Vạn Cổ Tinh Không
26: Tấm Lệnh Bài Kỳ Dị


Ngay lúc này, âm thanh của Kỷ Huyên Nhi vang lên, nàng đối với ý tưởng của Lâm Kỳ Phong rất tán thành, tuy là khá bất lợi cho toàn bộ tu sĩ Linh Tuyền cảnh.

Nhưng nếu vì sĩ diện mà không muốn ra tay, e là không thể dùng thời gian ngắn bước qua được tầng thứ hai.

Kỷ Huyên Nhi vừa nói, cũng có không ít người ngay lập tức đồng ý, lần lượt là toàn bộ Linh Tuyền cảnh.

Bọn họ cuối cùng cũng buông xuống ngạo mạn bản thân, cùng Thông Linh kết hợp mở đường thẳng tiến.

Kỷ Huyên Nhi vừa nói, cũng có không ít người ngay lập tức đồng ý, lần lượt là toàn bộ Linh Tuyền cảnh.

Bọn họ cuối cùng cũng buông xuống ngạo mạn, cùng đám Thông Linh kết hợp mở đường thẳng tiến.

Chỉ thấy các cao thủ Linh Tuyền cảnh tập trung linh khí, khắp nơi đều là màu sắc rực rỡ đang phát sáng.

"Ngọc Thủ Tán Hoa!"
Kỷ Huyên Nhi đánh ra, linh khí phóng thích hóa thành hàng hàng trăm cánh hoa màu hồng, đem đám cỏ lau trước mặt đánh ngã.


Bành, bành!!!
Tiếp đó toàn bộ Linh Tuyền cảnh còn lại, cũng đồng loạt ra tay, vô số chưởng ấn đánh vào bên trong đồng cỏ này.

Đám cỏ lau bên trong tựa như lúa mạ, gốc rễ bị đánh tan, ngã rạp nằm dài trên mặt đất, tạo thành một lối đi rộng hai trăm mét, nhưng cũng chỉ là một đoạn nhỏ mà thôi.

Một nhóm tu sĩ Thông Linh cảnh nối đuôi nhau, truyền linh lực vào trong cơ thể mỗi cao thủ Linh Tuyền cảnh, tốc độ tiêu diệt càng lúc càng nhanh.

Nhóm này tiêu hao hết liền có nhóm khác đến hỗ trợ, cứ như vậy liên tiếp kéo dài xuống.

Lâm Kỳ Phong cảm giác ổn thỏa, lấy một viên đá ném vào bên trong xem thử, kết quả vẫn không có một tia động tĩnh nào.

Nội tâm tràn đầy vui mừng, nói.

"Cùng đi! Giữ khoảng cách với đám cỏ lau này."
Theo chỉ đạo của Lâm Kỳ Phong, một đội Linh Tuyền cảnh đi ở trước, hai bên có hai nhóm Linh Tuyền, chính giữa và phía sau, có Thông Linh cảnh tiếp sức hỗ trợ.

Tuy kế hoạch của Lâm Kỳ Phong cực kỳ ổn thỏa, nhưng cũng không tránh khỏi sơ sót.

Đám cây cỏ lau ngã rạp, mười phút sau liền nhanh chóng tự đứng dậy, những người đi ở sau cùng không may bị đám cỏ lau này đâm thủng, mất mạng tại chỗ.

Chí ít cũng năm vạn người ngã xuống!
Đám tu sĩ trong lòng chợt căng thẳng, nếu không nhanh thoát khỏi, bọn hắn sẽ là nhóm người tiếp theo.

Rất nhanh, toàn bộ tu sĩ vượt qua được đám cỏ lau, bọn hắn hiện tại đang đứng trước một tòa cung điện nguy nga đồ sộ.

"Trong này tất có bảo vật!"
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của từng người.


Sau khi xác định không có nguy hiểm, bọn hắn liền bước đi vào bên trong cung điện.

Ngay tại thời điểm đó, Vũ Thuần Tử đã bước qua cửa thứ tư.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai tháng lẻ sáu ngày đã kết thúc, đám tu sĩ đã tới được cánh cửa thứ tám, chuẩn bị bước vào bên trong.

Những ngày này, quân số hiện tại chỉ còn tám vạn tu sĩ, so với lúc đầu vào, toàn bộ ngã xuống chín mươi hai phần trăm.

Đây chỉ mới tới tầng thứ tám, phía sau còn bốn tầng nữa, mỗi tầng đều ẩn chứa nguy hiểm, kèm theo đó bọn họ nhận được không ít đồ vật từ bên trong.

Nếu bọn họ quay ngược trở ra, cũng coi như có chút thành quả, về sau không cần lo lắng thiếu công pháp hoặc đột phá chậm.

Bên này, Vũ Thuần Tử không còn trong các tầng nữa, mà được triệu hoán tới tòa đỉnh của tháp, ở nơi này không có gì ngoài một cái kệ gỗ, nên trong đó có một cái ngọc bài.

Vũ Thuần Tử quan sát, trên thân tấm ngọc bài có khắc một chữ Vũ, đối với cái này vừa tò mò lại vừa nghi hoặc, rốt cuộc tấm ngọc bài biểu thị cho cái gì?
Nhìn trái phải hai bên, không có điểm nào nổi bật, Vũ Thuần Tử trực tiếp ném nó trở lại cái hộp ngọc này.

Đột nhiên, tấm lệnh bài bay lơ lửng trên không trung, khiến hắn kinh ngạc lui về sau vài bước.

Lệnh bài này ngay lập tức hóa thành một chiếc nhẫn màu xanh, nó tự động bay tới chỗ của hắn, xác nhập vào bên trong ngón tay.


Vũ Thuần Tử sợ hãi, muốn đem nó kéo ra, nhưng cố đến mấy cũng không tháo ra được.

Giống như chiếc nhẫn cùng với thân thể hắn đã hòa thành làm một, lúc này chiếc nhẫn phát ra một lực lượng kỳ bí, đem linh khí Vũ Thuần Tử hút sạch vào bên trong.

Khiến hắn càng hoảng sợ hơn.

"Chết tiệt! Chiếc nhẫn này có gì đó quái lạ."
Không biết trải qua bao lâu, linh khí trong đan điền đột nhiên bị rút sạch, Vũ Thuần Tử cả người liền trở nên mệt mỏi uể oải.

Ngay lúc đó, bên trong đại não hắn đột nhiên có một mối liên kết kỳ lạ, tức là cùng với tòa tháp này xuất hiện cảm ứng với nhau.

Ban đầu chỉ mơ mơ hồ hồ, nhưng dần dần hắn có thể thấy rõ, bên trong đại não quả thật có thể liên kết cùng Thập Nhị Thiên Cổ Tháp.

Theo hắn suy đoán, chiếc nhẫn trong tay có liên quan mật thiết đến cổ tháp này, hoặc có thể nói, chính là chìa khóa để khởi động..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương