Ván Cược
-
Chương 7
Nói đến chuyện Thiết Ngưu cùng Hoàng Phủ Du chuẩn bị rời kinh, trước khi đi một ngày có đến thăm đệ muội đã nửa tháng không gặp, thấy cuộc sống của hai đứa an ổn tốt đẹp lại có người chăm sóc, Thiết Ngưu lúc ấy mới yên tâm lên đường.
Tiểu Du Đầu nghe đại ca muốn cùng đại tẩu rời kinh, chu du thiên hạ, vẻ mặt ngoài sự hâm mộ còn hàm chứa một chút bất an. Ôm cánh tay của tỷ tỷ, nó giật giật cái đuôi sam nho nhỏ chổng lên trời, lầu bầu nói: “Mong đại tẩu không xảy ra việc gì thì tốt.”
Tỷ tỷ nó, Nhiễm Hoa trợn trắng mắt, “Đệ lo lắng cho cái người đó lắm gì! Đã lừa gạt đại ca, cũng không để chúng ta được ở cùng một chỗ với đại ca, không biết trong thâm tâm che giấu cái gì! Đến bây giờ chúng ta còn chưa thấy nữ nhân kia là cái dạng gì.”
“Nhìn đại ca vui vẻ như vậy, đại tẩu chắc sẽ không đến nỗi đáng ghét đâu. Tỷ, đệ vô cùng lo lắng…, cái bệnh kia của ca…”
Vừa nghe Tiểu Du đầu nói như vậy, Nhiễm Hoa nóng nảy: “Đệ nói bừa cái gì đấy! Đại ca có cái bệnh gì chứ! Chỉ là đôi khi ca rời khỏi nhà vài ngày mà thôi. Sau khi trở về không phải vẫn khỏe mạnh đấy sao.”
“Ai!” Tiểu Du Đầu học người lớn làm ra vẻ thở dài, “Tỷ, tỷ không có biết… Quên đi, việc này không nói rõ với tỷ được! Tỷ không thấy bộ dạng lúc đại ca phát bệnh, mỗi khi ca phát bệnh lại bắt đệ học mấy thứ gì gì đó mệt muốn chết! Còn nói đệ một ngày cũng không được gián đoạn, nếu không thì đánh đệ đó! Nếu như không phải tỷ là nữ nhi… hừ hừ.”
“Lầm bà lầm bầm, đệ nói đã đủ chưa! Ca đã đánh đệ lúc nào chứ? Đúng là nói bừa!” Nhiễm Hoa nâng eo thon, đưa tay định nhéo tai của Tiểu Du Đầu. Nó cười hì hì dễ dàng né tránh.
.
Bỏ qua không đề cập tới hai tỷ đệ đang cười vui vẻ, quay lại nói một chút tới hai phu phu nhà Thiết Ngưu đã ra khỏi đại môn vương phủ.
Này đây, mới ra khỏi cửa đã gặp chuyện.
“Ngươi cưỡi ngựa được không?”
“Hắc hắc.”
“Không được cũng phải học được! Ngươi mau lên cho ta!”
“Yêm biết cưỡi bò. Bình thường yêm vẫn cưỡi con bò già trong nhà chạy lông nhông.” Thiết Ngưu cố gắng để Du an tâm. Tới trước tuấn mã lông mao bảy màu, tứ chi thon dài mạnh mẽ, hắn cũng không cần đến bàn đạp, hai tay nắm lấy yên ngựa, nghiêng người trực tiếp ngồi lên lưng ngựa, cầm lấy dây cương.
“Ngươi xem, yêm cũng… Oa a! A Du…! Oa oa, đừng thế! Đừng thế! Mau dừng lại đi! A Du, cứu mạng a…!”
Hoàng Phủ Du đầu tiên là trố mắt, sau thì kinh ngạc, cuối liền ngửa mặt lên trời cười khằng khặc. Vừa ha hả cười vừa giật cương ngựa đuổi theo phía sau.
“Cái đồ ngốc nhà ngươi, đừng liều chết cầm dây cương không buông như thế!”
Thình thịch! Cát bụi bay mù trời.
“… Ngu ngốc! Ai bảo ngươi thả lỏng tay ra?!” Hoàng Phủ Du bắt đầu hối hận khi đã mang theo cái của nợ này ra ngoài.
Kéo người trên mặt đất đứng dậy, sau khi xác định đối phương da thô thịt dày bị quẳng ngã cũng không có sao, Du liền chuyển sang kỵ mã cùng Thiết Ngưu, ngồi ở phía sau cầm tay dạy hắn non nửa canh giờ. Kinh ngạc thấy Thiết Ngưu rất nhanh nắm được bí quyết, rất nhanh hiểu rõ khống chế ngựa như thế nào, nghĩ thầm Thiết Ngưu cũng không đến mức ngu bất trị, nói không chừng cưỡi bò với cưỡi ngựa cũng không khác nhau là mấy.
Một khi đã học được cách điều khiển ngựa, Thiết Ngưu cũng được thảnh thơi ngắm nghía phong cảnh xung quanh. Nhìn thấy cái điều gì cũng cực kỳ hiếm có lạ lùng. Hỏi đông hỏi tây, hỏi đến mức Hoàng Phủ Du không chịu nổi phát phiền.
Bởi vì trọng trách phụ thân giao phó, Hoàng Phủ Du đi đường hầu như không có trì hoãn, đi một mạch lộ trình cả năm ngày. Trên đường đi cũng nhiều lúc nghỉ đêm lại nơi hoang dã, nhưng thường đến mỗi chỗ, chỉ cần Hoảng Phủ Du muốn nghỉ ngơi, nơi đó chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, từ lều trại đến thức ăn đã nấu đều cũng thế không hề thiếu sót.
Ban đầu Thiết Ngưu còn thấy rằng kỳ quái, hỏi Du tại sao. Hoàng Phủ Du chỉ trả lời đại khái, nói rằng trước đó y đã an bài tốt đẹp. Thiết Ngưu không hiểu được lề lối giang hồ, tin là thật liền không hề hỏi nhiều.
Trên đường cấp tốc đi, Hoàng Phủ Du lúc mới đầu còn lo lắng Thiết Ngưu sẽ không chịu nổi, sau thấy hắn dường như không có việc gì, cũng thôi lo lắng, tranh thủ lên đường. Lại còn âm thầm mắng hắn quả nhiên là đại hoàng ngưu da thô thịt dày giỏi chịu khổ.
Trên đường, Hoàng Phủ Du càng đặc biệt lưu tâm hướng đi và bàn tán của dân chúng lưu lạc do nạn hạn hán ở vùng trung và hạ lưu Trường Giang.
Thiết Ngưu mắt thấy bách tính phải rày đây mai đó, trong lòng dậy lên bao nỗi thương cảm, muốn đi đến giúp đỡ, bị Hoàng Phủ Du sống chết cột hắn vào lưng ngựa mới không làm chậm trễ hành trình.
.
Giữa tháng mười, hai người tới giới địa Nhạc Dương.
“A Du, chúng ta hiện tại đang ở chỗ nào?” Thiết Ngưu nhìn phía trên cửa thành khắc hai chữ “Nhạc Dương” mà hỏi.
“Nhạc Dương.” Du gỡ túi nước trên yên ngựa xuống, ngửa đầu hớp mấy ngụm.
“Ờ, A Du, trên tường thành treo cái gì vậy?”
Đầu cũng không ngẩng lên, Hoàng Phủ Du cất túi nước, “Người chết.”
“Người chết? Không phải chứ, cái kia là bao bố màu trắng mà.”
“Đó là điểm đặc biệt ở Nhạc Dương. Tội nhân sau khi xử tử liền bị đóng vào bao bố treo trên đầu tường ba ngày.”
“Vì sao phải đóng vào bao bố?” Thiết Ngưu không ngại học hỏi.
“Bởi vì Nhạc Dương là danh thành, nơi văn nhân hội tụ.”
“Ờ, A Du, văn nhân hội tụ là cái gì? Việc này cùng việc người chết phải đóng vào bao bố có quan hệ gì? Vì sao Nhạc Dương là danh thanh? Úc sơn thôn của nhà yêm cũng là danh thôn sao?”
Hoàng Phủ Du chẳng muốn để ý đến hắn.
Thiết Ngưu không biết nhìn sắc mặt người khác, hỏi lại lần nữa, thấy Hoàng Phủ Du vẫn lờ tịt hắn, giật cương ngựa sánh bước đi cùng y.
“A Du?” Chìa ngón tay thô to chọt chọt thắt lưng người bên kia.
Hoàng Phủ Du cố tránh mà tránh không được, không khỏi bực bội chính mình đã quá mất cảnh giác đối với con trâu ngốc này. Thấy hắn lại còn đưa tay chọt tiếp, bực đến mức ngồi trên lưng ngựa đạp cho một cước.
“Ha ha, ngươi sợ nhột… Oa a! Đau quá đau quá đau quá!”
“Đáng kiếp, ngươi đau đến chết luôn đi!”
“A Du, nói cho yêm đi, vì sao Nhạc Dương…”
“Bổn vương đã bảo không nói là không nói!”
“A Du…! Buổi tối yêm đấm lưng cho ngươi.”
“Không cần!”
“Yêm rửa chân cho ngươi.”
“Có gì lạ!”
“Vậy… yêm đút cơm cho ngươi!”
“Đi chết đi! Có ngươi mới muốn được đút cơm!”
Hai đại nam nhân cao lớn khác hẳn thường nhân cứ như vậy, chả coi ai ra gì mà cãi nhau ầm ĩ giữa đường vào thành Nhạc Dương.
.
Vừa vào thành Nhạc Dương, hoàn toàn trái ngược với thảm cảnh nạn dân lưu lạc ngoài thành, bên trong thành vẫn như cũ, văn nhân thi sĩ bốn bể, cũng có không ít giang hồ nhân sĩ vác đao đeo kiếm. Thiết Ngưu nhìn thấy thật ngạc nhiên.
Đi cả một chặng đường cũng đã đến trưa, Hoàng Phủ Du tùy tiện tìm một tửu lâu thoạt nhìn nhà cửa cũng sạch sẽ, đang chuẩn bị nhấc chân đi vào.
“A Du.” Thiết Ngưu kéo ống tao áo giữ hắn lại.
“Lại còn sao nữa?” Hoàng Phủ Du không đủ kiên nhẫn.
“Chỗ này nhìn qua thấy rất mắc đó…”
Không chờ Thiết Ngưu nói xong, Hoàng Phủ Du đã kéo tuột cả người hắn vào bên trong.
“Tiểu nhị, cho một gian nhã phòng!”
“Ai, đại gia, mời tới đây!”
Mời hai người vào một căn phòng trang nhã, tiểu nhị dâng trà, lập tức liến liến thoắng thoắng giới thiệu ngay những đặc sản hồ Động Đình, món ăn nổi danh ở Nhạc Dương. Trước mặt Hoàng Phủ Du y phục hoa lệ quý phái, tiểu nhị nóng lòng điểm qua toàn bộ rượu và món ăn ngon ở tửu lâu một lần mới thấy thỏa mãn.
Du gật đầu, để tiểu nhị tự quyết đưa lên bốn món khai vị, sáu món ăn chính cộng thêm một bát canh và hai đĩa hoa quả tráng miệng, cũng sai tiểu nhị chẳng cần phân biệt trước sau dọn toàn bộ ra bàn hết.
Tiểu nhị lanh lẹ, nhìn tráng hán thân thể cường kiện đang ngồi ngẩn người bên kia, đoán chừng là một người ăn nhiều, liền cúi đầu khom lưng đi xuống gọi món.
.
Bởi vì đã qua giờ ngọ (11h-13h), trong tửu lâu chỉ còn lại có mấy khách nhân tụm năm tụm ba. Không phải chờ đợi, rượu và đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên bàn.
Hoàng Phủ Du cầm đũa lên, thấy Thiết Ngưu mặt mũi xanh xanh đờ đẫn, đảo đầu đũa chọt chọt vào tay hắn, “Nhìn cái gì mà đờ ra vậy, chưa đủ lại gọi thêm. Mau ăn! Ăn xong chúng ta đi dạo quanh hồ Động Đình.”
“A Du, ngươi đúng là phá gia chi tử! Lúc nào mà ngươi làm thế này chứ. Bữa cơm trưa thì mấy cái bánh màn thầu với một đĩa dưa cải là được rồi, ngươi xem mọi người còn không có cơm ăn, ngươi làm gì mà gọi nhiều như vây? Đây tính ra tốn không ít tiền[1] đó…” Thiết Ngưu thấy đầy đủ mọi màu sắc hương vị, nhăn mặt đau lòng tiếc rẻ. Trong lễ mừng năm mới nhà bọn hắn cũng không có được một món ngon như vậy.
Phá gia chi tử? Hoàng Phủ Du trên trán nổi gân xanh. Đánh giá như thế nào y đều đã từng nghe qua, thật sự là chưa bao giờ nghe người ta chửi hắn là phá gia chi tử.
“Thiết Ngưu! Thứ nhất, ngươi nhớ cho kỹ ta rốt cuộc là ai. Thứ hai, chính là ta trả tiền chứ không có phải ngươi, ngươi đau lòng cái X[2]! Thứ ba, ta xuất môn chưa bao giờ mang theo đồng tiền!”
“Ngươi không mang theo tiền?!” Thiết Ngưu cực kỳ hoảng sợ. “Vậy giờ làm thế nào mới được? Mau! Mau ngừng ăn! Xem có thể trả lại hay không!” Nói xong liền vươn người đoạt lấy đôi đũa.
“Rầm!” Đập tay xuống bàn, Hoàng Phủ Du rốt cục phát hỏa! “Bổn vương không mang theo tiền, mang bạc không được! Con trâu đần nhà ngươi ngồi xuống cho ta. Ta gọi nhiều như vậy còn không phải để ngươi có thể ăn! Cái đồ nhà nghèo! Mạt rệp! Thật tức chết bổn vương mất!” Y tức giận đến khẩu bất trạch ngôn (nói không chọn lời) quên cả che giấu thân phận. May mắn là hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, trong căn phòng ngoại trừ bọn họ thì gần đấy không có người khác.
Mấy ngày nay Thiết Ngưu đại khái bị Hoàng Phủ Du chửi quen rồi, cũng không tức giận mà gãi gãi đầu, “hắc hắc”, cười ngây ngô rồi ngồi xuống. Khi hắn nghe được A Du vì mình mà mới gọi nhiều đồ ăn như vậy, lập tức thẹn thùng. Ngượng nghịu bẻ bẻ ngón tay, dọn bàn bê ghế, dịch dần đến trước mặt Hoàng Phủ Du, chụp lấy bàn tay y đang đặt ở trên bàn cầm lên đặt ở trong lòng bàn tay mình, cẩn thận xoa nhẹ.
“Xem này, dụng sức mạnh như vậy làm cái gì. Đỏ hết lên rồi. A Du, yêm biết ngươi đối yêm tốt. Yêm chỉ là cảm thấy được ngươi kiếm sống không dễ dàng, yêm muốn kiếm tiền nuôi cả nhà ngươi cũng không cho. Chẳng qua là yêm đau lòng vì ngươi thôi, đừng tức giận, ngoan nha!” Thiết Ngưu giống như lúc xót thương tiểu đệ tiểu muội, vừa thương vừa dỗ. Bởi vì hắn không có suy tư sâu xa, quan tâm đến mọi người cũng nói ra thật tự nhiên.
“Ngươi, cái này…” Miệng mở ra rồi lại khép vào, Hoàng Phủ Du vẫn không mắng được ra một lời ác ý. Hắn đối con trâu ngốc này đã ngày càng không có cách. Đánh hắn, sợ chính mình thu tay không kịp sẽ không cẩn thận lấy luôn mạng của hắn, đến lúc đó lại cho tên Hoàng Phủ Trí lý do “nhường ngai cho người hiền”. Chửi hắn, đối phương cũng không phản ứng lại, chửi văn nhã thì nghe không hiểu, chửi thô tục thì mất thân phận của mình. Đánh cũng không nỡ mà mắng cũng không thành, liền làm cho con trâu ngốc này bây giờ đối với y bộ dáng chẳng sợ hãi chỉ làm bừa làm càn. Ngoại trừ con trâu ngốc này, trong thiên hạ có ai dám đối với y như vậy? Đến ngay cả đương kim thiên hạ đệ nhất nhân là phụ hoàng còn đối với y có ba phần kiêng nể!
“Đừng xoa nữa, ăn!” Du tức giận rút tay về, hung ác giận dữ ra lệnh.
Động đũa được một hồi, thấy hắn ăn cá tôm ba ba giống như là đánh trận, lại đành phải cam chịu số phận giúp hắn bóc vỏ nhặt xương, dạy hắn ăn thứ thế nào. Hỏi hắn chưa từng ăn cá tôm bao giờ sao, Thiết Ngưu trả lời y, trong sông trên núi sau nhà hắn cá thì có đầy nhưng tôm thì không.
“Cá ở núi phía sau nhà ngươi thật sự không làm ngươi thất vọng” Du châm chọc hắn.
Thiết Ngưu nghe không hiểu được người khác đang mắng hắn đần, còn ngốc ngếch gật gật đầu, trong lòng xúc động mà nói: “Đúng thế, xuất môn rồi mới cảm thấy được vẫn là người cùng mọi thứ trong thôn mới tốt. Ở nhà ngươi, trừ ngươi ra, bọn họ đều chê cười yêm.”
“Ngươi còn có thể biết được người khác đang chê cười mình sao?” Du ngạc nhiên.
“Yêm thật sự cũng không phải thằng ngốc.” Gắp lên con tôm vợ vừa bóc giúp hắn cho thẳng vào miệng.
“Thiết Ngưu, ngươi có biết mấy người say rượu thường thích nói là mình không hề say.” Hoàng Phủ Du cười, gắp một miếng cá chép hấp vào trong bát cho hắn, dĩ nhiên là đã nhặt xương.
“Hả?” Thiết Ngưu nghe không có hiểu.
~o.o~
[1] Tiền mà bạn Ngưu và bạn Du được đề cập ở đây là tiền đồng.
2] X (hoàn toàn là nguyên văn): giản lược từ ngữ khiếm nhã để đảm bảo ngôn ngữ của anh Du phù hợp với thân phận.
Tiểu Du Đầu nghe đại ca muốn cùng đại tẩu rời kinh, chu du thiên hạ, vẻ mặt ngoài sự hâm mộ còn hàm chứa một chút bất an. Ôm cánh tay của tỷ tỷ, nó giật giật cái đuôi sam nho nhỏ chổng lên trời, lầu bầu nói: “Mong đại tẩu không xảy ra việc gì thì tốt.”
Tỷ tỷ nó, Nhiễm Hoa trợn trắng mắt, “Đệ lo lắng cho cái người đó lắm gì! Đã lừa gạt đại ca, cũng không để chúng ta được ở cùng một chỗ với đại ca, không biết trong thâm tâm che giấu cái gì! Đến bây giờ chúng ta còn chưa thấy nữ nhân kia là cái dạng gì.”
“Nhìn đại ca vui vẻ như vậy, đại tẩu chắc sẽ không đến nỗi đáng ghét đâu. Tỷ, đệ vô cùng lo lắng…, cái bệnh kia của ca…”
Vừa nghe Tiểu Du đầu nói như vậy, Nhiễm Hoa nóng nảy: “Đệ nói bừa cái gì đấy! Đại ca có cái bệnh gì chứ! Chỉ là đôi khi ca rời khỏi nhà vài ngày mà thôi. Sau khi trở về không phải vẫn khỏe mạnh đấy sao.”
“Ai!” Tiểu Du Đầu học người lớn làm ra vẻ thở dài, “Tỷ, tỷ không có biết… Quên đi, việc này không nói rõ với tỷ được! Tỷ không thấy bộ dạng lúc đại ca phát bệnh, mỗi khi ca phát bệnh lại bắt đệ học mấy thứ gì gì đó mệt muốn chết! Còn nói đệ một ngày cũng không được gián đoạn, nếu không thì đánh đệ đó! Nếu như không phải tỷ là nữ nhi… hừ hừ.”
“Lầm bà lầm bầm, đệ nói đã đủ chưa! Ca đã đánh đệ lúc nào chứ? Đúng là nói bừa!” Nhiễm Hoa nâng eo thon, đưa tay định nhéo tai của Tiểu Du Đầu. Nó cười hì hì dễ dàng né tránh.
.
Bỏ qua không đề cập tới hai tỷ đệ đang cười vui vẻ, quay lại nói một chút tới hai phu phu nhà Thiết Ngưu đã ra khỏi đại môn vương phủ.
Này đây, mới ra khỏi cửa đã gặp chuyện.
“Ngươi cưỡi ngựa được không?”
“Hắc hắc.”
“Không được cũng phải học được! Ngươi mau lên cho ta!”
“Yêm biết cưỡi bò. Bình thường yêm vẫn cưỡi con bò già trong nhà chạy lông nhông.” Thiết Ngưu cố gắng để Du an tâm. Tới trước tuấn mã lông mao bảy màu, tứ chi thon dài mạnh mẽ, hắn cũng không cần đến bàn đạp, hai tay nắm lấy yên ngựa, nghiêng người trực tiếp ngồi lên lưng ngựa, cầm lấy dây cương.
“Ngươi xem, yêm cũng… Oa a! A Du…! Oa oa, đừng thế! Đừng thế! Mau dừng lại đi! A Du, cứu mạng a…!”
Hoàng Phủ Du đầu tiên là trố mắt, sau thì kinh ngạc, cuối liền ngửa mặt lên trời cười khằng khặc. Vừa ha hả cười vừa giật cương ngựa đuổi theo phía sau.
“Cái đồ ngốc nhà ngươi, đừng liều chết cầm dây cương không buông như thế!”
Thình thịch! Cát bụi bay mù trời.
“… Ngu ngốc! Ai bảo ngươi thả lỏng tay ra?!” Hoàng Phủ Du bắt đầu hối hận khi đã mang theo cái của nợ này ra ngoài.
Kéo người trên mặt đất đứng dậy, sau khi xác định đối phương da thô thịt dày bị quẳng ngã cũng không có sao, Du liền chuyển sang kỵ mã cùng Thiết Ngưu, ngồi ở phía sau cầm tay dạy hắn non nửa canh giờ. Kinh ngạc thấy Thiết Ngưu rất nhanh nắm được bí quyết, rất nhanh hiểu rõ khống chế ngựa như thế nào, nghĩ thầm Thiết Ngưu cũng không đến mức ngu bất trị, nói không chừng cưỡi bò với cưỡi ngựa cũng không khác nhau là mấy.
Một khi đã học được cách điều khiển ngựa, Thiết Ngưu cũng được thảnh thơi ngắm nghía phong cảnh xung quanh. Nhìn thấy cái điều gì cũng cực kỳ hiếm có lạ lùng. Hỏi đông hỏi tây, hỏi đến mức Hoàng Phủ Du không chịu nổi phát phiền.
Bởi vì trọng trách phụ thân giao phó, Hoàng Phủ Du đi đường hầu như không có trì hoãn, đi một mạch lộ trình cả năm ngày. Trên đường đi cũng nhiều lúc nghỉ đêm lại nơi hoang dã, nhưng thường đến mỗi chỗ, chỉ cần Hoảng Phủ Du muốn nghỉ ngơi, nơi đó chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, từ lều trại đến thức ăn đã nấu đều cũng thế không hề thiếu sót.
Ban đầu Thiết Ngưu còn thấy rằng kỳ quái, hỏi Du tại sao. Hoàng Phủ Du chỉ trả lời đại khái, nói rằng trước đó y đã an bài tốt đẹp. Thiết Ngưu không hiểu được lề lối giang hồ, tin là thật liền không hề hỏi nhiều.
Trên đường cấp tốc đi, Hoàng Phủ Du lúc mới đầu còn lo lắng Thiết Ngưu sẽ không chịu nổi, sau thấy hắn dường như không có việc gì, cũng thôi lo lắng, tranh thủ lên đường. Lại còn âm thầm mắng hắn quả nhiên là đại hoàng ngưu da thô thịt dày giỏi chịu khổ.
Trên đường, Hoàng Phủ Du càng đặc biệt lưu tâm hướng đi và bàn tán của dân chúng lưu lạc do nạn hạn hán ở vùng trung và hạ lưu Trường Giang.
Thiết Ngưu mắt thấy bách tính phải rày đây mai đó, trong lòng dậy lên bao nỗi thương cảm, muốn đi đến giúp đỡ, bị Hoàng Phủ Du sống chết cột hắn vào lưng ngựa mới không làm chậm trễ hành trình.
.
Giữa tháng mười, hai người tới giới địa Nhạc Dương.
“A Du, chúng ta hiện tại đang ở chỗ nào?” Thiết Ngưu nhìn phía trên cửa thành khắc hai chữ “Nhạc Dương” mà hỏi.
“Nhạc Dương.” Du gỡ túi nước trên yên ngựa xuống, ngửa đầu hớp mấy ngụm.
“Ờ, A Du, trên tường thành treo cái gì vậy?”
Đầu cũng không ngẩng lên, Hoàng Phủ Du cất túi nước, “Người chết.”
“Người chết? Không phải chứ, cái kia là bao bố màu trắng mà.”
“Đó là điểm đặc biệt ở Nhạc Dương. Tội nhân sau khi xử tử liền bị đóng vào bao bố treo trên đầu tường ba ngày.”
“Vì sao phải đóng vào bao bố?” Thiết Ngưu không ngại học hỏi.
“Bởi vì Nhạc Dương là danh thành, nơi văn nhân hội tụ.”
“Ờ, A Du, văn nhân hội tụ là cái gì? Việc này cùng việc người chết phải đóng vào bao bố có quan hệ gì? Vì sao Nhạc Dương là danh thanh? Úc sơn thôn của nhà yêm cũng là danh thôn sao?”
Hoàng Phủ Du chẳng muốn để ý đến hắn.
Thiết Ngưu không biết nhìn sắc mặt người khác, hỏi lại lần nữa, thấy Hoàng Phủ Du vẫn lờ tịt hắn, giật cương ngựa sánh bước đi cùng y.
“A Du?” Chìa ngón tay thô to chọt chọt thắt lưng người bên kia.
Hoàng Phủ Du cố tránh mà tránh không được, không khỏi bực bội chính mình đã quá mất cảnh giác đối với con trâu ngốc này. Thấy hắn lại còn đưa tay chọt tiếp, bực đến mức ngồi trên lưng ngựa đạp cho một cước.
“Ha ha, ngươi sợ nhột… Oa a! Đau quá đau quá đau quá!”
“Đáng kiếp, ngươi đau đến chết luôn đi!”
“A Du, nói cho yêm đi, vì sao Nhạc Dương…”
“Bổn vương đã bảo không nói là không nói!”
“A Du…! Buổi tối yêm đấm lưng cho ngươi.”
“Không cần!”
“Yêm rửa chân cho ngươi.”
“Có gì lạ!”
“Vậy… yêm đút cơm cho ngươi!”
“Đi chết đi! Có ngươi mới muốn được đút cơm!”
Hai đại nam nhân cao lớn khác hẳn thường nhân cứ như vậy, chả coi ai ra gì mà cãi nhau ầm ĩ giữa đường vào thành Nhạc Dương.
.
Vừa vào thành Nhạc Dương, hoàn toàn trái ngược với thảm cảnh nạn dân lưu lạc ngoài thành, bên trong thành vẫn như cũ, văn nhân thi sĩ bốn bể, cũng có không ít giang hồ nhân sĩ vác đao đeo kiếm. Thiết Ngưu nhìn thấy thật ngạc nhiên.
Đi cả một chặng đường cũng đã đến trưa, Hoàng Phủ Du tùy tiện tìm một tửu lâu thoạt nhìn nhà cửa cũng sạch sẽ, đang chuẩn bị nhấc chân đi vào.
“A Du.” Thiết Ngưu kéo ống tao áo giữ hắn lại.
“Lại còn sao nữa?” Hoàng Phủ Du không đủ kiên nhẫn.
“Chỗ này nhìn qua thấy rất mắc đó…”
Không chờ Thiết Ngưu nói xong, Hoàng Phủ Du đã kéo tuột cả người hắn vào bên trong.
“Tiểu nhị, cho một gian nhã phòng!”
“Ai, đại gia, mời tới đây!”
Mời hai người vào một căn phòng trang nhã, tiểu nhị dâng trà, lập tức liến liến thoắng thoắng giới thiệu ngay những đặc sản hồ Động Đình, món ăn nổi danh ở Nhạc Dương. Trước mặt Hoàng Phủ Du y phục hoa lệ quý phái, tiểu nhị nóng lòng điểm qua toàn bộ rượu và món ăn ngon ở tửu lâu một lần mới thấy thỏa mãn.
Du gật đầu, để tiểu nhị tự quyết đưa lên bốn món khai vị, sáu món ăn chính cộng thêm một bát canh và hai đĩa hoa quả tráng miệng, cũng sai tiểu nhị chẳng cần phân biệt trước sau dọn toàn bộ ra bàn hết.
Tiểu nhị lanh lẹ, nhìn tráng hán thân thể cường kiện đang ngồi ngẩn người bên kia, đoán chừng là một người ăn nhiều, liền cúi đầu khom lưng đi xuống gọi món.
.
Bởi vì đã qua giờ ngọ (11h-13h), trong tửu lâu chỉ còn lại có mấy khách nhân tụm năm tụm ba. Không phải chờ đợi, rượu và đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên bàn.
Hoàng Phủ Du cầm đũa lên, thấy Thiết Ngưu mặt mũi xanh xanh đờ đẫn, đảo đầu đũa chọt chọt vào tay hắn, “Nhìn cái gì mà đờ ra vậy, chưa đủ lại gọi thêm. Mau ăn! Ăn xong chúng ta đi dạo quanh hồ Động Đình.”
“A Du, ngươi đúng là phá gia chi tử! Lúc nào mà ngươi làm thế này chứ. Bữa cơm trưa thì mấy cái bánh màn thầu với một đĩa dưa cải là được rồi, ngươi xem mọi người còn không có cơm ăn, ngươi làm gì mà gọi nhiều như vây? Đây tính ra tốn không ít tiền[1] đó…” Thiết Ngưu thấy đầy đủ mọi màu sắc hương vị, nhăn mặt đau lòng tiếc rẻ. Trong lễ mừng năm mới nhà bọn hắn cũng không có được một món ngon như vậy.
Phá gia chi tử? Hoàng Phủ Du trên trán nổi gân xanh. Đánh giá như thế nào y đều đã từng nghe qua, thật sự là chưa bao giờ nghe người ta chửi hắn là phá gia chi tử.
“Thiết Ngưu! Thứ nhất, ngươi nhớ cho kỹ ta rốt cuộc là ai. Thứ hai, chính là ta trả tiền chứ không có phải ngươi, ngươi đau lòng cái X[2]! Thứ ba, ta xuất môn chưa bao giờ mang theo đồng tiền!”
“Ngươi không mang theo tiền?!” Thiết Ngưu cực kỳ hoảng sợ. “Vậy giờ làm thế nào mới được? Mau! Mau ngừng ăn! Xem có thể trả lại hay không!” Nói xong liền vươn người đoạt lấy đôi đũa.
“Rầm!” Đập tay xuống bàn, Hoàng Phủ Du rốt cục phát hỏa! “Bổn vương không mang theo tiền, mang bạc không được! Con trâu đần nhà ngươi ngồi xuống cho ta. Ta gọi nhiều như vậy còn không phải để ngươi có thể ăn! Cái đồ nhà nghèo! Mạt rệp! Thật tức chết bổn vương mất!” Y tức giận đến khẩu bất trạch ngôn (nói không chọn lời) quên cả che giấu thân phận. May mắn là hiện tại đã qua thời gian ăn cơm, trong căn phòng ngoại trừ bọn họ thì gần đấy không có người khác.
Mấy ngày nay Thiết Ngưu đại khái bị Hoàng Phủ Du chửi quen rồi, cũng không tức giận mà gãi gãi đầu, “hắc hắc”, cười ngây ngô rồi ngồi xuống. Khi hắn nghe được A Du vì mình mà mới gọi nhiều đồ ăn như vậy, lập tức thẹn thùng. Ngượng nghịu bẻ bẻ ngón tay, dọn bàn bê ghế, dịch dần đến trước mặt Hoàng Phủ Du, chụp lấy bàn tay y đang đặt ở trên bàn cầm lên đặt ở trong lòng bàn tay mình, cẩn thận xoa nhẹ.
“Xem này, dụng sức mạnh như vậy làm cái gì. Đỏ hết lên rồi. A Du, yêm biết ngươi đối yêm tốt. Yêm chỉ là cảm thấy được ngươi kiếm sống không dễ dàng, yêm muốn kiếm tiền nuôi cả nhà ngươi cũng không cho. Chẳng qua là yêm đau lòng vì ngươi thôi, đừng tức giận, ngoan nha!” Thiết Ngưu giống như lúc xót thương tiểu đệ tiểu muội, vừa thương vừa dỗ. Bởi vì hắn không có suy tư sâu xa, quan tâm đến mọi người cũng nói ra thật tự nhiên.
“Ngươi, cái này…” Miệng mở ra rồi lại khép vào, Hoàng Phủ Du vẫn không mắng được ra một lời ác ý. Hắn đối con trâu ngốc này đã ngày càng không có cách. Đánh hắn, sợ chính mình thu tay không kịp sẽ không cẩn thận lấy luôn mạng của hắn, đến lúc đó lại cho tên Hoàng Phủ Trí lý do “nhường ngai cho người hiền”. Chửi hắn, đối phương cũng không phản ứng lại, chửi văn nhã thì nghe không hiểu, chửi thô tục thì mất thân phận của mình. Đánh cũng không nỡ mà mắng cũng không thành, liền làm cho con trâu ngốc này bây giờ đối với y bộ dáng chẳng sợ hãi chỉ làm bừa làm càn. Ngoại trừ con trâu ngốc này, trong thiên hạ có ai dám đối với y như vậy? Đến ngay cả đương kim thiên hạ đệ nhất nhân là phụ hoàng còn đối với y có ba phần kiêng nể!
“Đừng xoa nữa, ăn!” Du tức giận rút tay về, hung ác giận dữ ra lệnh.
Động đũa được một hồi, thấy hắn ăn cá tôm ba ba giống như là đánh trận, lại đành phải cam chịu số phận giúp hắn bóc vỏ nhặt xương, dạy hắn ăn thứ thế nào. Hỏi hắn chưa từng ăn cá tôm bao giờ sao, Thiết Ngưu trả lời y, trong sông trên núi sau nhà hắn cá thì có đầy nhưng tôm thì không.
“Cá ở núi phía sau nhà ngươi thật sự không làm ngươi thất vọng” Du châm chọc hắn.
Thiết Ngưu nghe không hiểu được người khác đang mắng hắn đần, còn ngốc ngếch gật gật đầu, trong lòng xúc động mà nói: “Đúng thế, xuất môn rồi mới cảm thấy được vẫn là người cùng mọi thứ trong thôn mới tốt. Ở nhà ngươi, trừ ngươi ra, bọn họ đều chê cười yêm.”
“Ngươi còn có thể biết được người khác đang chê cười mình sao?” Du ngạc nhiên.
“Yêm thật sự cũng không phải thằng ngốc.” Gắp lên con tôm vợ vừa bóc giúp hắn cho thẳng vào miệng.
“Thiết Ngưu, ngươi có biết mấy người say rượu thường thích nói là mình không hề say.” Hoàng Phủ Du cười, gắp một miếng cá chép hấp vào trong bát cho hắn, dĩ nhiên là đã nhặt xương.
“Hả?” Thiết Ngưu nghe không có hiểu.
~o.o~
[1] Tiền mà bạn Ngưu và bạn Du được đề cập ở đây là tiền đồng.
2] X (hoàn toàn là nguyên văn): giản lược từ ngữ khiếm nhã để đảm bảo ngôn ngữ của anh Du phù hợp với thân phận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook