Vạn Giới Gian Thương
-
Chương 9: Khổng Tử viết: Đánh gãy răng hắn
Dịch giả: KenSeki
" Đúng rồi! Chủ nhân, khi nãy ngươi gọi ta có chuyện gì thế?"
"Không có gì..."
...
Rất nhanh sau đó, Đoàn Dự cùng Thôi Bác Văn đã ra khỏi đáy cốc. Hai người đi trong rừng râm, Đoàn Dự cảm thấy buồn bực, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với sư phụ. Từ hai canh giờ trước, thì luôn tỏ vẻ buồn bực không vui.
Mặc dù trong lòng Đoàn Dự đầy nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì hỏi: "Sư tôn! Vì sao chúng ta không đưa tin, mà lại trực tiếp đi đến Thần Nông giáo thế?"
Bọn họ vừa đi ra từ một động đất, đập ngay vào mắt là một con sông lớn, nước chảy xiết, từng đợt sóng vỗ mãnh liệt vào bờ. Hai bên bờ sông là núi đá dựng đứng, măng núi lởm chởm, vô cùng nguy nga, xem qua địa hình thì có vẻ đây là sông Lan Thương rồi.
"Theo như lời Chung Linh kể thì chỉ cần đi qua sông Lan Thương thì sẽ gần đến nhà của nàng rồi." Đoàn Dự cũng vừa báo cáo hết mọi chuyện xảy ra với hắn lúc trước cho Lão Thôi nghe.
Chuyện thực ra cũng đơn giản, từ lúc Thiểm Điện Điêu của Chung Linh cắn bị thương bang chủ Thần Nông bang, sau đó mắc sai lầm mà để bị bắt, sau đó Đoàn Dự cũng bị bắt phải uống Đoạn Tràng tán, rồi được thả ra đi tìm cha mẹ của Chung Linh để xin thuốc giải.
Vừa đến tới bờ sông Lan Thương, Đoàn Dự cũng đã đem hết mọi chuyện báo cáo với Thôi Bác Văn, Lão Thôi nghe thế cũng chỉ bâng quơ buông môt câu bảo đi Thần Nông bang cứu người.
Ngay sau đó thì bảo Đoàn Dự dẫn đường, tìm đến chỗ tụ tập bang chúng của Thần Nông Bang
Thực ra tâm tình Lão Thôi lúc này rất không ổn, bị Tiểu Y tiêu xài bay mất hơn vạn điểm năng lượng, làm bao nhiêu công sức đổ biển hết cả.
Nếu là chế tạo ra một số hàng có tác dụng thì cũng được đi, đằng này Tiểu Y rất quả quyết xác nhận với hắn rằng, tất cả chỉ là đồ trang sức.
Tâm tình của hắn hoàn toàn sụp đổ, vì thế mà hiện tại nhu cầu cấp thiết nhất của hắn là tìm người để phát tiết.
Thần Nông bang sao! Cũng chỉ là hạng tiểu tốt mà thôi, trong Thiên Long Bát Bộ, bang phải mèo hen như Thần Nông Bang đếm không xuể, nghĩ lại chắc cũng chẳng có gì lợi hại đâu.
Còn nữa, nếu thực sự đánh không lại, thì hắn có thể chạy mà.
Lăng Ba Vi Bộ cũng không phải là hàng chưng bày đâu!
Đi bộ trong rừng được một lúc, thì hai người đột nhiên thấy chói mắt, thì ra là đã ra khỏi rừng, phía trước là một con đường mòn nhỏ.
Phía trước Đoàn Dự và Thôi Bác Văn là hai gã tráng hán, hình như nhận ra bọn họ, nên quay đầu nhìn lại.
Nhìn hai gã tráng hán thì thấy lưng hùm vai gấu, hông dắt đại đao, nhìn qua là biết chắc là người luyện võ.
Một trong hai tên tráng hán nhìn thấy hai người từ trong rừng đi ra, quần áo rách nát, khuôn mặt dù đã lau rửa nhưng không giấu được vẻ chật vật. Gã nhíu mày, mở miệng nói: "Nhóc ăn mày! hai đứa tụi bây có nhìn thấy một người nữ giả trai, mặc một bộ hắc y chạy qua đây không!?"
...
Ăn mày? Thôi Bác Văn suýt nữa thì phun nước bọt dìm chết hai tên kia, mặc dù bọn hắn có chút lôi thôi, nhưng mà dám gọi ăn mày là sao?
Đoàn Dự cũng trừng mắt, hắn đường đường là thế tử Đại Lý, từ lúc nào lại bị gọi là nhóc ăn mày, đây không khác gì là sỉ nhục hắn, đồng thời cũng là sỉ nhục toàn bộ Đoàn thị Hoàng tộc nhà hắn.
"Sao hả? Ta hỏi hai người các ngươi đó, mau trả lời, nói xem có thấy người nào không. Đứa nào trả lời làm đại gia ta hài lòng, thì đồng tiền này sẽ thưởng cho đứa đó!"
Gã đại hán kia thấy hai người không trả lời, nghĩ rằng bọn hắn muốn tiền!
Vì thế mới thò tay vào trong ngực, lấy ra một đông tiền, tung tung trên tay, vẻ mặt nhắn nhó ra vẻ đau lòng tiếc rẻ.
"Dự nhi!" Khóe mắt Thôi Bác Văn run rẩy nhìn về phía gã đại hán có vẻ mặt nhăn nhó! Nhăn nhó con mụ ngươi! Ngươi bảo cho một thỏi bạc ta còn không thèm nói gì... mà ngươi chỉ đưa ra có một đồng, ngươi đau lòng cái cóc khô ấy!
"Có Đồ nhi!"
Đang lúc Đoàn Dự sắp nổi nóng, nghe thấy tiếng Thôi Bác Văn gọi, liền nghiêm mặt lại, tự nhủ thẩm, vì cớ gì ta bình thường luôn hòa hảo với nhân sĩ võ lâm, mà tự nhiên hôm nay lại muốn giáo huấn hai người trước mặt một trận chứ.
Rõ ràng vừa mới chịu nhục nhã như thế, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản ung dung như thường, phần tâm tính này, không phải người thường có được.
Tại thời khắc này Đoàn Dự không tự giác càng sùng bái lão Thôi thêm mấy phần!
"Lúc trước sư phụ đã chỉ dạy lý thuyết cho ngươi rồi, hôm nay vi sư sẽ dạy cho ngươi làm thế nào để áp dụng trong thực chiến!"
"Hả! Sao? Sư tôn, chúng ta tùy tiện đánh đánh đấm đấm như thế thì không phải cách làm của Thánh nhân chi đạo đâu."
Đoàn Dự thấy mơ hồ, "không lẽ lý giải lúc đầu của ta về sư phụ đều sai cả sao! Sư phụ vốn không có ý nói chuyện ngay thẳng sao!?"
"Sai rồi! Ngươi thấy người khác bị khi dễ, bị làm nhục, chẳng lẽ ngươi lại muốn nén giân đứng nhìn thôi sao?"
Thôi Bác Văn lắc đầu, tên Đoàn Dự này cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm là đọc sách nhiều đến nỗi đầu óc trì đột đi!
"Cũng phải, nhưng mà Thánh Nhân có câu, oan oan tương báo đến khi nào mới hết!... " Đoàn Dự lúng túng phản bác yếu ớt! Mặc dù được Thôi Bác Văn dạy võ nghệ, nhưng mà chung quy hắn vẫn cảm thấy việc đánh đánh giết giết không phải lý tưởng của bản thân, việc đó chỉ hợp với mấy hạng mãng phu mà thôi.
"Ngươi Sai rồi! Thánh Nhân còn có một câu mà ngươi đã quên!"
"Kính xin sư phụ chỉ điểm sai lầm!" Đoàn Dự nghe Thôi Bác Văn nói, giống như là chết đuối với được cọc, hắn đang rất cần tìm được một lý do hợp lý để từ chối động thủ!
"Thánh Nhân nói, nhẫn có thể nhẫn, nhưng quyết không chịu nhục! Đánh gãy răng hắn!"
Nói xong, dưới chân Thôi Bác Văn khẽ động, đã lao vút về phía gã đại hán mặt nhăn nhó đang tung đồng tiền.
Một đồng tiền thì đau con em nhà ngươi à!
Thôi Bác Văn đang lo vụ tức giận Tiểu Y mà không có chỗ phát tiết, thì trời cao đúng là không bạc đãi hắn, mới ra khỏi rừng đã gặp được ngay mấy gã quái dị! À, không đúng! Là ác nhân!
Đoàn Dự nghe nói mà choáng! Đầu não có chút không kịp xử lý, bị treo máy, hắn điên cuồng tìm kiếm xem rốt cuộc là Thánh Nhân đã nói câu đó khi nào.
Đại hán cũng há hốc mồm, ngẩn người nhìn hai người đối diện, người nói kẻ đáp qua lại không ngừng! không hiểu hai tên này đang diễn trò gì nữa?
Khi thấy một tên chạy về phía mình, thì gã lập tức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì"
Hắn nhìn người đang chạy đến, bước chạy loạng quạng, hô hấp không đều, trừ khi là người này giả bộ, còn không thì rõ ràng chỉ là một người bình thường.
"Làm gì hả? Ăn cướp! Đề lại quần mau!"
Thôi Bác Văn vừa chạy vừa hô, vẻ mặt Đoàn Dự đen xạm đi, sư phụ của mình, ăn nói và hành động không thể theo lẽ thường mà xét được.
"Ăn cướp sao? Chỉ dựa vào ngươi?" Đại hán như nghe thấy điều buồn cười nhất trên đời.
Ngay lập tức dừng nói nhảm, nếu như ngươi muốn chết, thì đừng trách gã vô tình, liền tháo thanh bội đao bên hông xuống.
Chém về phía Thôi Bác Văn đang chạy đến, bổ một đao từ trên xuống dưới. Quyết một đao đem tên ăn mày không biết trời cao đất dày này chém làm hai đoạn.
Trong lòng Thôi Bác Văn vang lên báo động không ngừng! Mặc dù hắn vẫn chưa thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhưng vẫn đề phòng đối phương ra tay.
Đây chính là lần thứ nhất chính thức giao thủ cùng người khác kể từ khi học võ.
Không dám chủ quan chút nào, đặc biệt là hắn cũng chỉ biết mỗi có Bắc Minh Thần Công, nên không cách nào khác ngoài việc xuất kỳ bất ý,đánh úp đối phương!
Mắt thấy đại đao của gã đại hán hướng về đỉnh đầu của mình bổ tới!
Đồng tử trong mắt Thôi Bác Văn co rụt lại, nghĩ thầm thật nhanh!
Gần như theo bản năng, hắn thi triển Lăng Ba Vi Bộ, trong nháy mắt đã bỏ lại hai gã đại hán ra sau lưng.
Gã đại hán đang vung đao sửng sốt!
Người đâu rồi? Theo lý thì người không thể lẫn vào đao được, nhưng hiện tại không thấy người đâu cả! Chẳng lẽ đao pháp của mình đã luyện đến đại thành??
Đem người ngày một đao chém thành cát bụi rồi?
Hẳn là như vậy rồi! Trời cao đúng là công bình, ta luyện đao từ năm sáu tuổi, đến nay đã luyện hết hai mươi sáu cái xuân xanh rồi,luyện từ mùa xuân cho đến mùa đông, nhất định trong lúc vô tình luyện đến đại thành!
Đại hán kích động!Hắn nghĩ đến gia tộc của hắn, vẫn luôn cho rằng hắn kém cỏi, luôn coi thường hắn.
Lần này để cho bọn họ nhìn xem, như thế nào là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!
Hắn tưởng tượng đến Thiên Đao... của hắn.
Ngay trong lúc đại hán kích động nhìn bàn tay mình, thì gã bên cạnh quét nhanh về phía sau lưng! Lập tức kinh hãi! Hô:"Cẩn thận!"
Gã đại hán mặt nhăn đang ảo tưởng nghĩ đến cảnh bản thân về vinh quy bái tổ, cưới vợ Thúy Hoa, thì nghe thấy đồng bọn sửng sốt hô lên!
Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?
" Đúng rồi! Chủ nhân, khi nãy ngươi gọi ta có chuyện gì thế?"
"Không có gì..."
...
Rất nhanh sau đó, Đoàn Dự cùng Thôi Bác Văn đã ra khỏi đáy cốc. Hai người đi trong rừng râm, Đoàn Dự cảm thấy buồn bực, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với sư phụ. Từ hai canh giờ trước, thì luôn tỏ vẻ buồn bực không vui.
Mặc dù trong lòng Đoàn Dự đầy nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì hỏi: "Sư tôn! Vì sao chúng ta không đưa tin, mà lại trực tiếp đi đến Thần Nông giáo thế?"
Bọn họ vừa đi ra từ một động đất, đập ngay vào mắt là một con sông lớn, nước chảy xiết, từng đợt sóng vỗ mãnh liệt vào bờ. Hai bên bờ sông là núi đá dựng đứng, măng núi lởm chởm, vô cùng nguy nga, xem qua địa hình thì có vẻ đây là sông Lan Thương rồi.
"Theo như lời Chung Linh kể thì chỉ cần đi qua sông Lan Thương thì sẽ gần đến nhà của nàng rồi." Đoàn Dự cũng vừa báo cáo hết mọi chuyện xảy ra với hắn lúc trước cho Lão Thôi nghe.
Chuyện thực ra cũng đơn giản, từ lúc Thiểm Điện Điêu của Chung Linh cắn bị thương bang chủ Thần Nông bang, sau đó mắc sai lầm mà để bị bắt, sau đó Đoàn Dự cũng bị bắt phải uống Đoạn Tràng tán, rồi được thả ra đi tìm cha mẹ của Chung Linh để xin thuốc giải.
Vừa đến tới bờ sông Lan Thương, Đoàn Dự cũng đã đem hết mọi chuyện báo cáo với Thôi Bác Văn, Lão Thôi nghe thế cũng chỉ bâng quơ buông môt câu bảo đi Thần Nông bang cứu người.
Ngay sau đó thì bảo Đoàn Dự dẫn đường, tìm đến chỗ tụ tập bang chúng của Thần Nông Bang
Thực ra tâm tình Lão Thôi lúc này rất không ổn, bị Tiểu Y tiêu xài bay mất hơn vạn điểm năng lượng, làm bao nhiêu công sức đổ biển hết cả.
Nếu là chế tạo ra một số hàng có tác dụng thì cũng được đi, đằng này Tiểu Y rất quả quyết xác nhận với hắn rằng, tất cả chỉ là đồ trang sức.
Tâm tình của hắn hoàn toàn sụp đổ, vì thế mà hiện tại nhu cầu cấp thiết nhất của hắn là tìm người để phát tiết.
Thần Nông bang sao! Cũng chỉ là hạng tiểu tốt mà thôi, trong Thiên Long Bát Bộ, bang phải mèo hen như Thần Nông Bang đếm không xuể, nghĩ lại chắc cũng chẳng có gì lợi hại đâu.
Còn nữa, nếu thực sự đánh không lại, thì hắn có thể chạy mà.
Lăng Ba Vi Bộ cũng không phải là hàng chưng bày đâu!
Đi bộ trong rừng được một lúc, thì hai người đột nhiên thấy chói mắt, thì ra là đã ra khỏi rừng, phía trước là một con đường mòn nhỏ.
Phía trước Đoàn Dự và Thôi Bác Văn là hai gã tráng hán, hình như nhận ra bọn họ, nên quay đầu nhìn lại.
Nhìn hai gã tráng hán thì thấy lưng hùm vai gấu, hông dắt đại đao, nhìn qua là biết chắc là người luyện võ.
Một trong hai tên tráng hán nhìn thấy hai người từ trong rừng đi ra, quần áo rách nát, khuôn mặt dù đã lau rửa nhưng không giấu được vẻ chật vật. Gã nhíu mày, mở miệng nói: "Nhóc ăn mày! hai đứa tụi bây có nhìn thấy một người nữ giả trai, mặc một bộ hắc y chạy qua đây không!?"
...
Ăn mày? Thôi Bác Văn suýt nữa thì phun nước bọt dìm chết hai tên kia, mặc dù bọn hắn có chút lôi thôi, nhưng mà dám gọi ăn mày là sao?
Đoàn Dự cũng trừng mắt, hắn đường đường là thế tử Đại Lý, từ lúc nào lại bị gọi là nhóc ăn mày, đây không khác gì là sỉ nhục hắn, đồng thời cũng là sỉ nhục toàn bộ Đoàn thị Hoàng tộc nhà hắn.
"Sao hả? Ta hỏi hai người các ngươi đó, mau trả lời, nói xem có thấy người nào không. Đứa nào trả lời làm đại gia ta hài lòng, thì đồng tiền này sẽ thưởng cho đứa đó!"
Gã đại hán kia thấy hai người không trả lời, nghĩ rằng bọn hắn muốn tiền!
Vì thế mới thò tay vào trong ngực, lấy ra một đông tiền, tung tung trên tay, vẻ mặt nhắn nhó ra vẻ đau lòng tiếc rẻ.
"Dự nhi!" Khóe mắt Thôi Bác Văn run rẩy nhìn về phía gã đại hán có vẻ mặt nhăn nhó! Nhăn nhó con mụ ngươi! Ngươi bảo cho một thỏi bạc ta còn không thèm nói gì... mà ngươi chỉ đưa ra có một đồng, ngươi đau lòng cái cóc khô ấy!
"Có Đồ nhi!"
Đang lúc Đoàn Dự sắp nổi nóng, nghe thấy tiếng Thôi Bác Văn gọi, liền nghiêm mặt lại, tự nhủ thẩm, vì cớ gì ta bình thường luôn hòa hảo với nhân sĩ võ lâm, mà tự nhiên hôm nay lại muốn giáo huấn hai người trước mặt một trận chứ.
Rõ ràng vừa mới chịu nhục nhã như thế, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản ung dung như thường, phần tâm tính này, không phải người thường có được.
Tại thời khắc này Đoàn Dự không tự giác càng sùng bái lão Thôi thêm mấy phần!
"Lúc trước sư phụ đã chỉ dạy lý thuyết cho ngươi rồi, hôm nay vi sư sẽ dạy cho ngươi làm thế nào để áp dụng trong thực chiến!"
"Hả! Sao? Sư tôn, chúng ta tùy tiện đánh đánh đấm đấm như thế thì không phải cách làm của Thánh nhân chi đạo đâu."
Đoàn Dự thấy mơ hồ, "không lẽ lý giải lúc đầu của ta về sư phụ đều sai cả sao! Sư phụ vốn không có ý nói chuyện ngay thẳng sao!?"
"Sai rồi! Ngươi thấy người khác bị khi dễ, bị làm nhục, chẳng lẽ ngươi lại muốn nén giân đứng nhìn thôi sao?"
Thôi Bác Văn lắc đầu, tên Đoàn Dự này cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm là đọc sách nhiều đến nỗi đầu óc trì đột đi!
"Cũng phải, nhưng mà Thánh Nhân có câu, oan oan tương báo đến khi nào mới hết!... " Đoàn Dự lúng túng phản bác yếu ớt! Mặc dù được Thôi Bác Văn dạy võ nghệ, nhưng mà chung quy hắn vẫn cảm thấy việc đánh đánh giết giết không phải lý tưởng của bản thân, việc đó chỉ hợp với mấy hạng mãng phu mà thôi.
"Ngươi Sai rồi! Thánh Nhân còn có một câu mà ngươi đã quên!"
"Kính xin sư phụ chỉ điểm sai lầm!" Đoàn Dự nghe Thôi Bác Văn nói, giống như là chết đuối với được cọc, hắn đang rất cần tìm được một lý do hợp lý để từ chối động thủ!
"Thánh Nhân nói, nhẫn có thể nhẫn, nhưng quyết không chịu nhục! Đánh gãy răng hắn!"
Nói xong, dưới chân Thôi Bác Văn khẽ động, đã lao vút về phía gã đại hán mặt nhăn nhó đang tung đồng tiền.
Một đồng tiền thì đau con em nhà ngươi à!
Thôi Bác Văn đang lo vụ tức giận Tiểu Y mà không có chỗ phát tiết, thì trời cao đúng là không bạc đãi hắn, mới ra khỏi rừng đã gặp được ngay mấy gã quái dị! À, không đúng! Là ác nhân!
Đoàn Dự nghe nói mà choáng! Đầu não có chút không kịp xử lý, bị treo máy, hắn điên cuồng tìm kiếm xem rốt cuộc là Thánh Nhân đã nói câu đó khi nào.
Đại hán cũng há hốc mồm, ngẩn người nhìn hai người đối diện, người nói kẻ đáp qua lại không ngừng! không hiểu hai tên này đang diễn trò gì nữa?
Khi thấy một tên chạy về phía mình, thì gã lập tức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì"
Hắn nhìn người đang chạy đến, bước chạy loạng quạng, hô hấp không đều, trừ khi là người này giả bộ, còn không thì rõ ràng chỉ là một người bình thường.
"Làm gì hả? Ăn cướp! Đề lại quần mau!"
Thôi Bác Văn vừa chạy vừa hô, vẻ mặt Đoàn Dự đen xạm đi, sư phụ của mình, ăn nói và hành động không thể theo lẽ thường mà xét được.
"Ăn cướp sao? Chỉ dựa vào ngươi?" Đại hán như nghe thấy điều buồn cười nhất trên đời.
Ngay lập tức dừng nói nhảm, nếu như ngươi muốn chết, thì đừng trách gã vô tình, liền tháo thanh bội đao bên hông xuống.
Chém về phía Thôi Bác Văn đang chạy đến, bổ một đao từ trên xuống dưới. Quyết một đao đem tên ăn mày không biết trời cao đất dày này chém làm hai đoạn.
Trong lòng Thôi Bác Văn vang lên báo động không ngừng! Mặc dù hắn vẫn chưa thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhưng vẫn đề phòng đối phương ra tay.
Đây chính là lần thứ nhất chính thức giao thủ cùng người khác kể từ khi học võ.
Không dám chủ quan chút nào, đặc biệt là hắn cũng chỉ biết mỗi có Bắc Minh Thần Công, nên không cách nào khác ngoài việc xuất kỳ bất ý,đánh úp đối phương!
Mắt thấy đại đao của gã đại hán hướng về đỉnh đầu của mình bổ tới!
Đồng tử trong mắt Thôi Bác Văn co rụt lại, nghĩ thầm thật nhanh!
Gần như theo bản năng, hắn thi triển Lăng Ba Vi Bộ, trong nháy mắt đã bỏ lại hai gã đại hán ra sau lưng.
Gã đại hán đang vung đao sửng sốt!
Người đâu rồi? Theo lý thì người không thể lẫn vào đao được, nhưng hiện tại không thấy người đâu cả! Chẳng lẽ đao pháp của mình đã luyện đến đại thành??
Đem người ngày một đao chém thành cát bụi rồi?
Hẳn là như vậy rồi! Trời cao đúng là công bình, ta luyện đao từ năm sáu tuổi, đến nay đã luyện hết hai mươi sáu cái xuân xanh rồi,luyện từ mùa xuân cho đến mùa đông, nhất định trong lúc vô tình luyện đến đại thành!
Đại hán kích động!Hắn nghĩ đến gia tộc của hắn, vẫn luôn cho rằng hắn kém cỏi, luôn coi thường hắn.
Lần này để cho bọn họ nhìn xem, như thế nào là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!
Hắn tưởng tượng đến Thiên Đao... của hắn.
Ngay trong lúc đại hán kích động nhìn bàn tay mình, thì gã bên cạnh quét nhanh về phía sau lưng! Lập tức kinh hãi! Hô:"Cẩn thận!"
Gã đại hán mặt nhăn đang ảo tưởng nghĩ đến cảnh bản thân về vinh quy bái tổ, cưới vợ Thúy Hoa, thì nghe thấy đồng bọn sửng sốt hô lên!
Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook