Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)
-
Chapter 5: Khế ước (1)
Bang!
Cửa lại đóng, giao tiếp thất bại.
Thẩm Dạ im lặng suy nghĩ.
Nhìn cách con quái này phản ứng thì hình như mình cũng nằm trên thực đơn của nó.
Đổi góc độ suy nghĩ, nếu mình là quái vật thì thừa hơi, đi giao lưu với đồ ăn làm khỉ gì?
Vậy trong tình huống nào mình mới chịu giao tiếp với đồ ăn?
… Có rồi!
“CỬA.” Thẩm Dạ thầm nghĩ.
Cánh cửa phòng bệnh lại xuất hiện trước mặt.
Thẩm Dạ nhìn thử sang bên kia thì thấy cái đầu lâu trắng hếu của quái vật đang áp vào kính cửa sổ, vừa nhai thi thể vừa lạnh lùng nhìn mình.
Nó và cậu chỉ cách nhau có 1 thủy tinh mỏng manh!!!
… Con hàng này là học thánh à, biết 1 suy 3!
Chỉ cần hé cửa thôi là nó sẽ xông đến, nhai mình luôn!
Có điều Thẩm Dạ vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại.
"CỬA" là năng lực của mình, một khi bị phá hủy, liên kết giữa hai thế giới sẽ bị cắt đứt ngay lập tức.
Mà mình thì có thể tùy tiện triệu hóa hoặc giải tán nó.
Mình tuyệt đối an toàn.
Bộ xương quái vật này chặn ngay trước cửa, có thể là do thấy mình phiền quá thôi.
Thẩm Dạ thở dài, chân thành nói: "Tôi cũng chẳng muốn quấy rầy ngài suốt như này đâu. Thế nhưng tôi rất muốn bước chân vào thế giới của ngài.”
Bộ xương quái vật đưa tay chộp một góc tường trên hành lang.
Góc tường bị bẻ ra y chang miếng đậu hũ, bóp phát nát bét, im lặng không tiếng động rơi lả tả qua kẽ hở giữa các xương ngón tay.
Quái vật nhìn Thẩm Dạ, không nói câu nào nhưng cậu có thể cảm nhận được ý chế giễu trong đó.
Chế giễu thì chế giễu đi, dù sao thì ông mày cũng chỉ là một con người bình thường.
Cậu cẩn thận quan sát bộ xương quái vật, thấy nó vẫn dựa vào tường, dùng tư thế nửa nằm nửa ngồi giao lưu với mình.
Nhìn lướt theo khung xương, có thể thấy xương chân trái của nó đầy vết rạn, đùi phải thì thiếu nguyên một đoạn.
Bảo sao tư thế của nó lại như này.
Thẩm Dạ đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Ngài Xương Lớn tôn kính, ngài có muốn xe lăn không?" Cậu hỏi.
Bộ xương quái vật khổng lồ nhìn Thẩm Dạ, không thèm nhúc nhích.
Có lẽ trong Thế Giới Ác Mộng không có mấy thứ như xe lăn!
Thẩm Dạ đứng dậy, lấy điện thoại di động ra rồi mở máy tìm kiếm.
"Nhìn này!"
Cậu quay màn hình vào cửa sổ thủy tinh, bật một đoạn video người ngồi trên xe lăn rồi rất chi là phấn khởi nói:
"Đây là xe lăn, là phương tiện di chuyển cực kỳ có ích cho những người khuyết tật. Nếu ngài cần, tôi có thể nhờ người làm theo yêu cầu."
Bộ xương quái vật trợn to hốc mắt đen ngòm nhìn Thẩm Dạ như nhìn một thằng đần.
Cậu chàng vẫn kiên nhẫn: "Không thích xe lăn à? Okay, chúng ta còn rất nhiều lựa chọn khác."
Thẩm Dạ lại lùng tìm một thứ khác rồi chìa hình cho quái vật bên ngoài cửa sổ xem.
"Cái này gọi là vòng hula hoop, dùng để rèn luyện cơ hông và eo."
"Tôi mua cho ngài một cái nhé, free ship luôn. Ngài có thể dùng nó để rèn luyện xương chậu và thắt lưng. Về sau có thể bò dậy nhanh hơn, hoạt bát hơn. Để tôi làm mẫu cách dùng cho ngài xem. Nhìn này…
Phải lắc mông như này… Ngài học được chưa?"
Bộ xương quái vật khổng lồ im lặng nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn Thẩm Dạ.
Nó siết chặt móng vuốt bằng xương, dùng hết sức nện vào cửa phòng bệnh.
RẦM! ! !
Cửa phòng bệnh lập tức chia 5 xẻ 7, liên kết giữa hai thế giới bay màu trong tích tắc. Bộ xương quái vật và hành lang phía sau cũng biến mất không còn bóng dáng.
"Không thích thì cứ nói một câu, sao phải bạo lực như thế?" Thẩm Dạ làu bàu.
Cậu đi tới đi lui trong phòng, nghĩ xem phải làm thế nào mới phá cục, thu được đầu mục đánh giá của ngày mai.
Nếu hôm nay có thể giải quyết được con quái bộ xương quái vật khổng lồ này, đầu mục đánh giá ngày mai chắc chắc sẽ mạnh hơn cái <Người Lễ Phép> màu Xám kia.
Mình cũng sẽ nhận được nhiều điểm thuộc tính hơn.
Việc này có liên quan đến thực lực của bản thân…
Kỳ thi tuyển sinh cấp 3 cần thực lực, trốn tránh kẻ địch đã lén lút sử dụng pho tượng nguyền rủa của Vạn Đọa Ác Quỷ vương càng cần phải có thực lực.
Tóm lại là phải tìm cách chắp nối quan hệ với bộ xương quái vật khổng lồ kia, có điều hình như nó rất ghét cậu.
Thẩm Dạ cảm thấy có hơi mất mát nhưng lại nhanh chóng lên tinh thần.
Không vấn đề!
Chuyện thuyết phục khách hàng này cần tí tinh thần chuyên nghiệp, cậu phải làm việc chăm chỉ hơn mới được!
Cơ mà chính xác thì nó cần gì nhỉ?
Thẩm dạ suy nghĩ một lát, dần nảy ra một vài ý tưởng mới.
“CỬA.” cậu thầm gọi.
Cánh cửa phòng bệnh lại xuất hiện.
Lần này, bộ xương to uỳnh không dán sát vào cửa sổ thủy tinh nữa.
Nó đã quay lại đầu bên kia hành lang, quay mông lại với Thẩm Dạ, tiếp tục ăn cái xác.
Ý chí chiến đấu của Thẩm Dạ bị kích hoạt.
Cậu ho nhẹ một tiếng rồi dùng giọng điệu nghiêm túc, nói:
“Này anh bạn, anh có cảm thấy đi đứng không tiện, mất đi oai hùng, thể diện đàn ông lúc trước không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook