Vạn Cổ Tà Đế
-
Chương 13: Rèn luyện chém giết - Tu tâm (1)
Trên Vô Bách Thú của Bách Thú Nhai.
Lúc Tà Thiên giẫm đạp lên nơi táng thân của rất nhiều võ giả, dựa vào ánh trăng ngân sắc, nhìn thấy hai con ngươi xanh lét.
Một rắn một hổ, rắn là Khiên Cơ Xà toàn thân rắn đỏ sậm, hổ là Lục Văn Hổ, trên thân vàng lục giao nhau.
Bị cặp mắt xanh lét kia trừng mắt, Tà Thiên muốn trở về đường cũ, chủ nhân nơi này trông không hiếu khách lắm, nhưng mà, mặc dù chưa bao giờ trải qua cục diện này này, giờ phút này trong lòng Tà Sát cũng không ngừng nói cho hắn biết, không nên động, chỉ cần động sẽ chết.
Hai thú một người, cứ như vậy tạo nên thế chân vạc.
Nhân lúc giằng co, Tà Thiên đè nén sự sợ hãi trong lòng, bắt đầu tổng kết được mất cùng kinh nghiệm hôm nay, trừ mấy di vật trên thi thể, hắn còn được rất nhiều, ví dụ như vật lộn sống mái ở giữa nỗi hoảng sợ, huyết tinh, đánh đấm vân vân, những thứ này còn quan trọng hơn di vật nhiều.
Đồng thời hắn cũng nhận ra, Nguyên Dương bản mệnh mất đi có tốt có xấu, điểm tốt là người ngoài hoàn toàn không cách nào biết được tu vi của mình, điểm xấu thì quá nhiều, ví dụ như bây giờ trong cục diện giằng co với dã thú tuyệt cường, điều xấu nhất với hắn chính là hắn chỉ có nhất kích chi lực.
Mà thú có hai con.
Nghĩ tới đây, Tà Sát nhắm mắt lại, cùng lúc đó, Khiên Cơ Xà khẽ kêu, thân thể ve vẩy, Lục Văn Hổ liên tục kêu lên, thân thể sít chặt.
Chỉ một cử động nhỏ là nhắm mắt thôi, thiếu chút nữa đã khiến hai mãnh thú có thể so với Man Lực Cảnh tầng bảy tập kích, có thể thấy được cục diện nguy hiểm như thế nào.
Bên ngoài trăm trượng, thông qua tầng tầng lá cây, lão đầu điên nín thở nhìn một màn này, không hề hay biết trong lòng bàn tay mình đều là vết mồ hôi, hắn rất sốt ruột, không phải sốt ruột Tà Thiên gặp nguy hiểm, càng không phải là lo lắng sự uy hiếp của mãnh thú, hắn lo lắng biết rõ Tà Thiên không có năng lực đối diện với loại cục diện này, trong lòng lại đang mong đợi hành động đối phó của Tà Thiên.
Mở mắt ra, Tà Thiên nhìn về phía Khiên Cơ Xà, đồng thời dưới chân bắt đầu đi về phía Lục Văn Hổ, lão đầu điên thấy thế, kìm lòng không đặng bước ra trước một bước, hắn thấy, hành động này của Tà Thiên quá mức lỗ mãng, là đang chịu chết!
Hai thú tê tê rít gào rít gào, hành động của Tà Thiên khiến chúng nó vô cùng khẩn trương, nhưng cũng không lâu lắm, thanh âm Khiên Cơ Xà nhỏ hơn chút, bởi vì nó phát hiện Tà Thiên không nhìn nó nữa, mà là nhằm thẳng về phía Lục Văn Hổ!
Cơ hội tuyệt hảo!
Mãnh thú không có linh tính, nhưng chúng nó có trực giác, lúc Tà Thiên phóng tới Lục Văn Hổ, thân thể Khiên Cơ Xà như mũi tên, bắn về phía Lục Văn Hổ mà nó xem là đại địch, miệng rắn mở to, đầu lưỡi tinh hồng dữ tợn vặn vẹo, trong hai con ngươi xanh lét, tràn đầy hưng phấn cùng tàn nhẫn.
- Thất sách, thất sách!
Lão đầu điên bên cạnh nhanh chóng tới gần Bách Thú Nhai, vừa tiếc nuối thở dài:
- Ngươi cho rằng rắn không đủ nhanh, cùng Khiên Cơ Xà hợp lực giải quyết Lục Văn Hổ, ngươi trốn được, lại không biết tốc độ của Khiên Cơ Xà, so với Lục Văn Hổ bốn chân kia còn nhanh hơn, có điều cũng là do ngươi kinh nghiệm không đủ, xem ra ta phải nhét thêm vài cuốn sách trong sơn động mới được.
Lục Văn Hổ thê lương kêu lên, mắt xanh lục gắt gao khóa chặt Tà Thiên trước mặt, nó rất phẫn nộ, tên nhân loại này không chỉ tự tiện đi vào Bách Thú Nhai, thế mà còn dám cùng địch thủ của mình liên thủ tới khiêu chiến mình, cho dù nó biết lần này bản thân có lẽ sẽ chết dưới tay Khiên Cơ Xà nhưng tên nhân loại này cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
Grào!
Một tiếng rít gào mãnh liệt, hai chân sau của Lục Văn Hổ kiệt lực đạp một cái, tro bụi bay tung toe, nó hóa thân một tia chớp màu xanh lục, mà phía trước thiểm điện, hổ trảo dài sáu tấc phát ra hàn mang.
Nó muốn xé nát tên nhân loại này!
- Không hay rồi!
Lão đầu điên thấy thế thì lo lắng, không còn dám kéo dài thêm, dưới chân nhẹ nhàng nhún chân, cả người hóa thành một cơn gió, lao thẳng đến Bách Thú Nhai!
Sáu tấc lạnh trảo, đâm vào ánh mắt Tà Thiên đau nhức, hắn vô ý thức muốn nhắm mắt lại, nhưng hắn kiệt lực duy trì ánh mắt, hai con ngươi híp thành hình đường thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm hổ trảo sắp tới, đồng thời hai chân nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, mà tốc độ của hắn, vẫn không có biến hóa.
Hắn mơ hồ cảm thấy, cho dù tốc độ mình giảm bớt một chút, Khiên Cơ Xà sau lưng cũng sẽ thay đổi mục tiêu thành mình, đến lúc đó thân ở giữa hai thú, hắn chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Lão đầu điên như cơn gió nhưng mà khi hắn bay tới trên khoảng không hai thú một người.
Không xuất thủ ngăn cản Tà Thiên tự tìm đường chết, bởi vì hắn nhìn thấy trong hai mắt Tà Thiên tuy có hoảng sợ nhưng lại không thiếu dũng khí cùng trí tuệ.
- Chẳng lẽ, hắn thật có biện pháp.
Trong chốc lát, sáu tấc lạnh trảo Lục Văn Hổ phá không mà đến.
Trong nháy mắt huyết bồn đại khẩu của Khiên Cơ Xà như thiểm điện xuất kích.
Một khắc này khiến lão đầu điên toàn thân run rẩy, Tà Thiên vọt mạnh! Khom lưng! Nghiêng người! Hổ chưởng dày dặn của Lục Văn Hổ hung hăng đập vào phần lưng của Tà Thiên, mà Sáu tấc lạnh trảo đủ làm tê liệt bất kỳ thân thể nào, thất bại!
Phốc! Phốc! Phốc!
Liên tục phun ba ngụm máu tươi lớn, khuôn mặt Tà Thiên đỏ lên, nháy mắt bay ra trở nên vô cùng trắng bệch!
Lúc Tà Thiên giẫm đạp lên nơi táng thân của rất nhiều võ giả, dựa vào ánh trăng ngân sắc, nhìn thấy hai con ngươi xanh lét.
Một rắn một hổ, rắn là Khiên Cơ Xà toàn thân rắn đỏ sậm, hổ là Lục Văn Hổ, trên thân vàng lục giao nhau.
Bị cặp mắt xanh lét kia trừng mắt, Tà Thiên muốn trở về đường cũ, chủ nhân nơi này trông không hiếu khách lắm, nhưng mà, mặc dù chưa bao giờ trải qua cục diện này này, giờ phút này trong lòng Tà Sát cũng không ngừng nói cho hắn biết, không nên động, chỉ cần động sẽ chết.
Hai thú một người, cứ như vậy tạo nên thế chân vạc.
Nhân lúc giằng co, Tà Thiên đè nén sự sợ hãi trong lòng, bắt đầu tổng kết được mất cùng kinh nghiệm hôm nay, trừ mấy di vật trên thi thể, hắn còn được rất nhiều, ví dụ như vật lộn sống mái ở giữa nỗi hoảng sợ, huyết tinh, đánh đấm vân vân, những thứ này còn quan trọng hơn di vật nhiều.
Đồng thời hắn cũng nhận ra, Nguyên Dương bản mệnh mất đi có tốt có xấu, điểm tốt là người ngoài hoàn toàn không cách nào biết được tu vi của mình, điểm xấu thì quá nhiều, ví dụ như bây giờ trong cục diện giằng co với dã thú tuyệt cường, điều xấu nhất với hắn chính là hắn chỉ có nhất kích chi lực.
Mà thú có hai con.
Nghĩ tới đây, Tà Sát nhắm mắt lại, cùng lúc đó, Khiên Cơ Xà khẽ kêu, thân thể ve vẩy, Lục Văn Hổ liên tục kêu lên, thân thể sít chặt.
Chỉ một cử động nhỏ là nhắm mắt thôi, thiếu chút nữa đã khiến hai mãnh thú có thể so với Man Lực Cảnh tầng bảy tập kích, có thể thấy được cục diện nguy hiểm như thế nào.
Bên ngoài trăm trượng, thông qua tầng tầng lá cây, lão đầu điên nín thở nhìn một màn này, không hề hay biết trong lòng bàn tay mình đều là vết mồ hôi, hắn rất sốt ruột, không phải sốt ruột Tà Thiên gặp nguy hiểm, càng không phải là lo lắng sự uy hiếp của mãnh thú, hắn lo lắng biết rõ Tà Thiên không có năng lực đối diện với loại cục diện này, trong lòng lại đang mong đợi hành động đối phó của Tà Thiên.
Mở mắt ra, Tà Thiên nhìn về phía Khiên Cơ Xà, đồng thời dưới chân bắt đầu đi về phía Lục Văn Hổ, lão đầu điên thấy thế, kìm lòng không đặng bước ra trước một bước, hắn thấy, hành động này của Tà Thiên quá mức lỗ mãng, là đang chịu chết!
Hai thú tê tê rít gào rít gào, hành động của Tà Thiên khiến chúng nó vô cùng khẩn trương, nhưng cũng không lâu lắm, thanh âm Khiên Cơ Xà nhỏ hơn chút, bởi vì nó phát hiện Tà Thiên không nhìn nó nữa, mà là nhằm thẳng về phía Lục Văn Hổ!
Cơ hội tuyệt hảo!
Mãnh thú không có linh tính, nhưng chúng nó có trực giác, lúc Tà Thiên phóng tới Lục Văn Hổ, thân thể Khiên Cơ Xà như mũi tên, bắn về phía Lục Văn Hổ mà nó xem là đại địch, miệng rắn mở to, đầu lưỡi tinh hồng dữ tợn vặn vẹo, trong hai con ngươi xanh lét, tràn đầy hưng phấn cùng tàn nhẫn.
- Thất sách, thất sách!
Lão đầu điên bên cạnh nhanh chóng tới gần Bách Thú Nhai, vừa tiếc nuối thở dài:
- Ngươi cho rằng rắn không đủ nhanh, cùng Khiên Cơ Xà hợp lực giải quyết Lục Văn Hổ, ngươi trốn được, lại không biết tốc độ của Khiên Cơ Xà, so với Lục Văn Hổ bốn chân kia còn nhanh hơn, có điều cũng là do ngươi kinh nghiệm không đủ, xem ra ta phải nhét thêm vài cuốn sách trong sơn động mới được.
Lục Văn Hổ thê lương kêu lên, mắt xanh lục gắt gao khóa chặt Tà Thiên trước mặt, nó rất phẫn nộ, tên nhân loại này không chỉ tự tiện đi vào Bách Thú Nhai, thế mà còn dám cùng địch thủ của mình liên thủ tới khiêu chiến mình, cho dù nó biết lần này bản thân có lẽ sẽ chết dưới tay Khiên Cơ Xà nhưng tên nhân loại này cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
Grào!
Một tiếng rít gào mãnh liệt, hai chân sau của Lục Văn Hổ kiệt lực đạp một cái, tro bụi bay tung toe, nó hóa thân một tia chớp màu xanh lục, mà phía trước thiểm điện, hổ trảo dài sáu tấc phát ra hàn mang.
Nó muốn xé nát tên nhân loại này!
- Không hay rồi!
Lão đầu điên thấy thế thì lo lắng, không còn dám kéo dài thêm, dưới chân nhẹ nhàng nhún chân, cả người hóa thành một cơn gió, lao thẳng đến Bách Thú Nhai!
Sáu tấc lạnh trảo, đâm vào ánh mắt Tà Thiên đau nhức, hắn vô ý thức muốn nhắm mắt lại, nhưng hắn kiệt lực duy trì ánh mắt, hai con ngươi híp thành hình đường thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm hổ trảo sắp tới, đồng thời hai chân nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, mà tốc độ của hắn, vẫn không có biến hóa.
Hắn mơ hồ cảm thấy, cho dù tốc độ mình giảm bớt một chút, Khiên Cơ Xà sau lưng cũng sẽ thay đổi mục tiêu thành mình, đến lúc đó thân ở giữa hai thú, hắn chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Lão đầu điên như cơn gió nhưng mà khi hắn bay tới trên khoảng không hai thú một người.
Không xuất thủ ngăn cản Tà Thiên tự tìm đường chết, bởi vì hắn nhìn thấy trong hai mắt Tà Thiên tuy có hoảng sợ nhưng lại không thiếu dũng khí cùng trí tuệ.
- Chẳng lẽ, hắn thật có biện pháp.
Trong chốc lát, sáu tấc lạnh trảo Lục Văn Hổ phá không mà đến.
Trong nháy mắt huyết bồn đại khẩu của Khiên Cơ Xà như thiểm điện xuất kích.
Một khắc này khiến lão đầu điên toàn thân run rẩy, Tà Thiên vọt mạnh! Khom lưng! Nghiêng người! Hổ chưởng dày dặn của Lục Văn Hổ hung hăng đập vào phần lưng của Tà Thiên, mà Sáu tấc lạnh trảo đủ làm tê liệt bất kỳ thân thể nào, thất bại!
Phốc! Phốc! Phốc!
Liên tục phun ba ngụm máu tươi lớn, khuôn mặt Tà Thiên đỏ lên, nháy mắt bay ra trở nên vô cùng trắng bệch!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook