Vấn Đạo
-
Chương 2: Một hòn đá dấy lên phong ba
- Hừ. Trước khi đi chủ nhân còn để lại một tên cứng đầu cho chúng ta. Tiểu tử Hoa Thần gì đó, nghe nói tiềm năng rất lớn, lại giống tên Mỹ Lang kia đi theo Mỹ Đức. Cái gì mà đẹp tựa trời đất, cái gì mà đẹp thôi cũng đủ khiến cho thần phật tự đi tìm chết. Ta khinh. Nếu không phải ta trở thành Trí Tinh, đệ nhất cánh tay phải phò trợ chủ nhân thì còn đến phiên hai tên tiểu tử đó đẹp sao. Ta còn không dám kêu mình là Mỹ Đạo Tử nữa đây.
Lão đầu Quỷ Cốc nói hăng say tự sướng chưa từng có. Nói xong lão lại làm một ngụm rồi nhìn sang Ngọa Long Tiên sinh, ánh mắt ra vẻ tức giận bất bình với Hoa Thần và Mỹ Lang.
- Quỷ Cốc, ngài tưởng dùng chiêu giả bộ đó chơi được ta? Cái gì mà đệ nhất cánh tay phải, cái gì mà Mỹ Đạo tử? Ngài coi ta điếc sao. Ta, Khổng Minh ta đây vì sao bị ghen tức? Hết Mỹ Chu Lang đến Mỹ Thần Tướng đều cả đời coi ta là địch. Là vì sao? Ngài có hiểu không? Bởi vì trí ta như trăng rằm, thân ta như sương mai.
- Phụt !
Quỷ Cốc Tử nghe Ngọa Long Tiên Sinh tự kỷ mà phun ngay ra một ngụm Vạn Sinh Tửu.
- Gầm ! Ngaoooooo !
Thiên Hùng trưởng thành vươn mình gào rú, Nhật Nguyệt Thần Lang tru lên từng hồi. Từng đàn từng đàn tiên thảo sinh ra hóa linh bay múa.
Ngọa Long Tiên Sinh thấy vậy phẩy quạt phượng một cái, tất cả cảnh tượng khôi phục bình thường. Hai người nhìn nhau, ánh mắt như kiếm.
- Haizzzzz….Ta nhớ Chu Du.
- Haizzzzz…..Ta muốn chơi Thiên Đế.
Ngọa Long Tiên Sinh và Quỷ Cốc Tử nhìn lên thinh không cùng thở dài. Hai người đôi co một lúc thì đều cảm thấy nhàm chán.
Họ đã thế cả mấy vạn năm nay rồi. Nhất là những lúc chủ nhân vắng nhà thế này. Bởi vì so với chủ nhân, hai người bọn họ đấu không lại, hợp lực cũng không lại, không dám tự đắc khoe khoang nên chỉ đành làm trò sau lưng.
Bây giờ là thời kì đình chiến giữa hai bên Thiên Đạo và Bản Ngã Đạo. Chủ nhân thì đã đi vào luân hồi. Hai Trí Tinh bọn họ chẳng có việc gì hay không còn ai để tính kế cả. Nghĩ đến mà nhàm chán điên cuồng.
Lão đầu Quỷ Cốc sau một hồi giả bộ chán nản suy tư thì thân hình bỗng nhiên cứng ngắc như nảy ra một ý định nào đó. Mắt lão sáng rực lên, bộ dạng hết sức gian manh.
- Ê, Khổng Minh, ta nói ngươi nghe này, hay là….
Lão ghé sát vào Ngọa Long tiên sinh nói nhỏ như sợ ai nghe thấy. Dù khắp Vạn Giới chả ai nghe được hay dám nghe lén lão cả. Không phải sợ lão mà là sợ phiền, tuyệt đối phiền chết ngươi.
- Cái gì, ngài dám chơi cả chủ nhân??
Ngọa Long tiên sinh nghe xong một bộ hốt hoảng. Lão đầu Quỷ Cốc này đúng là to gan đệ nhất. Ngay cả chủ nhân cũng dám hí lộng. Thảo nào mình vẫn luôn không bằng lão được.
- Ngươi nói gì vậy Ngọa Long, ta đâu có ý bất kính. Ta là muốn thêm chút màu sắc, thả một hòn đá nhỏ vào mặt hồ cho gợn sóng thôi. Nhờ vậy chủ nhân sẽ có thêm thú vị khi tranh đấu trong Luân Hồi. Thế nào, ngươi dám chơi không?
Lão đầu Quỷ Cốc xua tay cười xuề làm như không có chuyện gì.Tuy nhiên đôi mắt của lão đảo như điên không biết đang có chủ ý xấu xa nào.
- Phải nói ta không bội phục ngài không được. Đúng, chúng ta không thể vào Luân hồi, cũng không bao giờ hơn được chủ nhân. Nhưng chúng ta là Trí Tinh không phải Bản Ngã Đạo hay Thiên Đạo, chúng ta chính là bá đạo phải chơi người khác. Ta đồng ý. Ngài nói xem, làm thế nào?
Ngọa Long tiên sinh ánh mắt đầy hứng thú lên tiếng. Lão đầu Quỷ Cốc thấy vậy biết mình đã đạt được ý định. Ánh mắt lão sáng rực lên. Nếu để mấy kẻ thù bên phe Thiên Đạo nhìn thấy lúc này chắc sẽ vô cùng sợ hãi.
Ngay cả Ngọa Long tiên sinh nhìn qua cũng phải ngán ngẩm.
Nhất Kính Ngọa Long, Nhất Kinh Quỷ Cốc. Có câu kính ngôn như thế lưu truyền vạn kỷ. Thậm chí kẻ làm ra câu kính ngôn này cũng bị lão đầu Quỷ Cốc chơi cho thảm hại.
…..
Một lát sau.
Ở một không gian mù mịt không phân rõ âm dương, quang ám, lão đầu Quỷ Cốc cùng Ngọa Long tiên sinh đang đứng cạnh nhau cùng nhìn về phía trước. Ánh mắt họ vô cùng nghiêm trọng.
Trước mắt họ một khoảng có hai viên đá màu sắc bình thường đang tiến lại gần nhau. Sau đó hai viên đá này từ từ dung hợp làm một. Một viên đá nhỏ hơn hình thành, màu sắc càng thêm bình thường.
Viên đá bình thường này sau đó khẽ di chuyển tiến về một lỗ hổng không gian phía trước rồi biến mất trong đó.
- Phù !!!
Hai người Ngọa Long, Quỷ Cốc thở ra một hơi, mồ hôi đầm đìa. Không ai biết họ đã vừa làm chuyện kinh khủng như thế nào. Nếu hai viên đá kia dung hợp thất bại, tai ương diệt thế sẽ đến, toàn bộ thời không sẽ chìm trong đổ nát, sinh linh tận diệt. Vũ trụ có thể trở về thời kỳ hỗn độn.
Nếu để chủ nhân biết thì có lẽ cả hai sẽ thật sự phải ôm nhau mà ngủ tỷ tỷ năm trong một cái Tĩnh Không Lao.
Nghĩ đến đây cả hai cùng lạnh người nhìn qua trao đổi ánh mắt. Rồi ngay lập tức cả hai run rẩy tránh xa nhau ra. Đúng là liều quá mạng.
Cũng may mà họ thành công.
- Quỷ Cốc, Ngọa Long ta bái phục ngài. Ngay cả chủ ý kinh khiếp như vậy cũng nghĩ ra được. Vong Thế Thạch,Vấn Thế Thạch kết hợp lại. Sinh mạng này không biết sẽ mạnh đến đâu. Ta rất chờ mong..
Ngọa Long tiên sinh phe phẩy tay quạt hướng về phía lão đầu Quỷ Cốc nói.
- Hê hê, Ngọa Long tiên sinh ngài quá khen. Cái này đâu có gì. Bản lão quỷ ta cũng là gặp may thôi. Cũng là nhờ có Vấn Thế Thạch của tiên sinh trợ giúp. Lần này cũng là vạn tử nhất sinh. Ta cũng không dám nhận công lao hết về mình.
Lão đầu Quỷ Cốc nghe vậy bộ dạng nghiêm trang nói. Ánh mắt ông ta tỏ ra thấu hiểu nhân sinh thế thái vô cùng. Tuy nhiên Ngọa Long tiên sinh thấy bộ dạng này của lão trong lòng thầm chửi. Thậm chí muốn đánh cho lão một trận. Đáng tiếc đánh không đánh bại được, chơi cũng không chắc thắng.
- Số mạng của nó ngay cả ta và ngài tính cũng không ra. Quả như dự liệu của ta với ngài. Ta không mong nó đủ sức cạnh tranh với chủ nhân trong Luân Hồi nhưng cũng hi vọng chúng ta sẽ có thêm một tên Tự Tại cao thủ. Ta đánh với ngài quá chán rồi.
Ngọa Longlẩm bẩm rồi nhìn về nơi viên đá biến mất, giơ ngón tay lên bấm quẻ.
- Ngọa Long, ngươi cũng quá coi thường hai chúng ta. Hai ta hợp lại cũng không đấu được chủ nhân nhưng viên đá đó thì khác. Ta gọi nó là Mỹ Trí Ngọc. Khi sinh ra nó đã kế thừa nét đẹp và trí tuệ của ta, à không, của ta với ngươi, vạn cổ không ai bằng, à, nếu không tính chủ nhân. Tuy không thể đánh bại nhưng ít ra cũng làm chủ nhân trầy da tróc vẩy, à không, phải nói là trợ giúp chủ nhân mài đao chứ. Thật là đặc sắc. Với con đường bá đạo của chúng ta vậy là đủ. Ngươi nói phải không nhỉ?
Lão đầu Quỷ Cốc cầm bầu rượu nốc một hơi rồi nói liên tục. Giọng lão nhựa nhựa như say rượu. Nói đúng hơn là đang say kế. Lão như bị nhập vào những ý nghĩ quái đản, đôi mắt trợn lên, đảo điên nhìn rất đáng sợ.
- Ngài nói cũng phải. Mỹ Trí Ngọc lại có bá trí chi tâm của chúng ta chắc cũng không đến nỗi quá tệ. Ít ra thì cũng được như Mỹ Lang kia. Thôi xong việc rồi. Ta về nhà tranh trước. Gặp lại ngài sau vậy.
Ngọa Long tiên sinh nói rồi phất quạt, thân hình dần biến mất. Còn lại một mình lão đầu Quỷ Cốc vẫn đang hả hê vênh mặt với thành quả vừa rồi.
- Chủ nhân, chuyến đi này của ngài sẽ thêm phần đặc sắc rồi. Khà khà, cũng là nhờ bản lão quỷ mấy vạn năm tích súc chuẩn bị mới có được Vong Thế Thạch. Lại thêm tên Ngọa Long ngây thơ kia dâng lên Vấn Thế Thạch của hắn. Hắn sao có thể đủ trí kế chơi ta. Cái gì mà Gia Cát Thừa Tướng đệ nhất trí tuệ, cái gì mà Ngọa Long tiên sinh có một không hai. Ta đệ nhất mỹ trí, có một không vạn vạn vạn đây này. Bản lão quỷ ta cảm thấy kinh hãi với chính mình.
Lão đầu Quỷ Cốc khà khà cười vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn qua. Chỗ viên đá vừa biến mất kia không gian hỗn loạn cũng đã khôi phục. Bỗng nhiên vẻ mặt của lão sựng lại, mắt trợn lên, miệng há ra như nuốt phải con ruồi.
- Vấn Thế Thạch, sao Ngọa Long hắn lại có Vấn Thế Thạch? Không thể nào trùng hợp như vậy được. Hắn lên đây sau ta, sao mà biết.Vong Thế Thạch ngay cả chủ nhân cũng không biết ta nắm giữ. Sao hắn lại biết? Chỉ có một khả năng !!!
Lão đầu Quỷ Cốc nghĩ tới điều gì đó khuôn mặt rung lên.
- A, tên khốn Khổng Minh, ngươi dám chơi ta!!!
Lão đầu Quỷ Cốc hét lên tức tối trước khi biến mất khỏi không gian này.
………
Trong tăm tối không gian, quang ám tĩnh mịch tranh đua không nhường nhịn, một hòn đá lặng lẽ phiêu du với một tốc độ không thể biết là nhanh hay chậm.
Nó trôi đi như thời gian trường hà, giây lát đã bỏ lại cả khoảng trống phía sau. Nhưng phía trước nó cũng là một khoảng trống khổng lồ.
Nó cư trôi đi như thế, chớp mắt đã qua bao nhiêu thời gian không ai biết.
Hòn đá vẫn nhỏ bé, vô tri như vậy nhưng vô cùng cứng rắn. Nó lao qua không gian phong bạo, lao qua hỗn độn sinh diệt, hoàn hảo trước thời không loạn lưu.
Cho đến một thời khắc nó bị một bàn tay bắt lấy.
Một thân hình không rõ nam hay nữ, tóc dài phủ xuống đứng trong không gian tĩnh lặng. Không nhìn rõ khuôn mặt của người này vì mái tóc che khuất. Có cảm giác rằng nếu là nam thì vạn người ngưỡng mộ, nếu là nữ thì điên đảo chúng sinh.
Chỉ thấy người này xòe bàn tay như ngọc ra, hòn đá nằm gọn trên lòng bàn tay trắng muốt. Người này nhìn hòn đá, đôi môi kiêu ngạo khẽ nhếch lên vui vẻ. Rồi sau đó đôi môi lại mím lại như có buồn bực trong lòng.
Một lát sau, người này đưa hòn đá lên gần miệng. Đôi môi tuyệt đẹp khẽ thổi một luồng hơi sương vào đó.
Sau đó người này buông tay ra, hòn đá lại tiếp tục hành trình nhàm chán của nó. Chỉ khác rằng lần này nó di chuyển một lát thì biến mất không thấy đâu.
………
Trong Thập Vực, Vi Tiên Vực là nơi chủng tộc đông đúc, huyết mạch hỗn giao đủ loại. Có những chủng tộc tồn tại từ thời Nguyên Cổ hay Thương Hải, cũng có những chủng tộc mới xuất hiện vào thời Khai Quang Kỷ, thậm chí là Minh Kỷ sau này.
Kể từ khi Hoa Thần chết đi đến nay đã qua mấy thế nhưng dư âm của sự kiện này thì vẫn còn ảnh hưởng sâu đậm.
Ngày đó chứng kiến, Cửu Âm Thánh Nữ đau lòng, lệ thành Băng Nguyên Hải Hà. Ngày đó được tin, Vạn Hoa Thiên Nữ lên núi phong thân, hóa thành Tuyết Hoa Đại Sơn.
Nhưng khủng khiếp hơn, Suy Thế cũng từ đó phát sinh. Bao nhiêu Cổ Thế Cường Giả vẫn lạc trong đại kiếp. Hàng loạt tông môn duyên nghiệp xuống dốc dần bị xóa diệt. Cường giả vong đạo, đại tộc phong bế. Suy Thế như hàn dịch khủng bố quét qua khiến Thập Vực ảm đạm tang thương.
Sau cửu thế,khi thế kiếp một lần nữa ráng xuống, Suy Thế cũng chậm lại nhưng không biến mất. Nó trở thành nỗi lo, trở thành sát thủ đứng trong bóng tối, sợi dây thòng lọng treo trên cổ các thế lực. Tranh đấu vì đó cũng ẩn tàng như sóng ngầm trong Thập Vực.
Vi Tiên Vực đệ nhất học viện, Phi Dao Học Cung hôm nay diễn ra một sự kiện lớn. Ngày thí tuyển lựa chọn đệ tử được tổ chức sớm hơn thường lệ, có thể nói là đột ngột. Khắp Vi Tiên Vực hân hoan vì sự kiện này. Nó như một mồi lửa sưởi ấm đêm đông khiến khắp nơi ấm áp.
Nhưng sự thật có phải như vậy?
Lão đầu Quỷ Cốc nói hăng say tự sướng chưa từng có. Nói xong lão lại làm một ngụm rồi nhìn sang Ngọa Long Tiên sinh, ánh mắt ra vẻ tức giận bất bình với Hoa Thần và Mỹ Lang.
- Quỷ Cốc, ngài tưởng dùng chiêu giả bộ đó chơi được ta? Cái gì mà đệ nhất cánh tay phải, cái gì mà Mỹ Đạo tử? Ngài coi ta điếc sao. Ta, Khổng Minh ta đây vì sao bị ghen tức? Hết Mỹ Chu Lang đến Mỹ Thần Tướng đều cả đời coi ta là địch. Là vì sao? Ngài có hiểu không? Bởi vì trí ta như trăng rằm, thân ta như sương mai.
- Phụt !
Quỷ Cốc Tử nghe Ngọa Long Tiên Sinh tự kỷ mà phun ngay ra một ngụm Vạn Sinh Tửu.
- Gầm ! Ngaoooooo !
Thiên Hùng trưởng thành vươn mình gào rú, Nhật Nguyệt Thần Lang tru lên từng hồi. Từng đàn từng đàn tiên thảo sinh ra hóa linh bay múa.
Ngọa Long Tiên Sinh thấy vậy phẩy quạt phượng một cái, tất cả cảnh tượng khôi phục bình thường. Hai người nhìn nhau, ánh mắt như kiếm.
- Haizzzzz….Ta nhớ Chu Du.
- Haizzzzz…..Ta muốn chơi Thiên Đế.
Ngọa Long Tiên Sinh và Quỷ Cốc Tử nhìn lên thinh không cùng thở dài. Hai người đôi co một lúc thì đều cảm thấy nhàm chán.
Họ đã thế cả mấy vạn năm nay rồi. Nhất là những lúc chủ nhân vắng nhà thế này. Bởi vì so với chủ nhân, hai người bọn họ đấu không lại, hợp lực cũng không lại, không dám tự đắc khoe khoang nên chỉ đành làm trò sau lưng.
Bây giờ là thời kì đình chiến giữa hai bên Thiên Đạo và Bản Ngã Đạo. Chủ nhân thì đã đi vào luân hồi. Hai Trí Tinh bọn họ chẳng có việc gì hay không còn ai để tính kế cả. Nghĩ đến mà nhàm chán điên cuồng.
Lão đầu Quỷ Cốc sau một hồi giả bộ chán nản suy tư thì thân hình bỗng nhiên cứng ngắc như nảy ra một ý định nào đó. Mắt lão sáng rực lên, bộ dạng hết sức gian manh.
- Ê, Khổng Minh, ta nói ngươi nghe này, hay là….
Lão ghé sát vào Ngọa Long tiên sinh nói nhỏ như sợ ai nghe thấy. Dù khắp Vạn Giới chả ai nghe được hay dám nghe lén lão cả. Không phải sợ lão mà là sợ phiền, tuyệt đối phiền chết ngươi.
- Cái gì, ngài dám chơi cả chủ nhân??
Ngọa Long tiên sinh nghe xong một bộ hốt hoảng. Lão đầu Quỷ Cốc này đúng là to gan đệ nhất. Ngay cả chủ nhân cũng dám hí lộng. Thảo nào mình vẫn luôn không bằng lão được.
- Ngươi nói gì vậy Ngọa Long, ta đâu có ý bất kính. Ta là muốn thêm chút màu sắc, thả một hòn đá nhỏ vào mặt hồ cho gợn sóng thôi. Nhờ vậy chủ nhân sẽ có thêm thú vị khi tranh đấu trong Luân Hồi. Thế nào, ngươi dám chơi không?
Lão đầu Quỷ Cốc xua tay cười xuề làm như không có chuyện gì.Tuy nhiên đôi mắt của lão đảo như điên không biết đang có chủ ý xấu xa nào.
- Phải nói ta không bội phục ngài không được. Đúng, chúng ta không thể vào Luân hồi, cũng không bao giờ hơn được chủ nhân. Nhưng chúng ta là Trí Tinh không phải Bản Ngã Đạo hay Thiên Đạo, chúng ta chính là bá đạo phải chơi người khác. Ta đồng ý. Ngài nói xem, làm thế nào?
Ngọa Long tiên sinh ánh mắt đầy hứng thú lên tiếng. Lão đầu Quỷ Cốc thấy vậy biết mình đã đạt được ý định. Ánh mắt lão sáng rực lên. Nếu để mấy kẻ thù bên phe Thiên Đạo nhìn thấy lúc này chắc sẽ vô cùng sợ hãi.
Ngay cả Ngọa Long tiên sinh nhìn qua cũng phải ngán ngẩm.
Nhất Kính Ngọa Long, Nhất Kinh Quỷ Cốc. Có câu kính ngôn như thế lưu truyền vạn kỷ. Thậm chí kẻ làm ra câu kính ngôn này cũng bị lão đầu Quỷ Cốc chơi cho thảm hại.
…..
Một lát sau.
Ở một không gian mù mịt không phân rõ âm dương, quang ám, lão đầu Quỷ Cốc cùng Ngọa Long tiên sinh đang đứng cạnh nhau cùng nhìn về phía trước. Ánh mắt họ vô cùng nghiêm trọng.
Trước mắt họ một khoảng có hai viên đá màu sắc bình thường đang tiến lại gần nhau. Sau đó hai viên đá này từ từ dung hợp làm một. Một viên đá nhỏ hơn hình thành, màu sắc càng thêm bình thường.
Viên đá bình thường này sau đó khẽ di chuyển tiến về một lỗ hổng không gian phía trước rồi biến mất trong đó.
- Phù !!!
Hai người Ngọa Long, Quỷ Cốc thở ra một hơi, mồ hôi đầm đìa. Không ai biết họ đã vừa làm chuyện kinh khủng như thế nào. Nếu hai viên đá kia dung hợp thất bại, tai ương diệt thế sẽ đến, toàn bộ thời không sẽ chìm trong đổ nát, sinh linh tận diệt. Vũ trụ có thể trở về thời kỳ hỗn độn.
Nếu để chủ nhân biết thì có lẽ cả hai sẽ thật sự phải ôm nhau mà ngủ tỷ tỷ năm trong một cái Tĩnh Không Lao.
Nghĩ đến đây cả hai cùng lạnh người nhìn qua trao đổi ánh mắt. Rồi ngay lập tức cả hai run rẩy tránh xa nhau ra. Đúng là liều quá mạng.
Cũng may mà họ thành công.
- Quỷ Cốc, Ngọa Long ta bái phục ngài. Ngay cả chủ ý kinh khiếp như vậy cũng nghĩ ra được. Vong Thế Thạch,Vấn Thế Thạch kết hợp lại. Sinh mạng này không biết sẽ mạnh đến đâu. Ta rất chờ mong..
Ngọa Long tiên sinh phe phẩy tay quạt hướng về phía lão đầu Quỷ Cốc nói.
- Hê hê, Ngọa Long tiên sinh ngài quá khen. Cái này đâu có gì. Bản lão quỷ ta cũng là gặp may thôi. Cũng là nhờ có Vấn Thế Thạch của tiên sinh trợ giúp. Lần này cũng là vạn tử nhất sinh. Ta cũng không dám nhận công lao hết về mình.
Lão đầu Quỷ Cốc nghe vậy bộ dạng nghiêm trang nói. Ánh mắt ông ta tỏ ra thấu hiểu nhân sinh thế thái vô cùng. Tuy nhiên Ngọa Long tiên sinh thấy bộ dạng này của lão trong lòng thầm chửi. Thậm chí muốn đánh cho lão một trận. Đáng tiếc đánh không đánh bại được, chơi cũng không chắc thắng.
- Số mạng của nó ngay cả ta và ngài tính cũng không ra. Quả như dự liệu của ta với ngài. Ta không mong nó đủ sức cạnh tranh với chủ nhân trong Luân Hồi nhưng cũng hi vọng chúng ta sẽ có thêm một tên Tự Tại cao thủ. Ta đánh với ngài quá chán rồi.
Ngọa Longlẩm bẩm rồi nhìn về nơi viên đá biến mất, giơ ngón tay lên bấm quẻ.
- Ngọa Long, ngươi cũng quá coi thường hai chúng ta. Hai ta hợp lại cũng không đấu được chủ nhân nhưng viên đá đó thì khác. Ta gọi nó là Mỹ Trí Ngọc. Khi sinh ra nó đã kế thừa nét đẹp và trí tuệ của ta, à không, của ta với ngươi, vạn cổ không ai bằng, à, nếu không tính chủ nhân. Tuy không thể đánh bại nhưng ít ra cũng làm chủ nhân trầy da tróc vẩy, à không, phải nói là trợ giúp chủ nhân mài đao chứ. Thật là đặc sắc. Với con đường bá đạo của chúng ta vậy là đủ. Ngươi nói phải không nhỉ?
Lão đầu Quỷ Cốc cầm bầu rượu nốc một hơi rồi nói liên tục. Giọng lão nhựa nhựa như say rượu. Nói đúng hơn là đang say kế. Lão như bị nhập vào những ý nghĩ quái đản, đôi mắt trợn lên, đảo điên nhìn rất đáng sợ.
- Ngài nói cũng phải. Mỹ Trí Ngọc lại có bá trí chi tâm của chúng ta chắc cũng không đến nỗi quá tệ. Ít ra thì cũng được như Mỹ Lang kia. Thôi xong việc rồi. Ta về nhà tranh trước. Gặp lại ngài sau vậy.
Ngọa Long tiên sinh nói rồi phất quạt, thân hình dần biến mất. Còn lại một mình lão đầu Quỷ Cốc vẫn đang hả hê vênh mặt với thành quả vừa rồi.
- Chủ nhân, chuyến đi này của ngài sẽ thêm phần đặc sắc rồi. Khà khà, cũng là nhờ bản lão quỷ mấy vạn năm tích súc chuẩn bị mới có được Vong Thế Thạch. Lại thêm tên Ngọa Long ngây thơ kia dâng lên Vấn Thế Thạch của hắn. Hắn sao có thể đủ trí kế chơi ta. Cái gì mà Gia Cát Thừa Tướng đệ nhất trí tuệ, cái gì mà Ngọa Long tiên sinh có một không hai. Ta đệ nhất mỹ trí, có một không vạn vạn vạn đây này. Bản lão quỷ ta cảm thấy kinh hãi với chính mình.
Lão đầu Quỷ Cốc khà khà cười vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn qua. Chỗ viên đá vừa biến mất kia không gian hỗn loạn cũng đã khôi phục. Bỗng nhiên vẻ mặt của lão sựng lại, mắt trợn lên, miệng há ra như nuốt phải con ruồi.
- Vấn Thế Thạch, sao Ngọa Long hắn lại có Vấn Thế Thạch? Không thể nào trùng hợp như vậy được. Hắn lên đây sau ta, sao mà biết.Vong Thế Thạch ngay cả chủ nhân cũng không biết ta nắm giữ. Sao hắn lại biết? Chỉ có một khả năng !!!
Lão đầu Quỷ Cốc nghĩ tới điều gì đó khuôn mặt rung lên.
- A, tên khốn Khổng Minh, ngươi dám chơi ta!!!
Lão đầu Quỷ Cốc hét lên tức tối trước khi biến mất khỏi không gian này.
………
Trong tăm tối không gian, quang ám tĩnh mịch tranh đua không nhường nhịn, một hòn đá lặng lẽ phiêu du với một tốc độ không thể biết là nhanh hay chậm.
Nó trôi đi như thời gian trường hà, giây lát đã bỏ lại cả khoảng trống phía sau. Nhưng phía trước nó cũng là một khoảng trống khổng lồ.
Nó cư trôi đi như thế, chớp mắt đã qua bao nhiêu thời gian không ai biết.
Hòn đá vẫn nhỏ bé, vô tri như vậy nhưng vô cùng cứng rắn. Nó lao qua không gian phong bạo, lao qua hỗn độn sinh diệt, hoàn hảo trước thời không loạn lưu.
Cho đến một thời khắc nó bị một bàn tay bắt lấy.
Một thân hình không rõ nam hay nữ, tóc dài phủ xuống đứng trong không gian tĩnh lặng. Không nhìn rõ khuôn mặt của người này vì mái tóc che khuất. Có cảm giác rằng nếu là nam thì vạn người ngưỡng mộ, nếu là nữ thì điên đảo chúng sinh.
Chỉ thấy người này xòe bàn tay như ngọc ra, hòn đá nằm gọn trên lòng bàn tay trắng muốt. Người này nhìn hòn đá, đôi môi kiêu ngạo khẽ nhếch lên vui vẻ. Rồi sau đó đôi môi lại mím lại như có buồn bực trong lòng.
Một lát sau, người này đưa hòn đá lên gần miệng. Đôi môi tuyệt đẹp khẽ thổi một luồng hơi sương vào đó.
Sau đó người này buông tay ra, hòn đá lại tiếp tục hành trình nhàm chán của nó. Chỉ khác rằng lần này nó di chuyển một lát thì biến mất không thấy đâu.
………
Trong Thập Vực, Vi Tiên Vực là nơi chủng tộc đông đúc, huyết mạch hỗn giao đủ loại. Có những chủng tộc tồn tại từ thời Nguyên Cổ hay Thương Hải, cũng có những chủng tộc mới xuất hiện vào thời Khai Quang Kỷ, thậm chí là Minh Kỷ sau này.
Kể từ khi Hoa Thần chết đi đến nay đã qua mấy thế nhưng dư âm của sự kiện này thì vẫn còn ảnh hưởng sâu đậm.
Ngày đó chứng kiến, Cửu Âm Thánh Nữ đau lòng, lệ thành Băng Nguyên Hải Hà. Ngày đó được tin, Vạn Hoa Thiên Nữ lên núi phong thân, hóa thành Tuyết Hoa Đại Sơn.
Nhưng khủng khiếp hơn, Suy Thế cũng từ đó phát sinh. Bao nhiêu Cổ Thế Cường Giả vẫn lạc trong đại kiếp. Hàng loạt tông môn duyên nghiệp xuống dốc dần bị xóa diệt. Cường giả vong đạo, đại tộc phong bế. Suy Thế như hàn dịch khủng bố quét qua khiến Thập Vực ảm đạm tang thương.
Sau cửu thế,khi thế kiếp một lần nữa ráng xuống, Suy Thế cũng chậm lại nhưng không biến mất. Nó trở thành nỗi lo, trở thành sát thủ đứng trong bóng tối, sợi dây thòng lọng treo trên cổ các thế lực. Tranh đấu vì đó cũng ẩn tàng như sóng ngầm trong Thập Vực.
Vi Tiên Vực đệ nhất học viện, Phi Dao Học Cung hôm nay diễn ra một sự kiện lớn. Ngày thí tuyển lựa chọn đệ tử được tổ chức sớm hơn thường lệ, có thể nói là đột ngột. Khắp Vi Tiên Vực hân hoan vì sự kiện này. Nó như một mồi lửa sưởi ấm đêm đông khiến khắp nơi ấm áp.
Nhưng sự thật có phải như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook