Ván Đã Đóng Thuyền
-
Chương 6
Hai người gặp mặt cũng chỉ mười mấy phút, Nghê Nhạc phải lên máy bay, Giang Hành Chu không nỡ, hôn lên mắt gã, “Nhớ bỏ chặn anh.”
Nghê Nhạc mím môi cười, không trả lời, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Giang Hành Chu đi theo gã ra ngoài, không đưa gã rời khỏi phòng chờ, dù sao Nghê Nhạc thân phận đặc biệt, Giang Hành Chu nhìn gã rời khỏi phòng chờ.
Trong lòng vẫn rất buồn bã mất mát, như có thứ gì đó luôn treo lên, chính anh cũng nói không rõ là cái gì, bắt không được, buông bỏ cũng không được.
Đây là thái độ bình thường của Giang Hành Chu, chỉ cần Nghê Nhạc rời khỏi anh, anh sẽ luôn có loại cảm giác này.
Vài phút sau, điện thoại di động nhận được tin WeChat của Nghê Nhạc.
– Cất cánh.
Phía sau là một icon ngạo mạn, Giang Hành Chu tựa như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Nghê Nhạc lúc này, đại khái cũng giống icon này.
Anh cười cười, thật muốn thời khắc ở bên cạnh Nghê Nhạc.
Giang Hành Chu trở về nhà đã là rạng sáng, trong nhà tối đen như mực, anh đứng ở cửa lối vào sửng sốt một lúc lâu, rõ ràng đã làm hòa, Nghê Nhạc cũng bỏ chặn anh, sâu trong nội tâm Giang Hành Chu vẫn có một chút lo lắng.
Lo lắng cái gì đây, anh không biết.
Mò mẫm đi vào phòng khách, ngồi trên thảm bên cạnh sofa, dựa lưng vào sofa, màu đen mang đến cho anh áp lực vô tận, lại lộ ra một chút vắng vẻ.
Nhà này chỉ có Nghê Nhạc ở đây mới có thể náo nhiệt một xíu, nhưng thời gian Nghê Nhạc ở nhà quá ngắn, nơi này vắng vẻ lâu dài, yên tĩnh, giống như là một khoảng biển rộng vô biên, anh như chiếc thuyền cô đơn một mình chạy trên biển, tìm không thấy phương hướng neo đậu.
Giang Hành Chu mở điện thoại di động, Nghê Nhạc hẳn là đã đến khách sạn, có lẽ còn chưa ngủ, anh rất muốn gọi điện cho Nghê Nhạc, nghe giọng nói của gã, lại sợ quấy rầy gã nghỉ ngơi, hoặc là phiền gã chơi game.
Anh buông di động xuống, lựa chọn không quấy rầy, anh sợ chọc Nghê Nhạc không vui, lại chặn anh nữa.
Giang Hành Chu tình nguyện một mình chịu đựng sự cô đơn và nỗi nhớ lâu dài này.
Cũng may sắp nghỉ hè, anh nghỉ phép nhiều, lúc nghỉ bình thường anh đều sẽ đi theo Nghê Nhạc, nhịn thêm chút đi.
Cuối học kỳ rất bận rộn, Giang Hành Chu dạy nhiều lớp học, chỉ riêng việc ôn tập cuối kỳ cho học sinh là khối lượng công việc rất lớn, Giang Hành Chu thường xuyên tăng ca, khi kỳ thi cuối cùng kết thúc, đã là ngày 27 tháng 6.
Lật xem lịch trên bàn, trên số 28 có ghi chép, phải đến nhà dì út ăn cơm.
Giang Hành Chu bận đến mức quên chuẩn bị, Tề San mới kết hôn, anh không thể đi tay không.
Hôm nay anh tan ca buổi sáng, khóa chặt cửa văn phòng, liền nhận được điện thoại của Nghê Nhạc.
Giang Hành Chu tươi cười nhăn khóe mắt, “Nhạc Nhạc.”
“Em lên máy bay rồi.” Nghê Nhạc ngáp, “Một ngày nghỉ, ngày mốt phải vào tổ phim, anh mau tan làm về nhà đi, em muốn ăn cá hấp do anh làm, em về đến nhà phải ăn liền.”
“Được,” Giang Hành Chu chạy xuống lầu, “Em trở về sẽ có ngay.”
Biết Nghê Nhạc sắp về nhà làm cho Giang Hành Chu vui vẻ, bước chân cũng nhẹ nhàng, anh giơ điện thoại di động, tay kia xách túi máy tính, ngón cái và ngón trỏ kẹp một quyển “Cơ học kiến trúc và cơ sở kết cấu”.
“Còn muốn ăn gì nữa?” Giang Hành Chu hỏi.
“Gì cũng được, đừng quá dầu mỡ, mập lên chút anh Phó lại cằn nhằn.”
“Em sắp suy dinh dưỡng rồi…” Nhắc tới mấy cái này Giang Hành Chu liền đau lòng, “Em nên…”
Giang Hành Chu còn chưa dứt lời, trên lầu có một nam sinh vội vàng chạy xuống, đụng phải Giang Hành Chu, quyển sách trong tay anh rơi xuống tay vịn lan can, phịch một tiếng, trực tiếp từ khe hở tay vịn rơi xuống lầu một.
“Xin lỗi xin lỗi.” Nam sinh nhanh chóng chạy xuống, “Tôi đi xuống nhặt lên cho anh!”
Giang Hành Chu chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu quẩy cặp sách gấp gáp.
“Sao vậy?” Nghê Nhạc hỏi.
“Bị đụng trúng một chút, không có việc gì,” Giang Hành Chu nói, “Vậy anh làm mấy món em thích ăn.”
“Ừ, không nói nữa, em ngủ một giấc đây.”
Giang Hành Chu cúp điện thoại, đi xuống, nam sinh đã nhặt xong quyển sách đang đi lên.
“Xin lỗi giáo sư Giang,” nam sinh đưa sách cho anh, cười cười với anh, “Cũng may, sách không bị hư.”
“Không sao.” Giang Hành Chu nhận sách, từ bên cạnh cậu đi qua.
Nam sinh xoay người đi theo anh, “Giáo sư Giang, tôi tên là Tân Mộc, tuần trước vừa lấy bằng được tốt nghiệp.”
“Ồ.” Giang Hành Chu nhìn đồng hồ đeo tay, ra chợ mua cá sẽ tươi hơn, nhưng chợ bán cá giờ này đã sớm đóng cửa, vậy thì phải đi siêu thị, mua quà cho Tề San sợ là trễ rồi.
Ngày mai dậy sớm mua quà cũng được.
Giang Hành Chu đi tới bãi đậu xe, lấy chìa khóa xe, nghe thấy nam sinh kia còn đi theo mình, miệng còn lải nhải nói cái gì đó, anh bỏ máy tính và sách vào ghế sau xe, hỏi, “Có vấn đề muốn hỏi sao?”
“Á?” Nam sinh ngẩn người, sau đó xua tay, “Không phải không phải, tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi vừa nói tôi sẽ ở lại trường, trở thành giáo viên phụ đạo, sau này sẽ là… đồng nghiệp với anh.”
Nói xong còn e ngại cười, “Cũng… không tính là đồng nghiệp gì, anh là giáo sư giảng dạy, tôi chỉ là giáo viên phụ đạo trên danh nghĩa.”
Giang Hành Chu kinh ngạc một giây, nói với anh những thứ này để làm gì?
“Chúc mừng cậu.” Giang Hành Chu thản nhiên nói một câu, mở cửa xe ngồi vào, dứt khoát lưu loát lái đi.
Tân Mộc nhìn theo xe rời đi, nhún nhún vai, người lạnh lùng không hổ là người lạnh lùng, cậu vừa mới nói một tràng, mà Giang Hành Chu một chữ cũng không nghe vào.
Nhưng… vừa rồi khi đi xuống lầu, hình như cậu chú ý tới Giang Hành Chu nói chuyện điện thoại vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác bình thường.
Đầu dây bên kia là ai?
Quên đi, dù sao cậu sẽ ở lại trường, sau này cũng không còn là học sinh nữa, cậu có nhiều cơ hội tiếp cận Giang Hành Chu.
…
Nghê Nhạc mở cửa nhà ra liền ngửi thấy mùi cá hấp, gã tùy ý đẩy vali, đóng cửa lại, hướng về phía phòng bếp hô, “Giang Hành Chu!”
Cửa phòng bếp cạch một tiếng, Giang Hành Chu vươn người ra, đeo tạp dề, anh cười cười, “Ăn cơm trước hay tắm trước?”
“Cơm xong chưa?” Nghê Nhạc đi qua.
Giang Hành Chu vươn cổ hôn lên môi gã một cái, “Xong rồi, nếu em muốn tắm rửa trước thì cá đợi lát nữa anh sẽ hấp lại sau.”
“Ăn cơm trước,” Nghê Nhạc dùng chân đẩy cửa ra, đi vào phòng bếp rửa tay, “Em vừa mệt vừa đói, ăn xong anh tắm cho em.”
“Được.” Giang Hành Chu múc cá, bưng thức ăn lên bàn.
Nghê Nhạc ngồi vào bàn ăn trước, a một tiếng, “Đã bảo đừng làm nhiều dầu mỡ.
Có một món mặn cá hầp là đủ rồi, lại còn thịt kho tàu với canh xương sườn, chẳng có chút gì thanh đạm cả.”
“Hai ngày trước không phải em nói với anh là làm thịt kho tàu sao?” Giang Hành Chu gắp cho gã một miếng thịt, “Anh muốn em ăn.”
Nghê Nhạc há miệng ăn thịt, được rồi, gã quả thật đã nói qua, nể mặt Giang Hành Chu nhớ lời gã nói sẽ không so đo với anh, huống hồ, tài nghệ nấu ăn của Giang Hành Chu từ trước đến nay hợp với khẩu vị của gã.
Nghê Nhạc đúng là đói bụng, vùi đầu ăn cơm, trong lòng cảm thấy bức bối, nói, “Người qua 30 tuổi liền thay đổi.
Lúc hơn hai mươi tuổi ăn cái gì cũng không sợ, bây giờ chỉ cần nhiều calo một chút là lập tức khó chịu.”
Giang Hành Chu muốn nói gã không mập, nhưng ngẫm lại lại thôi, cười nhìn gã ăn ngấu nghiến, “Ngày hôm qua là hôn lễ Tề San, ngày mai em ấy về nhà, dì… mẹ muốn chúng ta trở về một chuyến, nếu em không muốn đi thì ở nhà nghỉ ngơi.”
“Mẹ đã lên tiếng còn có thể không đi à?” Nghê Nhạc uống một ngụm canh cuối cùng, sờ sờ bụng, “Được rồi được rồi, không ăn nổi nữa.”
Gã vươn tay về phía Giang Hành Chu, “Ôm em đi tắm rửa.”
Giang Hành Chu đứng lên, ôm ngang gã, cân nặng Nghê Nhạc trong cảm nhận của anh chính là quá nhẹ, so với phụ nữ còn nhẹ hơn, tuy rằng anh cũng chưa ôm qua phụ nữ.
Tắm rửa khó tránh khỏi sẽ lau súng cướp cò, hai người ở trong phòng tắm trước sau lăn qua lăn lại hơn một giờ, tắm rửa xong Nghê Nhạc hai mắt đã không mở ra được, gã nằm trên giường vài giây đã ngủ.
Giang Hành Chu ngồi xổm trước giường sấy tóc cho gã, anh rất hưởng thụ thời khắc như vậy, nhìn Nghê Nhạc đang ngủ giống như tinh linh, trong lòng là cảm kích vô tận.
Cảm kích ông trời cho anh gặp Nghê Nhạc, để anh có thể cùng Nghê Nhạc kết hôn.
Tắt máy sấy tóc, anh nhẹ nhàng chạm vào trán Nghê Nhạc.
Đi ra khỏi phòng ngủ ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm, thức ăn đã nguội lạnh từ lâu.
Ngày hôm sau là một ngày mưa, Nghê Nhạc ghét ra ngoài vào ngày mưa, cũng ghét dậy sớm, được nghỉ một ngày không dễ dàng, có điều dù sao trưởng bối lên tiếng, gã làm tiểu bối cũng không tiện từ chối.
Huống chi mẹ Giang Hành Chu làm người kỳ thật cũng không tệ lắm, rất hiểu đúng mực, chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ, không có mẹ chồng nàng dâu… Con rể mẹ chồng… thôi bỏ đi, dù sao ở chung cũng không có bất kỳ vấn đề gì, mẹ chồng này vẫn rất tốt.
Người bên Giang Hành Chu cũng không quá quen thuộc, Nghê Nhạc và Giang Hành Chu ở chung mười một năm cũng chỉ gặp qua mẹ anh vài lần, cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, không chỉ như thế, Giang Hành Chu và mẹ anh cũng ít qua lại, nói là người thân, thoạt nhìn càng giống họ hàng.
“Anh, anh Nhạc Nhạc, mau vào đi,” Người mở cửa chính là em gái Tề San cùng mẹ khác cha của Giang Hành Chu, Tề San quay đầu hướng về phòng hô, “Mẹ, anh đến rồi!”
Nghê Nhạc run run, lỗ tai bị giọng nói lớn của Tề San làm sắp điếc.
“Tới rồi hả!” Tôn Vi bưng mâm từ phòng bếp đi ra, cười nói, “Cá vừa mới chiên xong, các con mau tới đây ăn đi.”
Nghê Nhạc thỉnh thoảng không thể không cảm thán huyết thống kỳ diệu, mẹ Giang Hành Chu cũng không tệ, nhưng Tề San một chút cũng không kế thừa gen của mẹ, dáng dấp Tề San gần như giống ba y đúc.
Gã quay đầu nhìn Về phía Giang Hành Chu, ừm, đẹp trai, nhưng Giang Hành Chu không giống Tôn Vi, ảnh chụp của Giang Khiết gã cũng đã xem qua, khuôn mặt cũng không giống Giang Khiết lắm, thật sự lạ thiệt, nhan sắc người này tự trời cho.
Tề San kéo một nam sinh từ trong phòng bếp đi ra, nói, “Giới thiệu cho hai người nhé, đây là chồng em Tiền Thần Trạch, đây là anh trai em, và người yêu Nghê Nhạc, em nói cho nghe đây là đại minh tinh đấy.”
“Chào anh trai.” Chồng Tề San chào hỏi.
“Hạnh phúc nhé.” Giang Hành Chu đưa quà trong tay cho Tề San.
Tề San ngẩn người, “Anh làm gì vậy, không phải chuyển tiền cho em rồi sao.”
“Đây là Nhạc Nhạc tặng cho em.” Giang Hành Chu nói.
Lần này đổi thành Nghê Nhạc sửng sốt, Tề San vui vẻ nhận lấy quà, “Cảm ơn anh Nhạc Nhạc.”
“A… Không cần cảm ơn đâu.” Nghê Nhạc liếc xéo Giang Hành Chu một cái.
Giang Hành Chu lại gắp một miếng cá nhỏ đưa đến bên miệng gã, Nghê Nhạc há miệng ăn.
“Ngon không?”
“Ngon lắm, tay nghề của mẹ vẫn tốt như vậy.” Nghê Nhạc nói với Tôn Vi.
Tôn Vi cười cười, nhìn Giang Hành Chu, Giang Hành Chu cũng nhìn lại bà.
“Các con đi xem TV đi, San San, dẫn Tiểu Trạch và Nhạc Nhạc xem TV đi con.” Tôn Vi nói, “Tiểu Chu con vào bếp giúp dì.”
“Đi đi.” Giang Hành Chu vỗ vỗ lưng Nghê Nhạc, Nghê Nhạc bưng mâm ngồi trước TV.
Giang Hành Chu thở dài, vào phòng bếp, “Để con giúp dì út nấu.”
_
Lan: người muốn cho kẻ muốn nhận, Hành Chu kiểu bám dính ấy người không còn ai để dựa vào như anh mà có người mình yêu lâu như vậy dù không hạnh phúc cũng phải chịu đựng, thương anh may mà anh quyết đoán còn gặp người yêu mình thật lòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook