Vạn Giới Pháp Thần
-
Chương 12: Cái tủ kì lạ
“Ông là ai… bà tiên đâu….” Ambrose kể tới đây.
“Aa...aaaaaa” Fayola ôm mặt hoảng sợ la hét. “Không kể nữa.”
“Hì hì, Fayola có muốn biết hai anh em thế nào không.” Ambrose trêu trọc nói
“Không muốn biết…” Fayola vừa nói vừa chạy về nhà.
Buổi tối hôm đó, Fayola giận dỗi không thèm nói chuyện với Ambrose, mặt cô bé lúc nào hầm hầm. Ambrose đành phải xin lỗi cô bé.
Cậu dỗ dành, cậu nói, tất cả chỉ là chuyện cổ tích thôi, ông kẹ ngoài đời thật rất dễ đối phó. Nó chỉ trốn một chỗ thôi, khi gặp thì nhắm mắt chạy là thoát.
Cuốn cùng, Ambrose hứa mai sẽ cùng cô bé đi dã ngoại thì cô bé mới hết giận.
Tối hôm đó, sau khi Ambrose chuẩn bị đồ dã ngoại xong, cậu mệt mọi lên giường ngủ, tắt đèn. mắt cậu bắt đầu lim dim, cậu mơ mồ nhìn thấy một ánh sáng xanh lè, một số hình ảnh không rõ ràng....
Nhưng bỗng dưng một giọng nói êm ái vang lên trong đầu Ambrose:
“Đi theo ta…. Đi theo ta….”
Ambrose giật mình bật dậy, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người nào cả, một lúc lâu sau nó lại vang lên.
“Đi theo ta…. Đi theo ta….”
Ambrose chăm chú lắng nghe, cậu xác định tiếng nói từ bên ngoài, cậu ngồi dậy xỏ dép đi ra khỏi phòng.
Trời tối mịt, Ambrose men theo bức tường, lần mò về phía giọng nói. Cậu lên tầng ba, và đi tới căn phòng ở cuối hành lang. Ambrose mở cửa ra.
Căn phòng trống rỗng, trong đó không có vật gì lạ. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, khiến nền nhà như phủ sương trắng. Ambrose bây giờ mới thấy một cái tủ to cuối căn phòng, nó cao hơn hai mét, và rộng chừng một mét. Cái tủ phủ một tấm vải trắng bên ngoài.
Giọng nói lại vang lên một lần nữa, bây giờ Ambrose chắc chắn rằng nó phát ra từ trong cánh tủ. Cậu bước tới cái tủ, cậu kéo tấm vải xuống, bụi bay khắp phòng. Cậu thận trọng vỗ nhẹ hai tiếng nên nó “Cộc… Cộc…”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
“Bạn đang làm gì đấy.”
Ambrose giật mình, cậu quay lại, cậu thấy Fayola lúc nào đã đứng ở ngoài cánh cửa. Cô bé tay cầm một ngọn nến, ánh mắt tò mò nhìn về phía Ambrose. Cậu thành thật trả lời:
“Tui nghe thấy một giọng nói, nó phát ra từ trong cái tủ.”
“Một giọng nói” Fayola giọng đầy ngạc nhiên. Rồi giọng cô bé run lên, cô nhớ tới câu chuyện buổi chiều.
“Hay là trong đó có một ông kẹ, nó sẽ dụ trẻ con vào một nơi tối tăm nào đó, rồi bắt cóc chúng.”
Ambrose trợn mắt nhìn Fayola, cậu chắc nịch nói:
“Ông Kẹ, đây chỉ là chuyện cổ tích dọa trẻ con không nghe lời khi đi ngủ thôi.”
Fayola ngắt lời:
“Không…. không. Rất có thể đó là sự thật.”
Lúc trước có lẽ Fayola thật sợ ông Kẹ, nhưng bây giờ cô bé rất hiếu kì. Nói rồi, cô bé tiến đến cái tủ, cô mở nó ra, không thèm nhìn Ambrose ở một bên đưa tay ngăn cản.
Cánh tủ mở ra, nhưng không có cái gì xuất hiện. Fayola thất vọng nói:
“Làm gì có cái gì..” Cô phụng phịu nhìn về phía Ambrose.
Ambrose trắng mắt nói:
“Thấy không, mình đã nói rồi, đó chỉ là chuyện cổ tích thôi.”
Nhưng đột nhiên giọng nói vang lên, Ambrose và Fayola ở ngay bên ngoài. Họ chắc chắn nó xuất phát từ trong cái tủ.
“Đã đến rồi... thì vào đi….”
Giọng nói khiến hai người giật mình, ngọn nến trên tay Fayola rơi xuống. Fayola giọng run run nói với Ambrose:
“Ambrose, có ông Kẹ trong đấy phải không?”
Ambrose bây giờ trong lòng sững sờ, cậu cũng không chắc chắn, khẳng định điều mình vừa nói là đúng hay không. Hít một hơi thật sau, Ambrose nhìn về phía Fayola bảo rằng:
“Không phải đâu, chúng ta đi vào cái tủ xem có hay không.”
Nói rồi Ambrose bước tới cánh cửa tủ, cậu thò tay vào trong tủ, Ambrose sờ thấy bên trong xếp đầy những cái áo da, áo lông thú. Cậu tiếp tục thò sâu hơn, vẫn chỉ thấy mấy cái áo treo lủng lẳng.
Ambrose cho tay vào sâu hơn nữa nhưng vẫn chưa chạm tới cạnh trong của cái tủ. Cậu rút tay về. Ambrose vòng ra bên cạnh tủ, cậu ướm thử cánh tay với cạnh bên tủ, cậu thấy cánh tay mình rõ ràng dài hơn.
Ambrose khẳng định đây không phải là một cánh tủ bình thường, nó có thể bị thi trú mở rộng. Cậu quay sang nói với Fayola:
“Cái tủ này bị yếm chú mở rộng không gian, bạn chờ ở đây, mình vào trước xem.”
Bất chấp ánh mắt muốn cậu lưu lại của Fayola, Ambrose bước vào trong cái tủ.
Ambrose vạch ra từng chiếc áo lông, Ambrose bước một bước. Cậu lại vạch ra một lớp áo lông khác, cậu lại vạch một lớp nữa, lại bước thêm một bước. Tim cậu đập càng nhanh. Cho tới khi qua mười lớp áo, tay cậu chạm tới cái gì đó lạ lạ, thứ gì mát lạnh.
Ambrose không tìm thấy cạnh trong của cái tủ, thay vào đó là một ánh sáng chói lòa. Phía trước mặt cậu là một bụi thông, trên nó phủ đầy tuyết trắng, ánh mặt trời len lỏi qua tán thông.
Bên này là ban ngày, và vào mùa đông, Ambrose thầm nghĩ, còn bên nông trại đang là mùa hè, buổi tối. Một giả thuyết xuất hiện trong đầu Ambrose, cậu lẩm bẩm:
“Cái tủ nó kết nối hai điểm trong không gian với nhau, nó là cái Tủ Biến mất (Vanishing Cabinet). Bên này mùa và thời gian ngược lại hoàn toàn.”
Cậu nhớ bài học giáo sư địa lý đã dạy, trái đất hình cầu, mặt trời chỉ chiếu sáng một nửa quả đất gọi là ban ngày, một nửa còn lại là ban đêm, như vậy, đây có lẽ là một vùng nào đó nửa kia địa cầu. Đây có mùa ngược lại, có nghĩa nó thuộc về nam bán cầu. Nghĩ rõ ràng tất cả, cậu bật cười vì mình lại tin vào truyện cổ tích.
Ambrose không vội khám phá vùng đất mới, cậu trở lại cái tủ, lại xuyên qua mười lớp áo. Ambrose bước trở lại căn phòng, cậu thấy Fayola đang lo lắng nhìn về phía cánh cửa, Ambrose vui vẻ nói:
“Fayola, trong tủ không ông kẹ gì đâu, và mình tìm một chỗ pic-nic tuyệt vời. Có muốn xem không.”
Fayola nghe vậy, khuôn mặt lo lắng ‘lật’ ngay bằng vẻ mặt tò mò, cô bé hỏi:
“Trong đó có cái gì, bạn nhanh nói đi.”
Ambrose ra hiệu cho cô bé không vội, cậu bảo:
“Bây giờ bạn về lấy đồ chuẩn bị cho buổi dã ngoại, một phút nữa chúng ta gặp lại rồi cậu sẽ thấy.”
Fayola ra dấu OK, cô bé chạy ra khỏi phòng, Ambrose cũng vậy. Ambrose bây giờ quá kích động, cậu quên mất tại sao mình lại tới được căn phòng, tìm được cái tủ.
Một phút sau, Ambrose quay lại, tay cậu cầm thêm một cái túi nhỏ, đây là cái túi chuẩn bị đồ dã ngoại. Fayola đã chờ sẵn ở trước cái tủ, Ambrose bảo Fayola:
“Chúng ta đi thôi…”
Hai người xuyên qua mười lớp áo, tới mặt bên kia, Fayola vui sướng chạy ra ngoài la hét, cô bé nói:
“Thật kỳ diệu, mình đoán là Tủ biến mất, nhưng loại tủ đó không thông thẳng hai địa điểm như thế này, Ambrose, cậu có đoán đây là đâu không?’
“Chắc là chỗ nào đó phía nam bán cầu, sau này mùa hè chúng ta có thể ra đây chơi tuyết, mùa đông, nếu đây gần biển thì ta có thể tắm biển.” Ambrose một bên nói.
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi khám phá vùng đất mới.” Fayola vui vẻ đề nghị.
Nhưng không chờ Ambrose có đồng ý hay không, cô bé kéo Ambrose đi ra khỏi lùm cây, hai người tới một cánh rừng, xung quanh đầy tuyết, những bông tuyết xốp mịn. Cây cối còn khá rậm rạp, Ambrose và Fayola tiếp tục tiến về phía trước.
Hai người chui qua một bụi cây, họ tới một khoảng đất trống, khi Ambrose bò dậy cậu ngẩng đầu lên, bất ngờ ở đó có một cột đèn, đang phát sáng.
“Tại sao phía trước có cột đèn vậy.” Fayola kì quái hỏi.
“Hay là chúng ta đang ở trong công viên nào đó.” Ambrose máy móc đáp.
Fayola đột nhiên là lên:
“Ambrose, cậu nhìn này, cột đèn hình như… mọc lên từ đất.”
Ambrose quan sát kĩ cột đèn, đúng như Fayola nói, nó thật mọc trên đất. Chân cột đèn lại gắn liền với đất không thể phân biệt đâu là đất đâu là chân cột đèn.
Ambrose bước gần tới cột đèn, cậu sờ thử một cái. Cậu cảm giác như sờ vào kim loại, khi cậu gõ vào nó lại chỉ nghe tiếng trầm đục không phải tiếng vang vang như khi gõ một cột đèn khác.
“Thật kỳ lạ…” Ambrose lẩm bẩm. Fayola cũng tò mò nhìn cột đèn. Hai người im lặng suy nghĩ.
Lúc này, một giọng nói phá vỡ sự yên lặng đó.
“Hai người là ai?”
======================
Tủ biến mất hay tên chuẩn là Vanishing Cabinets là một vật phẩm ma pháp, nó gồm hai phần (gọi chính xác là hai cái tủ), giữa hai phần kết nối không gian, cách sử dụng nó đơn giản, bạn đặt thứ đồ cần di chuyển ở tù này, thì nó sẽ xuất hiện ở cái tủ còn lại (không chỉ là đồ, người cũng được).
Thông tin thêm: https://goo.gl/CYrpzj. (Trang tiếng anh nên các bác cần dùng COCCOC hay ggdịch)
“Aa...aaaaaa” Fayola ôm mặt hoảng sợ la hét. “Không kể nữa.”
“Hì hì, Fayola có muốn biết hai anh em thế nào không.” Ambrose trêu trọc nói
“Không muốn biết…” Fayola vừa nói vừa chạy về nhà.
Buổi tối hôm đó, Fayola giận dỗi không thèm nói chuyện với Ambrose, mặt cô bé lúc nào hầm hầm. Ambrose đành phải xin lỗi cô bé.
Cậu dỗ dành, cậu nói, tất cả chỉ là chuyện cổ tích thôi, ông kẹ ngoài đời thật rất dễ đối phó. Nó chỉ trốn một chỗ thôi, khi gặp thì nhắm mắt chạy là thoát.
Cuốn cùng, Ambrose hứa mai sẽ cùng cô bé đi dã ngoại thì cô bé mới hết giận.
Tối hôm đó, sau khi Ambrose chuẩn bị đồ dã ngoại xong, cậu mệt mọi lên giường ngủ, tắt đèn. mắt cậu bắt đầu lim dim, cậu mơ mồ nhìn thấy một ánh sáng xanh lè, một số hình ảnh không rõ ràng....
Nhưng bỗng dưng một giọng nói êm ái vang lên trong đầu Ambrose:
“Đi theo ta…. Đi theo ta….”
Ambrose giật mình bật dậy, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người nào cả, một lúc lâu sau nó lại vang lên.
“Đi theo ta…. Đi theo ta….”
Ambrose chăm chú lắng nghe, cậu xác định tiếng nói từ bên ngoài, cậu ngồi dậy xỏ dép đi ra khỏi phòng.
Trời tối mịt, Ambrose men theo bức tường, lần mò về phía giọng nói. Cậu lên tầng ba, và đi tới căn phòng ở cuối hành lang. Ambrose mở cửa ra.
Căn phòng trống rỗng, trong đó không có vật gì lạ. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, khiến nền nhà như phủ sương trắng. Ambrose bây giờ mới thấy một cái tủ to cuối căn phòng, nó cao hơn hai mét, và rộng chừng một mét. Cái tủ phủ một tấm vải trắng bên ngoài.
Giọng nói lại vang lên một lần nữa, bây giờ Ambrose chắc chắn rằng nó phát ra từ trong cánh tủ. Cậu bước tới cái tủ, cậu kéo tấm vải xuống, bụi bay khắp phòng. Cậu thận trọng vỗ nhẹ hai tiếng nên nó “Cộc… Cộc…”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
“Bạn đang làm gì đấy.”
Ambrose giật mình, cậu quay lại, cậu thấy Fayola lúc nào đã đứng ở ngoài cánh cửa. Cô bé tay cầm một ngọn nến, ánh mắt tò mò nhìn về phía Ambrose. Cậu thành thật trả lời:
“Tui nghe thấy một giọng nói, nó phát ra từ trong cái tủ.”
“Một giọng nói” Fayola giọng đầy ngạc nhiên. Rồi giọng cô bé run lên, cô nhớ tới câu chuyện buổi chiều.
“Hay là trong đó có một ông kẹ, nó sẽ dụ trẻ con vào một nơi tối tăm nào đó, rồi bắt cóc chúng.”
Ambrose trợn mắt nhìn Fayola, cậu chắc nịch nói:
“Ông Kẹ, đây chỉ là chuyện cổ tích dọa trẻ con không nghe lời khi đi ngủ thôi.”
Fayola ngắt lời:
“Không…. không. Rất có thể đó là sự thật.”
Lúc trước có lẽ Fayola thật sợ ông Kẹ, nhưng bây giờ cô bé rất hiếu kì. Nói rồi, cô bé tiến đến cái tủ, cô mở nó ra, không thèm nhìn Ambrose ở một bên đưa tay ngăn cản.
Cánh tủ mở ra, nhưng không có cái gì xuất hiện. Fayola thất vọng nói:
“Làm gì có cái gì..” Cô phụng phịu nhìn về phía Ambrose.
Ambrose trắng mắt nói:
“Thấy không, mình đã nói rồi, đó chỉ là chuyện cổ tích thôi.”
Nhưng đột nhiên giọng nói vang lên, Ambrose và Fayola ở ngay bên ngoài. Họ chắc chắn nó xuất phát từ trong cái tủ.
“Đã đến rồi... thì vào đi….”
Giọng nói khiến hai người giật mình, ngọn nến trên tay Fayola rơi xuống. Fayola giọng run run nói với Ambrose:
“Ambrose, có ông Kẹ trong đấy phải không?”
Ambrose bây giờ trong lòng sững sờ, cậu cũng không chắc chắn, khẳng định điều mình vừa nói là đúng hay không. Hít một hơi thật sau, Ambrose nhìn về phía Fayola bảo rằng:
“Không phải đâu, chúng ta đi vào cái tủ xem có hay không.”
Nói rồi Ambrose bước tới cánh cửa tủ, cậu thò tay vào trong tủ, Ambrose sờ thấy bên trong xếp đầy những cái áo da, áo lông thú. Cậu tiếp tục thò sâu hơn, vẫn chỉ thấy mấy cái áo treo lủng lẳng.
Ambrose cho tay vào sâu hơn nữa nhưng vẫn chưa chạm tới cạnh trong của cái tủ. Cậu rút tay về. Ambrose vòng ra bên cạnh tủ, cậu ướm thử cánh tay với cạnh bên tủ, cậu thấy cánh tay mình rõ ràng dài hơn.
Ambrose khẳng định đây không phải là một cánh tủ bình thường, nó có thể bị thi trú mở rộng. Cậu quay sang nói với Fayola:
“Cái tủ này bị yếm chú mở rộng không gian, bạn chờ ở đây, mình vào trước xem.”
Bất chấp ánh mắt muốn cậu lưu lại của Fayola, Ambrose bước vào trong cái tủ.
Ambrose vạch ra từng chiếc áo lông, Ambrose bước một bước. Cậu lại vạch ra một lớp áo lông khác, cậu lại vạch một lớp nữa, lại bước thêm một bước. Tim cậu đập càng nhanh. Cho tới khi qua mười lớp áo, tay cậu chạm tới cái gì đó lạ lạ, thứ gì mát lạnh.
Ambrose không tìm thấy cạnh trong của cái tủ, thay vào đó là một ánh sáng chói lòa. Phía trước mặt cậu là một bụi thông, trên nó phủ đầy tuyết trắng, ánh mặt trời len lỏi qua tán thông.
Bên này là ban ngày, và vào mùa đông, Ambrose thầm nghĩ, còn bên nông trại đang là mùa hè, buổi tối. Một giả thuyết xuất hiện trong đầu Ambrose, cậu lẩm bẩm:
“Cái tủ nó kết nối hai điểm trong không gian với nhau, nó là cái Tủ Biến mất (Vanishing Cabinet). Bên này mùa và thời gian ngược lại hoàn toàn.”
Cậu nhớ bài học giáo sư địa lý đã dạy, trái đất hình cầu, mặt trời chỉ chiếu sáng một nửa quả đất gọi là ban ngày, một nửa còn lại là ban đêm, như vậy, đây có lẽ là một vùng nào đó nửa kia địa cầu. Đây có mùa ngược lại, có nghĩa nó thuộc về nam bán cầu. Nghĩ rõ ràng tất cả, cậu bật cười vì mình lại tin vào truyện cổ tích.
Ambrose không vội khám phá vùng đất mới, cậu trở lại cái tủ, lại xuyên qua mười lớp áo. Ambrose bước trở lại căn phòng, cậu thấy Fayola đang lo lắng nhìn về phía cánh cửa, Ambrose vui vẻ nói:
“Fayola, trong tủ không ông kẹ gì đâu, và mình tìm một chỗ pic-nic tuyệt vời. Có muốn xem không.”
Fayola nghe vậy, khuôn mặt lo lắng ‘lật’ ngay bằng vẻ mặt tò mò, cô bé hỏi:
“Trong đó có cái gì, bạn nhanh nói đi.”
Ambrose ra hiệu cho cô bé không vội, cậu bảo:
“Bây giờ bạn về lấy đồ chuẩn bị cho buổi dã ngoại, một phút nữa chúng ta gặp lại rồi cậu sẽ thấy.”
Fayola ra dấu OK, cô bé chạy ra khỏi phòng, Ambrose cũng vậy. Ambrose bây giờ quá kích động, cậu quên mất tại sao mình lại tới được căn phòng, tìm được cái tủ.
Một phút sau, Ambrose quay lại, tay cậu cầm thêm một cái túi nhỏ, đây là cái túi chuẩn bị đồ dã ngoại. Fayola đã chờ sẵn ở trước cái tủ, Ambrose bảo Fayola:
“Chúng ta đi thôi…”
Hai người xuyên qua mười lớp áo, tới mặt bên kia, Fayola vui sướng chạy ra ngoài la hét, cô bé nói:
“Thật kỳ diệu, mình đoán là Tủ biến mất, nhưng loại tủ đó không thông thẳng hai địa điểm như thế này, Ambrose, cậu có đoán đây là đâu không?’
“Chắc là chỗ nào đó phía nam bán cầu, sau này mùa hè chúng ta có thể ra đây chơi tuyết, mùa đông, nếu đây gần biển thì ta có thể tắm biển.” Ambrose một bên nói.
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi khám phá vùng đất mới.” Fayola vui vẻ đề nghị.
Nhưng không chờ Ambrose có đồng ý hay không, cô bé kéo Ambrose đi ra khỏi lùm cây, hai người tới một cánh rừng, xung quanh đầy tuyết, những bông tuyết xốp mịn. Cây cối còn khá rậm rạp, Ambrose và Fayola tiếp tục tiến về phía trước.
Hai người chui qua một bụi cây, họ tới một khoảng đất trống, khi Ambrose bò dậy cậu ngẩng đầu lên, bất ngờ ở đó có một cột đèn, đang phát sáng.
“Tại sao phía trước có cột đèn vậy.” Fayola kì quái hỏi.
“Hay là chúng ta đang ở trong công viên nào đó.” Ambrose máy móc đáp.
Fayola đột nhiên là lên:
“Ambrose, cậu nhìn này, cột đèn hình như… mọc lên từ đất.”
Ambrose quan sát kĩ cột đèn, đúng như Fayola nói, nó thật mọc trên đất. Chân cột đèn lại gắn liền với đất không thể phân biệt đâu là đất đâu là chân cột đèn.
Ambrose bước gần tới cột đèn, cậu sờ thử một cái. Cậu cảm giác như sờ vào kim loại, khi cậu gõ vào nó lại chỉ nghe tiếng trầm đục không phải tiếng vang vang như khi gõ một cột đèn khác.
“Thật kỳ lạ…” Ambrose lẩm bẩm. Fayola cũng tò mò nhìn cột đèn. Hai người im lặng suy nghĩ.
Lúc này, một giọng nói phá vỡ sự yên lặng đó.
“Hai người là ai?”
======================
Tủ biến mất hay tên chuẩn là Vanishing Cabinets là một vật phẩm ma pháp, nó gồm hai phần (gọi chính xác là hai cái tủ), giữa hai phần kết nối không gian, cách sử dụng nó đơn giản, bạn đặt thứ đồ cần di chuyển ở tù này, thì nó sẽ xuất hiện ở cái tủ còn lại (không chỉ là đồ, người cũng được).
Thông tin thêm: https://goo.gl/CYrpzj. (Trang tiếng anh nên các bác cần dùng COCCOC hay ggdịch)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook