"Ta chính là Thiên Mộ, Thiên Mộ chính là ta…!" Thanh âm của Thiên Mộ chi hồn đột nhiên trở nên bén nhọn hơn.

"Ngươi không phải là Thiên Mộ! Ngươi được sinh ra cũng không phải là do Thiên Mộ, mà là do sự ngưng tụ của đám tàn hồn ở trong đây. Từ một góc độ nào đó mà nói thì chính bọn chúng đã tạo ra ngươi." Tiêu Huyền mỉm cười, giọng nói bình thản nhưng đã làm cho gương mặt khổng lồ của Thiên Mộ chi hồn ngày càng vặn vẹo, lộ ra một vẻ dữ tợn.

"Nếu như ngươi đã cố ý muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!"

Thiên Mộ chi hồn bắt đầu hành động, cái miệng cự đại phun ra một cơn bão linh hồn vô cùng mãnh liệt. Cơn bão điên cuồng xoay tròn, rồi giống như một mũi nhọn, hung hăng lao về phía Tiêu Huyền.

Đối mặt với đòn công kích của Thiên Mộ chi hồn, Tiêu Huyền chỉ đạp nhẹ chân một cái, bước từng bước về phía Thiên Mộ chi hồn. Tuy cơn bão linh hồn kia nhìn có vẻ hung mãnh nhưng khi nó tiếp xúc với thân thể của Tiêu Huyền thì lại xuyên thấu mà qua, tựa hồ không tạo cho lão được thương tổn gì.

Hắn bây giờ đã sống lại ở đỉnh phong thời kỳ, hoàn toàn có thể đối phó với Thiên Mộ chi Hồn.

Tiêu Huyền bước đến trước mặt Thiên Mộ chi hồn mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

"Đem bổn nguyên linh hồn của ngươi giao cho ta đi!"

Tiêu Huyền dơ lên cánh tay, lập tức, một cỗ hấp lực kinh khủng hình thành trong bàn tay hắn. Chỉ thấy trong miệng Thiên Mộ chi hồn đột nhiên chấn động kịch liệt, giống như đang có vật gì bị cưỡng ép kéo ra.

"Ngươi tên hỗn đản này!!"

Thiên Mộ chi hồn tức giận gào thét. Cả Thiên Mộ đều bị tiếng gào thét của nó làm cho run rẩy. Từ trong cái miệng khổng lồ, một thanh linh hồn trường mâu vô hình khổng lồ, dài mấy trăm trượng nhanh chóng xuất hiện, xé rách không gian, hung hăng bắn về phía Tiêu Huyền.

"Ngươi cũng đừng quên còn có ta ở chỗ này a." Tiêu Long âm thanh truyền đến.

Tiêu Long xuất hiện tại Tiêu Huyền phía trước, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm chặt trường mâu mang theo sóng âm ác liệt vừa lướt đến. Khi Tiêu Long vừa vung tay áo lên, nó lập tức quay đầu, càng thêm hung hãn trùng kích ngược lại về phía Thiên Mộ chi hồn. Trên trường mâu còn nhiễm thêm một đạo màu ám tử sắc hỏa diễm.

Đối phó với linh hồn, sử dụng dị hỏa tự nhiên là hợp lý nhất.

“Hưu!”

Trường mâu tốc độ cực nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn đã hóa thành một mũi tên lửa, xuyên thấu qua gương mặt khổng lồ. Lập tức, những nơi dính hỏa diễm trên trường mâu liền giống như củi bị khô héo, ầm ầm nát vụn.

“A!!!”

Lừa khói tràn ngập. Thiên Mộ chi hồn kêu lên thê lương. Nếu như đánh nhau bình thường, nó mặc dù kiêng kỵ Tiêu Huyền, nhưng sẽ không sợ. Nhưng hôm nay người kia vừa mới sống lại, lực lượng tự nhiên tăng vọt, cho dù là nó cũng rất khó chống cự. Huống chi, huống chi còn hợp sức với Tiêu Long, thân là linh hồn hắn tự nhiên không cách nào chống cữ dị hỏa.

Trên bầu trời, gương mặt của Thiên Mộ chi hồn bị ngọn lửa khổng lồ tràn ngập thiêu đốt, dần trở nên nhanh chóng héo rút.

“Tiêu Huyền, tiểu tử, ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Gương mặt khổng lồ không ngừng héo rút trong ngọn lửa, sau một lúc lâu lại biến thành bộ dáng như bóng người. Hai đồng tử màu đỏ tươi nổi giận, gắt gao nhìn Tiêu Huyền, sát ý ngùn ngụt bành trướng.

Bất quá Tiêu Huyền cũng không thèm để ý đến hắn mà quay sang nhìn Tiêu Long hô: "Chính là lúc này Tiêu Long!"

Tiêu Long gật đầu, hai tay khép lại, nhanh chóng biến đổi thành một ấn quyết rườm rà phức tạp. Theo sự biến đổi của ấn quyết, từng tia ám tử sắc hỏa diễm đột nhiên bạo lướt ra từ đầu ngón tay, cuối cùng nhanh chóng đan vào trong bầu trời, tạo thành một trận pháp thật lớn. Mà trung tâm trận chính là Thiên Mộ chi hồn.

“Xuy… xuy…”

Đại trận hình thành, Thiên Mộ chi hồn còn chưa kịp phản ứng thì vô tận hỏa tuyến từ trong đại trận như phô thiên cái địa đã phủ xuống, xuyên thủng thân thể Thiên Mộ chi hồn, đem nó quấn trong đại trận.

“Rầm… rầm…”

Bị quấn lấy, Thiên Mộ chi hồn điên cuồng giãy dụa, từng đợt linh hồn chấn động không ngừng oanh kích lên hỏa tuyến khiến cho Tiêu Long cũng phải biến sắc.

Nhưng những sợi hỏa tuyến nhìn như bạc nhược yếu ớt ấy lại giống như khắc chế được linh hồn lực lượng. Cho dù linh hồn trùng kích có mạnh mẽ cỡ nào, khi vừa tiếp xúc với hỏa tuyến liền nhanh chóng yếu bớt.

"Thả…thả ta ra. Các ngươi muốn gì chúng ta có thể thương lượng."

Sau một hồi giãy dụa không có kết quả, ý chí của Thiên Mộ chi hồn cũng mềm yếu hơn rất nhiều. Hắn cũng hiểu được mình không phải là hai người đối thủ, cho nên chỉ có thể hy vọng hai người bỏ qua cho hắn.

“Không cần thương lượng. Đem bổn nguyên linh hồn của ngươi giao ra đây!”

Cho dù Thiên Mộ chi hồn thỏa hiệp, Tiêu Long cũng chỉ cười cười. Thủ ấn biến đổi, vô số hỏa tuyến trên pháp trận đột nhiên hung hăng đâm vào thân thể của nó, sau đó chậm rãi rút lại. Theo động tác của hỏa tuyến, có thể thấy được một khe hở óng ánh ước chừng hơn một trượng từ từ bị kéo ra khỏi thân thể Thiên Mộ chi hồn.

Khi khe hở óng ánh vừa bị lộ ra một góc, hào quang sáng chói từ trong đó liền rơi xuống.

Bàn tay Tiêu Long với vào trong hào quang, một cảm giác ấm áp lập tức xuất hiện sâu trong linh hồn. Lúc này, hắn giống như nghe được linh hồn tham lam hò hét.

Đây chính là Linh Hồn Bổn Nguyên.

“A A A…!!!”

Linh hồn bổn nguyên bị cưỡng ép kéo ra, Thiên Mộ chi hồn cũng phát ra từng đợt gào thét giống như dã thú. Lúc này, nó hoàn toàn cảm thấy sợ hãi…

“Đại nhân, thả ta ra! Ta giao cho ngươi cả Thiên Mộ, ngươi muốn cái gì cũng được! ” Vô cùng sợ hãi, Thiên Mộ chi hồn không ngừng hô lớn.

Nhưng hắn hò hét cũng không có tác dụng. Tiêu Huyền cũng chẳng thèm liếc nó lấy một cái, thủ ấn nhanh chóng biến hóa, hỏa tuyến lực đạo càng lúc càng lớn mạnh. Cuối cùng, khe hở óng ánh hơn phân nửa bị cưỡng ép kéo ra khỏi thân thể Thiên Mộ chi hồn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương