sao, trái lại y da dày thịt béo, vết thương nhỏ như vậy không cần y quản vài ngày nữa cũng sẽ tự khỏi.
Hách Liên Vân Thiên vô lực đảo mắt, nứt ra một đường lớn như vậy, y coi nó là vết thương nhỏ, trên cổ hắn chẳng qua chỉ rách da một chút mà y liền kinh hoảng, hết thề lại thề, tựa như trên cổ hắn có một cái lỗ lớn như cái bát vậy. Hách Liên Vân Thiên vừa tức giận vừa đau lòng, nhẹ nhàng thuận mao cho y, nghiêng đầu hôn lên cái đầu xù trên vai mình.
Cái hôn nhỏ rơi trên đầu khiến cho Thương Ngôn đang hưởng thụ được Hách Liên Vân Thiên vuốt ve phải mị mắt, vươn lưỡi liếm lên cổ Hách Liên Vân Thiên. Thương Ngôn vừa vặn liếm lên nơi bị chính mình cắn phá da, vết thương thật nhỏ bị cái lưỡi thô ráp của y liếm đến ngứa ngáy, Hách Liên Vân Thiên nhịn không được phải rụt cổ.
Thương Ngôn vẫn bám riết không tha, tựa như lúc bình thường tự mình liếm vết thương tiêu độc, bất quá khác ở chỗ càng liếm càng dụng tâm cẩn thận mà thôi. Thương Ngôn liếm xong liền hóa thành hình người, cứ quang lõa như vậy mà ngồi trên người Hách Liên Vân Thiên, lúc này cũng không biết là y cố ý hay vô ý không hóa ra y phục để che đậy thân thể. Tiếp nhận lấy thuốc trị thương trên tay Hách Liên Vân Thiên, đào một khối lớn ra bôi cho Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên muốn nói đây chính là thuốc trị thương thượng đẳng, có hiệu quả hoạt huyết tiêu sưng, chính là dược vật hiếm thấy, trong tay hắn cũng chỉ có một hộp nhỏ như vậy, dùng trên vết thương nhỏ không đáng nói của hắn như thế quả thật quá lãng phí. Nhưng nhìn thấy Thương Ngôn làm thật sự chuyên chú cũng không nỡ cắt ngang, chẳng qua hắn chỉ cần làm thêm là được, cần gì phải phụ một mảnh tâm ý của y. Kéo chăn qua bao lấy thân thể xích lõa bên ngoài của y, Hách Liên Vân Thiên thầm nghĩ, người này cứ luôn không quan tâm đến thân thể của mình như vậy, trời lạnh thế này mà vẫn tùy tiện trần truồng.
Thương Ngôn bôi thuốc cho Hách Liên Vân Thiên xong rồi, tùy tiện đặt lại hộp thuốc lên trên bàn nhỏ, sau đó cứ như vậy mà quấn cả tay lẫn chân lên người Hách Liên Vân Thiên, thỏa mãn nghe mùi thuốc thản nhiên trên người hắn.
Hách Liên Vân Thiên quả nhiên dở khóc dở cười, người này sao lại càng ngày càng giống Tiểu Tam, cuốn sách này hẳn là không xem được rồi, hôm qua cũng ngủ không ngon, dứt khoát để Thương Ngôn ôm như vậy ngủ sớm đi.
“Buông tay ra một chút, ta đi thổi tắt đèn.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ lấy cánh tay đang cuốn lấ mình của Thương Ngôn, ý bảo y buông tay.
Thương Ngôn lại không buông tay, bất qua cánh tay nhấc lên, đầu ngón tay bắn ra, một luồng chỉ phong dập tắt ngọn đèn trong nháy mắt. Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, lập tức cười cười, hiện tại có yêu quái ở bên quả thực tiện nghi không ít.
Thương Ngôn đem Hách Liên Vân Thiên ôm vào trong ngực, có thể là do bản thân y xích lõa, Hách Liên Vân Thiên lại mặc lý y chỉnh tề, điều này khiến y bất mãn vô cùng. Giữa hai người còn một tầng vải bông, không thể cho da thịt hai bên tiếp xúc thân mật được, khiến Thương Ngôn rất là căm tức, bất quá lại không dám lột y phục của Hách Liên Vân Thiên, vì thế đành phải đưa tay sờ soạng mò vào bên trong lý y của Hách Liên Vân Thiên.
Vuốt ve cơ thịt tinh tế giống như nữ tử lại càng dẻo dai mạnh mẽ ở bên hông của Hách Liên Vân Thiên, quả nhiên là yêu thích không muốn buông tay hết sờ lại sờ, rồi lại không dám càn rỡ quá mức chọc giận đến Hách Liên Vân Thiên mà bất cam bất nguyện thu tay, trộm hôn một cái trên môi Hách Liên Vân Thiên rồi mới thành thật ngủ.
—
Những ngày tiếp theo tựa như trở lại đoạn thời gian trước kia, bất quá tuyết đã phong sơn, không thể đi ra ngoài hai thuốc nữa. Mỗi ngày đều là cùng Hách Liên Vân Thiên đọc sách, Thương Ngôn lúc này đều hóa thành nguyên hình, vô lại tựa vào Hách Liên Vân Thiên sưởi ấm cho hắn, hoặc là ôm lấy hắn cùng đọc sách, bất quá Thương Ngôn chẳng đọc mấy, đọc sách rồi cũng biến thành ngắm người mà thôi.
Đôi khi Hách Liên Vân Thiên cũng sẽ trải giấy vẽ tranh, Thương Ngôn liền giúp hắn mài mực điều màu, bất quá loại thời điểm này chung quy không thể thiếu Tiểu Tam tới quấy rối. Nếu không phải đánh đổ nghiên mực thì cũng là xé giấy Tuyên Thành thành mảnh nhỏ, hoặc là giẫm chân lên trên bức họa, lưu lại mỗi chuỗi dấu chân của nó, khiến cho Thương Ngôn tức giận đến mức bắt lấy nó, hung hăng nhéo da túm lông sau đó ném nó ra khỏi thư phòng.
Dĩ nhiên chuyện vui sướng nhất đối với Thương Ngôn chính là hằng ngày dưỡng béo Hách Liên Vân Thiên. Mỗi ngày uy thịt đến bên miệng hắn, thấy hắn không nề hà mà ăn hết, trái lại Tiểu Tam bị phạt không cho phép ăn thịt ở bên cạnh chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất làm nũng, đáng thương hề hề nhìn Hách Liên Vân Thiên. Cuối cùng vẫn là Tiểu Tứ nhìn không được huynh trưởng nhà mình tự làm mất mặt, đành phải chia một nửa thịt cho Tiểu Tam.
Cuộc sống của hai người một hổ, à, không đúng, là một người một yêu hai hổ an ổn trôi qua rất có phong vị, nháy mắt trừ tịch sắp đến gần. Mặc dù ở trên núi những ngày này lãnh lãnh thanh thanh, rất có hương vị an cư trong núi, không biết tháng ngày, thế nhưng Thương Ngôn ngẫm lại bản thân hiển nhiên chưa từng trải qua trừ tịch tân niên gì đó, Hách Liên Vân Thiên dù sao cũng là nhân loại, tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng chung quy vẫn hy vọng đêm trừ tịch được náo nhiệt a. Trong nhà chỉ có hắn với ba tên phi nhân loại, chẳng biết hắn có cảm thấy quanh quẽ hay không?
Điểm ấy thật sự không có biện pháp, nhưng tốt xấu gì cũng nên có chút không khí ngày tết đi, vì thế nên Thương Ngôn còn đặc biệt chạy đến chốn thành đô thật xa mang về cả tá thứ điểm tâm lẫn vật dụng để chuẩn bị ngày lễ mừng năm mới thật náo nhiệt cho Hách Liên Vân Thiên.
Mới vừa chạm đất, bạch quang chợt lóe lên, Thương Ngôn cư nhiên biến lại nguyên hình thành đại bạch hổ ngân bạch. Y thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Hách Liên Vân Thiên, sợ hắn giễu cợt mình như thế là xấu xí. Hữu khí vô lực ngã nằm xuống đất, Thương Ngôn tự chìm vào dòng hối hận của mình.
Lại gặp Tiểu Tam không hề biết xem sắc mặt, thấy Thương Ngôn hóa thành nguyên hình liền vui vẻ chạy sang thân thiết, cũng không nhớ đến vừa rồi mình vừa rống y. Thương Ngôn là đang vì bị Tiểu Tam Tiểu Tứ thấy bộ dạng dọa người vừa nãy của mình mà sinh bực tức đây, Tiểu Tam cư nhiên lại chọn lúc này đi trêu chọc Thương Ngôn, kết quả chỉ cần suy nghĩ chút là biết ngay.
Tiểu Tam vừa mới lại gần Thương Ngôn cọ cọ, y lập tức xoay người một cái, đem Tiểu Tam đặt dưới thân. Hình thể của Thương Ngôn có thể nói là lớn hơn Tiểu Tam rất nhiều, cơ hồ đè cả người Tiểu Tam dưới bụng mình. Tiểu Tam tự nhiên bất mãn vùng vẫy, đáng tiếc phản kháng không có hiệu quả, Thương Ngôn nhàn nhã gối gầu lên chi trước, đưa mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Vân Thiên nấu cơm, hoàn toàn không để ý tới Tiểu Tam ồn ào.
Chờ đến khi Hách Liên Vân Thiên nấu xong bữa tối cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ, ơ, Tiểu Tam sao lại không thấy đâu? Cho là nó chịu không nổi mà chạy ra ngoài chơi nên Hách Liên Vân Thiên cũng không để ý, đặt bá thịt xuống trước mặt Tiểu Tứ, sau đó mỉm cười ngồi xuống trước mặt Thương Ngôn.
Sờ sờ bộ lông xinh đẹp của y, “Sao lại đột nhiên hóa về nguyên hình? Ngươi có đói bụng không, không muốn ăn cùng sao?”
Thương Ngôn gục đầu làm ổ dưới hai chân, im lặng không nhìn đến Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên thấy bộ dạng giống như đà điểu này của Thương Ngôn thì không khỏi buồn cười sờ sờ cái lỗ tai lộ ra của y, “Ngươi trong hình dạng này có thể nói chuyện không?”
“… Ân.” Thương Ngôn ứng thanh.
“Nhìn thấy Tiểu Tam ở đâu không? Cũng không biết nó lại trốn đi chơi nơi nào rồi.” Đang nói, đột nhiên một cái đầu giãy dụa chui ra từ dưới bụng Thương Ngôn, không phải là Tiểu Tam thì còn là ai…
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi, thế nào lại chạy xuống dưới bụng Thương Ngôn làm ổ?” Tiểu Tam ủy khuất hừ hừ kháng nghị một trận, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên là nghe không hiểu, chỉ cầm bát thức ăn đặt trước mặt Tiểu Tam.
Tiểu Tam lại chỉ có thể giương mắt nhìn, vì sao a? Bởi vì nó bị Thương Ngôn đè trên người a, chỉ có thể đói bụng nhìn thịt thơm ngon ngào ngạt trước mắt phát điên. Sau đó Tiểu Tam nhìn sang Tiểu Tứ, tên này một chút nghĩa khí cũng không có, chẳng những không đến cứu nó mà còn ăn một mình ngon lành, thỉnh thoảng lại quăng cho nó mất ánh mắt “tự cầu phúc đi”.
Tiểu Tam tức giận đến mức không ngừng vặn vẹo, lấy đầu củng vào người Thương Ngôn. Thương Ngôn híp mắt thành một đường nhỏ, liếc nhìn Tiểu Tam, chân trước vung một cái đã đẩy thịt của Tiểu Tam đến trước mặt mình, sau đó há miệng thật to, đầu lưỡi cuốn một phát, thịt của Tiểu Tam đều chạy vào bụng Thương Ngôn.
“Ô ô…” Thương Ngôn còn cố ý thưởng thức ăn thật ngon, nhìn Tiểu Tam nức nở từng hồi.
“Ngươi sao lại lúc nào cũng khi dễ Tiểu Tam?” Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc xem không được nữa, xoa xoa đầu Thương Ngôn, cười nói.
Thương Ngôn hừ một tiếng mới nâng bụng lên thả Tiểu Tam ra, Tiểu Tam nhanh như chớp chạy vọt ra ngoài, còn nhìn chằm chằm Thương Ngôn vẫn lười biếng nằm đó đầy cảnh giác, sau đó cẩn thận quay về cọ cọ Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên buồn cười sờ đầu an ủi nó.
Tiểu Tam bật người làm nũng, mở to đôi mắt lục bảo xinh đẹp đầy ủy khuất nhìn Hách Liên Vân Thiên, ý là “ta còn bị đói đây, đại gia hỏa kia tranh mất thịt của ta”. Thương Ngôn trợn mắt, há miệng thị uy với Tiểu Tam một cái, khiến nó sợ tới mức lập tức trốn sau lưng Hách Liên Vân Thiên.
“Được rồi, được rồi, đừng dọa nó nữa.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ cái đầu xù dán vào chân mình của Tiểu Tam, Tiểu Tam vừa có chỗ dựa lập tức khí thế mười phần, quay sang Thương Ngôn giương nanh múa vuốt.
—
Trời ngày càng trở lạnh, một người ba hổ qua loa giải quyết cơm chiều, sau đó Hách Liên Vân Thiên liền ôm sách trốn vào trong chăn. Bếp lò trong nhà càng cháy càng vượng, trong phòng mới ấm áp lên được một chút.
Hách Liên Vân Thiên im lặng tựa vào đầu giường đọc sách, Tiểu Tam và Tiểu Tứ cuộn thành một đoàn lười biếng nằm bên chân giường, chỉ có Thương Ngôn không có việc gì làm nên không ngừng qua lại tản bộ trong phòng, tựa như đang tuần tra lãnh địa của chính mình. Hách Liên Vân Thiên thỉnh thoảng ngẩng đầu lên từ trang sách sẽ nhìn thấy bước chân lười biếng của Thương Ngôn, thân hình khổng lồ to lớn vô cùng, theo từng bước chân động tác lại bày ra mỹ cảm cùng sức bật vô hạn.
Có lẽ lắc lư đủ rồi, hoặc là đã làm xong vận động tiêu thực sau khi ăn, Thương Ngôn nhẹ nhàng nhảy lên giường nằm cạnh Hách Liên Vân Thiên, cũng không hóa thành hình người, vẫn duy trì hình thái bạch hổ, cả thân mình dán trên người Hách Liên Vân Thiên, làm chăn da hổ cho hắn, đồng thời nghiêng đầu, rất không khí phách gối lên đùi Hách Liên Vân Thiên.
Thương Ngôn vừa dựa vào nhất thời ấm áp hơn rất nhiều, thân da lông thật dày kia có thể sánh ngang với chăn giữ ấm. Hách Liên Vân Thiên đặt sách trong tay xuống, yêu thích không thôi mà vuốt ve bộ lông của Thương Ngôn. Bộ lông với sắc ngân bạch chói lọi kia, mặc kệ xem qua bao nhiêu lần vẫn thấy vô cùng xinh đẹp, đặc biệt vào ban đêm, thật sự giống như toàn thân đều được bao phủ trong quầng sáng ngân bạch rực rỡ.
“Sao lại không biến hình trở về?” Hách Liên Vân Thiên chuyển tay chỉnh lý cho phần lông của y bị Tiểu Tam củng đến tán loạn vừa rồi, từng luồng từng luồng chải thẳng.
“Ấm.” Thương Ngôn híp mắt hưởng thụ từng cái vuốt ve đầy ôn nhu của Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên qua một chút mới hiểu được, y đang sưởi ấm cho mình, động tác trên tay càng thêm nhu thuận, sau đó còn cúi đầu hôn lên cái tai dựng thẳng của y một cái.
Thương Ngôn tựa như bị điện giật, đưa đôi mắt sáng ngời nhìn Hách Liên Vân Thiên, chẳng qua biểu cảm của Hách Liên Vân Thiên lại vô cùng bình thường, một chút cũng không giống với bộ dạng vừa làm động tác thân mật nhường ấy, ngược lại còn nghi hoặc nhìn Thương Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình.
Thương Ngôn thở dài, vô lực mà nằm trở về, nằm rồi lại thấy không cam lòng, di động thân thể về phía trước, nhấc đầu tiến đến ngực Hách Liên Vân Thiên, lấy cái đầu cực đại của mình mà cọ cọ lên cổ hắn.
Hách Liên Vân Thiên bị y cọ đến ngứa ngáy cả người, bất quá y dựa người vào hõm vai như vậy thật ra rất ấm áp, vậy nên Hách Liên Vân Thiên cũng không đẩy đầu của y ra, ngược lại còn xoa nhẹ lên cái đầu xù mềm mại như nhung kia, vừa lúc lại thấy được miệng vết thương do đập vào góc bàn ngày hôm qua.
Nhoài người đi lấy thuốc trị thương để ở đầu giường, ngón tay quệt lấy một chút, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
“Có đau hay không?”
Nhận thấy động tác của Hách Liên Vân Thiên, lúc này Thương Ngôn mới nhớ tới trên đầu mình còn có vết thương, chỉ chất phác phớt lờ nói: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Dù cho không có yêu lực trong người thì y vẫn là một lão hổ, bị thương chỉ cần tự liếm vài cái, chẳng lẽ còn có thể chạy đến đại phu loài người chữa trị sao, trái lại y da dày thịt béo, vết thương nhỏ như vậy không cần y quản vài ngày nữa cũng sẽ tự khỏi.
Hách Liên Vân Thiên vô lực đảo mắt, nứt ra một đường lớn như vậy, y coi nó là vết thương nhỏ, trên cổ hắn chẳng qua chỉ rách da một chút mà y liền kinh hoảng, hết thề lại thề, tựa như trên cổ hắn có một cái lỗ lớn như cái bát vậy. Hách Liên Vân Thiên vừa tức giận vừa đau lòng, nhẹ nhàng thuận mao cho y, nghiêng đầu hôn lên cái đầu xù trên vai mình.
Cái hôn nhỏ rơi trên đầu khiến cho Thương Ngôn đang hưởng thụ được Hách Liên Vân Thiên vuốt ve phải mị mắt, vươn lưỡi liếm lên cổ Hách Liên Vân Thiên. Thương Ngôn vừa vặn liếm lên nơi bị chính mình cắn phá da, vết thương thật nhỏ bị cái lưỡi thô ráp của y liếm đến ngứa ngáy, Hách Liên Vân Thiên nhịn không được phải rụt cổ.
Thương Ngôn vẫn bám riết không tha, tựa như lúc bình thường tự mình liếm vết thương tiêu độc, bất quá khác ở chỗ càng liếm càng dụng tâm cẩn thận mà thôi. Thương Ngôn liếm xong liền hóa thành hình người, cứ quang lõa như vậy mà ngồi trên người Hách Liên Vân Thiên, lúc này cũng không biết là y cố ý hay vô ý không hóa ra y phục để che đậy thân thể. Tiếp nhận lấy thuốc trị thương trên tay Hách Liên Vân Thiên, đào một khối lớn ra bôi cho Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên muốn nói đây chính là thuốc trị thương thượng đẳng, có hiệu quả hoạt huyết tiêu sưng, chính là dược vật hiếm thấy, trong tay hắn cũng chỉ có một hộp nhỏ như vậy, dùng trên vết thương nhỏ không đáng nói của hắn như thế quả thật quá lãng phí. Nhưng nhìn thấy Thương Ngôn làm thật sự chuyên chú cũng không nỡ cắt ngang, chẳng qua hắn chỉ cần làm thêm là được, cần gì phải phụ một mảnh tâm ý của y. Kéo chăn qua bao lấy thân thể xích lõa bên ngoài của y, Hách Liên Vân Thiên thầm nghĩ, người này cứ luôn không quan tâm đến thân thể của mình như vậy, trời lạnh thế này mà vẫn tùy tiện trần truồng.
Thương Ngôn bôi thuốc cho Hách Liên Vân Thiên xong rồi, tùy tiện đặt lại hộp thuốc lên trên bàn nhỏ, sau đó cứ như vậy mà quấn cả tay lẫn chân lên người Hách Liên Vân Thiên, thỏa mãn nghe mùi thuốc thản nhiên trên người hắn.
Hách Liên Vân Thiên quả nhiên dở khóc dở cười, người này sao lại càng ngày càng giống Tiểu Tam, cuốn sách này hẳn là không xem được rồi, hôm qua cũng ngủ không ngon, dứt khoát để Thương Ngôn ôm như vậy ngủ sớm đi.
“Buông tay ra một chút, ta đi thổi tắt đèn.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ lấy cánh tay đang cuốn lấ mình của Thương Ngôn, ý bảo y buông tay.
Thương Ngôn lại không buông tay, bất qua cánh tay nhấc lên, đầu ngón tay bắn ra, một luồng chỉ phong dập tắt ngọn đèn trong nháy mắt. Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, lập tức cười cười, hiện tại có yêu quái ở bên quả thực tiện nghi không ít.
Thương Ngôn đem Hách Liên Vân Thiên ôm vào trong ngực, có thể là do bản thân y xích lõa, Hách Liên Vân Thiên lại mặc lý y chỉnh tề, điều này khiến y bất mãn vô cùng. Giữa hai người còn một tầng vải bông, không thể cho da thịt hai bên tiếp xúc thân mật được, khiến Thương Ngôn rất là căm tức, bất quá lại không dám lột y phục của Hách Liên Vân Thiên, vì thế đành phải đưa tay sờ soạng mò vào bên trong lý y của Hách Liên Vân Thiên.
Vuốt ve cơ thịt tinh tế giống như nữ tử lại càng dẻo dai mạnh mẽ ở bên hông của Hách Liên Vân Thiên, quả nhiên là yêu thích không muốn buông tay hết sờ lại sờ, rồi lại không dám càn rỡ quá mức chọc giận đến Hách Liên Vân Thiên mà bất cam bất nguyện thu tay, trộm hôn một cái trên môi Hách Liên Vân Thiên rồi mới thành thật ngủ.
—
Những ngày tiếp theo tựa như trở lại đoạn thời gian trước kia, bất quá tuyết đã phong sơn, không thể đi ra ngoài hai thuốc nữa. Mỗi ngày đều là cùng Hách Liên Vân Thiên đọc sách, Thương Ngôn lúc này đều hóa thành nguyên hình, vô lại tựa vào Hách Liên Vân Thiên sưởi ấm cho hắn, hoặc là ôm lấy hắn cùng đọc sách, bất quá Thương Ngôn chẳng đọc mấy, đọc sách rồi cũng biến thành ngắm người mà thôi.
Đôi khi Hách Liên Vân Thiên cũng sẽ trải giấy vẽ tranh, Thương Ngôn liền giúp hắn mài mực điều màu, bất quá loại thời điểm này chung quy không thể thiếu Tiểu Tam tới quấy rối. Nếu không phải đánh đổ nghiên mực thì cũng là xé giấy Tuyên Thành thành mảnh nhỏ, hoặc là giẫm chân lên trên bức họa, lưu lại mỗi chuỗi dấu chân của nó, khiến cho Thương Ngôn tức giận đến mức bắt lấy nó, hung hăng nhéo da túm lông sau đó ném nó ra khỏi thư phòng.
Dĩ nhiên chuyện vui sướng nhất đối với Thương Ngôn chính là hằng ngày dưỡng béo Hách Liên Vân Thiên. Mỗi ngày uy thịt đến bên miệng hắn, thấy hắn không nề hà mà ăn hết, trái lại Tiểu Tam bị phạt không cho phép ăn thịt ở bên cạnh chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất làm nũng, đáng thương hề hề nhìn Hách Liên Vân Thiên. Cuối cùng vẫn là Tiểu Tứ nhìn không được huynh trưởng nhà mình tự làm mất mặt, đành phải chia một nửa thịt cho Tiểu Tam.
Cuộc sống của hai người một hổ, à, không đúng, là một người một yêu hai hổ an ổn trôi qua rất có phong vị, nháy mắt trừ tịch sắp đến gần. Mặc dù ở trên núi những ngày này lãnh lãnh thanh thanh, rất có hương vị an cư trong núi, không biết tháng ngày, thế nhưng Thương Ngôn ngẫm lại bản thân hiển nhiên chưa từng trải qua trừ tịch tân niên gì đó, Hách Liên Vân Thiên dù sao cũng là nhân loại, tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng chung quy vẫn hy vọng đêm trừ tịch được náo nhiệt a. Trong nhà chỉ có hắn với ba tên phi nhân loại, chẳng biết hắn có cảm thấy quanh quẽ hay không?
Điểm ấy thật sự không có biện pháp, nhưng tốt xấu gì cũng nên có chút không khí ngày tết đi, vì thế nên Thương Ngôn còn đặc biệt chạy đến chốn thành đô thật xa mang về cả tá thứ điểm tâm lẫn vật dụng để chuẩn bị ngày lễ mừng năm mới thật náo nhiệt cho Hách Liên Vân Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook