Vạn Cổ Tà Đế
-
Chương 35: Một mình lên đường - Sát tu (Hạ) (1)
- Trảm thiên!
Hà Tây đạo bị Tà Thiên dẫn đầu công kích, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một hùng chưởng nặng nề, đánh từ dưới hàm hắn lên trên, hắn cảm thấy bản thân kêu thảm một tiếng đồng thời bay lên, trời đất quay cuồng nhưng sau khi xoay tròn trong ba tức, bầu trời vĩnh viễn tối sầm lại.
Tiếng kêu thảm thiết chính là liều thuốc kích thích nhất, theo tiếng kêu thảm này, Báo Ca cuối cùng cũng vui vẻ leo lên đỉnh, hai mắt mờ mịt, đồng thời cảm nhận được thân thể run rẩy, cũng cố hết sức nhìn rõ cục diện chiến đấu.
Với kinh nghiệm phong phú, hắn biết chỉ hai tức hắn đi xuống đỉnh nói, lấy lại, nhìn rõ được cục diện trận chiến.
Đáng tiếc, sau hai tức, tình hình chiến đấu không như hắn muốn thấy.
Vào khoảnh khắc người thứ nhất bay lên trời, một tên Hà Tây đạo phụ trách tấn công từ phía sau lập tức chuyển hướng, muốn lợi dụng thân hình bất ổn của Tà Thiên mà xuất thủ, nhưng đáng tiếc vừa giơ lên cây đao dính đầy vết máu loang lổ, dưới chân cảm thấy đau dữ dội, không thể kìm chế được mà kêu la thảm thiết.
Đồng thời tiếng hét thứ hai vừa vang lên, tiểu thủ lĩnh đã xoay người bỏ chạy, Tà Thiên một tay thi triển xong Hám Thiên Hùng Địa Chưởng, cần người lần nữa xoáy lại, không thèm nhìn tiểu thủ lĩnh đang bỏ chạy, mà lao thẳng đến người thứ hai!
Nhưng cách người kia một đoạn, Tử Ngọ Xử trong tay áo hắn trượt ra ngoài.
Bách luyện binh là vũ khí tốt nhất của Võ Giả Man Cảnh lực, Tử Ngọ Xử trong tay Tà Thiên là cực phẩm trong Bách luyện binh, thậm chí còn là Cực phẩm binh khí có thể xuyên thủng cơ giáp, xuyên vào hai tấc da thịt, dễ dàng xuyên qua trái tim của người thứ hai, sau đó cắm vào gáy của tiểu thủ lĩnh cách năm thước.
Đây là lý do tại sao Tà Thiên không nhìn tiểu thủ lĩnh, hắn biết chiến lợi phẩm của mình có thể giết hai người một lần.
Giết ba người, trừ việc sử dụng thức thứ hai Trảm Thiên của Hám Thiên Hùng Địa Chưởng, Tà Thiên cơ bản không có gì tiêu hao, dưới ánh mắt chăm chú của Báo Ca mà khôi phục lại tinh thần, hắn đi phía sau tiểu thủ lĩnh vẫn chưa ngã xuống đấy, rút ra Tử Ngọc Xử vẩy vẩy vết máu, đi về phía Báo Ca.
Báo Ca sửng sốt, hắn dần tỉnh táo nhìn thấy tất cả vừa xảy ra, không dám tin tưởng chút nào.
Trong ba tên thuộc hạ, tiểu thủ lĩnh là Man Lực cảnh cấp bảy, hai người còn lại là Man Lực cảnh cấp sáu, ba chiêu đoạt mệnh, ngay cả bản thân hắn cũng không làm được, mà thiếu niên trước mắt rõ ràng chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã làm được.
Phụt! Phụt! Phụt
Tà Thiên dừng bước nhìn nữ nhân khỏa thân, không khác gì cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trên Ám Lam Sơn, điểm khác biệt duy nhất là nữ nhân kia chặt đầu nam nhân, trong khi nữ nhân ở hành lang Hà Tây nhân lúc Báo Ca xuất thần, nhặt đao của Báo Ca, đâm nát bét đan điền của hắn.
- Tiểu anh hùng, đa, đa tạ ơn cứu mạng.
Nữ tử vừa khóc vừa dập đầu, cảm tạ đại ân đại đức của Tà Thiên.
- Ta không cứu được ngươi.
Tà Thiên bỏ lại một câu, sau đó dừng một chút sau đó lại nói với nữ nhân không có chút tu vi nào:
- Thương đoàn của Ân Gia đang trên đường lớn.
Sau đó hắn quả quyết sách tay nải lên, ngay cả cây đao cực phẩm ở phần bụng Báo Ca cũng không thèm lấy, biến mất trong rừng rậm.
Bởi vì Tạ Uẩn, vì nữ nhân trên Ám Lam Sơn, lúc này Tạ Thiên né nữ nhân như rắn cạp nong, càng xinh đẹp hắn càng né.
Nhưng có một người hắn không thể tránh nổi.
Hai ngày sau, ở vị trí cách cửa ra vào của hành lang Hà Tây còn có một trăm ba mươi dặm, Ân Điềm Nhi lại bị đánh thức.
Lần này đánh thức nàng, không phải vì tiếng vó ngựa dồn dập mà là tiếng trách mắng, nàng cau mày xinh đẹp, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy đối diện có một tấm biểu ngữ lớn, trên đó có viết ba chữ Hung Thần Trại.
- Viêm Sát Cuồng Ma Triệu Húc Dương, tại sao lại đối đầu với Ân Gia ta?
Sau khi Ân Phóng nghiêm mặt báo cáo với nàng, Ân Điềm Nhi mang mạng che mặt đi xuống xe ngựa, dịu dàng hành lễ với Triệu Húc Dương:
- Ân Điềm Nhi tham kiến Triệu tiền bối.
Ánh mắt Triệu Húc Dương âm hiểm đảo mạng che mặt, cười lạnh nói:
- Ân Gia cô nương, cho ta một câu trả lời thuyết phục đi!
- Năm đó Ân Gia cùng ta lập lời thề, không thể tùy tiện khám xét.
Ân Điềm Nhi không chút sợ hãi, cười nói.
- Đối với cái chết của lệnh lang, Điềm Nhi vô cùng áy náy nhưng lời thề chính là lời thề…
- Ân Gia cô nương, chỉ sợ lần này không thể nghe theo ngươi được rồi!
Xa xa có tiếng cười lạnh cắt lời của Ân Điềm Nhi, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hung Thần Trại phía sau xuất hiện hơn một chục lá cờ khí thế hung hãn, không có ngoại lệ, mỗi một lá cờ đều đại biểu cho một thế lực trong Hà Tây Đạo.
Thấy tình hình này, trong lòng Ân Điềm Nhi thắt lại, thị vệ Ân Gia nhanh chóng thu hẹp bảo vệ, như đối mặt với kẻ thù.
- Ha ha, đừng khẩn trương, chúng ta không phải nhằm vào Ân Gia.
Hơn mười tên Hà Tây đạo, Đương Gia cùng tiến lên, ai cũng nhìn thấy sự tức giận trên mặt của bọn họ, trước tiên bọn họ hành lễ với Triệu Húc Dương, sau đó nghiêm nghị hét vào mặt Ân Điềm Nhi:
- Từ khi Ấn Gia ngươi tiến vào hành lang Hà Tây cho tới ngày hôm nay, đã được năm ngày rồi, trong năm ngày, Hà Tây Đạo của ta tổng cộng bốn mươi bảy người chết thảm.
Ân Điềm Nhi cau mày, hỏi ngược lại:
- Xin hỏi các Đương Gia, điều này có liên quan gì đến Ân Gia nhà chúng ta?
- Ha ha, Ân cô nương lại nghe ta nói.
Một người trung niên tay cầm Hắc Cốt phiến, sắc mặt tái nhợt như thư sinh trung niên tiến lên hai bước, cười nói:
- Bao gồm cả Triệu đại đương gia của Hung Thần Trại, còn có hơn mười đội ngũ ở đây, cô nương cho rằng dựa vào năng lực của một người mà có thể dễ dàng tìm được người ở hành lang Hà Tây sao?
Ân Điềm Nhi chậm rãi gật đầu:
- Có đương gia Lý Nguyên Dương bày mưu tính kế không ai trốn được.
Lý Nguyên Dương kêu lạch cạch thu hồi Hắc cốt phiến, cười khen:
- Ta không dám nhận, xem ra cô nương biết ý tứ của bọn ta.
- Ý của Lý đương gia là nếu như tìm khắp hành lang Hà Tây cũng không tìm được người đó, người đó nhất định trốn trong thương đoàn của Ân Gia ta?
Ân Điềm Nhi hỏi:
- Ha ha, cô nương quá mức cẩn trọng rồi, ta chưa từng nói nhất định.
Lý Nguyên Dương cố nén ý cười, nhàn nhạt nói:
Hà Tây đạo bị Tà Thiên dẫn đầu công kích, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một hùng chưởng nặng nề, đánh từ dưới hàm hắn lên trên, hắn cảm thấy bản thân kêu thảm một tiếng đồng thời bay lên, trời đất quay cuồng nhưng sau khi xoay tròn trong ba tức, bầu trời vĩnh viễn tối sầm lại.
Tiếng kêu thảm thiết chính là liều thuốc kích thích nhất, theo tiếng kêu thảm này, Báo Ca cuối cùng cũng vui vẻ leo lên đỉnh, hai mắt mờ mịt, đồng thời cảm nhận được thân thể run rẩy, cũng cố hết sức nhìn rõ cục diện chiến đấu.
Với kinh nghiệm phong phú, hắn biết chỉ hai tức hắn đi xuống đỉnh nói, lấy lại, nhìn rõ được cục diện trận chiến.
Đáng tiếc, sau hai tức, tình hình chiến đấu không như hắn muốn thấy.
Vào khoảnh khắc người thứ nhất bay lên trời, một tên Hà Tây đạo phụ trách tấn công từ phía sau lập tức chuyển hướng, muốn lợi dụng thân hình bất ổn của Tà Thiên mà xuất thủ, nhưng đáng tiếc vừa giơ lên cây đao dính đầy vết máu loang lổ, dưới chân cảm thấy đau dữ dội, không thể kìm chế được mà kêu la thảm thiết.
Đồng thời tiếng hét thứ hai vừa vang lên, tiểu thủ lĩnh đã xoay người bỏ chạy, Tà Thiên một tay thi triển xong Hám Thiên Hùng Địa Chưởng, cần người lần nữa xoáy lại, không thèm nhìn tiểu thủ lĩnh đang bỏ chạy, mà lao thẳng đến người thứ hai!
Nhưng cách người kia một đoạn, Tử Ngọ Xử trong tay áo hắn trượt ra ngoài.
Bách luyện binh là vũ khí tốt nhất của Võ Giả Man Cảnh lực, Tử Ngọ Xử trong tay Tà Thiên là cực phẩm trong Bách luyện binh, thậm chí còn là Cực phẩm binh khí có thể xuyên thủng cơ giáp, xuyên vào hai tấc da thịt, dễ dàng xuyên qua trái tim của người thứ hai, sau đó cắm vào gáy của tiểu thủ lĩnh cách năm thước.
Đây là lý do tại sao Tà Thiên không nhìn tiểu thủ lĩnh, hắn biết chiến lợi phẩm của mình có thể giết hai người một lần.
Giết ba người, trừ việc sử dụng thức thứ hai Trảm Thiên của Hám Thiên Hùng Địa Chưởng, Tà Thiên cơ bản không có gì tiêu hao, dưới ánh mắt chăm chú của Báo Ca mà khôi phục lại tinh thần, hắn đi phía sau tiểu thủ lĩnh vẫn chưa ngã xuống đấy, rút ra Tử Ngọc Xử vẩy vẩy vết máu, đi về phía Báo Ca.
Báo Ca sửng sốt, hắn dần tỉnh táo nhìn thấy tất cả vừa xảy ra, không dám tin tưởng chút nào.
Trong ba tên thuộc hạ, tiểu thủ lĩnh là Man Lực cảnh cấp bảy, hai người còn lại là Man Lực cảnh cấp sáu, ba chiêu đoạt mệnh, ngay cả bản thân hắn cũng không làm được, mà thiếu niên trước mắt rõ ràng chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã làm được.
Phụt! Phụt! Phụt
Tà Thiên dừng bước nhìn nữ nhân khỏa thân, không khác gì cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trên Ám Lam Sơn, điểm khác biệt duy nhất là nữ nhân kia chặt đầu nam nhân, trong khi nữ nhân ở hành lang Hà Tây nhân lúc Báo Ca xuất thần, nhặt đao của Báo Ca, đâm nát bét đan điền của hắn.
- Tiểu anh hùng, đa, đa tạ ơn cứu mạng.
Nữ tử vừa khóc vừa dập đầu, cảm tạ đại ân đại đức của Tà Thiên.
- Ta không cứu được ngươi.
Tà Thiên bỏ lại một câu, sau đó dừng một chút sau đó lại nói với nữ nhân không có chút tu vi nào:
- Thương đoàn của Ân Gia đang trên đường lớn.
Sau đó hắn quả quyết sách tay nải lên, ngay cả cây đao cực phẩm ở phần bụng Báo Ca cũng không thèm lấy, biến mất trong rừng rậm.
Bởi vì Tạ Uẩn, vì nữ nhân trên Ám Lam Sơn, lúc này Tạ Thiên né nữ nhân như rắn cạp nong, càng xinh đẹp hắn càng né.
Nhưng có một người hắn không thể tránh nổi.
Hai ngày sau, ở vị trí cách cửa ra vào của hành lang Hà Tây còn có một trăm ba mươi dặm, Ân Điềm Nhi lại bị đánh thức.
Lần này đánh thức nàng, không phải vì tiếng vó ngựa dồn dập mà là tiếng trách mắng, nàng cau mày xinh đẹp, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy đối diện có một tấm biểu ngữ lớn, trên đó có viết ba chữ Hung Thần Trại.
- Viêm Sát Cuồng Ma Triệu Húc Dương, tại sao lại đối đầu với Ân Gia ta?
Sau khi Ân Phóng nghiêm mặt báo cáo với nàng, Ân Điềm Nhi mang mạng che mặt đi xuống xe ngựa, dịu dàng hành lễ với Triệu Húc Dương:
- Ân Điềm Nhi tham kiến Triệu tiền bối.
Ánh mắt Triệu Húc Dương âm hiểm đảo mạng che mặt, cười lạnh nói:
- Ân Gia cô nương, cho ta một câu trả lời thuyết phục đi!
- Năm đó Ân Gia cùng ta lập lời thề, không thể tùy tiện khám xét.
Ân Điềm Nhi không chút sợ hãi, cười nói.
- Đối với cái chết của lệnh lang, Điềm Nhi vô cùng áy náy nhưng lời thề chính là lời thề…
- Ân Gia cô nương, chỉ sợ lần này không thể nghe theo ngươi được rồi!
Xa xa có tiếng cười lạnh cắt lời của Ân Điềm Nhi, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hung Thần Trại phía sau xuất hiện hơn một chục lá cờ khí thế hung hãn, không có ngoại lệ, mỗi một lá cờ đều đại biểu cho một thế lực trong Hà Tây Đạo.
Thấy tình hình này, trong lòng Ân Điềm Nhi thắt lại, thị vệ Ân Gia nhanh chóng thu hẹp bảo vệ, như đối mặt với kẻ thù.
- Ha ha, đừng khẩn trương, chúng ta không phải nhằm vào Ân Gia.
Hơn mười tên Hà Tây đạo, Đương Gia cùng tiến lên, ai cũng nhìn thấy sự tức giận trên mặt của bọn họ, trước tiên bọn họ hành lễ với Triệu Húc Dương, sau đó nghiêm nghị hét vào mặt Ân Điềm Nhi:
- Từ khi Ấn Gia ngươi tiến vào hành lang Hà Tây cho tới ngày hôm nay, đã được năm ngày rồi, trong năm ngày, Hà Tây Đạo của ta tổng cộng bốn mươi bảy người chết thảm.
Ân Điềm Nhi cau mày, hỏi ngược lại:
- Xin hỏi các Đương Gia, điều này có liên quan gì đến Ân Gia nhà chúng ta?
- Ha ha, Ân cô nương lại nghe ta nói.
Một người trung niên tay cầm Hắc Cốt phiến, sắc mặt tái nhợt như thư sinh trung niên tiến lên hai bước, cười nói:
- Bao gồm cả Triệu đại đương gia của Hung Thần Trại, còn có hơn mười đội ngũ ở đây, cô nương cho rằng dựa vào năng lực của một người mà có thể dễ dàng tìm được người ở hành lang Hà Tây sao?
Ân Điềm Nhi chậm rãi gật đầu:
- Có đương gia Lý Nguyên Dương bày mưu tính kế không ai trốn được.
Lý Nguyên Dương kêu lạch cạch thu hồi Hắc cốt phiến, cười khen:
- Ta không dám nhận, xem ra cô nương biết ý tứ của bọn ta.
- Ý của Lý đương gia là nếu như tìm khắp hành lang Hà Tây cũng không tìm được người đó, người đó nhất định trốn trong thương đoàn của Ân Gia ta?
Ân Điềm Nhi hỏi:
- Ha ha, cô nương quá mức cẩn trọng rồi, ta chưa từng nói nhất định.
Lý Nguyên Dương cố nén ý cười, nhàn nhạt nói:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook