Vạn Cổ Tinh Không
-
62: Hắc Tinh Thú!
Thần sắc Vũ Thuần Tử ngay lập tức căng thẳng, trong lòng xuất hiện một tia nguy hiểm.
"Cái quái gì vậy?"
Chưa đợi hắn thắc mắc, bóng đen này chỉ trong chớp mắt đã lao đến trước mặt.
Móng vuốt sắc bén trực tiếp chém về phía hắn.
Vũ Thuần Tử tràn đầy kinh hãi, vô ý thức lui về phía sau né tránh.
Xoẹt!!!
Tốc độ Vũ Thuần Tử bị trọng lực đình trệ, tuy phản ứng nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo.
Móng vuốt bỗng chốc cào lên ngực hắn, năm dấu móng vuốt in hằn lên trên, vết thương có thể thấy rõ xương bên trong, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.
Vũ Thuần Tử khó khăn lui ngược, nhìn vết thương trên ngực mình, kèm theo từng đợt đau nhói, nội tâm hắn tràn đầy kinh hãi.
Gừ… Gừ!
Lúc này Vũ Thuần Tử mới nhìn rõ được bóng hình trước mặt, toàn thân nó đều là màu đen, tứ chi to lực lưỡng, mỗi chi đều có móng vuốt sắc bén.
Cặp mắt to dài cùng chiếc miệng rộng với vô số chiếc răng sắc nhọn, kèm theo chiếc lưỡi dài đến tận chân, sau lưng có một chiếc đuôi tựa như đuôi ngựa.
Yêu thú này đứng thẳng bằng hai chân, lưng khom xuống, cặp mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử.
"Đây là yêu thú gì?"
Trong lòng hắn vô cùng sửng sốt, đối diện với hắn, dường như không thuộc loại yêu thú nào cả, tựa như một con ma thú kỳ lạ.
Nhìn yêu thú trước mặt di chuyển nhẹ nhàng, không giống như bị trọng lực nơi này ước thúc.
Đây là điều khiến hắn kinh hãi nhất.
Thân hình to lớn cộng với tốc độ di chuyển của nó, lần này Vũ Thuần Tử cảm giác bản thân gặp phải rắc rối lớn.
Yêu thú nhe ra hàm răng sắc nhọn, chiếc lưỡi dài không ngừng uốn éo, cặp mắt sắc lạnh nhìn vào Vũ Thuần Tử, giống như đang cùng với hắn chơi mèo vờn chuột.
Hắn có thể đoán được, nếu chiếc lưỡi này đánh trúng vào người, bị thương cũng không hề nhẹ.
Vũ Thuần Tử vội vàng cầm máu, cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động con yêu thú.
Nếu có Liễu Giai Nhân ở đây, nàng tất nhiên sẽ nhận ra yêu thú trước mặt, đây chính là loài Hắc Tinh Thú, kết hợp giữa ma thú cùng yêu thú.
Sở trường của nó chính là sự nhanh nhẹn, cùng với lối tấn công không theo khuôn mẫu, Hắc Tinh Thú không có tu vi, dùng lực lượng thân thể để săn mồi.
Hắc Tinh Thú có hai điểm đặc biệt, một là, thân thể nó tựa như một chất dịch nhầy.
Vừa cứng lại vừa mềm, không hề có xương sống, hai cánh tay có thể tùy ý biến thành nhiều bộ dạng khác nhau, giống như đao, thương, kiếm, lưỡi liềm… Cộng với khả năng chữa lành vết thương cực cao.
Hơn hết, Hắc Tinh Thú thuộc loài ký sinh trùng, một khi đã nhắm vào ai, người đó sẽ bị nó đánh hạ, đem thân thể khống chế hoàn toàn.
Toàn bộ ký ức nguyên chủ sẽ bị nó gặm nhấm, tiếp thu trở thành một phần ký ức bên trong đại não Hắc Tinh Thú.
Toàn bộ Vực Trượng Thiên Nhai không có bao nhiêu con Hắc Tinh Thú, tỉ lệ gặp nó chỉ nằm năm phần trăm, mà Vũ Thuần Tử thuộc năm phần trăm còn lại.
Không biết nên nói hắn xui xẻo hay là gặp may đây nữa.
Ngoại trừ đối với nhân loại nguy hiểm ra, thì tác dụng của nó vô cùng lớn.
Bởi vì bên trong nhãn cầu của chúng, có chứa lượng lớn chất chữa lành vết thương.
Chỉ cần đem nhãn cầu kia hấp thu, vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng chữa khỏi trong chốc lát.
Chưa kể, toàn bộ thịt của nó cũng có công dụng, dường như là vĩnh viễn.
Bên trong thịt Hắc Tinh Thú, toàn là linh khí thiên địa tạo thành, sau khi hấp thụ toàn bộ cơ thể chúng, bản thân sẽ nhận được một năng lực truyền thừa từ bản thể Hắc Tinh Thú.
Nhưng cũng không phải con Hắc Tinh Thú nào cũng nhận được truyền thừa, yêu cầu phải trên một trăm năm tuổi, mới có thể lĩnh hội được.
Mà con Hắc Tinh Thú trước mặt, theo vóc dáng lẫn khí thế, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn kia, chắc hẳn vừa tròn tám mươi.
Đương nhiên những thứ này, Vũ Thuần Tử không thể biết được, càng không biết đến công dụng thật sự của Hắc Tinh Thú.
Gừ…
Hắc Tinh Thú tràn đầy xem thường nhìn Vũ Thuần Tử, nhe hai hàm răng đầy dữ tợn, nước dãi không ngừng chảy xuống, nó gào rống một tiếng, tựa như là đang thị uy.
Vũ Thuần Tử ý thức được không ổn, ngay lập tức xoay người chạy xuống núi.
Thấy con mồi trước mặt bỏ chạy, Hắc Tinh Thú càng thêm phấn khích, rên rỉ gừ nhẹ một tiếng, hai cánh tay hóa thành hai thanh đao lưỡi liềm sắc bén, sau đó nhảy vút lên cao năm mét.
Thân thể nặng nề đáp xuống mặt đất, chỉ nghe "bành" một tiếng thật to, Hắc Tinh Thú liền đem những thân cây cản đường trước mặt, từng nhát chém đứt.
Xoẹt xoẹt!!!
Rất nhiều cây cối ngã rạp xuống, Vũ Thuần Tử ở phía trước, cảm giác hơi thở Hắc Tinh Thú đang điên cuồng truy đuổi, nội tâm càng thêm lo lắng.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử chạy xuống bên dưới núi, trọng lực cành lúc càng nhẹ dần đi, thân thể hắn cuối cùng cũng không còn áp lực như trước..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook