Vạn Cổ Tinh Không
57: Liễu Giai Nhân


Chỉ nghe xoẹt một tiếng, Vũ Thuần Tử bên kia bỗng chốc bị xuyên thủng trái tim, xuất hiện cái lỗ lớn tại lồng ngực.

Vũ Thuần Tử cùng thần niệm trong mơ đồng loạt xuất hiện đau đớn, hai tay ôm lấy lồng ngực gào rống, sinh mệnh khí tức cũng từ từ trôi đi.

"Không!"
Vũ Thuần Tử hét lớn một tiếng, cả người mất đi năng lực cử động, mặc kệ bản thân trôi nổi bên trong vũ trụ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm.

Ngay lúc này, trong đầu Vũ Thuần Tử chợt hiện lên âm thanh.

"Thuần Tử!"
"Ai?"
Vũ Thuần Tử bất ngờ thốt lên.

"Thuần Tử, ta đây, không phải ngươi hứa với ta là sống cho thật tốt sao?"
m thanh lại lần nữa vang lên.

"Bàng lão?"
Nghe âm thanh quen thuộc này, Vũ Thuần Tử bất giác trở nên kích động, hơi nước bắt đầu xuất hiện, trong lòng tràn ngập vui mừng, đưa mắt nhìn chung quanh khoảng không, muốn tìm kiếm thân ảnh Bàng lão.


"Ngươi đứa nhỏ này, sau này không có ta, nhớ phải trở nên thật mạnh mẽ."
Bàng lão lại tiếp tục vang lên, nhưng không có xuất hiện thân ảnh.

"Bàng lão, người ở đâu, mau trở lại mang ta đi theo, ta muốn phụng dưỡng ngươi."
Vũ Thuần Tử nghẹn ngào nói.

"Không thể! Ngươi có số mệnh của ngươi, không thể cùng ta đi chung một con đường, ta chỉ hy vọng ngươi sống thật tốt."
m thanh già nua có chút tiêu điều, sau đó lại nói.

"Thời gian không còn nhiều, mau trở lại!"
Nghe tới đây, Vũ Thuần Tử trong lòng sửng sốt, sốt ruột hô lớn.

"Bàng lão, ngươi nói gì vậy, mau mang ta đi với!"
"Trở lại đi…"
m thanh Bàng lão dần dần nhỏ đi, sau đó biến mất.

"Bàng lão… Bàng lão, người ở đâu?"
Vũ Thuần Tử cất giọng lớn tiếng gọi, trong lòng vô tận không nỡ, hắn muốn cũng Bàng lão trở lại những ngày trước kia.

Bất ngờ sâu bên trong vũ trụ, xuất hiện một vòng xoáy màu trắng cực lớn, thân ảnh hắn liền bị nó hút vào bên trong.

Vũ Thuần Tử trơ mắt nhìn bản thân rơi vào vòng xoáy kia, bên trong nó bao trùm khí tức mạnh mẽ, khiến hắn tràn ngập sợ hãi.

"Không…"
Uỵch!
Tại một căn phòng tồi tàn, một tiếng trầm thấp đột nhiên vang lên, Vũ Thuần Tử sợ hãi ngay lập tức ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra, bản thân đang ở một nơi xa lạ.

"Hửm? Đây là đâu, ta còn trong mộng sao?"
Trong đầu tràn ngập câu hỏi, bản thân trước khi hôn mê, sớm đã rơi vào miệng núi lửa, như vậy chắc chắn không thể sống sót, nhìn lại tình cảnh hiện tại, chẳng lẽ bản thân đã xuống địa ngục?
Nếu là địa ngục, thì nơi này không khỏi sạch sẽ bất thường, ngoại trừ phòng ốc đơn sơ ra, không có một chút bụi nào vương vấn, đặc biệt, hắn còn ngửi được mùi hương thoang thoảng.


Nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh khá hữu tình, chung quanh nơi này, đều mọc đầy các loài hoa dại, dòng suối trong xanh róc rách chảy qua trước hiên nhà, kèm theo không ít động vật nhỏ bé bay lượn qua lại.

"Đây không phải địa ngục! Ta chưa chết?"
Vũ Thuần Tử ý thức được vấn đề, kinh ngạc thầm nghĩ, mặc kệ là ở đâu, trước tiên hắn muốn tìm hiểu nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Ngay lập tức đứng dậy, lúc này, một cơn đau dữ dội đột nhiên truyền tới, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

"A ui…"
Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, cả người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, qua một lúc, Vũ Thuần Tử dần dần trở nên yên tĩnh, bắt đầu ngồi xếp bằng lại, tiến hành dung nhập tu luyện pháp quyết.

Kinh ngạc nhận ra, bản thân vậy mà không thể vận dụng Phục Thiên Quyết cùng hấp thu linh khí.

Vũ Thuần Tử không khỏi trở nên kinh hãi.

"Ta tu vi?"
Hắn vậy mà phát hiện, bản thân tu vi triệt để biến mất không còn, cú đả kích này đúng là rất lớn đối với hắn.

Tâm trạng Vũ Thuần Tử tràn đầy buồn bực, giống như là già đi mười tuổi.

Cót két!
Vào lúc này, một âm thanh cót két vang lên, Vũ Thuần Tử giật mình, nhíu mày nhìn ra phương hướng cửa chính.

Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào bên trong, đem Vũ Thuần Tử che khuất tầm nhìn, hắn chợt đưa tay lên che chắn, mới nhìn rõ được ở trước.


Chỉ thấy một người mặc y phục màu xanh, chậm chậm bước đi vào, người này lại là một nữ nhân, tuổi tầm hai mươi, dung nhan cực kỳ kinh diễm, dáng người thướt tha, mái tóc đen nhánh bồng bềnh, kèm theo dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khiến Vũ Thuần Tử lâm vào ngốc trệ.

"Ngươi tỉnh?"
Thiếu nữ thấy Vũ Thuần Tử tỉnh lại, kinh ngạc hỏi.

"Phải! Xin hỏi cô nương là…"
Vũ Thuần Tử lấy lại tâm thần, gật đầu đáp, sau đó nhìn nàng một lượt rồi hỏi.

"Ta tên là Liễu Giai Nhân, mấy hôm trước gặp ngươi rơi xuống vách núi, ta là người đem ngươi cứu trở lại."
m thanh ngọt ngào từ thiếu nữ vang lên, thì ra nàng là người đã cứu mạng Vũ Thuần Tử.

"Là ngươi đã cứu ta sao?"
Liễu Giai Nhân không nói, nhẹ gật đầu.

"Vậy đa tạ ngươi, phần ân nghĩa này, Vũ Thuần Tử ta sẽ không bao giờ quên."
Vũ Thuần Tử trịnh trọng nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương