Vạn Đế Chí Tôn
36: Thiên Nhân Hợp Nhất


Bên ngoài Hỏa Thần cung lúc này, cánh cửa đã triệt để mở ra.

Theo đó có một vòng xoáy xuất hiện, một bóng người từ trong đó hiện ra.
Đây là một tên nam tử thân mặc một bộ hắc y, chỉ là giờ phút này cả người hắn đều là máu, nửa người sau đã không còn, một cánh tay cũng đã biến mất.

Trông vô cùng thảm thương.

Hắn không phải Ngụy Thanh thì ai.
“Sư phụ … cứu cứu ta” giờ khắc này hắn vô cùng hoảng sợ, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không còn.

Miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Ngụy Thanh chuyện gì xảy ra? Là ai đã làm ngươi ra nông nỗi này?” trên cự cầm bỗng nhiên vang lên một tiếng nói, sau đó hai tên đại hán nam tử xuất hiện.

Chớp mắt đã đến bên cạnh Ngụy Thanh đưa cho hắn một viên đan dược để hắn nuốt vào.
~ Xiu xiu ~
Lúc này lần lượt đám người Vạn Bảo Các, Thiên Huyền tông, Vạn Kiếm tông cũng từ trong vòng xoáy không gian rơi ra ngoài.

Sau đó vòng xoáy cũng từ từ biến mất, cánh cổng Hỏa Thần cung cũng triệt để đóng lại.
“Chuyện ….

Chuyện gì xảy ra?”
“Tại sao lại chỉ còn chừng này người?”
“Ta thiên! Hỏa Thần cung chẳng lẽ xuất hiện thánh thú sao?”

Trước giờ tiến vào Hỏa Thần cung tuy có người chết, nhưng cũng không bao nhiêu.

Hầu hết cũng chỉ là tán tu mà thôi.

Còn thập tông cùng Vạn Bảo Các là gần như không tổn thất.

Bởi vì bọn họ đệ tử dẫn đội đều là cao giai linh tôn cảnh.

Cộng thêm số lượng người đông lại đoàn kết, nên không có mấy tội thương.
Lần này lại chỉ còn một số ít người như vậy sống sót, ai lại không kinh sợ.

Chẳng lẽ trong Hỏa Thần cung thật sự có thánh thú?
“Tốt các ngươi Dạ Minh tông lại có thể thủ đoạn độc ác như vậy.

Hôm nay Vạn Bảo Các chúng ta nhất định không bỏ qua” đang lúc này một thanh âm vang lên.

Đúng là của Phiên lão nhân.


Hắn vừa nghe người của mình nói sự việc xảy ra bên trong, tất nhiên tức giận không thôi.
Không chỉ có hắn, một số tông môn khác như Linh Ẩn tông, Vạn Kiếm tông cũng là vây quanh bọn họ.

Mặc dù Linh Ẩn tông thường xuyên làm việc ác, nhưng bọn họ cũng không có ác tuyệt đến mức đó.
Huống hồ đây lại là người khác lấn bọn họ.

Nếu một mình Quang Diệu tất nhiên hắn cũng không nghĩ thế nào đối với Dạ Minh tông, nhưng có thêm Vạn Bảo Các cũng Vạn Kiếm tông hắn cũng không tin không làm gì được bọn họ.

Ít nhất cũng phải đòi chút bồi thường, nếu không Linh Ẩn tông thật không còn mặt mũi.
“Ngươi nói thần khí đã bị nha đầu kia lấy đi?” gọi là Hương đà chủ nhẹ giọng hỏi Ngụy Thanh, hắn quan tâm chỉ là thanh thần khí đó.

Bởi vì nó mà tông chủ thậm chí phái ra một vị thánh sứ.

Nếu không đoạt được thật bọn hắn phân đà này coi như xong.
Còn đám người thập tông tức giận hắn nhưng là không để ý, dù sao thì có thánh sư đại nhân tại đây.

Bọn họ còn sợ mấy người này sao.
“Dạ … Khụ khụ” Ngụy Thanh khẽ nói một tiếng, chỉ là hắn cũng là ho ra mấy ngụm máu.

Mặc dù hắn đã uống đang dược trị thương, nhưng hình như thương thế của hắn không có chút tác dụng gì.
— QUẢNG CÁO —
Hắn lại không biết Lăng Huyền Thiên là dùng đạo hồn đánh hắn, há có thể dễ như vậy chữa trị.

Nếu không phải Hỏa Thần cung bên trong cấm chế quá nhiều, mà Lăng Huyền Thiên lại sợ phá hư nơi đó.

Thì cho dù có không gian truyền tống trận đưa Ngụy Thanh ra ngoài hắn cũng có thể cưỡng ép xé rách không gian diệt sát Ngụy Thanh.
Tất nhiên đối với Lăng Huyền Thiên việc này không quá quan trọng, dù sao thì ra ngoài Ngụy Thanh cũng chắc chắn phải chết.
Nghe Ngụy Thanh nói thế, Hương đà chủ cùng tên thanh linh cảnh bên cạnh hắn cũng là đưa mắt về phía Thiên Huyền tông.

Lúc này Thiên Huyền tông đệ tử cũng không có thiếu bao nhiêu người, hầu hết chỉ bị thương nhẹ.

Còn Tô Ngọc Linh thì đang ôm trầm lấy một tên nam tử tuấn mỹ, toàn thân mặc bạch bào.

Hai mắt nàng đều đã đẫm lệ.

Thật giống như chịu ủy khuất vô cùng vậy.
Hai người thấy vậy thì tức giận không thôi, nha đầu này đem toàn bộ Dạ Minh tông kế hoạch đều phá hư.

Thương thế cũng không có vậy mà còn dáng vẻ như thế.


Thật sự đáng chết.
Chỉ là bọn hắn không biết đối với nàng ngọc bội kia là quan trọng nhường nào a.
“Thiếu gia … thật xin lỗi người”
“Nha đầu ngốc, không sao cả!” Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ đưa tay gạt lệ trên mặt nàng mỉm cười nói.
Hắn cũng không lại nói sẽ tặng nàng món quà khác, vì hắn biết sau nay những vật như vậy nàng sẽ không lại muốn.

Có lẽ nàng cho rằng mình không thể giữ nổi nó.
Nghĩ đến đây ánh mắt Lăng Huyền Thiên ngày càng băng lãnh.

Xung quanh hắn đám người Thiên Huyền tông cũng không dám đứng gần, bởi vì khí tức trên người hắn thật sự quá khủng bố.
“Ngu xuẩn” La Khinh Sương nhìn về phía đám người Dạ Minh tông chửi thầm không thôi.

Sự tình không làm được lại còn đi trêu chọc tên tử thần này.

Nàng càng không có suy nghĩ xin tha cho bọn họ, bởi vì nàng biết nếu bây giờ nhúng tay vào sự việc này rất có thể nàng cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
~ ầm ầm ầm ~ đang lúc này một thanh âm vang lên, nhìn lại chỉ thấy Phiên lão nhân đã hướng vị trí Ngụy Thanh cùng hai lão đầu kia đánh qua.
Hắn cũng không để ý nhiều, dù sao thì Vạn Bảo Các đệ tử không thể chết oan uổng, huống chi Vạn Bảo Các cùng Dạ Minh tông tranh đấu đã bao năm nay.

Bây giờ có lý do hà tất hắn lại bỏ qua.
“Hừ muốn chết” Hương đà chủ thấy Phiên lão nhân bay về phía này một tiếng hừ lạnh, thánh lực toàn thân cũng là vận dụng đến cực hạn một chưởng hướng hắn đánh qua.
Quang Diệu cùng Bách Lý Ngự Thiên thấy Phiên lão nhân ra tay cũng không chần chờ, lập tức tấn công đại hán còn lại.

Dù sao thì bọn hắn đều là thánh linh cảnh cao giai, lại là ba đánh hai chắc chắn có lợi thế.
Đại hán kia thấy hai người vây công liền hướng vị trí Ngự thú sơn trang nói: “Hàn Thế ngươi còn chờ cái gì còn không mau ra tay”.

— QUẢNG CÁO —
Hàn Thế nghe vậy khẽ cau mày, bọn họ với Dạ Minh tông hợp tác đều là trong bóng tối diễn ra, bây giờ lại bị Dạ Minh tông người trực tiếp nói ra.

Nếu là chẳng may Dạ Minh tông thất bại tại đây Ngự thú sơn trang chắc chắn không an bình.
“Được” nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Hàn Thế cũng quyết định ra tay, hắn là trực tiếp hướng Quang Diệu ra tay.

Dù sao thì theo hắn nghĩ Quang Diệu cũng yếu hơn Bách Lý Ngự Thiên một chút.
“Thật không ngờ Ngự thú sơn trang các người một mặt hướng chúng ta quan hệ.

Mặt khác thì lại âm thầm đầu phục Dạ Minh tông” Quang Diệu thấy Hàn Thế hướng mình quấn lấy vô cùng tức giận nói.
Ngự thú sơn trang mấy năm lại cùng Linh Ẩn tông đi lại rất gần, thậm chí từng có ý đồ cùng bọn hắn tiêu diệt Vạn Kiếm tông.

Chỉ là lúc đó hắn vẫn có chút lo lắng nên không đồng ý, nếu không rất có thể bọn họ sẽ bị Ngự thú sơn trang đâm một dao.
Càng nghĩ hắn càng vô cùng tức giận, ra tay càng lúc càng hung ác.


Ba bóng mờ cũng là xuất hiện ra, đúng là ẩn sát tam thi không sai.

Chỉ là ba bóng mờ này so với ba bóng mờ mà Lâm Vô Minh triệu hồi ra thì trông thực thể hơn nhiều.

Hơn nữa khí tức đều là thánh linh cảnh đê giai.
Hàn Thế thấy vậy thì hốt hoảng không thôi, thật không ngờ lão già này tam thi đều đã luyện đến cấp độ thánh linh cảnh.

Tuy chỉ là đê giai, nhưng bọn họ đáng sợ nhất chính là hư hư thực thực thật không thể oanh giết.
Bọn hắn Ngự thú sơn trang sở dĩ luôn yếu hơn hai tông kia một bậc chính là vì cấp bậc thánh giả của bọn hắn không quá mạnh.

Dù sao thì Ngự thú sơn trang chuyên về ngự thú a, nhưng nếu đem một đầu linh vương cảnh tham gia gia vô thánh giả cuộc chiến, chả khác gì bắt nó đi chịu chết.
Còn tại sao bọn họ không thuần phục thánh thú ư? Bởi vì thánh thú đã đản sinh linh trí, khống thú thuật của bọn họ không còn sử dụng được.

Trừ khi tu vi của người vượt xa nó rất nhiều, nếu không không thể nào khống hồn nó.

Đơn giản nhất một đầu thánh thú người muốn thuần phục nó nhất cũng phải có tu vi thánh vương cảnh.
Nhưng thánh vương cảnh toàn Huyền châu cũng không vượt quá năm người a.

Ngự thú sơn trang bọn họ tất nhiên là không có rồi.
~ Phốc ~ Quang Diệu cũng không quan tâm đến Hàn Thế hoảng sợ, trực tiếp một chưởng oanh trúng hắn.

Khiên hắn rơi về sau hơn năm mét, miệng phun một ngụm máu.
“Xích Luyện, Luyện hồn lão nhân, Hạo Chính Thuần các ngươi còn không mau hướng đám đệ tử của bọn hắn ra tay?” lúc này Hương đà chủ đang chiến đấu với Phiên lão nhân thấy tình thế không thể kéo dài liền hướng thập tông vị trí nói.
Tuy nói ba người chỉ là linh hoàng cảnh nhưng ra tay với đệ tử thế lực khác dư sài, ít nhất có thể làm mấy tên này phân tâm.

Từ đó bọn hắn tranh thủ chút lợi thế.
Ba người nghe vậy dồn dập nhìn nhau.

Sau đó hô lên “được” một tiếng trực tiếp hướng đám đệ tử mấy tông môn kìa đánh tới.

Tuy nói đệ tử của bọn hắn cũng chết tại trong tay đám người Dạ Minh tông, nhưng những người đó vốn không phải đệ tử có thiên phú của bọn họ.

Căn bản chỉ là cừu non đi tìm chết mà thôi.
“Các ngươi muốn chết” Bách Lý Ngự Thiên liếc mắt thấy vậy cũng là tức giận không thôi.

Thật không ngờ Dạ Minh tông đã thẩm thấu trong thập tông đến mức này, gần như phân nửa thập tông tông môn đã theo bọn họ.
“Hừ cùng lão phu tranh đấu mà dám phân tâm?” đại hán nam tử thấy hắn phân tâm cũng không bỏ lỡ thời cơ.

Thánh lực điên cuồng vận dụng cùng lúc đó cự đao trong tay hắn cũng rung rung lên, từng ngọn lửa màu đỏ từ cây cự đao bốc lên một trảm hướng đến trước ngực Bách Lý Ngự Thiên.
“Liệt hỏa cuồng thiên, thật không ngờ sư tôn đã luyện nó đến mức này” Ngụy Thanh nhìn đao pháp đầy ánh lửa trên không trung lẩm bẩm.

— QUẢNG CÁO —
Thánh giả hầu như không tuy luyện công pháp bởi vì bọn hắn đã có thể phần nào đó câu thông với linh khí thiên địa, dần chuyển hóa thành thánh lực cho bản thân sử dụng.

Mỗi một chiêu đều uy lực hơn những công pháp tu luyện bình thường.
Tuy nhiên một số thánh giai công pháp trở lại lại có thể giúp thánh giả tụ tập nhiều linh khí thiên địa lại hơn, từ đó uy lực cũng mạnh hơn bình thường.
đúng là một môn thánh giai công pháp, dù chỉ là sơ đẳng nhất một loại cũng là uy lực khôn cùng.
“Hừ thánh giai công pháp sao! Bổn thánh cũng không sợ ngươi” mắt thấy hỏa đao ngay lập tức phải trúng bụng mình, Bách Lý Ngự Thiện hừ lạnh nói.


Sau đó hắn liên tục xoay kiếm trong tay thành một vòng tròn, cuối cùng nhẹ hướng về phía trước đẩy tới.

Cùng lúc đó linh khí xung quanh như vô cùng vô tận hướng về trong cơ thể hắn, cùng thánh lực của hắn hòa làm một thể.

Theo đó từng vòng tròn kiếm khí của hắn cũng như là sống lại, hóa thành vô số thanh kiếm thẳng phá tan hỏa đao của đại hán nam tử.
Không những thế thế công của hắn cũng không giảm bớt chớp mắt đã tới trước người đại hán kia.

Kiếm khí tung hoành phá tan thân thể của hắn chỉ còn lại thánh hồn vô cùng hoảng sợ: “Thiên nhân hợp nhất, vạn vật vì kiếm.

Ngươi lại có thể ngộ đến cảnh giới này”.
Thế gian thánh giả tuy nhiều, nhưng hầu hết chỉ có thể câu thông linh khí thiên địa.

Hay nói đúng hơn là dẫn dắt chúng tìm đến mình để mình sử dụng mà thôi.

Nhưng số lượng tìm đến chỉ có thể theo thánh lực tích tụ trong cơ thể mà thôi.
Nhưng khi ngươi có thể hòa hợp với thiên địa lại khác, linh khí có thể câu thông nhiều hơn rất nhiều.

Tất nhiên sau mỗi lần người sử dụng đều lại phải dần tích tụ lại, vì dù sao thánh lực của người không thể một mực vượt qua quá nhiều so với sức chịu đứng của chính mình.
Tuy nhiên chỉ một lần là đã đủ để phá hủy thánh thể của hắn rồi, hắn há lại không sợ.
~ oanh oanh ~
Đang lúc này một âm thanh vang lên.

Chỉ thấy ba tên tông chủ của tam tông đang hướng đám người Bách Lý Ngự Vân ra tay.

Thì đột nhiên bị người oanh bay ra ngoài trọng thương.

Nhìn lại người này là một vị lão già trông vô cùng yếu ớt, tựa hồ không sống được bao lâu.

Nhưng hắn lại là một vị thánh giả.

Người này không ai khác chính là nguyên thánh tam lão lão đại.

Vốn dĩ đám người kia tấn công đệ tử thập tông Thiên Huyền tông bọn hắn vốn cũng không có ý định ngăn cản.

Chỉ là ba tên kia không biết do xui xẻo hay ngu ngốc lại nhắm ngay Vạn Kiếm tông đầu tiên.

Hơn nữa còn là trực tiếp hướng Bách Lý Ngự Vân oanh qua.
Có lẽ vì bọn họ nghĩ nàng là cháu gái của Bách Lý Ngự Thiên, hẳn là khiến hắn phân tâm a.

Nhưng là Lăng Huyền Thiên còn nợ nàng một cái ân tình, huống chi quan hệ của bọn hắn cùng nàng cũng không quá tệ.

Nên mới kêu nguyên lão ra tay.
Nói thì chậm thực tế thì nhanh, một bên Bách Lý Ngự Thiên vừa phá hư thánh thể của tên đại hán nam tử.

Thì bên này ba người kia cũng bị oanh ra ngoài, bị thương không nhẹ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương