Vạn Cổ Tà Đế
-
Chương 18: Ngươi chết ta sống – Hành hạ đến chết (Thượng) (2)
Trần Phong sợ rồi, dù hắn có thực lực miểu sát bất kỳ một con Tùng Lang nào, nhưng bây giờ chung quanh hắn có gần ngàn con Tùng Lang, đừng nói còn sống, chạy trốn cũng khó có khả năng.
- Ta là tôn tử Trần gia của Dương Sóc Thành, ai muốn xuất thủ giúp đỡ, tại hạ sẽ hậu báo không tiếc gì!
Chúng võ giả cùng nhau lui lại một bước, bọn họ quả thực động tâm, nhưng bây giờ cục diện này quả thật quá quỷ dị, cho dù bọn họ không sợ chết, cũng lo lắng đụng phải đám Tùng Lang này.
Không phải trước đó ngươi trừng mắt nói chuyện với chúng ta sao, hiện tại cần dùng đến thì nói hay lắm?
Lúc đang dụng tâm suy nghĩ chấp niệm của bản thân là gì, trong cơ thể Tà Thiên bỗng dưng có thêm một tia Nguyên Dương.
Theo tia Nguyên Dương này xuất hiện, Nguyên Dương trong cơ thể hắn liên tục không ngừng toát ra, ngắn ngủi mấy tức, trước mắt hắn khôi phục thư thái, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nghe được tiếng sói tru đáng vẻ, còn có Trần Phong mang theo giọng nghẹn ngào cầu cứu.
Tà Thiên không hiểu tại sao Nguyên Dương lại đột nhiên xuất hiện, hiện tại hắn cũng không có tâm tình đi suy nghĩ, sau khi cảm giác được thân thể mình, hắn lại ăn Long Báo Mộc, sau đó đứng lên, không nhìn người hoặc sói, hết sức chuyên chú tu luyện Bồi Nguyên Công.
Cằm lão đầu điên lần nữa suýt rơi xuống.
Mà lúc này, đàn sói đã điên cuồng phóng tới Trần Phong.
Huyết nhục văng tung tóe, máu bắn tung tóe, trong tuyệt cảnh cao thủ Man Lực Cảnh tầng tám, ở trước mặt mọi người thi triển chiến lực tuyệt cường, cho dù là cùi chỏ nhẹ nhàng khẽ nghiêng, Tùng Lang cứng rắn đầu đều sẽ vỡ tan, quyền phong có thể đánh bay một con Tùng Lang.
Nhưng mà, sói quá nhiều.
- Tiểu tạp chủng, ngươi hại ta!
- Cho dù là chết, ta cũng muốn giết ngươi!
- Ta muốn uống máu, ăn thịt ngươi!
Trần Phong giống như phát điên, con ngươi huyết hồng căn bản không nhìn Tùng Lang, gắt gao trừng phía ngoài mười trượng hơn, Tà Thiên bên cạnh Thanh thạch đang nhàn nhã làm các loại động tác, hắn giết hại vô cùng vô tận dần dần tới gần chỗ Tà Thiên tới gần, hắn rất tò mò vì sao cùng ở trong vòng vây, Tùng Lang chỉ công đánh hắn, lại không công kích Tà Thiên, cho nên hắn cũng muốn đi qua.
Đây cũng là điểm mà tất cả mọi người nghi hoặc.
Mười trượng, chín trượng.
Khoảng cách dần dần tiếp cận, xác sói càng ngày càng nhiều, chém giết vẫn kịch liệt như vậy, nhưng bất luận là khoảng cách bao gần, đều không có một con sói nào công kích Tà Thiên.
Lúc Nguyên Dương trong cơ thể dư dả, Tà Thiên ngừng tu luyện, quay người nhìn về phía Trần Phong.
- Ngươi muốn chạy trốn.
Trần Phong giống như điên, động tác bỗng nhiên trì trệ, phía sau có thêm ba vết tích Lang Trảo.
- Trong thời gian một nén nhang, ngươi có thể chạy, Tùng Lang sẽ không đuổi theo ngươi.
- Thật?
Trần Phong lần nữa chấn động, lúc đang liều mạng thì đột nhiên lại thêm mười mấy vết thương, trừng lớn máu mắt đỏ hỏi.
Tà Thiên gật gật đầu, móc ra chuôi dao găm nhiễm Khiên Cơ Xà chi huyết:
- Nhưng ta sẽ đuổi theo ngươi.
- Ha ha ha ha, niên thiếu khí thịnh ngu xuẩn!
Trần Phong tinh thần đại chấn, quả thực hắn đã nghĩ đến chuyện chạy trốn, chỉ cần dựa vào tảng Thanh thạch cao cỡ nửa người bên cạnh Tà Thiên mà nhảy lên, hắn có xác suất chạy trốn rất lớn, nghe lời nói của Tà Thiên, hắn ra tay ác hơn, trong lòng cầu nguyện thiếu niên Tà Thiên khí thịnh, lại ngốc lại ngây thơ sẽ không dẫn đầu chạy trốn, hắn muốn trước mặt mọi người giết chết tiểu tạp chủng này!
Thời gian một nén nhang đã qua, Trần Phong phun ngụm máu, bời vì Tùng Lang chẳng những không giải tán đi, ngược lại công kích càng thêm mãnh liệt.
- Tiểu tạp chủng, ngươi gạt ta!
- Tính toán sai thời gian, còn có nửa nén hương.
Trần Phong tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát miệng, chỉ có thể hét lớn một tiếng phấn chấn chính mình, cố gắng nữa kiên trì nửa nén hương.
Nửa nén hương sau, mọi người nhịn không được bật cười, bời vì đàn sói công kích vẫn như cũ.
- Tiểu súc sinh!
- Còn có bốn mươi tức.
Trần Phong nghe vậy, đã không cách nào tỉnh lại, dưới Long trảo ùn ùn kéo đến, hắn chỉ có thể ngẫu nhiên công kích, phần lớn thời gian đều chống cự, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, máu cũng chảy tràn càng ngày càng nhiều.
Bốn mươi tức kết thúc, mọi người còn muốn cười tiếp nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy đàn sói bỗng nhiên ngừng công kích, mê hoặc một lát sau nhanh chóng rút vào sơn lâm lúc, cũng không cười nổi nữa.
Lần thứ ba, phế nhân không lừa gạt cao thủ.
Nhưng cao thủ, đã không còn là cao thủ.
Sau khi đàn sói biến mất Trần Phong còn tung ra mấy quyền bất lực, hắn hiểu được đàn sói đang cố gắng tản ra, hoảng sợ quay đầu lại oán độc nhìn Tà Thiên, co cẳng bỏ chạy.
Tà Thiên có chút vui vẻ, hắn dùng hành động thực tế chứng minh tính chính xác của câu nói trước, một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Hiện tại, hắn dự định vận dụng những kinh nghiệm đạt được trong lần rèn luyện này truy sát Trần Phong, coi như là khảo hạch cuối cùng nghiệm chứng lần rèn luyện này.
Xa xỉ lãng phí Nguyên Dương vung ra hai đao hoa, Tà Thiên đuổi theo con đường Trần Phong chạy trốn.
Chúng võ giả cũng theo sau, dù cho quỷ dị, bọn họ cũng cảm thấy nhất định phải xem hết trò vui này.
- Ta là tôn tử Trần gia của Dương Sóc Thành, ai muốn xuất thủ giúp đỡ, tại hạ sẽ hậu báo không tiếc gì!
Chúng võ giả cùng nhau lui lại một bước, bọn họ quả thực động tâm, nhưng bây giờ cục diện này quả thật quá quỷ dị, cho dù bọn họ không sợ chết, cũng lo lắng đụng phải đám Tùng Lang này.
Không phải trước đó ngươi trừng mắt nói chuyện với chúng ta sao, hiện tại cần dùng đến thì nói hay lắm?
Lúc đang dụng tâm suy nghĩ chấp niệm của bản thân là gì, trong cơ thể Tà Thiên bỗng dưng có thêm một tia Nguyên Dương.
Theo tia Nguyên Dương này xuất hiện, Nguyên Dương trong cơ thể hắn liên tục không ngừng toát ra, ngắn ngủi mấy tức, trước mắt hắn khôi phục thư thái, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nghe được tiếng sói tru đáng vẻ, còn có Trần Phong mang theo giọng nghẹn ngào cầu cứu.
Tà Thiên không hiểu tại sao Nguyên Dương lại đột nhiên xuất hiện, hiện tại hắn cũng không có tâm tình đi suy nghĩ, sau khi cảm giác được thân thể mình, hắn lại ăn Long Báo Mộc, sau đó đứng lên, không nhìn người hoặc sói, hết sức chuyên chú tu luyện Bồi Nguyên Công.
Cằm lão đầu điên lần nữa suýt rơi xuống.
Mà lúc này, đàn sói đã điên cuồng phóng tới Trần Phong.
Huyết nhục văng tung tóe, máu bắn tung tóe, trong tuyệt cảnh cao thủ Man Lực Cảnh tầng tám, ở trước mặt mọi người thi triển chiến lực tuyệt cường, cho dù là cùi chỏ nhẹ nhàng khẽ nghiêng, Tùng Lang cứng rắn đầu đều sẽ vỡ tan, quyền phong có thể đánh bay một con Tùng Lang.
Nhưng mà, sói quá nhiều.
- Tiểu tạp chủng, ngươi hại ta!
- Cho dù là chết, ta cũng muốn giết ngươi!
- Ta muốn uống máu, ăn thịt ngươi!
Trần Phong giống như phát điên, con ngươi huyết hồng căn bản không nhìn Tùng Lang, gắt gao trừng phía ngoài mười trượng hơn, Tà Thiên bên cạnh Thanh thạch đang nhàn nhã làm các loại động tác, hắn giết hại vô cùng vô tận dần dần tới gần chỗ Tà Thiên tới gần, hắn rất tò mò vì sao cùng ở trong vòng vây, Tùng Lang chỉ công đánh hắn, lại không công kích Tà Thiên, cho nên hắn cũng muốn đi qua.
Đây cũng là điểm mà tất cả mọi người nghi hoặc.
Mười trượng, chín trượng.
Khoảng cách dần dần tiếp cận, xác sói càng ngày càng nhiều, chém giết vẫn kịch liệt như vậy, nhưng bất luận là khoảng cách bao gần, đều không có một con sói nào công kích Tà Thiên.
Lúc Nguyên Dương trong cơ thể dư dả, Tà Thiên ngừng tu luyện, quay người nhìn về phía Trần Phong.
- Ngươi muốn chạy trốn.
Trần Phong giống như điên, động tác bỗng nhiên trì trệ, phía sau có thêm ba vết tích Lang Trảo.
- Trong thời gian một nén nhang, ngươi có thể chạy, Tùng Lang sẽ không đuổi theo ngươi.
- Thật?
Trần Phong lần nữa chấn động, lúc đang liều mạng thì đột nhiên lại thêm mười mấy vết thương, trừng lớn máu mắt đỏ hỏi.
Tà Thiên gật gật đầu, móc ra chuôi dao găm nhiễm Khiên Cơ Xà chi huyết:
- Nhưng ta sẽ đuổi theo ngươi.
- Ha ha ha ha, niên thiếu khí thịnh ngu xuẩn!
Trần Phong tinh thần đại chấn, quả thực hắn đã nghĩ đến chuyện chạy trốn, chỉ cần dựa vào tảng Thanh thạch cao cỡ nửa người bên cạnh Tà Thiên mà nhảy lên, hắn có xác suất chạy trốn rất lớn, nghe lời nói của Tà Thiên, hắn ra tay ác hơn, trong lòng cầu nguyện thiếu niên Tà Thiên khí thịnh, lại ngốc lại ngây thơ sẽ không dẫn đầu chạy trốn, hắn muốn trước mặt mọi người giết chết tiểu tạp chủng này!
Thời gian một nén nhang đã qua, Trần Phong phun ngụm máu, bời vì Tùng Lang chẳng những không giải tán đi, ngược lại công kích càng thêm mãnh liệt.
- Tiểu tạp chủng, ngươi gạt ta!
- Tính toán sai thời gian, còn có nửa nén hương.
Trần Phong tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát miệng, chỉ có thể hét lớn một tiếng phấn chấn chính mình, cố gắng nữa kiên trì nửa nén hương.
Nửa nén hương sau, mọi người nhịn không được bật cười, bời vì đàn sói công kích vẫn như cũ.
- Tiểu súc sinh!
- Còn có bốn mươi tức.
Trần Phong nghe vậy, đã không cách nào tỉnh lại, dưới Long trảo ùn ùn kéo đến, hắn chỉ có thể ngẫu nhiên công kích, phần lớn thời gian đều chống cự, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, máu cũng chảy tràn càng ngày càng nhiều.
Bốn mươi tức kết thúc, mọi người còn muốn cười tiếp nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy đàn sói bỗng nhiên ngừng công kích, mê hoặc một lát sau nhanh chóng rút vào sơn lâm lúc, cũng không cười nổi nữa.
Lần thứ ba, phế nhân không lừa gạt cao thủ.
Nhưng cao thủ, đã không còn là cao thủ.
Sau khi đàn sói biến mất Trần Phong còn tung ra mấy quyền bất lực, hắn hiểu được đàn sói đang cố gắng tản ra, hoảng sợ quay đầu lại oán độc nhìn Tà Thiên, co cẳng bỏ chạy.
Tà Thiên có chút vui vẻ, hắn dùng hành động thực tế chứng minh tính chính xác của câu nói trước, một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Hiện tại, hắn dự định vận dụng những kinh nghiệm đạt được trong lần rèn luyện này truy sát Trần Phong, coi như là khảo hạch cuối cùng nghiệm chứng lần rèn luyện này.
Xa xỉ lãng phí Nguyên Dương vung ra hai đao hoa, Tà Thiên đuổi theo con đường Trần Phong chạy trốn.
Chúng võ giả cũng theo sau, dù cho quỷ dị, bọn họ cũng cảm thấy nhất định phải xem hết trò vui này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook