Vạn Cổ Tinh Không
-
39: Linh Tuyền Cảnh Yêu Thú!
Yêu Thú Linh Tuyền cảnh.
Hấp Linh Thú cảm giác uy nghiêm bị mạo phạm, nó tức giận gào rống một tiếng, toàn bộ lông tơ dựng đứng lên.
Gào!!!
Hạ Uyển Nhi cùng Vũ Thuần Tử cảm giác tâm thần rung lắc, tiếng gào này, bên trong lại ẩn chứa một tia sát thương linh hồn.
Hai người chỉ thấy đầu óc đau nhói, cảm giác như ai đó đang dùng dao cắt từng khứa thịt ở bên trong, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ trắng bệch, bọn họ không ngờ được, Hấp Linh Thú lại có thể sản sinh ra kỹ năng.
Vũ Thuần Tử tu vi thấp trực tiếp bị sóng âm làm cho thổ huyết, Hạ Uyển Nhi vẫn còn tốt, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẫn còn có thể chống cự.
Thương tổn bên trong linh hồn là không cách nào chữa lành, trừ khi gặp được kỳ trân dị bảo.
Gào…
m thanh Hấp Linh Thú không có dừng lại, liên tiếp phát ra, dường như muốn hai người chịu dày vò thống khổ.
Đúng lúc này, thanh đại đao nằm sau lưng Vũ Thuần Tử đột nhiên rung động, nó phát tán ra một tia thần lực, đem sóng âm của Hấp Linh Thú chặn lại.
Ong ong!
Vũ Thuần Tử cảm giác cơn đau dần biến mất, trong lòng thoáng kinh ngạc, Hạ Uyển Nhi bên này cũng thế, hai người bọn họ cùng chung một câu hỏi, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Chỉ thấy Hấp Linh Thú bên kia ánh mắt trở nên khác thường, luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, dường như đang sợ hãi hắn.
Nói nôm na, chính là sợ hãi thanh đao ở phía sau lưng Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử ý thức được đại đao có liên quan, liền đem thanh đại đao chắn trước người, Kinh Thiên Đao như cũ bộc phát khí tức thần bí, đem bên ngoài thân thể hắn tạo thành một lớp bảo hộ.
Hấp Linh Thú lui về sau hai bước, bên trong ánh mắt hiện lên một tia e dè, Hạ Uyển Nhi thấy vậy đối với Vũ Thuần Tử càng thêm tò mò.
"Đại đao trong tay người này, không phải là vật bình thường, không biết là pháp bảo cấp bậc gì, lại có thể nhẹ nhõm ngăn chặn sóng âm công kích linh hồn."
Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, nhưng mặc kệ là chuyện gì, trước tiên phải bảo vệ tính mạng của chính mình đã.
Hạ Uyển Nhi đã có ý nghĩ này, đang định muốn tìm cơ hội rời đi, đột nhiên Hấp Linh Thú lại bỏ qua Vũ Thuần Tử, nhắm vào nàng tấn công.
Hạ Uyển Nhi trong lòng muốn chửi thề một tiếng, đáng tiếc yêu thú vẫn là đối với nàng đánh giết.
Hấp Linh Thú đánh tới càng lúc càng gần, Hạ Uyển Nhi hiện lên tia hoảng loạn, liên tục lui về sau đánh ra chiêu thức, bên trong phát ra chín phần công lực.
Chiêu thức này đều nhắm vào cặp mặt của nó, dù không đánh hạ được, cũng có thể dư thời gian chạy trốn.
"Tam Hoa Liên Kích!"
Uỳnh uỳnh…
Ba đóa hoa sen nở rộ lao thẳng vào đôi mắt Hấp Linh Thú, từng tiếng nổ lớn vang lên, Hạ Uyển Nhi hiện lên một tia vui mừng.
Đang muốn rút lui, đột nhiên, thân ảnh Hấp Linh Thú từ trong đám khói lao ra, cả người nó gồng lại, như một trái banh bầu dục, đâm mạnh vào thân thể của nàng, khiến nàng bị đánh văng ra xa chục mét.
Ầm ầm…
Phụt!!!
Hạ Uyển Nhi cơ thể bị đánh bay, ầm ầm ngã dưới nền đất, thân thể dính đầy huyết sắc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi.
Xương cốt bên trong cơ thể nàng bị đứt gãy không hề ít, lần va chạm này, Hạ Uyển Nhi khó mà có thể chống đỡ đòn tiếp theo.
Vũ Thuần Tử bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng không nỡ, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không ngờ sắp phải chết dưới tay yêu thú.
Tuy hắn không có cảm tình đối với nàng ta, nhưng cái đẹp ai cũng thích, trừ khi là hòa thượng hoặc thái giám.
Nhìn con mồi suy yếu, Hấp Linh Thú gào lên một tiếng vui sướng, dùng tốc độ cực nhanh lao đến, há to cái miệng hôi rình của mình, muốn đem Hạ Uyển Nhi nuốt chửng.
Cảm giác bản thân sắp làm mồi cho yêu thú, nội tâm Hạ Uyển Nhi tràn đầy tuyệt vọng không cam lòng, nàng bây giờ chỉ hy vọng có ai đó đến cứu.
Chỉ biết trơ mắt nhìn yêu thú đang dần lao đến, cơ thể nàng hoàn toàn mất đi khả năng cử động, lạnh lẽo nhìn Vũ Thuần Tử sau đó cười lớn một tiếng.
"Ha ha ha… Cho dù ta chết dưới miệng thú, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngày ngày đeo bám ngươi không buông!"
Nàng trong lòng đã chấp nhận số phận, dù sao cũng không ai có thể thay đổi được, chẳng ai đánh lại một yêu thú Linh Tuyền cảnh, trừ khi có cao thủ giáng lâm.
Hai mắt nàng nhắm chặt, trong đầu hiện lên từng ký ức, vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.
Hấp Linh Thú đã đến trước mặt nàng, nó nhe răng trợn mắt gào một tiếng, sau đó há to cái miệng rộng, muốn ngoạm thân thể Hạ Uyển Nhi ăn sống.
Bành!!!
Đúng lúc này, một âm thanh vang trời rung lên, bụi bay mù mịt tứ phía, Hấp Linh Thú bất giác lui về sau mười thước, cẩn trọng nhìn đám bụi trước mặt.
Hạ Uyển Nhi cũng kinh ngạc mở mắt ra, trong lòng không hiểu là ai đã ra tay..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook