Ván Cược Tình Yêu
-
Chương 1: Ván bài định mệnh
The Wynn Las Vegas- khách sạn casino đắt nhất từng được xây dựng trên thế giới với tổng chi phí 2,7 tỉ USD.
Tại một căn phòng cấp cao của tầng 51...
-Nhị thiếu gia, chúng ta bắt đầu thôi.
Người đàn ông trung niên với gương mặt chuẩn nét phương Tây lên tiếng. Mà đối diện ông ở phía bên kia, cậu thanh niên trạc 20 tuổi sở hữu dung mạo phi phàm cùng khí chất vương giả cao ngạo đang an nhàn nhả từng vòng khói trắng, lạnh lùng mà ngắn gọn thốt ra một chữ:
-Được
Ông rời tầm mắt khỏi cậu thanh niên, hướng mắt sang cô gái trẻ đứng cạnh mình. Cô gật nhẹ một cái, tiến ra đứng ngay chính giữa, đôi bàn tay nõn nà thành thục chia bài theo hai hướng.
-Giám đốc Lưu, chúng ta chỉ đánh cược một lần, cũng có nghĩa cơ hội cho ông chỉ có một, tôi khuyên ông nên thận trọng.
Tay Lưu Cương ép chặt 3 lá bài trên bài, mồ hôi lạnh vãi ra như suối. Bài đã chia không thể rút lại, như tiền đã cược chỉ có thể chơi đến cùng.
-Giám đốc Lưu, tại sao còn chưa lật bài?
Giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên, ông đưa mắt nhìn về phía chủ nhân của nó, khóe miệng có chút run rẩy.
-Nhị thiếu gia, mời ngài mở trước.
Vị nhị thiếu gia lạnh mặt không đáp, bàn tay hoa mĩ dứt khoát lật bài.
-Sáp!
Lưu Cương kích động đến toàn thân run rẩy. Sáp? Lại là sáp K, mức điểm cao nhất.
-Giám đốc Lưu, tập đoàn Lưu thị giờ là của tôi.
-Không. Không. Nhị thiếu gia, xin ngài nương tay.
Lưu Cương vội vã chạy đến quỳ rạp xuống trước mặt hắn, còn cuống quýt dập đầu mấy cái
-Nhị thiếu gia, một nhà Lưu gia năm mấy mạng người đều trông cậy vào Lưu thị, ngài không thể tuyệt tình như vậy.
-Người phá luật...Chết!
Một chữ “chết” kia nói nghe sao dễ dàng, không gian bỗng trùng lại, an tĩnh lạ thường.
-Nhị thiếu gia, xin ngài tha cho bác ấy.
Hắn nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn đang quỳ dưới trên mình, bàn tay mảnh khảnh còn níu chặt đến nhăn nhúm cả ống quần âu sang trọng. Rồi lại đưa ánh mắt sắc bén liếc qua Lưu Cương.
-Con bé...con bé là cháu gái tôi.
-Nhị thiếu gia, xin ngài tha cho bác Lưu, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp thiếu gia.
Giọng nói trong trẻo mềm mại xen chút ủy khuất, làn da trắng nõn, môi đỏ mím chặt, mắt lam trong suốt, đặc biệt là một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô. Bộ dạng này thế nhưng lại dễ dàng khơi gợi ham muốn của hắn.
Hắn cúi người đưa tay nâng cằm cô lên, hơi thở nam tính phả vào gương mặt non nớt của cô, giọng nói trầm khàn vang vọng:
-Làm trâu làm ngựa thì không cần thiết nhưng em rất thích hợp để làm người tình.
-Nhị thiếu gia...
Cô nhìn hắn có phần sửng sốt, chỉ thấy hắn nở ra nụ cười tà mị.
-Em đi theo tôi, tôi sẽ trả cho ông ta Lưu thị, một vụ làm ăn chỉ có lãi mà không lỗ. Sao? Em không đồng ý?
-Vâng, vâng nhị thiếu gia, xin ngài cứ quyết định như vậy.
Không chờ cô kịp phản ứng, Lưu Cương đã chen ngang.
-Thỏa thuận xong.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Phịch! Lưu Cương nặng nề ngã xuống.
-Bác Lưu
-Tiểu Lam, ta xin lỗi, xin lỗi...
Giọng ông run lên, hai tay cũng theo đó mà run rẩy
-Không, bác đừng nói vậy
Thanh Lam ôm chặt lấy ông, giọng nói có chút đau thương, hai mắt phiếm hồng.
-Một mình cháu có thể cứu được Lưu thị, đáng lắm, đáng giá lắm.
-Tiểu Lam, cảm ơn.
Không chờ ông nói hết câu, cô buông tay đứng thẳng người, chớp chớp đôi mắt trong suốt.
-Bác Lưu, cảm ơn bác đã chăm sóc cháu suốt thời gian qua, công ơn của bác cháu nhất định không quên. Bác Lưu, xin người bảo trọng.
Cúi đầu chào lại lần nữa, cô lao ra ngoài thật vội, thật nhanh.
-Mời tiểu thư.
Tài xế kính cẩn mở cửa xe, cô chần chừ ngồi vào bên trong.
Xe cứ đi...
Mọi thứ lướt đi thật nhanh rồi đều bị tụt lại phía sau.
Xe cứ đi...
Vội vã, đau thương và có phần tàn nhẫn như chính cuộc sống của cô.
Xe cứ đi...
Sau 20 phút, chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của căn biệt thự hạng sang. Cả tòa nhà được thiết kế theo phong cách Pháp, kết hợp giữa hai màu đen trắng, toát lên vẻ lãnh khốc và cô độc như chính chủ nhân của nó.
-Mời tiểu thư.
Cô đi theo một bà quản trông có vẻ rất hiền hậu, bước qua cửa chính, cảnh tượng thực sự làm người ta choáng ngợp. Mọi thứ đều sa hoa, diễm lệ đến không ngờ, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài của căn biệt thự.
-Nhị thiếu gia đang ở trong đợi cô.
Cô bước vào một căn phòng tối, không gian như lắng đọng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xối xả trong nhà tắm ở góc phòng.
Cạch!
Tiếng cửa nhà tắm mở ra, cô vô thức lùi về sau hai bước, chạm lưng vào bờ tường vững chãi. Ít ra thì như thế này sẽ có điểm tựa hơn là tối đen không biết phương hướng.
-Em định trốn tôi?
-Aaa...ưm...ưm...
Giọng nói hắn như lời ma quỷ rót vào tai cô, cô giật mình toan la lớn nhưng lời chưa kịp thoát ra đã bị tắc nghẹn nơi cổ họng.
Hắn điên cuồng hôn cô, hai tay như gọng kìm cứng ngắc giam cô trong ngực.
Vừa được thả ra, cô cuống quýt hô hấp, cứ tưởng cô sẽ hoàn toàn chết ngạt trong vòng tay hắn.
-Tên?
-Thanh Lam, nhị thiếu gia có thể gọi em là Tiểu Lam.
-Đúng như tôi nghĩ, đôi môi này...Hắn ngừng lời đưa tay vuốt ve bờ môi vừa bị hắn hôn đến sưng tấy lên của cô rồi nói tiếp: ...thật khiến người ta phát điên.
-Nhị thiếu gia...
-Gọi tên tôi.
Hắn nói như ra lệnh, vòng tay rắn chắt siết lấy cô chặt hơn, Thanh Lam có phần sợ hãi ngập ngừng nói:
-Em không biết tên ngài.
-Ngay cả tên tôi mà em cũng không biết?
Giọng nói hắn lộ rõ vẻ không vui. Phụ nữ muốn ngã vào lòng hắn đều là đếm không xuể, chân dài nóng bỏng, thanh thuần lương thiện, thông minh lanh lợi, không loại nào không có. Vậy mà cô gái này cư nhiên một chút cũng không hề biết về hắn.
-Nhị thiếu gia, xin lỗi...
-Dương Phong.
-Dương Phong?
Cô nhắc lại lần nữa, trong lòng thầm cảm thán đây đúng là một cái tên ấn tượng.
-Phong.
-Ừ
Hắn có vẻ rất hài lòng với cách gọi của cô. Thanh Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm, không gian bỗng chốc im lặng. Được một lúc thì nghe thấy giọng hắn trầm khàn vang lên:
-Tôi đưa em về không phải để trưng bày, nếu để tôi chán em, Lưu thị sẽ...
-Vậy thiếu gia muốn thế nào?
-Cái này không phải tôi cũng cần dạy em chứ?
Đêm mịt mù, nhưng không khó để nhận ra cặp mắt sắc bén kia đang quét qua người cô lạnh lẽo.
Cô cười nhạt, lại mang theo khổ sở, cắn chặt môi đến bật máu, vòng tay mềm mại như nước ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn vào môi hắn.
-Phong, em muốn trở thành người phụ nữ của anh.
Bằng một động tác rất nhẹ, hắn ôm cô đặt lên giường lớn, từng nụ hôn điên cuồng rơi xuống, giọng hắn thì thầm bên tai cô.
-Thanh Lam, tôi rất thích cái tên này.
Trời vào xuân, từng làn gió thổi qua mang theo chút ít mưa bụi lất phất.
Mà đêm nay, cũng sẽ là một đêm xuân tình lay động.
Tại một căn phòng cấp cao của tầng 51...
-Nhị thiếu gia, chúng ta bắt đầu thôi.
Người đàn ông trung niên với gương mặt chuẩn nét phương Tây lên tiếng. Mà đối diện ông ở phía bên kia, cậu thanh niên trạc 20 tuổi sở hữu dung mạo phi phàm cùng khí chất vương giả cao ngạo đang an nhàn nhả từng vòng khói trắng, lạnh lùng mà ngắn gọn thốt ra một chữ:
-Được
Ông rời tầm mắt khỏi cậu thanh niên, hướng mắt sang cô gái trẻ đứng cạnh mình. Cô gật nhẹ một cái, tiến ra đứng ngay chính giữa, đôi bàn tay nõn nà thành thục chia bài theo hai hướng.
-Giám đốc Lưu, chúng ta chỉ đánh cược một lần, cũng có nghĩa cơ hội cho ông chỉ có một, tôi khuyên ông nên thận trọng.
Tay Lưu Cương ép chặt 3 lá bài trên bài, mồ hôi lạnh vãi ra như suối. Bài đã chia không thể rút lại, như tiền đã cược chỉ có thể chơi đến cùng.
-Giám đốc Lưu, tại sao còn chưa lật bài?
Giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên, ông đưa mắt nhìn về phía chủ nhân của nó, khóe miệng có chút run rẩy.
-Nhị thiếu gia, mời ngài mở trước.
Vị nhị thiếu gia lạnh mặt không đáp, bàn tay hoa mĩ dứt khoát lật bài.
-Sáp!
Lưu Cương kích động đến toàn thân run rẩy. Sáp? Lại là sáp K, mức điểm cao nhất.
-Giám đốc Lưu, tập đoàn Lưu thị giờ là của tôi.
-Không. Không. Nhị thiếu gia, xin ngài nương tay.
Lưu Cương vội vã chạy đến quỳ rạp xuống trước mặt hắn, còn cuống quýt dập đầu mấy cái
-Nhị thiếu gia, một nhà Lưu gia năm mấy mạng người đều trông cậy vào Lưu thị, ngài không thể tuyệt tình như vậy.
-Người phá luật...Chết!
Một chữ “chết” kia nói nghe sao dễ dàng, không gian bỗng trùng lại, an tĩnh lạ thường.
-Nhị thiếu gia, xin ngài tha cho bác ấy.
Hắn nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn đang quỳ dưới trên mình, bàn tay mảnh khảnh còn níu chặt đến nhăn nhúm cả ống quần âu sang trọng. Rồi lại đưa ánh mắt sắc bén liếc qua Lưu Cương.
-Con bé...con bé là cháu gái tôi.
-Nhị thiếu gia, xin ngài tha cho bác Lưu, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp thiếu gia.
Giọng nói trong trẻo mềm mại xen chút ủy khuất, làn da trắng nõn, môi đỏ mím chặt, mắt lam trong suốt, đặc biệt là một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô. Bộ dạng này thế nhưng lại dễ dàng khơi gợi ham muốn của hắn.
Hắn cúi người đưa tay nâng cằm cô lên, hơi thở nam tính phả vào gương mặt non nớt của cô, giọng nói trầm khàn vang vọng:
-Làm trâu làm ngựa thì không cần thiết nhưng em rất thích hợp để làm người tình.
-Nhị thiếu gia...
Cô nhìn hắn có phần sửng sốt, chỉ thấy hắn nở ra nụ cười tà mị.
-Em đi theo tôi, tôi sẽ trả cho ông ta Lưu thị, một vụ làm ăn chỉ có lãi mà không lỗ. Sao? Em không đồng ý?
-Vâng, vâng nhị thiếu gia, xin ngài cứ quyết định như vậy.
Không chờ cô kịp phản ứng, Lưu Cương đã chen ngang.
-Thỏa thuận xong.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Phịch! Lưu Cương nặng nề ngã xuống.
-Bác Lưu
-Tiểu Lam, ta xin lỗi, xin lỗi...
Giọng ông run lên, hai tay cũng theo đó mà run rẩy
-Không, bác đừng nói vậy
Thanh Lam ôm chặt lấy ông, giọng nói có chút đau thương, hai mắt phiếm hồng.
-Một mình cháu có thể cứu được Lưu thị, đáng lắm, đáng giá lắm.
-Tiểu Lam, cảm ơn.
Không chờ ông nói hết câu, cô buông tay đứng thẳng người, chớp chớp đôi mắt trong suốt.
-Bác Lưu, cảm ơn bác đã chăm sóc cháu suốt thời gian qua, công ơn của bác cháu nhất định không quên. Bác Lưu, xin người bảo trọng.
Cúi đầu chào lại lần nữa, cô lao ra ngoài thật vội, thật nhanh.
-Mời tiểu thư.
Tài xế kính cẩn mở cửa xe, cô chần chừ ngồi vào bên trong.
Xe cứ đi...
Mọi thứ lướt đi thật nhanh rồi đều bị tụt lại phía sau.
Xe cứ đi...
Vội vã, đau thương và có phần tàn nhẫn như chính cuộc sống của cô.
Xe cứ đi...
Sau 20 phút, chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của căn biệt thự hạng sang. Cả tòa nhà được thiết kế theo phong cách Pháp, kết hợp giữa hai màu đen trắng, toát lên vẻ lãnh khốc và cô độc như chính chủ nhân của nó.
-Mời tiểu thư.
Cô đi theo một bà quản trông có vẻ rất hiền hậu, bước qua cửa chính, cảnh tượng thực sự làm người ta choáng ngợp. Mọi thứ đều sa hoa, diễm lệ đến không ngờ, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài của căn biệt thự.
-Nhị thiếu gia đang ở trong đợi cô.
Cô bước vào một căn phòng tối, không gian như lắng đọng, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xối xả trong nhà tắm ở góc phòng.
Cạch!
Tiếng cửa nhà tắm mở ra, cô vô thức lùi về sau hai bước, chạm lưng vào bờ tường vững chãi. Ít ra thì như thế này sẽ có điểm tựa hơn là tối đen không biết phương hướng.
-Em định trốn tôi?
-Aaa...ưm...ưm...
Giọng nói hắn như lời ma quỷ rót vào tai cô, cô giật mình toan la lớn nhưng lời chưa kịp thoát ra đã bị tắc nghẹn nơi cổ họng.
Hắn điên cuồng hôn cô, hai tay như gọng kìm cứng ngắc giam cô trong ngực.
Vừa được thả ra, cô cuống quýt hô hấp, cứ tưởng cô sẽ hoàn toàn chết ngạt trong vòng tay hắn.
-Tên?
-Thanh Lam, nhị thiếu gia có thể gọi em là Tiểu Lam.
-Đúng như tôi nghĩ, đôi môi này...Hắn ngừng lời đưa tay vuốt ve bờ môi vừa bị hắn hôn đến sưng tấy lên của cô rồi nói tiếp: ...thật khiến người ta phát điên.
-Nhị thiếu gia...
-Gọi tên tôi.
Hắn nói như ra lệnh, vòng tay rắn chắt siết lấy cô chặt hơn, Thanh Lam có phần sợ hãi ngập ngừng nói:
-Em không biết tên ngài.
-Ngay cả tên tôi mà em cũng không biết?
Giọng nói hắn lộ rõ vẻ không vui. Phụ nữ muốn ngã vào lòng hắn đều là đếm không xuể, chân dài nóng bỏng, thanh thuần lương thiện, thông minh lanh lợi, không loại nào không có. Vậy mà cô gái này cư nhiên một chút cũng không hề biết về hắn.
-Nhị thiếu gia, xin lỗi...
-Dương Phong.
-Dương Phong?
Cô nhắc lại lần nữa, trong lòng thầm cảm thán đây đúng là một cái tên ấn tượng.
-Phong.
-Ừ
Hắn có vẻ rất hài lòng với cách gọi của cô. Thanh Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm, không gian bỗng chốc im lặng. Được một lúc thì nghe thấy giọng hắn trầm khàn vang lên:
-Tôi đưa em về không phải để trưng bày, nếu để tôi chán em, Lưu thị sẽ...
-Vậy thiếu gia muốn thế nào?
-Cái này không phải tôi cũng cần dạy em chứ?
Đêm mịt mù, nhưng không khó để nhận ra cặp mắt sắc bén kia đang quét qua người cô lạnh lẽo.
Cô cười nhạt, lại mang theo khổ sở, cắn chặt môi đến bật máu, vòng tay mềm mại như nước ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn vào môi hắn.
-Phong, em muốn trở thành người phụ nữ của anh.
Bằng một động tác rất nhẹ, hắn ôm cô đặt lên giường lớn, từng nụ hôn điên cuồng rơi xuống, giọng hắn thì thầm bên tai cô.
-Thanh Lam, tôi rất thích cái tên này.
Trời vào xuân, từng làn gió thổi qua mang theo chút ít mưa bụi lất phất.
Mà đêm nay, cũng sẽ là một đêm xuân tình lay động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook