Vạn Giới Chí Tôn
-
Chương 83: Thiên long xuất kích!!!
Trận đầu Trường Thiên thắng.
Đứng trên cao, Zero nhắm hờ mắt thở dài một hơi, không thể không thừa nhận hắn tính toán khá kỹ nhưng vẫn thua Trường Thiên một bước. Bản tính hiếu thắng vốn có của đàn ông lại dâng lên trong lòng, đặc biệt là mấy kẻ kiêu ngạo, mạnh mẽ như Zero.
"Chỉ mới bắt đầu thôi mà, trò chơi còn dài lắm!!"
"Gió bắt đầu nổi lên! Sương mù sẽ che mắt các ngươi!"
Câu nói quỷ dị không đầu không đuôi khiến người ta vô cùng khó hiểu, nhưng...
Trường Thiên bên dưới đang nhấm nháp ly rượu thì đột nhiên đứng bật dậy, cái ly trên tay tan vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi từ Zt9KAjp từ biến thành hư vô. Hắn không quan tâm tới điều đó, việc duy nhất hắn muốn duy nhất bây giờ đó chính là nhanh, nhanh và nhanh.
Không chút do dự, Trường Thiên như viên đạn bắn khỏi nòng, dùng tốc độ không tưởng bay đến bên cạnh Erina sau đó quay về Bảo tọa quen thuộc, tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong vòng vài giây. Erina ngẩn người chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã ngồi trên đùi Trường Thiên, nàng đỏ mặt định hỏi thì bị thái độ nghiêm túc của hắn khiến câu nói chuẩn bị ra khỏi miệng lại phải nuốt ngược vào trong.
"Thằng nhãi đó tính chơi lớn thật rồi!"
Trường Thiên lẩm bẩm chìm trong suy nghĩ của bản thân, quên mất cả Erina đang ngồi trên đùi mình.
Nơi Erina đứng ban nãy chợt một cơn gió nổi lên, thổi qua khu vực vừa tàn sát bầy người sói.
Những binh lính cùng với pháp sư đang chuẩn bị tiến lên theo quân đoàn Thạch Tượng hoặc lui về hàng ngũ phía sau thì chợt cảm giác có cơn gió mát rượi thổi qua. "Mát mẻ" là điều cuối cùng họ cảm nhận được trên thế gian này.
Chỉ trong tích tắc hầu như tất cả mọi thứ trên cơ thể bọn họ đều bị tứ phân ngũ liệt, hóa thành cơn mưa máu rơi xuống mặt đất.
gần ngàn sinh mạng cứ như vậy đơn giản chết đi, thậm chí không ai biết họ chết như thế nào.
Erina vô tình nhìn qua thì thấy cảnh tượng hãi hùng kia, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch tràn ngập hoảng sợ, cuộc đời nàng thấy qua vô số người chết cùng với cách thức giết người tàn bạo bậc nhất, nhưng chỉ trong nháy mắt giết ngàn người mà vẫn không biết giết bằng cách nào thì quả thật quá kinh hãi thế tục rồi.
Nếu vừa rồi Trường Thiên không mang nàng đi kịp thời thì phải chăng số phận nàng cũng như mấy người xui xẻo kia. Càng nghĩ Erina càng giật mình, vẻ ửng hồng trên mặt biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc chưa từng có.
Không đợi Trường Thiên cho phép, Erina nhảy xuống đất sau đó chạy tới chỗ Huyết Nhận quân đoàn của mình chuẩn bị tâm lý tốt nhất cho tình huống xấu sắp tới.
Thời điểm Erina rời khỏi đùi mình thì Trường Thiên mới giật mình quay lại với hiện thực, hắn thầm mắng bản thân mãi tính toán mà quên quan sát tình hình hiện tại.
Tuy nhiên, khi bắt đầu để ý đến xung quanh thì Trường Thiên mới không nhịn được bật thốt lên.
"Cái quái gì thế này!!!"
Cả một phiến không gian tràn ngập sương mù trắng xóa, khắp nơi vẫn vang lên tiếng chém giết không ngừng, những âm thanh kêu la, tiếng va chạm binh khí văng vẳng bên tai.
Người khác không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Trường Thiên lại thấy được thông qua Tử Nhãn, không nhìn thì thôi, đã nhìn rồi mới biết cái gì gọi là người mù đánh nhau.
Do cơn gió lạ lùng kia đi đến nơi nào là sinh mạng ở đó liền bị tước đoạt cho nên dẫn đến tâm lý sợ sệt ở trong lòng binh sĩ, kẻ thù vô hình kia đã không thấy thì chớ, bây giờ còn thêm sương mù che mắt không biết Đông Tây Nam Bắc hướng nào là hướng nào. Cả đám nhao nhao khua loạn vũ khí trong tay, bây giờ sự sợ hãi đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của bọn họ, làm sao phân biệt được địch ta nên cứ thế mà đánh nhau.
Địch chưa đến mà quân ta đã thê thảm như thế này rồi, Trường Thiên chán chường lắc đầu, tâm lý của binh sĩ vẫn chưa đủ mức độ yêu cầu của hắn, thôi thì cứ để như vậy thêm một lúc nữa rồi xử lý. Giúp bọn chúng có thêm kinh nghiệm trước những tình huống bị động như bây giờ, phần khác là tôi luyện tâm trí vững chắc sau khi trải qua chuyện sinh tử ngay cận kề.
Điều khiến Trường Thiên có chút vui mừng chính là những quân đoàn chủ chốt, con bài tẩy của hắn hoàn toàn không gặp trường hợp tương tự như đám binh lính hỗn loạn xung quanh, vẻ mặt người nào người nấy đều lạnh lùng pha lẫn huyết tinh, không vì kẻ thù vô hình hay đám sương mù quỷ dị kia mà lay động.
Trong làn sương mù mờ ảo, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua như khúc nhạc du dương đưa tiễn người về cõi vĩnh hằng, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị mang đi. Dần dần những người còn sống sót đã chết lặng, không khua tay múa chân nữa, đôi mắt chán nản tuyệt vọng chấp nhận cái chết, không còn sợ hãi như trước mà chỉ còn chút tiếc nuối.
Tiếc nuối bởi vì cuối cùng họ cũng nhận ra được sợ hãi cái chết chỉ làm con người ta trở nên mềm yếu, bất lực, đã là quân nhân thì phải luôn sẵn sàng đón nhận cái chết và tìm cách vượt qua nó để đi đến một tương lai xa hơn. Hành động vừa rồi của họ thực khiến người khác chê cười.
Trường Thiên vẫn luôn quan sát diễn biến nhìn thấy cảnh tượng không mấy bắt mắt này thì mỉm cười hài lòng, hắn còn tưởng đám kia phải đến khi chết hết mới nhận ra được điều đó nữa chứ, dù gì cũng tổn thất của hắn gần mười vạn binh lính rồi, nếu lâu hơn tí nữa chắc chắn Trường Thiên sẽ phải ra tay.
Sau đợt này chắc chắn quân đoàn của hắn sẽ tăng mạnh về mặt tinh thần cũng như chiến lực, tôi luyện kiểu này tuy tàn khốc nhưng không thể phủ nhận là cách trực tiếp và nhanh nhất.
"Cám ơn người anh em, ngươi vừa giúp ta một chuyện tốt đấy, chưa kể mấy chủng tộc đặc biệt này càng làm cho ta cảm thấy hứng thú về ngươi hơn đấy Zero ạ!"
Trường Thiên để lại điệu cười quái dị sau đó biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện thì Trường Thiên đã ở trung tâm vùng sương mù dày đặc kia, đúng ngay vị trí mà cơn gió dị thường mang theo mùi máu tanh chuẩn bị đi qua.
Từng đôi mắt ảm đạm bỗng chốc sáng lên như thấy được chiếc bè cứu vớt trong cơn bão, vị chủ soái này rất mạnh, có thể sẽ là cọng rơm cứu mạng của họ chăng. Ai cũng đều hy vọng chuyện thần kỳ nào đó sẽ xảy ra.
Không riêng gì bọn họ, những người quan sát chiến cục như Zero, Warlock,... cũng chờ xem sự thể hiện tiếp theo của Trường Thiên.
Trường Thiên lắc lắc cổ sau đó lấy Diệt Thương Thiên ra cầm lên tay, cảm giác câu thông với thiên địa luôn luôn tồn tại trong lòng làm hắn nghĩ đến một chiêu thức đặc sắc, cực kỳ phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Hắn nâng đao chỉ xéo xuống mặt đất trước mặt, bầu trời trên cao bắt đầu xuất hiện sấm chớp, cuồng phong chẳng mấy chốc đã tụ tập như rồng cuộn, không gian chấn động mãnh liệt kinh người.
Sóng xung kích thổi bay mấy người đứng gần Trường Thiên, thân đao vẫn bất động nhưng năng lượng từ nó tỏa ra lại khiến Zero ở đằng xa cũng xanh mét mặt mày.
"Thiên Long Xuất Kích!!!"
Tức thì vô số tia sét to như cột chống trời ầm ầm đánh xuống mặt đất tạo thành vòng tròn lôi điện lấy Trường Thiên làm tâm điểm. Không gian bên trong vòng tròn như thế giới của lôi điện, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ lạnh tóc gáy.
Vài giây sau khi vòng tròn hình thành, một con trường long dài ngoằng được tạo ra từ những tia sét uốn lượn vòng quanh Trường Thiên, tuy không to lớn nhưng uy lực thì khỏi phải bàn cãi.
GRÀO!!!
Tiếng gầm chứa đựng vô tận long uy bộc phát năng lượng sóng âm đến cực hạn, mặt đất vỡ tan, trên tầng mây cao từng cột vòi rồng hướng thẳng mặt đất đánh xuống.
Tầng sương mù bị thổi bay trong tíc tắc, để lộ ra vô số nhân hình kỳ quái, mỗi một người mang theo một cái túi to đùng ở sau lưng, cái mũi to lớn che gần hết khuôn mặt, thân hình thấp bé cùng bàn chân to bự giống như đúc mấy chú lùn da xanh trong hoạt hình xì trum.
Đến bây giờ mọi người mới biết, thứ tạo ra kinh hoàng trong lòng bọn họ là cái gì, họ chỉ hận không thể tự tay giết chết vài tên ngay bây giờ. Đáng tiếc cảnh tượng ngàn năm khó gặp trước mắt mới thu hút sự chú ý nhất bây giờ.
Một tiếng gầm long uy trước đó còn khiến cho cơn gió kia ngừng lại lộ ra những quái nhân có cánh ở bên trong, người chim??? Không, phải gọi là tinh linh tộc, một bộ tộc cực mạnh về tốc độ, ở Song Giới cũng có Tinh Linh nhất tộc nhưng hình dáng lại hoàn toàn khác xa nhau, một nơi thì Tinh Linh quá mức xinh đẹp, còn nơi kia lại quá mức xấu xí. Trong mắt Trường Thiên lúc này, đám Tinh Linh khác máu phía trước xấu đến mức ngay cả cô gái xấu nhất thế giới mà đứng gần bọn chúng cũng có vài phần hãnh diện về "nhan sắc" của mình.
Trường Thiên không ghét người xấu, nhưng người quá xấu thì hắn lại không có thiện cảm, đặc biệt mấy tên này vài phút trước đó còn đồ sát người của hắn.
Sau lớp mặt nạ, gương mặt Trường Thiên tràn đầy hưng phấn, skill của đại ca Sesshomaru quá đỉnh, ngầu cứ gọi là.
"Cuồng Long Phá!!!"
Trường Thiên nâng thanh đao chỉ lên trời, trong chốc lát con trường Long như được lệnh bay thẳng lên cao sau đó dùng tốc độ điện xẹt lao thẳng xuống mặt đất, nơi những Tinh Linh xấu xí kia đứng.
ĐÙNG!!!
Va chạm tạo nên một vụ nổ lôi điện thiêu rụi mọi thứ xung quanh đó, càng đừng phải nói đến đám Tinh Linh chịu nạn trực tiếp, ngay cả tro cốt cũng không còn, tất cả tan biến vào hư không.
Binh lính hai phe mặc dù đứng xa nhưng vẫn cắm đầu chạy thục mạng, tướng lãnh cũng không ngoại lệ, không một ai dám ưởn ngực tự tin rằng mình sẽ toàn mạng trong vụ nổ mãnh liệt đó.
Zero nắm chặt bàn tay đến bật máu, hấn cảm nhận được lực lượng trong một kích vừa rồi vượt qua phạm trù hắn có thể nghênh tiếp, dù có khả năng đặc biệt làm con bài tẩy đi chăng nữa cũng phải chết mất xác sau đòn đó.
"Chạy???"
Câu hỏi lớn nhất từ trước đến nay xuất hiện trong đầu Zero, hắn đủ dũng khí để bỏ chạy sao, trong khi mình còn chưa ra trận, chưa được đánh một lần thỏa thích với tên kia nữa.
Nhưng biết chết mà vẫn lao đầu vào khác gì tên điên, có điều người khác không chấp nhận việc mình bị điên nhưng riêng Zero thì không quan tâm, chỉ cần tìm được người mình coi là đối thủ thì cho dù chết vẫn phải liều mạng một phen, cuộc đời hắn đã quá nhàm chán, vô vị rồi, chết có gì đáng sợ.
Cứ như vậy, một trận chiến không được báo trước sắp sửa nổ ra, vốn tưởng sẽ dùng binh chiến đấu trong vài ngày, nhưng một quyết định táo bạo đã dẫn đến trận chung kết chắc chắn phải diễn ra này.
Đứng trên cao, Zero nhắm hờ mắt thở dài một hơi, không thể không thừa nhận hắn tính toán khá kỹ nhưng vẫn thua Trường Thiên một bước. Bản tính hiếu thắng vốn có của đàn ông lại dâng lên trong lòng, đặc biệt là mấy kẻ kiêu ngạo, mạnh mẽ như Zero.
"Chỉ mới bắt đầu thôi mà, trò chơi còn dài lắm!!"
"Gió bắt đầu nổi lên! Sương mù sẽ che mắt các ngươi!"
Câu nói quỷ dị không đầu không đuôi khiến người ta vô cùng khó hiểu, nhưng...
Trường Thiên bên dưới đang nhấm nháp ly rượu thì đột nhiên đứng bật dậy, cái ly trên tay tan vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi từ Zt9KAjp từ biến thành hư vô. Hắn không quan tâm tới điều đó, việc duy nhất hắn muốn duy nhất bây giờ đó chính là nhanh, nhanh và nhanh.
Không chút do dự, Trường Thiên như viên đạn bắn khỏi nòng, dùng tốc độ không tưởng bay đến bên cạnh Erina sau đó quay về Bảo tọa quen thuộc, tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong vòng vài giây. Erina ngẩn người chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã ngồi trên đùi Trường Thiên, nàng đỏ mặt định hỏi thì bị thái độ nghiêm túc của hắn khiến câu nói chuẩn bị ra khỏi miệng lại phải nuốt ngược vào trong.
"Thằng nhãi đó tính chơi lớn thật rồi!"
Trường Thiên lẩm bẩm chìm trong suy nghĩ của bản thân, quên mất cả Erina đang ngồi trên đùi mình.
Nơi Erina đứng ban nãy chợt một cơn gió nổi lên, thổi qua khu vực vừa tàn sát bầy người sói.
Những binh lính cùng với pháp sư đang chuẩn bị tiến lên theo quân đoàn Thạch Tượng hoặc lui về hàng ngũ phía sau thì chợt cảm giác có cơn gió mát rượi thổi qua. "Mát mẻ" là điều cuối cùng họ cảm nhận được trên thế gian này.
Chỉ trong tích tắc hầu như tất cả mọi thứ trên cơ thể bọn họ đều bị tứ phân ngũ liệt, hóa thành cơn mưa máu rơi xuống mặt đất.
gần ngàn sinh mạng cứ như vậy đơn giản chết đi, thậm chí không ai biết họ chết như thế nào.
Erina vô tình nhìn qua thì thấy cảnh tượng hãi hùng kia, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch tràn ngập hoảng sợ, cuộc đời nàng thấy qua vô số người chết cùng với cách thức giết người tàn bạo bậc nhất, nhưng chỉ trong nháy mắt giết ngàn người mà vẫn không biết giết bằng cách nào thì quả thật quá kinh hãi thế tục rồi.
Nếu vừa rồi Trường Thiên không mang nàng đi kịp thời thì phải chăng số phận nàng cũng như mấy người xui xẻo kia. Càng nghĩ Erina càng giật mình, vẻ ửng hồng trên mặt biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc chưa từng có.
Không đợi Trường Thiên cho phép, Erina nhảy xuống đất sau đó chạy tới chỗ Huyết Nhận quân đoàn của mình chuẩn bị tâm lý tốt nhất cho tình huống xấu sắp tới.
Thời điểm Erina rời khỏi đùi mình thì Trường Thiên mới giật mình quay lại với hiện thực, hắn thầm mắng bản thân mãi tính toán mà quên quan sát tình hình hiện tại.
Tuy nhiên, khi bắt đầu để ý đến xung quanh thì Trường Thiên mới không nhịn được bật thốt lên.
"Cái quái gì thế này!!!"
Cả một phiến không gian tràn ngập sương mù trắng xóa, khắp nơi vẫn vang lên tiếng chém giết không ngừng, những âm thanh kêu la, tiếng va chạm binh khí văng vẳng bên tai.
Người khác không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Trường Thiên lại thấy được thông qua Tử Nhãn, không nhìn thì thôi, đã nhìn rồi mới biết cái gì gọi là người mù đánh nhau.
Do cơn gió lạ lùng kia đi đến nơi nào là sinh mạng ở đó liền bị tước đoạt cho nên dẫn đến tâm lý sợ sệt ở trong lòng binh sĩ, kẻ thù vô hình kia đã không thấy thì chớ, bây giờ còn thêm sương mù che mắt không biết Đông Tây Nam Bắc hướng nào là hướng nào. Cả đám nhao nhao khua loạn vũ khí trong tay, bây giờ sự sợ hãi đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của bọn họ, làm sao phân biệt được địch ta nên cứ thế mà đánh nhau.
Địch chưa đến mà quân ta đã thê thảm như thế này rồi, Trường Thiên chán chường lắc đầu, tâm lý của binh sĩ vẫn chưa đủ mức độ yêu cầu của hắn, thôi thì cứ để như vậy thêm một lúc nữa rồi xử lý. Giúp bọn chúng có thêm kinh nghiệm trước những tình huống bị động như bây giờ, phần khác là tôi luyện tâm trí vững chắc sau khi trải qua chuyện sinh tử ngay cận kề.
Điều khiến Trường Thiên có chút vui mừng chính là những quân đoàn chủ chốt, con bài tẩy của hắn hoàn toàn không gặp trường hợp tương tự như đám binh lính hỗn loạn xung quanh, vẻ mặt người nào người nấy đều lạnh lùng pha lẫn huyết tinh, không vì kẻ thù vô hình hay đám sương mù quỷ dị kia mà lay động.
Trong làn sương mù mờ ảo, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua như khúc nhạc du dương đưa tiễn người về cõi vĩnh hằng, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị mang đi. Dần dần những người còn sống sót đã chết lặng, không khua tay múa chân nữa, đôi mắt chán nản tuyệt vọng chấp nhận cái chết, không còn sợ hãi như trước mà chỉ còn chút tiếc nuối.
Tiếc nuối bởi vì cuối cùng họ cũng nhận ra được sợ hãi cái chết chỉ làm con người ta trở nên mềm yếu, bất lực, đã là quân nhân thì phải luôn sẵn sàng đón nhận cái chết và tìm cách vượt qua nó để đi đến một tương lai xa hơn. Hành động vừa rồi của họ thực khiến người khác chê cười.
Trường Thiên vẫn luôn quan sát diễn biến nhìn thấy cảnh tượng không mấy bắt mắt này thì mỉm cười hài lòng, hắn còn tưởng đám kia phải đến khi chết hết mới nhận ra được điều đó nữa chứ, dù gì cũng tổn thất của hắn gần mười vạn binh lính rồi, nếu lâu hơn tí nữa chắc chắn Trường Thiên sẽ phải ra tay.
Sau đợt này chắc chắn quân đoàn của hắn sẽ tăng mạnh về mặt tinh thần cũng như chiến lực, tôi luyện kiểu này tuy tàn khốc nhưng không thể phủ nhận là cách trực tiếp và nhanh nhất.
"Cám ơn người anh em, ngươi vừa giúp ta một chuyện tốt đấy, chưa kể mấy chủng tộc đặc biệt này càng làm cho ta cảm thấy hứng thú về ngươi hơn đấy Zero ạ!"
Trường Thiên để lại điệu cười quái dị sau đó biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện thì Trường Thiên đã ở trung tâm vùng sương mù dày đặc kia, đúng ngay vị trí mà cơn gió dị thường mang theo mùi máu tanh chuẩn bị đi qua.
Từng đôi mắt ảm đạm bỗng chốc sáng lên như thấy được chiếc bè cứu vớt trong cơn bão, vị chủ soái này rất mạnh, có thể sẽ là cọng rơm cứu mạng của họ chăng. Ai cũng đều hy vọng chuyện thần kỳ nào đó sẽ xảy ra.
Không riêng gì bọn họ, những người quan sát chiến cục như Zero, Warlock,... cũng chờ xem sự thể hiện tiếp theo của Trường Thiên.
Trường Thiên lắc lắc cổ sau đó lấy Diệt Thương Thiên ra cầm lên tay, cảm giác câu thông với thiên địa luôn luôn tồn tại trong lòng làm hắn nghĩ đến một chiêu thức đặc sắc, cực kỳ phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Hắn nâng đao chỉ xéo xuống mặt đất trước mặt, bầu trời trên cao bắt đầu xuất hiện sấm chớp, cuồng phong chẳng mấy chốc đã tụ tập như rồng cuộn, không gian chấn động mãnh liệt kinh người.
Sóng xung kích thổi bay mấy người đứng gần Trường Thiên, thân đao vẫn bất động nhưng năng lượng từ nó tỏa ra lại khiến Zero ở đằng xa cũng xanh mét mặt mày.
"Thiên Long Xuất Kích!!!"
Tức thì vô số tia sét to như cột chống trời ầm ầm đánh xuống mặt đất tạo thành vòng tròn lôi điện lấy Trường Thiên làm tâm điểm. Không gian bên trong vòng tròn như thế giới của lôi điện, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ lạnh tóc gáy.
Vài giây sau khi vòng tròn hình thành, một con trường long dài ngoằng được tạo ra từ những tia sét uốn lượn vòng quanh Trường Thiên, tuy không to lớn nhưng uy lực thì khỏi phải bàn cãi.
GRÀO!!!
Tiếng gầm chứa đựng vô tận long uy bộc phát năng lượng sóng âm đến cực hạn, mặt đất vỡ tan, trên tầng mây cao từng cột vòi rồng hướng thẳng mặt đất đánh xuống.
Tầng sương mù bị thổi bay trong tíc tắc, để lộ ra vô số nhân hình kỳ quái, mỗi một người mang theo một cái túi to đùng ở sau lưng, cái mũi to lớn che gần hết khuôn mặt, thân hình thấp bé cùng bàn chân to bự giống như đúc mấy chú lùn da xanh trong hoạt hình xì trum.
Đến bây giờ mọi người mới biết, thứ tạo ra kinh hoàng trong lòng bọn họ là cái gì, họ chỉ hận không thể tự tay giết chết vài tên ngay bây giờ. Đáng tiếc cảnh tượng ngàn năm khó gặp trước mắt mới thu hút sự chú ý nhất bây giờ.
Một tiếng gầm long uy trước đó còn khiến cho cơn gió kia ngừng lại lộ ra những quái nhân có cánh ở bên trong, người chim??? Không, phải gọi là tinh linh tộc, một bộ tộc cực mạnh về tốc độ, ở Song Giới cũng có Tinh Linh nhất tộc nhưng hình dáng lại hoàn toàn khác xa nhau, một nơi thì Tinh Linh quá mức xinh đẹp, còn nơi kia lại quá mức xấu xí. Trong mắt Trường Thiên lúc này, đám Tinh Linh khác máu phía trước xấu đến mức ngay cả cô gái xấu nhất thế giới mà đứng gần bọn chúng cũng có vài phần hãnh diện về "nhan sắc" của mình.
Trường Thiên không ghét người xấu, nhưng người quá xấu thì hắn lại không có thiện cảm, đặc biệt mấy tên này vài phút trước đó còn đồ sát người của hắn.
Sau lớp mặt nạ, gương mặt Trường Thiên tràn đầy hưng phấn, skill của đại ca Sesshomaru quá đỉnh, ngầu cứ gọi là.
"Cuồng Long Phá!!!"
Trường Thiên nâng thanh đao chỉ lên trời, trong chốc lát con trường Long như được lệnh bay thẳng lên cao sau đó dùng tốc độ điện xẹt lao thẳng xuống mặt đất, nơi những Tinh Linh xấu xí kia đứng.
ĐÙNG!!!
Va chạm tạo nên một vụ nổ lôi điện thiêu rụi mọi thứ xung quanh đó, càng đừng phải nói đến đám Tinh Linh chịu nạn trực tiếp, ngay cả tro cốt cũng không còn, tất cả tan biến vào hư không.
Binh lính hai phe mặc dù đứng xa nhưng vẫn cắm đầu chạy thục mạng, tướng lãnh cũng không ngoại lệ, không một ai dám ưởn ngực tự tin rằng mình sẽ toàn mạng trong vụ nổ mãnh liệt đó.
Zero nắm chặt bàn tay đến bật máu, hấn cảm nhận được lực lượng trong một kích vừa rồi vượt qua phạm trù hắn có thể nghênh tiếp, dù có khả năng đặc biệt làm con bài tẩy đi chăng nữa cũng phải chết mất xác sau đòn đó.
"Chạy???"
Câu hỏi lớn nhất từ trước đến nay xuất hiện trong đầu Zero, hắn đủ dũng khí để bỏ chạy sao, trong khi mình còn chưa ra trận, chưa được đánh một lần thỏa thích với tên kia nữa.
Nhưng biết chết mà vẫn lao đầu vào khác gì tên điên, có điều người khác không chấp nhận việc mình bị điên nhưng riêng Zero thì không quan tâm, chỉ cần tìm được người mình coi là đối thủ thì cho dù chết vẫn phải liều mạng một phen, cuộc đời hắn đã quá nhàm chán, vô vị rồi, chết có gì đáng sợ.
Cứ như vậy, một trận chiến không được báo trước sắp sửa nổ ra, vốn tưởng sẽ dùng binh chiến đấu trong vài ngày, nhưng một quyết định táo bạo đã dẫn đến trận chung kết chắc chắn phải diễn ra này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook