Vạn Dặm Tương Tư Gửi Gió Xuân
-
Chương 6: Hoàn
12.
Phàm những người có thân phận cao quý trong kinh thành đều đến dạ yến hôm nay.
Ánh mắt của Vân Sanh đứng cách đó không xa lại rơi lên người ta. Hắn cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn. Mấy ngày nay, giấc mộng đó đêm nào cũng xuất hiện dày vò hắn, giống như kim chỉ nam chỉ đường cho hắn g.iết c.hết yêu nghiệt này.
Ta và hắn bốn mắt chạm nhau, ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng sát ý của hắn.
Lâm Uyên cũng đang uống rượu, nhưng ánh mắt hắn vẫn một mực đặt trên người ta. Cảnh tượng ta cùng Vân Sanh mắt đối mắt bị hắn tóm được, lông mày vô thức nhíu chặt lại.
"Nàng nhìn hắn làm gì?"
Giọng điệu của Lâm Uyên hiện rõ vẻ bất mãn.
"Ta muốn đối diện trực tiếp với hắn, đối diện với nỗi sợ của bản thân." Ta nhìn về phía hắn, nghiêm túc đáp lời.
Lâm Uyên nặng nề đặt ly rượu xuống: "Nàng có thôi đi không, nàng còn muốn dày vò ta đến lúc nào, muốn dùng hết thủ đoạn rời khỏi ta đến vậy sao?"
Hắn không tin ta, nghĩ ta vì rời khỏi hắn mà vờ vịt, dày vò hắn. Mà ta, cũng bị vây hãm ở đây, không cách nào rời đi được.
Cho dù hắn nói ta giả vờ giả vịt, lừa dối hắn, ta vẫn sẽ lợi dụng Vân Sênh, đem nguy hiểm bàu ra trước mặt hắn, để hắn nhìn xem ta có phải đang lừa hắn hay không.
Lần trước sau khi thông linh với Linh Kính, sau khi xác định được Vân Sanh chính là kẻ chuẩn bị lấy mạng ta, ta ngược lại lại có thể đối diện được với điều này, nỗi sợ trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Ta đứng dậy: “Chàng uống nhiều rồi, ta ra ngoài hít thở một chút.”
Nói xong ta liền quay người rời đi.
Lâm Uyên lập tức giữ chặt lấy cổ tay ta: “Nàng muốn đi đâu?”
Ta ra hiệu cho hắn nhìn về phía mấy nữ quyến đang tụ tập, nói: "Cùng mấy nữ quyến khác trò chuyện một chút."
Lúc này, đã có mấy người tò mò nhìn về phía chúng ta, vì để bản thân không thất lễ, Lâm Uyên cuối cùng vẫn là buông tay ta ra.
Nhưng ta không nói thật với hắn, ta mới không thèm đi tìm mấy nữ quyến đáng ghét đó. Sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lâm Uyên, ta liền lách người đi đến chỗ một khu rừng nhỏ ít người qua lại, trốn sau một tòa núi giả.
Đúng lúc này, một bóng người bước ra từ trong bóng tối, chính là Vân Sanh.
Ánh mắt hắn nhìn ta có chút phức tạp, trừ sát khí ra còn mang theo một chút xấu hổ…
Tâm trạng của Vân Sanh quả thực rất phức tạp,hắn đêm đêm lấy nàng trong mộng, vừa yêu vừa muốn g.iết nàng, làm sao có thể không phức tạp được đây?
Ta nhìn thấy bên hông hắn mang theo bội kiếm, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, mở miệng nói: "Tiểu vương gia, động thủ đi, chúng ta giải quyết tất cả mọi chuyện!"
Vân Sanh đã uống rượu, lý trí vốn đã không còn nữa, lại bị tôi k1ch thích như vậy, hắn không thể khống chế được nữa, bay thân tấn công về phía ta: "Yêu nghiệt!"
Ta xoay người một cái trốn sang một bên, bay về phía hắn công kích ngược lại. Ta không hề sử dụng đến tu vi, hoàn toàn chỉ dựa vào võ lực của bản thân, còn chưa được mấy chiêu, ta đã bị hắn ép lên hòn núi giả, cổ họng bị hắn bóp chặt lấy.
Trong mắt hắn lóe lên sát ý, chỉ cần tay hắn dùng thêm chút lực nữa cổ họng của ta lập tức sẽ bị bẻ gãy.
Ta âm thầm sử dụng tu vi bảo vệ tính mạng bản thân, chỉ cần hắn không dùng đến kiếm ta cũng không dễ gì bị g.iết.
Không ngờ, bàn tay của hắn đột nhiên lại buông lỏng, kiên định trong mắt bị phức tạp thay thế.
Đúng vào thời khắc đó, Lâm Uyên phi thân đến phía này, cứu ta ra. Vừa nãy có người nói cho hắn biết nương tử của hắn đang đánh nhau cùng tiểu vương gia, hắn vô cùng lo lắng chạy tới đây, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Hắn ôm chặt ta vào trong lòng, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng về phía tiểu vương gia: "Biểu đệ, ngươi đây là có ý gì?"
Vân Sanh lắc lắc cái đầu vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn hắn nói: “Nàng ta là yêu tinh!"
Những lời này làm cho những người vây quanh xem náo nhiệt không bình tĩnh được nữa, thấp giọng bàn luận với nhau.
Lâm Uyên càng sống c.hết ôm chặt lấy ta hơn, tức giận nói: "Nói bậy! Ta thấy là ngươi khinh bạc không thành, thẹn quá hóa giận thì có."
"Biểu ca, đừng để bị yêu tinh mê hoặc!"
Vân Sanh nặng nề nói một câu sau đó quay người rời đi.
Lâm Uyên vô cùng tức giận, nhất quyết muốn đến gặp hoàng đế cáo trạng, đòi một lời giải thích. Cuối cùng vẫn là ngoại công ngăn hắn lại, khuyên nhủ hắn dù sao cũng là người một nhà, hãy bỏ qua cho nhau.
Việc này tuy là cứ vậy mà kết thúc. Nhưng trong vòng quý tộc cũng bắt đầu xôn xao bàn luận việc phu nhân của tiểu hầu gia là yêu tinh.
Dù sao danh tiếng của Vân Sanh cũng cực kỳ tốt, làm gì có ai lại tin hắn lại thèm muốn tẩu tử cơ chứ…
Sau khi trở về, Lâm Uyên cẩn thận kiểm tra cổ ta, xem ta có bị thương hay không. Nhưng cổ ta không có vết tích vị tụ m.áu nghiêm trọng, cũng có nghĩa là, Vân Sanh ra tay không nặng.
Ánh mắt Lâm Uyên bỗng chốc trở nên nghi hoặc, hắn nhìn ta, hỏi: “Là nàng chọc vào hắn sao?”
Ta vội lắc đầu: “Không có, nếu không phải hắn muốn g.iết ta, sao có thể hạ thủ với ta ở nơi đó được chứ.”
"Hắn quả thực có vấn đề." Lâm Uyên cuối cùng cũng thở ra được một câu có lương tâm.
Ta vội vàng trả nói: “Ta sớm đã nói rồi, hắn chính là sát tinh của ta, sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng ta. Tú tài, ta không thể tiếp tục ở bên con người các ngươi được nữa, nếu không ta sẽ thật sự sẽ bị g.iết.”
Hắn nắm chặt lấy cằm ta, ánh mắt giận dữ như muốn bốc cháy, "Được, vậy nàng đi đi!"
Giọng nói của hắn làm cho ta không kìm được mà rùng mình. Hắn đang cố ý nói trái lòng mình, nếu như ta thực sự rời đi, hắn nhất định sẽ khiến cho ta cả đời không thể yên lòng.
Ta ôm lấy eo hắn, rúc thật chặt vào lòng hắn, “Tú Tài, ta không đi, cho dù có bị g.iết c.hết ta cũng không đi. Ta thật sự rất yêu chàng, không nỡ rời xa chàng.”
Hắn lập tức đè ta xuống, mặc sức giải phóng nỗi bất an trong lòng.
Lão phu nhân cho người đến gọi hắn, lại nghe thấy động tĩnh trong phòng, đỏ mặt tía tai quay về.
Lão phu nhân nghe người hầu bẩm báo càng tức giận hơn, mắng lớn nữ nhân kia đúng là yêu tinh. Đứa cháu trai ngoan của bà ngày nào cũng ra sức cấy cày, vậy mà bụng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Sau khi xong chuyện, Lâm Uyên ôm ta vào lòng, nói: "Nương tử, chuyện của Vân Sanh cứ giao cho ta."
Ta có chút nản lòng, chuyện đã đến nước này mà vẫn không thể lay chuyển được hắn, vậy sau này ta còn có thể có cách nào đây…
Ngày hôm sau, Lâm Uyên đến vương phủ tìm Vân Sanh.
Lúc này cả hai người đều đã tỉnh táo, có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.
“Biểu đệ, ta và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, đừng để cho sự tình trở nên quá khó coi.” Lâm Uyên nói.
Vân Sanh không hiểu, "Ý huynh là gì?"
"Cảnh tượng đó ngươi và Mi Nhi diễn đúng là rất nhập vai. Ngươi nói xem, nàng rốt cuộc đã đáp ứng ngươi điều gì?"
Lúc này sắc mặt Lâm Uyên đã cực kỳ khó coi.
Vân Sanh có chút mặt đỏ tía tai: "Ta không hiểu huynh đang nói gì! Huynh có biết bản thân huynh đã bị yêu tinh mê hoặc rồi không, nàng chính là yêu tinh!"
"Nàng ấy có phải là yêu tinh không thì có sao, ta yêu nàng ấy, muốn nàng vĩnh viễn ở bên ta. Biểu đệ, đừng phá hỏng chuyện của ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!" Lâm Uyên trầm giọng uy hiếp.
"Biểu ca, huynh tỉnh lại đi, huynh trúng phải yêu thuật rồi!"
"A, yêu thuật? Vậy còn ngươi thì sao? Lẽ nào ngươi cũng trúng yêu thuật, trong lòng có những suy nghĩ quá phận với nàng?"
Trong mắt Vân Sanh hiện lên một tia chột dạ, ánh mắt có chút né tránh.
“Sao vậy? Chột dạ rồi? Nếu như tối hôm qua ngươi thật sự muốn g.iết nàng ấy, dựa vào thân thủ của ngươi chắc chắn dễ như lòng bàn tay, nhưng nàng đến cả một vết thương cũng không có, lẽ nào đây chính là cái tỉnh táo mà ngươi nói sao?" Lời nói của Lâm Uyên tràn đầy đầy vẻ mỉa mai, khinh thường.
Vân Sanh nhất thời không nói nên lời, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể khuyên nhủ được vị biểu ca đã rơi vào ma trướng này. Chớp mắt, trong lòng hắn lại nổi lên sát ý, âm thầm hạ quyết tâm lần sau tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa!
Nhân lúc Lâm Uyên đi vắng, ta lại lần nữa cố gắng thông linh với linh kính, nhưng không thể nào thành công được. Đã thử không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà chỉ có thể thành công đúng một lần, ta vô cùng nhụt chí.
Ta nhìn Linh Linh đang chơi đùa bên cạnh, nếu không ta sẽ đưa con bé đi cùng? Như vậy ta sẽ không bị người khác trói buộc nữa. Nghĩ đến đây, ta lại càng nhụt chí hơn, ta đây là đang độ kiếp, nếu như đem nàng trở về sao có thể độ kiếp thành công, nhất định sẽ bị g.iết c.hết.
Thời khắc này ta thầm nghĩ chẳng thà bản thân độ lôi kiếp còn hơn, cho dù có bị đánh c.hết cũng vẫn tốt hơn tình cảnh tiến thoái lưỡng nan bây giờ. Nhưng mà ta lại nghĩ lại, nếu như đến bị sét đánh c.hết ta cũng không sợ, vậy thì bây giờ cứ đợi bị g.iết đi, dù sao độ nguy hiểm so với bị sét đánh cũng không khác biệt là mấy.
Việc đã đến nữa này, ngoại trừ việc c,hết trước mặt Lâm Uyên, không liên lụy đến Linh Linh cũng không còn cách nào khác.
Suy nghĩ của ta cứ hỗn độn như vậy, cho đến mấy ngày sau, cuối cùng cũng đợi được Vân Sanh đến g.iết ta.
Đêm khuya hôm đó, người trong Hầu phủ đều đã nghỉ ngơi. Vân Sanh lại lần nữa từ trong ác mộng tỉnh lại, cầm lấy trường kiếm, xông vào hầu phủ.
Hắn đã xác định rồi, trừ phi diệt trừ được yêu tinh kia, nếu không ác mộng sẽ không bao giờ kết thúc.
Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức tất cả chúng ta dậy.
Ta cùng Lâm Uyên cùng đi tới đại viện, chỉ thấy bộ dạng Vân Sanh giống như phát điên, giương kiếm chỉ về phía ta: "Yêu nghiệt! Là ông trời phái ta tới thu phục ngươi, nếu không ta nhất định sẽ phát điên. Thế nên, nạp mạng đi!”
Nói xong hắn liền giơ kiếm đâm về phía ta.
Lâm Uyên cũng lập tức rút kiếm ngăn chặn đòn tấn công của hắn, giận dữ hét lên: "Vân Sanh, ngươi điên rồi!"
"Nếu như không g.iết nàng, ta thật sự sẽ phát điên!"
13.
Vân Sanh nói xong liền lập tức tấn công dồn dập, mạnh mẽ về phía Lâm Uyên.
Trận chiến giữa hai người bọn họ vô cùng khốc liệt, lại vì thân phận của bọn họ, không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Nhưng luận về võ công, Vân Sanh chinh chiến sa trường lại càng thiện chiến hơn. Đặc biệt là hắn bây giờ không chút lưu tình, liều mạng tấn công. Rất nhanh, Lâm Uyên đã không thể chống đỡ được nữa.
Ta nhân cơ hội này, phi thân chạy ra ngoài.
Lâm Uyên bị đánh ngã xuống đất, Vân Sanh lập tức quay người đuổi theo ta. Khi Lâm Uyên đứng dậy,trong bóng tối dày đặc sớm đã không còn thấy được thân ảnh của chúng ta nữa rồi.
Lâm Uyên cực kỳ tức giận, dẫn một đám người đuổi theo.
Ta sử dụng tu vi, khinh công có thể coi như là không ai địch được, chạy vào giữa rừng sâu ngoài thành, Vân Sanh theo sau cũng theo ta chạy vào rừng.
Ta dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, mây đen dần dần tan đi, ánh trăng chiếu rọi khiến rừng rậm không còn vẻ tăm tối nữa.
Vân Sanh nhảy tới trước mặt ta, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ta.
Ta từng bước từng bước về phía trước, giống như trong giấc mơ kia của hắn, bàn tay hắn bắt đầu run rẩy, tựa như không thể giữ chắc đc thanh kiếm nữa.
Ta đi tới trước mặt hắn, khẽ tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Vân Sanh, ngươi muốn làm gì với ta sao?"
Giống như trong vô số giấc mơ, hắn không kiềm chế được bản thân mình, thanh kiếm rơi xuống đất, áp lên người ta.
"Vân Sinh, ngươi cảm thấy đây là mơ, hay là thực?"
Ta bình tĩnh mở miệng.
Vân Sinh giống như chạy trốn, lập tức đứng dậy, miệng thở hổn hển, kinh hoàng nhìn yêu tinh trước mặt: "Ngươi, ngươi muốn dụ dỗ ta rơi vào sa đọa!"
Ta ngồi dậy, ôm gối, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, “Không, là tâm ma của ngươi, ngươi không nỡ g.iết ta, ngay từ lần đầu khi nhìn thấy ta, ngươi đã có những suy nghĩ không an phận, nhưng vì lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi chỉ có thể đèn nén những suy nghĩ này xuống. Kết quả ngược lại lại kết thành tâm ma, kết hợp cùng ma khí, trở thành sát tinh trừng phạt ta."
Vân Sanh ngồi xuống bên cạnh ta, "Đúng vậy, ta thừa nhận. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có những suy nghĩ không đứng đắn với nàng rồi."
"Sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì với ta?"
Hắn lắc lắc đầu, "Ta không muốn nghĩ nữa. Hóa ra chỉ cần thừa nhận là được rồi, d*c vọng cũng sẽ biến mất. Yêu nghiệt, ngươi quả nhiên rất giỏi hại người."
"Yêu tinh trời sinh mang theo khí tức mê hoặc lòng người, không thể tiếp xúc với con người dài lâu, rất dễ làm cho con người đánh mất chính mình, đây là cái gọi là người yêu không chung đường."
Nói xong, ta thu ánh mắt đang nhìn ánh trăng, quay sang nhìn Vân Sanh: “Nói với Lâm Uyên, ngươi đã g.iết c.hết ta, ta đã hồn phi phách tán rồi.”
"Lấy gì làm chứng?" Hắn hỏi ta.
"Ngươi muốn gì?"
"Cơ thể của ngươi."
Ta bắt đầu giơ tay định c ởi quần áo, hắn vội vã giữ tay ta lại, cau mày nói: “Ý ta không phải vậy.”
Nhưng nói xong hắn lại bày ra vẻ có chút tiếc nuối.
"Ồ."
Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, hắn nói: "Ý ta là t.hi t.hể của ngươi."
"T.hi t.hể cũng vô dụng, cái này mới được."
Nói xong, ta nhả ra một viên yêu đan tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
"Giao thứ này cho Lâm Uyên, chỉ có thứ này mới có thể làm hắn tin tưởng."
Vân Sanh không nhận lấy, hỏi ngược lại: "Thứ này có lẽ rất quan trọng với ngươi đi."
"Năm trăm năm tu vi đều ở trong đó, chỉ là oan ức cho ngươi, phải gánh lấy tội danh g,iết ta, sẽ bị hắn nhắm vào cả đời."
Hắn dường như cũng không để ý lắm, ngược lại lại hỏi: “Khôn còn yêu đan nữa, ngươi sẽ như thế nào?"
"Biến thành một con mèo bình thường, bắt đầu lại từ đầu."
"Ngươi nỡ sao."
"Vậy thì cũng có thể làm gì cơ chứ?" Ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói
Không khí lại lần nữa rơi vào im lặng…
"Ta hối hận rồi. Ta muốn ngươi. Bây giờ còn kịp không?" Vân Sanh đột nhiên nói ra một câu làm cho ta không kịp phòng bị.
"Cút!"
Vân Sanh cầm lấy viên yêu đan nói: "Được, vậy ta cút đây."
Ta đứng thẳng dậy, lần cuối cùng dùng thân thể con người đứng dưới ánh trăng, hấp thụ tinh hoa của ánh trăng rồi ngay sau đó biến thành một con mèo nhỏ trắc mặt Vân Sanh, chạy vào sâu trong rừng.
Vân Sanh vừa ra khỏi rừng liền gặp được Lâm Uyên.
Lâm Uyên không nhìn thấy Mi Nhi của, với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, tóm lấy ngực áo của Vân Sanh, hung hăng hỏi: "Mi Nhi đâu? Ngươi đã làm gì nàng ấy rồi?"
Vân Sanh lấy ra yêu đan, Lâm Uyên lập tức giật lấy, sau đó ngất đi, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt yêu đan không chịu buông.
Lâm Uyên được đưa về Hầu phủ, sau khi tỉnh lại, hắn mở ra lòng bàn tay, yêu đan bắt mắt vẫn nằm yên trong lòng bàn tay hắn. Hắn cuối cùng cũng tin rồi, không, là chấp nhận mới phải. Những gì Mi Nhi nói đều là thật, Vân Sanh chính là sát tinh của nàng, nàng sẽ c.hết dưới tay hắn. Thời gian nàng ở nhân gian đã đủ dài rồi, nếu tiếp tục ở lại, sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Lâm Uyên nắm chặt viên yêu đan, hối hận muốn c.hết, trong lòng hắn, chính sự ích kỷ của hắn đã hại c.hết Mi Nhi. Giây phút này hắn chỉ muốn dùng cái c.hết tạ tội, đi tới âm giới tiếp tục tìm kiếm Mi Nhi của hắn.
Vào giây phút khi hắn định ra tay, tự cho bản thân một cái kết, Vân Sanh lại tới, ngăn cản hành vi kích động của hắn lại.
Vân Sanh khẽ thở dài, nói: “ Nàng ấy chưa c.hết, nội đan là nàng tự tay đưa cho đệ, để đệ giao cho huynh. Biểu ca, hy vọng lần bị k1ch thích này có thể khiến huynh tỉnh ngộ, không còn lúc nào cũng muốn chiếm hữu nàng nữa."
“Vậy tối hôm đó ngươi có động vào nàng không?”
Lâm Uyên cầm lấy viên yêu đan, lạnh lùng hỏi.
14.
Biểu tình Vân Sanh mất mát: “Đệ định động, nhưng cuối cùng nàng ấy không cho.”
"Hừ, ngươi vẫn còn thành thật đấy."
Vân Sanh tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai nói: "Đệ đã quyết định rồi, từ nay sẽ trở thành một người thành thật, không để mấy cái lễ giáo đó trói buộc nữa, miễn lại trở thành sát tinh của người khác."
"Ta sẽ tìm nàng ấy về, đem yêu đan trả lại cho nàng." Lâm Uyên nói.
"Huynh làm sao có thể tìm được nàng ấy?" Vân Sanh không hiểu.
"Không nói cho ngươi biết."
"Ta còn phải trở về đánh trận, không có thời gian tranh đoạt với huynh."
"Đánh trận cái gì mà đánh trận? Không sợ bị trộm chỉ sợ trộm rình, ngươi bớt bớt mấy cái linh tinh đi, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ngoại công, tìm một quý nữ thế gia mà thành thân." Lâm Uyên khinh thường nói.
"Thế sao huynh không tìm?"
“Ngươi nghĩ ta đây đã từng ở bên yêu tinh rồi còn có thể để mấy cái nữ nhân bình thường đấy vào mắt được sao?”
Vân Sanh tỏ vẻ đã hiểu rõ: “Cũng đúng thật."
Không được mấy ngày, Lâm Uyên lại định rời đi. Lão phu nhân và phụ thân hắn đương nhiên không nguyện ý. Lâm Uyên nói với bọn họ phải chăm sóc tốt cho Linh Linh, hắn sẽ trở lại, nếu Linh Linh phải chịu oan ức, hắn sẽ khiến cho toàn bộ trên dưới Hầu phủ không yên.
Trước khi rời đi, Lâm Uyên vì làm cho lão thái thái vui vẻ còn nói: "Tổ mẫu, đợi lần sau con trở về, nhất định sẽ mang về cho người một đứa cháu."
Tổ mẫu lúc này mới yên tâm để hắn đi. Kỳ thực cho dù có không yên tâm thì cũng có thể làm được gì, hắn vẫn sẽ rời đi. Như thế này tốt xấu gì cũng còn cái để mong chờ.
Nửa năm sau, Lâm Uyên tìm được hai vị Thiên sư, hai người bọn họ đã chuyển sang tu đạo, hắn mong muốn được cùng hai người bọn họ tu luyện.
Thế gian gần như đã không còn yêu tinh nữa, những tróc yêu sư trước đây phần lớn đều chuyển sang tu đaoh, mà hai vị thiên sư này cũng chỉ có thể thuận theo thời đại.
Hơn một năm sau, Lâm Uyên tu đạo đã có được một ít căn cơ cuối cùng cũng có thể nói chuyện được với Linh Kính.
Đúng vậy, đây cũng chính là một trong những nguyên do quan trọng khiến hắn nhất định muốn đi theo người khác tu đạo.
Linh Kính nói cho Lâm Uyên biết Mi Nhi đang ở đâu, hắn lặn lội đường xa, trèo đèo vượt thác nửa năm mới tìm đến được núi sâu nơi nàng đang ở.
Lúc này, ta đang ở trong sơn động đã từng ở tiếp tục tu luyện. Đột nhiên ta lại có một loại cảm giác đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, cả người vô cùng thoải mái. Ta cảm nhận được, là yêu đan của ta đang ở gần đây, hơn nữa còn càng ngày càng gần.
Ta chạy ra khỏi hang,lao như điên về phía yêu đan, phi thân nhảy một cái, đột nhiên lại rơi vào trong lòng một người.
Lâm Uyên cả mặt đều là nụ cười xấu xa, nhìn về phía ta, đem yêu đan đút vào miệng ta.
Ta nuốt yêu đan xuống, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, giống như được tái sinh.
"Mi Nhi, nàng biến thành người đi. Bây giờ ta đã tu đạo rồi. Ta biết được một loại công pháp, tên là song tu."
"Ta không!" Ta không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
"Song tu có thể khiến tốc độ tu luyện của chúng ta nhanh gấp đôi." Tên xấu xa này không ngừng dụ dỗ ta.
“Nằm mơ đi, ta cứ không đấy!”
“Đã hơn hai năm rồi, nếu còn nhịn nữa ta sẽ hỏng mất.”
"Nhịn hỏng mới tốt." Ta tức giận nói.
"Hỏng rồi sao còn song tu được nữa?"
"Không tu nữa."
“Vậy nàng thật đúng là kiên nhẫn.”
"Ta xưa nay vẫn kiên nhẫn vậy đấy."
“Vậy phải làm sao nàng mới chịu biến thành người?"
"Xem biểu hiện của chàng."
Lâm Uyên chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta lại nhịn thêm mấy ngày nữa, gái có công thì chồng chẳng phụ”
Mấy ngày sau, ta bị hắn lăn lộn đến nỗi xém tí nữa không bò dậy được, tức giận sút hắn ra khỏi giường: “Sao chàng lại có thể biến ta thành người được?”
"Ta đâu có làm gì đâu, nàng nghĩ nhiều rồi, có điều nương tử của ta đúng là tốt thật đấy, càng ngày càng phối hợp."
Nói đến đây, hắn còn nở một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Gương mặt ta tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, xem ra cả đời này ta cũng không thể thoát được khỏi lòng bàn tay hắn rồi, chỉ đành nhận mệnh vậy…
Phàm những người có thân phận cao quý trong kinh thành đều đến dạ yến hôm nay.
Ánh mắt của Vân Sanh đứng cách đó không xa lại rơi lên người ta. Hắn cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn. Mấy ngày nay, giấc mộng đó đêm nào cũng xuất hiện dày vò hắn, giống như kim chỉ nam chỉ đường cho hắn g.iết c.hết yêu nghiệt này.
Ta và hắn bốn mắt chạm nhau, ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng sát ý của hắn.
Lâm Uyên cũng đang uống rượu, nhưng ánh mắt hắn vẫn một mực đặt trên người ta. Cảnh tượng ta cùng Vân Sanh mắt đối mắt bị hắn tóm được, lông mày vô thức nhíu chặt lại.
"Nàng nhìn hắn làm gì?"
Giọng điệu của Lâm Uyên hiện rõ vẻ bất mãn.
"Ta muốn đối diện trực tiếp với hắn, đối diện với nỗi sợ của bản thân." Ta nhìn về phía hắn, nghiêm túc đáp lời.
Lâm Uyên nặng nề đặt ly rượu xuống: "Nàng có thôi đi không, nàng còn muốn dày vò ta đến lúc nào, muốn dùng hết thủ đoạn rời khỏi ta đến vậy sao?"
Hắn không tin ta, nghĩ ta vì rời khỏi hắn mà vờ vịt, dày vò hắn. Mà ta, cũng bị vây hãm ở đây, không cách nào rời đi được.
Cho dù hắn nói ta giả vờ giả vịt, lừa dối hắn, ta vẫn sẽ lợi dụng Vân Sênh, đem nguy hiểm bàu ra trước mặt hắn, để hắn nhìn xem ta có phải đang lừa hắn hay không.
Lần trước sau khi thông linh với Linh Kính, sau khi xác định được Vân Sanh chính là kẻ chuẩn bị lấy mạng ta, ta ngược lại lại có thể đối diện được với điều này, nỗi sợ trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Ta đứng dậy: “Chàng uống nhiều rồi, ta ra ngoài hít thở một chút.”
Nói xong ta liền quay người rời đi.
Lâm Uyên lập tức giữ chặt lấy cổ tay ta: “Nàng muốn đi đâu?”
Ta ra hiệu cho hắn nhìn về phía mấy nữ quyến đang tụ tập, nói: "Cùng mấy nữ quyến khác trò chuyện một chút."
Lúc này, đã có mấy người tò mò nhìn về phía chúng ta, vì để bản thân không thất lễ, Lâm Uyên cuối cùng vẫn là buông tay ta ra.
Nhưng ta không nói thật với hắn, ta mới không thèm đi tìm mấy nữ quyến đáng ghét đó. Sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lâm Uyên, ta liền lách người đi đến chỗ một khu rừng nhỏ ít người qua lại, trốn sau một tòa núi giả.
Đúng lúc này, một bóng người bước ra từ trong bóng tối, chính là Vân Sanh.
Ánh mắt hắn nhìn ta có chút phức tạp, trừ sát khí ra còn mang theo một chút xấu hổ…
Tâm trạng của Vân Sanh quả thực rất phức tạp,hắn đêm đêm lấy nàng trong mộng, vừa yêu vừa muốn g.iết nàng, làm sao có thể không phức tạp được đây?
Ta nhìn thấy bên hông hắn mang theo bội kiếm, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, mở miệng nói: "Tiểu vương gia, động thủ đi, chúng ta giải quyết tất cả mọi chuyện!"
Vân Sanh đã uống rượu, lý trí vốn đã không còn nữa, lại bị tôi k1ch thích như vậy, hắn không thể khống chế được nữa, bay thân tấn công về phía ta: "Yêu nghiệt!"
Ta xoay người một cái trốn sang một bên, bay về phía hắn công kích ngược lại. Ta không hề sử dụng đến tu vi, hoàn toàn chỉ dựa vào võ lực của bản thân, còn chưa được mấy chiêu, ta đã bị hắn ép lên hòn núi giả, cổ họng bị hắn bóp chặt lấy.
Trong mắt hắn lóe lên sát ý, chỉ cần tay hắn dùng thêm chút lực nữa cổ họng của ta lập tức sẽ bị bẻ gãy.
Ta âm thầm sử dụng tu vi bảo vệ tính mạng bản thân, chỉ cần hắn không dùng đến kiếm ta cũng không dễ gì bị g.iết.
Không ngờ, bàn tay của hắn đột nhiên lại buông lỏng, kiên định trong mắt bị phức tạp thay thế.
Đúng vào thời khắc đó, Lâm Uyên phi thân đến phía này, cứu ta ra. Vừa nãy có người nói cho hắn biết nương tử của hắn đang đánh nhau cùng tiểu vương gia, hắn vô cùng lo lắng chạy tới đây, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Hắn ôm chặt ta vào trong lòng, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng về phía tiểu vương gia: "Biểu đệ, ngươi đây là có ý gì?"
Vân Sanh lắc lắc cái đầu vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn hắn nói: “Nàng ta là yêu tinh!"
Những lời này làm cho những người vây quanh xem náo nhiệt không bình tĩnh được nữa, thấp giọng bàn luận với nhau.
Lâm Uyên càng sống c.hết ôm chặt lấy ta hơn, tức giận nói: "Nói bậy! Ta thấy là ngươi khinh bạc không thành, thẹn quá hóa giận thì có."
"Biểu ca, đừng để bị yêu tinh mê hoặc!"
Vân Sanh nặng nề nói một câu sau đó quay người rời đi.
Lâm Uyên vô cùng tức giận, nhất quyết muốn đến gặp hoàng đế cáo trạng, đòi một lời giải thích. Cuối cùng vẫn là ngoại công ngăn hắn lại, khuyên nhủ hắn dù sao cũng là người một nhà, hãy bỏ qua cho nhau.
Việc này tuy là cứ vậy mà kết thúc. Nhưng trong vòng quý tộc cũng bắt đầu xôn xao bàn luận việc phu nhân của tiểu hầu gia là yêu tinh.
Dù sao danh tiếng của Vân Sanh cũng cực kỳ tốt, làm gì có ai lại tin hắn lại thèm muốn tẩu tử cơ chứ…
Sau khi trở về, Lâm Uyên cẩn thận kiểm tra cổ ta, xem ta có bị thương hay không. Nhưng cổ ta không có vết tích vị tụ m.áu nghiêm trọng, cũng có nghĩa là, Vân Sanh ra tay không nặng.
Ánh mắt Lâm Uyên bỗng chốc trở nên nghi hoặc, hắn nhìn ta, hỏi: “Là nàng chọc vào hắn sao?”
Ta vội lắc đầu: “Không có, nếu không phải hắn muốn g.iết ta, sao có thể hạ thủ với ta ở nơi đó được chứ.”
"Hắn quả thực có vấn đề." Lâm Uyên cuối cùng cũng thở ra được một câu có lương tâm.
Ta vội vàng trả nói: “Ta sớm đã nói rồi, hắn chính là sát tinh của ta, sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng ta. Tú tài, ta không thể tiếp tục ở bên con người các ngươi được nữa, nếu không ta sẽ thật sự sẽ bị g.iết.”
Hắn nắm chặt lấy cằm ta, ánh mắt giận dữ như muốn bốc cháy, "Được, vậy nàng đi đi!"
Giọng nói của hắn làm cho ta không kìm được mà rùng mình. Hắn đang cố ý nói trái lòng mình, nếu như ta thực sự rời đi, hắn nhất định sẽ khiến cho ta cả đời không thể yên lòng.
Ta ôm lấy eo hắn, rúc thật chặt vào lòng hắn, “Tú Tài, ta không đi, cho dù có bị g.iết c.hết ta cũng không đi. Ta thật sự rất yêu chàng, không nỡ rời xa chàng.”
Hắn lập tức đè ta xuống, mặc sức giải phóng nỗi bất an trong lòng.
Lão phu nhân cho người đến gọi hắn, lại nghe thấy động tĩnh trong phòng, đỏ mặt tía tai quay về.
Lão phu nhân nghe người hầu bẩm báo càng tức giận hơn, mắng lớn nữ nhân kia đúng là yêu tinh. Đứa cháu trai ngoan của bà ngày nào cũng ra sức cấy cày, vậy mà bụng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Sau khi xong chuyện, Lâm Uyên ôm ta vào lòng, nói: "Nương tử, chuyện của Vân Sanh cứ giao cho ta."
Ta có chút nản lòng, chuyện đã đến nước này mà vẫn không thể lay chuyển được hắn, vậy sau này ta còn có thể có cách nào đây…
Ngày hôm sau, Lâm Uyên đến vương phủ tìm Vân Sanh.
Lúc này cả hai người đều đã tỉnh táo, có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.
“Biểu đệ, ta và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, đừng để cho sự tình trở nên quá khó coi.” Lâm Uyên nói.
Vân Sanh không hiểu, "Ý huynh là gì?"
"Cảnh tượng đó ngươi và Mi Nhi diễn đúng là rất nhập vai. Ngươi nói xem, nàng rốt cuộc đã đáp ứng ngươi điều gì?"
Lúc này sắc mặt Lâm Uyên đã cực kỳ khó coi.
Vân Sanh có chút mặt đỏ tía tai: "Ta không hiểu huynh đang nói gì! Huynh có biết bản thân huynh đã bị yêu tinh mê hoặc rồi không, nàng chính là yêu tinh!"
"Nàng ấy có phải là yêu tinh không thì có sao, ta yêu nàng ấy, muốn nàng vĩnh viễn ở bên ta. Biểu đệ, đừng phá hỏng chuyện của ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!" Lâm Uyên trầm giọng uy hiếp.
"Biểu ca, huynh tỉnh lại đi, huynh trúng phải yêu thuật rồi!"
"A, yêu thuật? Vậy còn ngươi thì sao? Lẽ nào ngươi cũng trúng yêu thuật, trong lòng có những suy nghĩ quá phận với nàng?"
Trong mắt Vân Sanh hiện lên một tia chột dạ, ánh mắt có chút né tránh.
“Sao vậy? Chột dạ rồi? Nếu như tối hôm qua ngươi thật sự muốn g.iết nàng ấy, dựa vào thân thủ của ngươi chắc chắn dễ như lòng bàn tay, nhưng nàng đến cả một vết thương cũng không có, lẽ nào đây chính là cái tỉnh táo mà ngươi nói sao?" Lời nói của Lâm Uyên tràn đầy đầy vẻ mỉa mai, khinh thường.
Vân Sanh nhất thời không nói nên lời, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể khuyên nhủ được vị biểu ca đã rơi vào ma trướng này. Chớp mắt, trong lòng hắn lại nổi lên sát ý, âm thầm hạ quyết tâm lần sau tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa!
Nhân lúc Lâm Uyên đi vắng, ta lại lần nữa cố gắng thông linh với linh kính, nhưng không thể nào thành công được. Đã thử không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà chỉ có thể thành công đúng một lần, ta vô cùng nhụt chí.
Ta nhìn Linh Linh đang chơi đùa bên cạnh, nếu không ta sẽ đưa con bé đi cùng? Như vậy ta sẽ không bị người khác trói buộc nữa. Nghĩ đến đây, ta lại càng nhụt chí hơn, ta đây là đang độ kiếp, nếu như đem nàng trở về sao có thể độ kiếp thành công, nhất định sẽ bị g.iết c.hết.
Thời khắc này ta thầm nghĩ chẳng thà bản thân độ lôi kiếp còn hơn, cho dù có bị đánh c.hết cũng vẫn tốt hơn tình cảnh tiến thoái lưỡng nan bây giờ. Nhưng mà ta lại nghĩ lại, nếu như đến bị sét đánh c.hết ta cũng không sợ, vậy thì bây giờ cứ đợi bị g.iết đi, dù sao độ nguy hiểm so với bị sét đánh cũng không khác biệt là mấy.
Việc đã đến nữa này, ngoại trừ việc c,hết trước mặt Lâm Uyên, không liên lụy đến Linh Linh cũng không còn cách nào khác.
Suy nghĩ của ta cứ hỗn độn như vậy, cho đến mấy ngày sau, cuối cùng cũng đợi được Vân Sanh đến g.iết ta.
Đêm khuya hôm đó, người trong Hầu phủ đều đã nghỉ ngơi. Vân Sanh lại lần nữa từ trong ác mộng tỉnh lại, cầm lấy trường kiếm, xông vào hầu phủ.
Hắn đã xác định rồi, trừ phi diệt trừ được yêu tinh kia, nếu không ác mộng sẽ không bao giờ kết thúc.
Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức tất cả chúng ta dậy.
Ta cùng Lâm Uyên cùng đi tới đại viện, chỉ thấy bộ dạng Vân Sanh giống như phát điên, giương kiếm chỉ về phía ta: "Yêu nghiệt! Là ông trời phái ta tới thu phục ngươi, nếu không ta nhất định sẽ phát điên. Thế nên, nạp mạng đi!”
Nói xong hắn liền giơ kiếm đâm về phía ta.
Lâm Uyên cũng lập tức rút kiếm ngăn chặn đòn tấn công của hắn, giận dữ hét lên: "Vân Sanh, ngươi điên rồi!"
"Nếu như không g.iết nàng, ta thật sự sẽ phát điên!"
13.
Vân Sanh nói xong liền lập tức tấn công dồn dập, mạnh mẽ về phía Lâm Uyên.
Trận chiến giữa hai người bọn họ vô cùng khốc liệt, lại vì thân phận của bọn họ, không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Nhưng luận về võ công, Vân Sanh chinh chiến sa trường lại càng thiện chiến hơn. Đặc biệt là hắn bây giờ không chút lưu tình, liều mạng tấn công. Rất nhanh, Lâm Uyên đã không thể chống đỡ được nữa.
Ta nhân cơ hội này, phi thân chạy ra ngoài.
Lâm Uyên bị đánh ngã xuống đất, Vân Sanh lập tức quay người đuổi theo ta. Khi Lâm Uyên đứng dậy,trong bóng tối dày đặc sớm đã không còn thấy được thân ảnh của chúng ta nữa rồi.
Lâm Uyên cực kỳ tức giận, dẫn một đám người đuổi theo.
Ta sử dụng tu vi, khinh công có thể coi như là không ai địch được, chạy vào giữa rừng sâu ngoài thành, Vân Sanh theo sau cũng theo ta chạy vào rừng.
Ta dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, mây đen dần dần tan đi, ánh trăng chiếu rọi khiến rừng rậm không còn vẻ tăm tối nữa.
Vân Sanh nhảy tới trước mặt ta, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ta.
Ta từng bước từng bước về phía trước, giống như trong giấc mơ kia của hắn, bàn tay hắn bắt đầu run rẩy, tựa như không thể giữ chắc đc thanh kiếm nữa.
Ta đi tới trước mặt hắn, khẽ tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Vân Sanh, ngươi muốn làm gì với ta sao?"
Giống như trong vô số giấc mơ, hắn không kiềm chế được bản thân mình, thanh kiếm rơi xuống đất, áp lên người ta.
"Vân Sinh, ngươi cảm thấy đây là mơ, hay là thực?"
Ta bình tĩnh mở miệng.
Vân Sinh giống như chạy trốn, lập tức đứng dậy, miệng thở hổn hển, kinh hoàng nhìn yêu tinh trước mặt: "Ngươi, ngươi muốn dụ dỗ ta rơi vào sa đọa!"
Ta ngồi dậy, ôm gối, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, “Không, là tâm ma của ngươi, ngươi không nỡ g.iết ta, ngay từ lần đầu khi nhìn thấy ta, ngươi đã có những suy nghĩ không an phận, nhưng vì lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi chỉ có thể đèn nén những suy nghĩ này xuống. Kết quả ngược lại lại kết thành tâm ma, kết hợp cùng ma khí, trở thành sát tinh trừng phạt ta."
Vân Sanh ngồi xuống bên cạnh ta, "Đúng vậy, ta thừa nhận. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có những suy nghĩ không đứng đắn với nàng rồi."
"Sau đó thì sao? Ngươi muốn làm gì với ta?"
Hắn lắc lắc đầu, "Ta không muốn nghĩ nữa. Hóa ra chỉ cần thừa nhận là được rồi, d*c vọng cũng sẽ biến mất. Yêu nghiệt, ngươi quả nhiên rất giỏi hại người."
"Yêu tinh trời sinh mang theo khí tức mê hoặc lòng người, không thể tiếp xúc với con người dài lâu, rất dễ làm cho con người đánh mất chính mình, đây là cái gọi là người yêu không chung đường."
Nói xong, ta thu ánh mắt đang nhìn ánh trăng, quay sang nhìn Vân Sanh: “Nói với Lâm Uyên, ngươi đã g.iết c.hết ta, ta đã hồn phi phách tán rồi.”
"Lấy gì làm chứng?" Hắn hỏi ta.
"Ngươi muốn gì?"
"Cơ thể của ngươi."
Ta bắt đầu giơ tay định c ởi quần áo, hắn vội vã giữ tay ta lại, cau mày nói: “Ý ta không phải vậy.”
Nhưng nói xong hắn lại bày ra vẻ có chút tiếc nuối.
"Ồ."
Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, hắn nói: "Ý ta là t.hi t.hể của ngươi."
"T.hi t.hể cũng vô dụng, cái này mới được."
Nói xong, ta nhả ra một viên yêu đan tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
"Giao thứ này cho Lâm Uyên, chỉ có thứ này mới có thể làm hắn tin tưởng."
Vân Sanh không nhận lấy, hỏi ngược lại: "Thứ này có lẽ rất quan trọng với ngươi đi."
"Năm trăm năm tu vi đều ở trong đó, chỉ là oan ức cho ngươi, phải gánh lấy tội danh g,iết ta, sẽ bị hắn nhắm vào cả đời."
Hắn dường như cũng không để ý lắm, ngược lại lại hỏi: “Khôn còn yêu đan nữa, ngươi sẽ như thế nào?"
"Biến thành một con mèo bình thường, bắt đầu lại từ đầu."
"Ngươi nỡ sao."
"Vậy thì cũng có thể làm gì cơ chứ?" Ta chỉ có thể bất đắc dĩ nói
Không khí lại lần nữa rơi vào im lặng…
"Ta hối hận rồi. Ta muốn ngươi. Bây giờ còn kịp không?" Vân Sanh đột nhiên nói ra một câu làm cho ta không kịp phòng bị.
"Cút!"
Vân Sanh cầm lấy viên yêu đan nói: "Được, vậy ta cút đây."
Ta đứng thẳng dậy, lần cuối cùng dùng thân thể con người đứng dưới ánh trăng, hấp thụ tinh hoa của ánh trăng rồi ngay sau đó biến thành một con mèo nhỏ trắc mặt Vân Sanh, chạy vào sâu trong rừng.
Vân Sanh vừa ra khỏi rừng liền gặp được Lâm Uyên.
Lâm Uyên không nhìn thấy Mi Nhi của, với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, tóm lấy ngực áo của Vân Sanh, hung hăng hỏi: "Mi Nhi đâu? Ngươi đã làm gì nàng ấy rồi?"
Vân Sanh lấy ra yêu đan, Lâm Uyên lập tức giật lấy, sau đó ngất đi, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt yêu đan không chịu buông.
Lâm Uyên được đưa về Hầu phủ, sau khi tỉnh lại, hắn mở ra lòng bàn tay, yêu đan bắt mắt vẫn nằm yên trong lòng bàn tay hắn. Hắn cuối cùng cũng tin rồi, không, là chấp nhận mới phải. Những gì Mi Nhi nói đều là thật, Vân Sanh chính là sát tinh của nàng, nàng sẽ c.hết dưới tay hắn. Thời gian nàng ở nhân gian đã đủ dài rồi, nếu tiếp tục ở lại, sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Lâm Uyên nắm chặt viên yêu đan, hối hận muốn c.hết, trong lòng hắn, chính sự ích kỷ của hắn đã hại c.hết Mi Nhi. Giây phút này hắn chỉ muốn dùng cái c.hết tạ tội, đi tới âm giới tiếp tục tìm kiếm Mi Nhi của hắn.
Vào giây phút khi hắn định ra tay, tự cho bản thân một cái kết, Vân Sanh lại tới, ngăn cản hành vi kích động của hắn lại.
Vân Sanh khẽ thở dài, nói: “ Nàng ấy chưa c.hết, nội đan là nàng tự tay đưa cho đệ, để đệ giao cho huynh. Biểu ca, hy vọng lần bị k1ch thích này có thể khiến huynh tỉnh ngộ, không còn lúc nào cũng muốn chiếm hữu nàng nữa."
“Vậy tối hôm đó ngươi có động vào nàng không?”
Lâm Uyên cầm lấy viên yêu đan, lạnh lùng hỏi.
14.
Biểu tình Vân Sanh mất mát: “Đệ định động, nhưng cuối cùng nàng ấy không cho.”
"Hừ, ngươi vẫn còn thành thật đấy."
Vân Sanh tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai nói: "Đệ đã quyết định rồi, từ nay sẽ trở thành một người thành thật, không để mấy cái lễ giáo đó trói buộc nữa, miễn lại trở thành sát tinh của người khác."
"Ta sẽ tìm nàng ấy về, đem yêu đan trả lại cho nàng." Lâm Uyên nói.
"Huynh làm sao có thể tìm được nàng ấy?" Vân Sanh không hiểu.
"Không nói cho ngươi biết."
"Ta còn phải trở về đánh trận, không có thời gian tranh đoạt với huynh."
"Đánh trận cái gì mà đánh trận? Không sợ bị trộm chỉ sợ trộm rình, ngươi bớt bớt mấy cái linh tinh đi, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ngoại công, tìm một quý nữ thế gia mà thành thân." Lâm Uyên khinh thường nói.
"Thế sao huynh không tìm?"
“Ngươi nghĩ ta đây đã từng ở bên yêu tinh rồi còn có thể để mấy cái nữ nhân bình thường đấy vào mắt được sao?”
Vân Sanh tỏ vẻ đã hiểu rõ: “Cũng đúng thật."
Không được mấy ngày, Lâm Uyên lại định rời đi. Lão phu nhân và phụ thân hắn đương nhiên không nguyện ý. Lâm Uyên nói với bọn họ phải chăm sóc tốt cho Linh Linh, hắn sẽ trở lại, nếu Linh Linh phải chịu oan ức, hắn sẽ khiến cho toàn bộ trên dưới Hầu phủ không yên.
Trước khi rời đi, Lâm Uyên vì làm cho lão thái thái vui vẻ còn nói: "Tổ mẫu, đợi lần sau con trở về, nhất định sẽ mang về cho người một đứa cháu."
Tổ mẫu lúc này mới yên tâm để hắn đi. Kỳ thực cho dù có không yên tâm thì cũng có thể làm được gì, hắn vẫn sẽ rời đi. Như thế này tốt xấu gì cũng còn cái để mong chờ.
Nửa năm sau, Lâm Uyên tìm được hai vị Thiên sư, hai người bọn họ đã chuyển sang tu đạo, hắn mong muốn được cùng hai người bọn họ tu luyện.
Thế gian gần như đã không còn yêu tinh nữa, những tróc yêu sư trước đây phần lớn đều chuyển sang tu đaoh, mà hai vị thiên sư này cũng chỉ có thể thuận theo thời đại.
Hơn một năm sau, Lâm Uyên tu đạo đã có được một ít căn cơ cuối cùng cũng có thể nói chuyện được với Linh Kính.
Đúng vậy, đây cũng chính là một trong những nguyên do quan trọng khiến hắn nhất định muốn đi theo người khác tu đạo.
Linh Kính nói cho Lâm Uyên biết Mi Nhi đang ở đâu, hắn lặn lội đường xa, trèo đèo vượt thác nửa năm mới tìm đến được núi sâu nơi nàng đang ở.
Lúc này, ta đang ở trong sơn động đã từng ở tiếp tục tu luyện. Đột nhiên ta lại có một loại cảm giác đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, cả người vô cùng thoải mái. Ta cảm nhận được, là yêu đan của ta đang ở gần đây, hơn nữa còn càng ngày càng gần.
Ta chạy ra khỏi hang,lao như điên về phía yêu đan, phi thân nhảy một cái, đột nhiên lại rơi vào trong lòng một người.
Lâm Uyên cả mặt đều là nụ cười xấu xa, nhìn về phía ta, đem yêu đan đút vào miệng ta.
Ta nuốt yêu đan xuống, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, giống như được tái sinh.
"Mi Nhi, nàng biến thành người đi. Bây giờ ta đã tu đạo rồi. Ta biết được một loại công pháp, tên là song tu."
"Ta không!" Ta không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
"Song tu có thể khiến tốc độ tu luyện của chúng ta nhanh gấp đôi." Tên xấu xa này không ngừng dụ dỗ ta.
“Nằm mơ đi, ta cứ không đấy!”
“Đã hơn hai năm rồi, nếu còn nhịn nữa ta sẽ hỏng mất.”
"Nhịn hỏng mới tốt." Ta tức giận nói.
"Hỏng rồi sao còn song tu được nữa?"
"Không tu nữa."
“Vậy nàng thật đúng là kiên nhẫn.”
"Ta xưa nay vẫn kiên nhẫn vậy đấy."
“Vậy phải làm sao nàng mới chịu biến thành người?"
"Xem biểu hiện của chàng."
Lâm Uyên chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta lại nhịn thêm mấy ngày nữa, gái có công thì chồng chẳng phụ”
Mấy ngày sau, ta bị hắn lăn lộn đến nỗi xém tí nữa không bò dậy được, tức giận sút hắn ra khỏi giường: “Sao chàng lại có thể biến ta thành người được?”
"Ta đâu có làm gì đâu, nàng nghĩ nhiều rồi, có điều nương tử của ta đúng là tốt thật đấy, càng ngày càng phối hợp."
Nói đến đây, hắn còn nở một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Gương mặt ta tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, xem ra cả đời này ta cũng không thể thoát được khỏi lòng bàn tay hắn rồi, chỉ đành nhận mệnh vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook