Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)
-
Chapter 12: Tạm biệt thanh xuân (1)
Hồi trước, tuy bữa sáng không được coi là phong phú nhưng cũng không đến mức chỉ có mình cậu được ăn trứng gà.
Xem ra viên Bổ Tủy đan kia đã thật sự đào rỗng ví ba mẹ, tạo thành áp lực kinh tế cực lớn cho gia đình này.
Ánh mắt Triệu Tiểu Thường luôn dán chặt vào con trai, đến khi cậu ăn hết trứng gà mới chịu dời đi. Bà ngồi xuống bên cạnh 2 cha con, bắt đầu ăn sáng.
“Tối qua con uống Bổ Tủy đan chưa?” Thẩm Thời An hỏi.
“Uống… rồi ạ. Ba xem, con khỏe như vâm thế này cơ mà.” Thẩm Dạ lộ cánh tay chẳng có tí cơ bắp nào ra.
“Ừ ừ. Trong người còn chỗ nào khó chịu, không thoải mái không con?” Triệu Tiểu Thường cũng hỏi thêm.
“Không có ạ. Chỉ chờ đi thi thôi ạ.” Thẩm Dạ đáp lời.
Ba mẹ Thẩm thấy con trai nhà mình tự tin tràn trề thì đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
“Con cứ ôn tập cẩn thận, cố hết sức làm bài thi là được.” Ba Thẩm nói.
“Thi không tốt cũng chẳng sao. Ba mẹ nuôi con thêm mấy bữa cơm cũng không thành vấn đề, chúng ta sẽ từ từ tìm việc làm.” Triệu Tiểu Thường góp lời.
Trong lòng Thẩm Dạ trào dâng một dòng nước ấm.
Kiếp trước cậu là trẻ mồ côi nên cả đời chỉ có thể tự mình trải qua mưa gió hay ấm lạnh. Từ xưa đến nay, chưa từng được ai quan tâm chăm sóc như vậy.
Thẩm Dạ đặt đũa xuống, trợn tròn mắt nói:
“Mọi người nói gì thế, có tí lòng tin với con được không? Có lẽ không vào được trường trọng điểm thật, thế nhưng thi vào một trường cấp 3 bình thường thì không thành vấn đề mà.”
… Thật ra thiếu điểm một môn, muốn vào được cấp 3 cũng hơi bị khoai.
3 môn còn lại đều phải đạt số điểm rất cao thì lúc chia trung bình mới đủ.
Có điều Thẩm Thời An và Triệu Tiểu Thường rất ăn ý với nhau, không hề nhắc đến chuyện này.
“Ăn mau lên, lát ba chở con đến trường.” Thẩm Thời An mỉm cười, nói.
“Con tự đi ạ.” Thẩm Dạ đáp lại.
“Con vừa mới khôi phục, để ba đưa đi.” Thẩm Thời An dùng giọng điệu không cho phép từ chối, quyết định chuyện này.
20 phút sau.
Trường trung học cơ sở số 4 Thanh Châu.
Phòng làm việc của giáo viên.
“Tiếc thật đấy Thẩm Dạ. Có điều với thành tích của em, muốn thi vào trường cấp 3 bình thường thì vẫn rất có hy vọng.” Chủ nhiệm Giang Hán Đào lộ rõ vẻ tiếc hận.
“Thế nên em vừa về nhà là đã ôn tập kỹ càng, chuẩn bị cho môn thi thứ 2 ạ.” Thẩm Dạ tươi cười nói.
“Nếu có thể thi đậu vào cấp 3 thì dựa vào thiên phú và thành tích vốn có của em, sau này chưa biết chừng có thể lên được đến đại học… thầy và hiệu trưởng sẽ nói chuyện với tổ giám sát. Em cứ về lớp trước đi.” Giang Hán Đào nói.
“Cảm ơn thầy Giang.” Thẩm Dạ rất cảm kích.
“Cứ yên tâm chuẩn bị thi cử, mấy chuyện khác thì đừng nghĩ ngợi nhiều.” Giang Hán Đào vỗ vỗ vai học trò rồi đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Thẩm Dạ cũng đi về lớp của mình.
Cậu lên lầu 4, tìm căn phòng đầu tiên phía bên trái cầu thang.
Thẩm Dạ đẩy cửa phòng học, bên trong có người nhỏ giọng nói: “Thẩm Dạ đến rồi!”. Đủ loại âm thanh ồn ào lập tức im bặt.
Các bạn học đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.
Thẩm Dạ thản nhiên đi tới chỗ ngồi của mình. Cậu ngồi xuống, mở cặp sách lấy quyển <Thân Thể > và mớ đề luyện tập ra rồi cúi đầu đọc.
“Dạ ca, thật xin lỗi.” phía sau có giọng nói chuyền đến.
Thẩm Dạ quay đầu lại thì thấy một nam sinh cao ráo, vẻ mặt đầy áy náy nhìn mình.
Cậu cố lục lọi lại trí nhớ xem đối phương là ai.
Nam sinh này tên Trần Hạo Vũ, là anh em tốt của nguyên chủ.
Mấy hôm trước, đúng là cậu ta bị sốt phải nằm viện. Thẩm Dạ đến thăm nên mới đụng phải chuyện kia.
Có điều giờ cậu đã hiểu rõ: đây không phải việc trùng hợp.
Có người muốn giết cậu.
“Không sao, cái này cũng đâu thể trách cậu được, là do số tôi xui xẻo.” Thẩm Dạ mỉm cười.
Trần Hạo Vũ cảm động, nói: “Dạ ca, buổi trưa mời cậu ăn rau xào nhé.”
“Được.” Thẩm Dạ đáp lại.
Cậu mở sách <Thân Thể >, sau đó lật sách bài tập tương ứng ra rồi để kế bên.
Ở giai đoạn cấp 2, kiến thức trong sách vở đều là vấn đề căn bản. Phải lên đến cấp 3 thì mới có thể học ít kỹ năng võ thuật.
Thẩm Dạ đã hấp thu thân pháp của tộc Tinh Linh, học được Nguyệt Hạ Lộc Hành đủ để chém giết trên chiến trường nên giờ nhìn mấy thứ này thì cảm thấy: đúng là trò trẻ con.
Thứ cậu thật sự coi trọng chính là 2 môn phía sau.
<Tinh Thần Lực Vỡ Lòng > cùng <Ngữ Văn và Kiến Thức Khoa Học>.
Tinh Thần Lực thì dễ nói rồi. Dù sao cậu cũng có điểm thuộc tính, đổ thêm vào chính là 1.7 điểm.
Điểm số này đã vượt xa yêu cầu bài thi.
Cậu chỉ cần làm quen với quá trình thi cử, dốc hết sức làm bài thì sẽ có hy vọng lấy được số điểm mong muốn.
Cái khó thật sự chính là <Ngữ Văn và Kiến Thức Khoa Học>.
Môn này đem ngữ văn, toán, ngoại ngữ, lịch sử, vật lý, hóa học… cấp 2 lẫn lộn trộn hết vào nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook