Vạn Cổ Tà Đế
-
Chương 15: Rèn luyện đẫm máu – Công thành (1)
Thiên nhiên, là lão sư tốt nhất.
Tà Thiên dụng tâm học tập, lịch luyện ở Ảm Lam Sơn mười ngày, thu hoạch rất nhiều.
Ví dụ như hắn biết mãnh thú cấp thấp thấy hắn sẽ chạy, không phải bởi vì mình trông rất lợi hại, mà là bởi vì trên thân mình nhiễm máu Khiên Cơ Xà, sau khi hiểu rõ điểm này, hắn thanh tẩy chính mình, đổi bộ y phục lột trên thi thể xuống.
Ví dụ như hắn biết nếu không có vạn nhất, tuyệt đối không thể bị thương, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy một Sơn Báo trẻ tuổi bởi vì lỗ mãng, chân sau bị con mồi phản kháng mà cắn đứt, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, Sơn Báo cường đại bị mãnh thú xé thành mảnh nhỏ.
Ví dụ như hắn biết mãnh thú hung mãnh nhất lâm vào tuyệt cảnh, một con gấu cái, vì bảo vệ con non gào khóc đòi ăn đã liều chết chém giết tám con Ác Lang, hắn cảm thấy nếu bản thân lâm vào tuyệt cảnh, cũng sẽ làm như thế.
Hắn học tập dã thú cũng học tập võ giả trên Ảm Lam Sơn, cho hắn cảm xúc sâu nhất, không phải mãnh thú chủ nhân Ảm Lam Sơn, mà chính là đông đảo võ giả khách nhân.
Hắn gặp một đội võ giả, động thủ giết chết huynh đệ bị thương, bởi vì người bị thương sẽ liên lụy đến bọn họ, hắn thấy hai vị hảo hữu xưng huynh gọi đệ, quay sang rút đao khiêu chiến, chỉ vì tranh đoạt một tấm da hổ hoàn hảo không chút tổn hại, hắn cũng gặp được một nữ nhân, đồng bạn chết hết, mình bị ăn cướp, còn bị mấy nam nhân ép dưới thân thể kêu thảm, nhưng ban đêm, nữ nhân này cắt đầu của mấy người này.
Khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn chính là nữ nhân này, bời vì nữ nhân là người thắng lợi sau cùng, càng bởi vì sau đó cầm đầu lâu trên tay, trên mặt nữ nhân nở nụ cười âm mưu đã đạt được.
Tà Thiên cho rằng, hắn thấy những thứ này, mới là diện mục thực sự của thế giới, cuộc sống hạnh phúc sáu năm ở Tạ gia chỉ là giả tượng, bất luận chỗ nào, cũng giống như Tạ gia, Ảm Lam Sơn hiện tại, tràn ngập giết hại, lừa gạt, vô tình.
Lúc lão đầu điên phát hiện sát khí trên người Tà Thiên dần dần ổn định, hắn hài lòng gật đầu, mười ngày lịch luyện, giết chết sáu mươi tám mãnh thú dưới Man Lực Cảnh tầng bốn, ba con mãnh thú Man Lực Cảnh tầng năm, tổng cộng bị thương có hai mươi ba chỗ, sắp chết bốn lần.
Khiến hắn hài lòng nhất, là trong hai mươi ba chỗ bị thương, hai mươi vị trí đầu đều là bị thương trong lần đầu tiên chiến đấu, bắt đầu từ ngày thứ ba, Tà Thiên cũng cẩn thận bảo vệ mình, không tiếp tục bị thương nữa, về phần ba lần còn lại, là do ba con mãnh thú Man Lực Cảnh tầng năm gây nên.
Dùng một câu nói, Tà Thiên trong mắt lão đầu điên, là hài tử có thiên phú chiến đấu nhất mà đời này hắn gặp qua.
Miệng lớn ăn xong Tê Lang thối trong tay, Tà Thiên no được tám phần rồi thu thập xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay người đi đến đỉnh núi, hắn rời đi không lâu, lão đầu điên đi tới chỗ này, nhìn thấy đống lửa cùng xương cốt bị bùn đất mai táng, khẽ vuốt cằm.
Lần thứ hai đi vào Bách Thú Nhai, thi thể của Khiên Cơ Xà cùng Lục Văn Hổ đã sớm không thấy đâu, Tà Thiên không để ý những thứ này quá nhiều, hắn ghé vào vách đá, thăm dò hướng xuống, tìm kiếm khe nước trong miệng lão đầu điên.
Sở dĩ nằm sấp, là bởi vì hắn sợ độ cao.
Lão đầu điên có chút trợn tròn mắt, cũng có chút muốn cười, hắn không ngờ Tà Thiên lại sợ độ cao, nhưng mà hắn biết, Tà Thiên không sợ gì cả, bởi vì Tà Thiên sợ chết.
Bời vì sợ chết, cho nên Tà Thiên tuyệt đối sẽ không để cho mình chết, dưới vách khe nước bên cạnh sơn động, Tà Thiên nhất định sẽ đi, cho nên con đường phía dưới sườn núi này, Tà Thiên nhất định phải bước đi, cũng là con đường duy nhất của hắn.
Lắc lắc đầu, xua tan cảm giác choáng váng, Tà Thiên đứng dậy nhìn quanh Bách Thú Nhai, đáng tiếc không có phát hiện nhánh dây nào, hắn có chút hối hận, bởi vì mười ngày trước, hắn phát hiện trên một cỗ thi thể có một dây thừng rất dài.
Đây là bài học kinh nghiệm, mà đối với Tà Thiên sợ độ cao mà nói, đây là bài học vô cùng nghiêm trọng, hắn nhắm mắt lại, khắc sâu bài học này vào trong lòng sau đó tu luyện Bồi Nguyên Công trong một nén nhang, sau khi xác nhận Nguyên Dương trong cơ thể sung túc, hắn mớ cẩn thận từng li từng tí lách xuống dưới.
Nhịp tim đập nhanh chưa từng có, bên tai gió núi khiến hắn không nghe thấy cái gì, cảm giác mệt mỏi lấp kín toàn thân, Tà Thiên trừng to mắt gắt gao mười ngón bắm chặt trên vách đá, hắn phát hiện mười đầu ngón tay đang không nghe theo chỉ huy, chậm rãi buông lỏng.
Sắp rơi xuống.
- A!
Tiếng giận dữ thét dài, từ trong miệng hắn tuôn ra, không khác gì tiếng huýt gió, nhưng càng nhiều hơn lại là tiếng gào thé kiên nghị tuyên cáo, dũng cảm tiến tới!
Trần Cần đang muốn rời khỏi Ảm Lam trấn, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sườn núi Ảm Lam Sơn sau lưng, hắn dường như nghe thấy một thanh âm đặc biệt nào đó, đáng tiếc không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hơn mười người tìm kiếm mười ngày, không thu thập được gì, tiếp nhận gia chủ chi mệnh, hắn không thể không trở về Dương Sóc Thành, chuẩn bị cho trận đấu võ lâm lớn được tổ chức vào nửa tháng sau, với hắn mà nói, giải đấu lớn không quan trọng, quan trọng là tìm thấy ngoan nhân xem Long Báo Mộc như cơm ăn.
Nhưng hắn là người Trần gia, cho dù là thiên tài, cũng phải cân nhắc cho lợi ích của gia tộc, hắn biết, Trần gia là chỗ dựa quan trọng nhất của hắn, rời khỏi Trần gia, hắn chẳng là cái gì cả, như tà Thiên bị Tạ gia vứt bỏ.
- Phong ca, ngươi ở lại tiếp tục chờ đợi.
- Trần Cần thở dài, nói với thanh niên bên cạnh:
- Nhớ kỹ lời ta nói, nếu như gặp được tạ Tà Thiên, nhất định không thể đắc tội, Tạ gia không muốn hắn, Trần gia chúng ta muốn!
Phong ca lớn hơn Trần Cần sáu tuổi, tu vi sắp đột phá Man Lực Cảnh tầng chín, là lực lượng trung kiên của Trần gia, nhưng mà Man Lực Cảnh tầng chín cũng là cực hạn của hắn, lấy thiên phú của hắn, đời này rất khó đột phá Nội Khí Cảnh, cho nên trước mặt Trần Cần tiền đồ vô lượng, hắn luôn luôn cung kính.
Có điều nghe lời Trần Cần nói, khuôn mặt Phong ca hơi đổi, gượng cười nói:
- Cần đệ yên tâm, ta sẽ dựa theo lời ngươi nói làm việc, chỉ là ta lo lắng Tà Thiên kia không biết cảm kích.
- Ta không cần hắn cảm kích.
- Trần Cần thổn thức một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía sườn núi Ảm Lam Sơn, nhẹ giọng nỉ non nói:
- Ta chỉ cần hắn vĩnh viễn tách khỏi Tạ gia, mãi mãi không đối địch với Trần gia.
- Tại sao?
- Bởi vì ta cảm thấy, Tà Thiên so với Tạ Uẩn, Tạ Soái càng đáng sợ hơn.
Lúc Tà Thiên cách khe nước còn có ba trượng, hắn cuối cùng nhịn không được mà buông tay, hung hăng ngã trong bụi cây cạnh khe nước, bất chấp phần lưng kịch liệt đau nhức, toàn thân run rẩy kịch liệt, hắn hít vào từng ngụm từng ngụm, hút vào sinh cơ, phun ra hoảng sợ.
Một người sợ độ cao như hắn, lần đầu tiên một mình dùng cả tay chân bò xuống vách núi trăm trượng, loại biểu hiện này ở trong mắt lão đầu điên, đồng thời có thể xưng thần tích, mặc dù ba trượng cuối cùng hắn đã từ bỏ nhưng, hắn vẫn thỏa mãn cười híp mắt.
Tà Thiên dụng tâm học tập, lịch luyện ở Ảm Lam Sơn mười ngày, thu hoạch rất nhiều.
Ví dụ như hắn biết mãnh thú cấp thấp thấy hắn sẽ chạy, không phải bởi vì mình trông rất lợi hại, mà là bởi vì trên thân mình nhiễm máu Khiên Cơ Xà, sau khi hiểu rõ điểm này, hắn thanh tẩy chính mình, đổi bộ y phục lột trên thi thể xuống.
Ví dụ như hắn biết nếu không có vạn nhất, tuyệt đối không thể bị thương, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy một Sơn Báo trẻ tuổi bởi vì lỗ mãng, chân sau bị con mồi phản kháng mà cắn đứt, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, Sơn Báo cường đại bị mãnh thú xé thành mảnh nhỏ.
Ví dụ như hắn biết mãnh thú hung mãnh nhất lâm vào tuyệt cảnh, một con gấu cái, vì bảo vệ con non gào khóc đòi ăn đã liều chết chém giết tám con Ác Lang, hắn cảm thấy nếu bản thân lâm vào tuyệt cảnh, cũng sẽ làm như thế.
Hắn học tập dã thú cũng học tập võ giả trên Ảm Lam Sơn, cho hắn cảm xúc sâu nhất, không phải mãnh thú chủ nhân Ảm Lam Sơn, mà chính là đông đảo võ giả khách nhân.
Hắn gặp một đội võ giả, động thủ giết chết huynh đệ bị thương, bởi vì người bị thương sẽ liên lụy đến bọn họ, hắn thấy hai vị hảo hữu xưng huynh gọi đệ, quay sang rút đao khiêu chiến, chỉ vì tranh đoạt một tấm da hổ hoàn hảo không chút tổn hại, hắn cũng gặp được một nữ nhân, đồng bạn chết hết, mình bị ăn cướp, còn bị mấy nam nhân ép dưới thân thể kêu thảm, nhưng ban đêm, nữ nhân này cắt đầu của mấy người này.
Khắc sâu nhất trong trí nhớ hắn chính là nữ nhân này, bời vì nữ nhân là người thắng lợi sau cùng, càng bởi vì sau đó cầm đầu lâu trên tay, trên mặt nữ nhân nở nụ cười âm mưu đã đạt được.
Tà Thiên cho rằng, hắn thấy những thứ này, mới là diện mục thực sự của thế giới, cuộc sống hạnh phúc sáu năm ở Tạ gia chỉ là giả tượng, bất luận chỗ nào, cũng giống như Tạ gia, Ảm Lam Sơn hiện tại, tràn ngập giết hại, lừa gạt, vô tình.
Lúc lão đầu điên phát hiện sát khí trên người Tà Thiên dần dần ổn định, hắn hài lòng gật đầu, mười ngày lịch luyện, giết chết sáu mươi tám mãnh thú dưới Man Lực Cảnh tầng bốn, ba con mãnh thú Man Lực Cảnh tầng năm, tổng cộng bị thương có hai mươi ba chỗ, sắp chết bốn lần.
Khiến hắn hài lòng nhất, là trong hai mươi ba chỗ bị thương, hai mươi vị trí đầu đều là bị thương trong lần đầu tiên chiến đấu, bắt đầu từ ngày thứ ba, Tà Thiên cũng cẩn thận bảo vệ mình, không tiếp tục bị thương nữa, về phần ba lần còn lại, là do ba con mãnh thú Man Lực Cảnh tầng năm gây nên.
Dùng một câu nói, Tà Thiên trong mắt lão đầu điên, là hài tử có thiên phú chiến đấu nhất mà đời này hắn gặp qua.
Miệng lớn ăn xong Tê Lang thối trong tay, Tà Thiên no được tám phần rồi thu thập xong hết thảy, ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay người đi đến đỉnh núi, hắn rời đi không lâu, lão đầu điên đi tới chỗ này, nhìn thấy đống lửa cùng xương cốt bị bùn đất mai táng, khẽ vuốt cằm.
Lần thứ hai đi vào Bách Thú Nhai, thi thể của Khiên Cơ Xà cùng Lục Văn Hổ đã sớm không thấy đâu, Tà Thiên không để ý những thứ này quá nhiều, hắn ghé vào vách đá, thăm dò hướng xuống, tìm kiếm khe nước trong miệng lão đầu điên.
Sở dĩ nằm sấp, là bởi vì hắn sợ độ cao.
Lão đầu điên có chút trợn tròn mắt, cũng có chút muốn cười, hắn không ngờ Tà Thiên lại sợ độ cao, nhưng mà hắn biết, Tà Thiên không sợ gì cả, bởi vì Tà Thiên sợ chết.
Bời vì sợ chết, cho nên Tà Thiên tuyệt đối sẽ không để cho mình chết, dưới vách khe nước bên cạnh sơn động, Tà Thiên nhất định sẽ đi, cho nên con đường phía dưới sườn núi này, Tà Thiên nhất định phải bước đi, cũng là con đường duy nhất của hắn.
Lắc lắc đầu, xua tan cảm giác choáng váng, Tà Thiên đứng dậy nhìn quanh Bách Thú Nhai, đáng tiếc không có phát hiện nhánh dây nào, hắn có chút hối hận, bởi vì mười ngày trước, hắn phát hiện trên một cỗ thi thể có một dây thừng rất dài.
Đây là bài học kinh nghiệm, mà đối với Tà Thiên sợ độ cao mà nói, đây là bài học vô cùng nghiêm trọng, hắn nhắm mắt lại, khắc sâu bài học này vào trong lòng sau đó tu luyện Bồi Nguyên Công trong một nén nhang, sau khi xác nhận Nguyên Dương trong cơ thể sung túc, hắn mớ cẩn thận từng li từng tí lách xuống dưới.
Nhịp tim đập nhanh chưa từng có, bên tai gió núi khiến hắn không nghe thấy cái gì, cảm giác mệt mỏi lấp kín toàn thân, Tà Thiên trừng to mắt gắt gao mười ngón bắm chặt trên vách đá, hắn phát hiện mười đầu ngón tay đang không nghe theo chỉ huy, chậm rãi buông lỏng.
Sắp rơi xuống.
- A!
Tiếng giận dữ thét dài, từ trong miệng hắn tuôn ra, không khác gì tiếng huýt gió, nhưng càng nhiều hơn lại là tiếng gào thé kiên nghị tuyên cáo, dũng cảm tiến tới!
Trần Cần đang muốn rời khỏi Ảm Lam trấn, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sườn núi Ảm Lam Sơn sau lưng, hắn dường như nghe thấy một thanh âm đặc biệt nào đó, đáng tiếc không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hơn mười người tìm kiếm mười ngày, không thu thập được gì, tiếp nhận gia chủ chi mệnh, hắn không thể không trở về Dương Sóc Thành, chuẩn bị cho trận đấu võ lâm lớn được tổ chức vào nửa tháng sau, với hắn mà nói, giải đấu lớn không quan trọng, quan trọng là tìm thấy ngoan nhân xem Long Báo Mộc như cơm ăn.
Nhưng hắn là người Trần gia, cho dù là thiên tài, cũng phải cân nhắc cho lợi ích của gia tộc, hắn biết, Trần gia là chỗ dựa quan trọng nhất của hắn, rời khỏi Trần gia, hắn chẳng là cái gì cả, như tà Thiên bị Tạ gia vứt bỏ.
- Phong ca, ngươi ở lại tiếp tục chờ đợi.
- Trần Cần thở dài, nói với thanh niên bên cạnh:
- Nhớ kỹ lời ta nói, nếu như gặp được tạ Tà Thiên, nhất định không thể đắc tội, Tạ gia không muốn hắn, Trần gia chúng ta muốn!
Phong ca lớn hơn Trần Cần sáu tuổi, tu vi sắp đột phá Man Lực Cảnh tầng chín, là lực lượng trung kiên của Trần gia, nhưng mà Man Lực Cảnh tầng chín cũng là cực hạn của hắn, lấy thiên phú của hắn, đời này rất khó đột phá Nội Khí Cảnh, cho nên trước mặt Trần Cần tiền đồ vô lượng, hắn luôn luôn cung kính.
Có điều nghe lời Trần Cần nói, khuôn mặt Phong ca hơi đổi, gượng cười nói:
- Cần đệ yên tâm, ta sẽ dựa theo lời ngươi nói làm việc, chỉ là ta lo lắng Tà Thiên kia không biết cảm kích.
- Ta không cần hắn cảm kích.
- Trần Cần thổn thức một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía sườn núi Ảm Lam Sơn, nhẹ giọng nỉ non nói:
- Ta chỉ cần hắn vĩnh viễn tách khỏi Tạ gia, mãi mãi không đối địch với Trần gia.
- Tại sao?
- Bởi vì ta cảm thấy, Tà Thiên so với Tạ Uẩn, Tạ Soái càng đáng sợ hơn.
Lúc Tà Thiên cách khe nước còn có ba trượng, hắn cuối cùng nhịn không được mà buông tay, hung hăng ngã trong bụi cây cạnh khe nước, bất chấp phần lưng kịch liệt đau nhức, toàn thân run rẩy kịch liệt, hắn hít vào từng ngụm từng ngụm, hút vào sinh cơ, phun ra hoảng sợ.
Một người sợ độ cao như hắn, lần đầu tiên một mình dùng cả tay chân bò xuống vách núi trăm trượng, loại biểu hiện này ở trong mắt lão đầu điên, đồng thời có thể xưng thần tích, mặc dù ba trượng cuối cùng hắn đã từ bỏ nhưng, hắn vẫn thỏa mãn cười híp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook