Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
Chương 34: ⊹⊱ Không say không về ⊰⊹

Biệt thự nhà họ Hoàng

Thiên Lâm đang tất bật chiến đấu với đống đồ ăn trong bếp, thấy có người về vội nói

- “ Thiên Thiên sao em về muộn thế...? Ủa, Thiên Phong cũng ở đây hả?”

- “ Nghe nói hôm nay là ngày bóc lột anh, tôi không thể không góp vui.”

Thiên Lâm trưng ra vẻ mặt ảo não u sầu, một lúc lâu mới nói

- “ Vậy cậu gọi luôn Thiên Duy đến đây đi, hôm nay chúng ta tụ tập một bữa, xem như tôi hy sinh vì nghĩa lớn.”

Thiên Phong cười cười rút điện thoại.

- “ Nghĩa lớn của anh là cái gì thế?” - Thiên Nhi nói.

- “ Tụ tập cũng là một nghĩa lớn rồi.”

- “ ... rất lớn.”

- “ ... “

- “ À mà thôi, em lên phòng tắm rửa đi. Thiên Phong, cậu cũng lấy quần áo của tôi mà tắm rửa đi, hôm nay tôi không có ý định cho cậu về đâu.”

- “ ... “

***

Thiên Phong nhìn cái tủ quần áo của Thiên Lâm mà bất đắc dĩ lắc đầu, phải công nhận một điều là nó sặc sỡ y như một con công, và y chang Thiên Duy. Còn cả cái áo màu hồng phấn nữa mới chịu, còn lại hầu như là trắng, vàng, xanh... Sao không như cái tủ quần áo của anh, hầu như là màu đen, cùng lắm chỉ có vài cái màu xám hoặc trắng cho nó dễ chọn. Bới cả nửa ngày mới tìm ra được cái áo sơ mi màu xám, chắc nó là cái duy nhất tồn tại trong cái đám sặc sỡ này. Nhưng tiếc là nó lại quá ngắn, chắc là áo của mấy năm trước, cuối cùng, anh đành 'ngậm đắng nuốt cay' vơ đại cái áo sơ mi màu trắng.

Thiên Phong đúng là cực kì có tố chất của dân thời trang, cách phối quần áo cực kì cá tính, bụi bặm nhưng lại cực kì hợp phong cách. Mặc dù anh không thích màu này cho lắm.

Bước ra khỏi phòng Thiên Lâm, vì vừa tắm xong nên trên người anh mang theo mùi hương thơm mát của sữa tắm, chắc là hương hoa hồng, nhưng là dành cho nam, kết hợp với mùi hương hoa cỏ tinh khiết vốn có, những giọt nước li ti nhỏ xuống từ tóc tạo nên một nét quyến rũ chết người.

Vốn định bước xuống nhà nhưng khi đi qua phòng Thiên Nhi, một chút tò mò nổi lên, làm anh không tự chủ được, bước vào phòng cô.

Đúng là không u ám như phong cách của anh, căn phòng mang một màu kem nhẹ, được trang trí bằng những họa tiết hình hoa hồng, nội thất của căn phòng được thiết kế rất tỉ mỉ, đặc biệt là chiếc đèn pha lê nằm trên trần nhà, tôn lên nét quý phái cho căn phòng. Tuy chỉ là phòng ngủ nhưng cũng đủ để biết, người thiết kế đã bỏ ra biết bao tâm huyết cho tác phẩm nghệ thuật của chính mình.

Đôi mắt anh dừng lại ở một khung hình, rồi từ từ tiến lại đó.

Ở đó là các bức ảnh chụp của Thiên Nhi, từ ngày nhỏ cho đến khi lớn lên.

Có một tấm hình, một cô bé gái với nụ cười rất tươi, làm anh chợt nhớ đến cô bé trong màn mưa ngày đó.

Còn lại là những bức hình khi cô lớn lên, có tấm cô chụp với Thiên Vy, với Thiên Lâm hay cũng có tấm chụp một mình, chỉ là cô gái trong hình, đến một chút nhếch môi cũng không có, khuôn mặt không tí cảm xúc.

Có một tấm hình nằm ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bất chợt làm anh ngơ ngẩn.

Chưa kịp quan sát kĩ thì nó đã bị một bàn tay bé nhỏ cướp mất, kèm theo là một giọng nói bất mãn vang lên

- “ Ai cho anh xem hình của em?”

- “ Nhưng cái anh đang xem là hình của anh.” - Thiên Phong nở nụ cười gian tà.

- “ Đưa đây anh xem chút đi.”

- “ Không.” - Miệng thì nói thế mà tay vẫn ngoan ngoãn giao ra.

Quả thật, đó là tấm hình chụp anh, chỉ là thời gian anh không biết, còn địa điểm chính là ở cánh đồng ngoại ô thành phố. Trong hình là anh đang nhắm mắt nằm trên bãi cỏ và ngủ, trên môi như có như không hiện lên một nụ cười.

- “ Em chụp lén hả?”

- “ Không có, em chụp công khai nha. Tại lúc đó anh đang ngủ nên không biết gì thôi.”

- “... ừ thì công khai. Có một tấm thôi hả?”

- “ ... vâng.”

Thật ra Thiên Phong không biết hình chụp lén anh còn rất nhiều, chỉ là đang được giấu ở một nơi nào đó. Thật ra Thiên Nhi cũng không biết, hình chụp lén cô chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.

- “ Vậy chụp tiếp đi, anh làm người mẫu cho em chụp.”

- “ Nhưng chụp khi anh không biết mới là đẹp nhất.”

- “... vậy để anh giả vờ ngủ cho em chụp.”

- “ ... “ - Rảnh, rất rất rảnh!

- “ Chụp đi, khi nào nhớ anh quá thì lấy ra xem.” - Nói xong còn kèm theo một nụ cười tươi thật là tươi.

- “ ... Khi nào nhớ anh thì trực tiếp chạy đến tìm anh là được rồi, lấy ảnh ra ngắm làm gì cho mất công.”

- “ ... “

- “ Nào, đi xuống dưới nào. Không cho ở đây soi mói phòng em nữa.”

- “ Anh có soi mói đâu?”

- “ Anh có!”

- “ Không mà!”

- “ Có!”

.....

Hai bạn trẻ này cứ thế cho đến khi xuống phòng ăn, làm cho mấy con mắt ở đó trợn tròn vì ngạc nhiên.

Thiên Lâm quay lại, làm vẻ mặt cực kì nghiêm túc, trên tay là hai cái muỗng gõ gõ vào nhau.

- “ Này, này, hai đứa kia, một con bé Vy Vy đã làm anh nhức đầu lắm rồi, giờ đến lượt hai đứa nữa, muốn bức anh điên có phải không?”

- “ Không phải anh điên sẵn rồi hả?” - Từ trên lầu, Thiên Vy mang theo bộ dạng lười biếng bước xuống, nhân tiện nói một câu góp vui, làm ông anh trai nhà mình tức giận chơi.

- “ Sao? Cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi cơ đấy. Cả tuần không gặp em rồi nhỉ?”

- “ Cả tuần không phải nghe anh càm ràm đúng là khỏe biết bao nhiêu. Ủa sao hôm nay anh Phong cũng có mặt ở đây thế này?”

- “ Hôm nay anh trai em hy sinh vì nghĩa lớn đấy!”

- “ Anh thì có nghĩa lớn quái gì mà hy sinh!”

- “ ... “

- “ À, Vy Vy này, cả tuần nay em làm cái gì thế?”

Thiên Vy đang xoa xoa cái bụng đói meo, hết sức hào hứng mà ngắm nghía những món ăn ngon lành ở trên bàn, nghe thấy câu đó, bất chợt vơ đại cái muỗng trên bàn, làm tư thế sẵn sàng tấn công.

- “ Khai mau, mi là ai? Mi bắt anh Lâm đi đâu rồi?”

Thiên Lâm ngơ ngác mất một lúc lâu, rồi chợt phá ra cười như một bệnh nhân trốn trại.

- “ Con bé kia, em làm màu đủ chưa? Anh đang hỏi nghiêm túc đấy.”

- “ Này nhá, nếu anh là anh trai em thì phải biết, khi em chui vào một góc như thế có nghĩa là em đang thiết kế, còn bày đặt ở đó mà hỏi nữa.”

- “ Nhưng lần này tới một tuần, lỡ em phát bệnh gì thì sao?”

- “ Bệnh cái đầu anh, cái này còn tùy hứng nữa chứ.”

- “ Rồi, rồi, là anh sai, anh xin lỗi, được chưa.”

- “ Hừ!”

Thiên Vy bĩu môi khinh bỉ nhìn Thiên Lâm, rồi đảo mắt một vòng quanh phòng ăn, chợt nhìn thấy Thiên Duy đang nhàn nhã ngồi đó xem kịch vui, trên môi anh ta còn nở một nụ cười gian tà làm cô bất giác đổ mồ hôi lạnh.

- “ Sao... sao tên điên kia cũng ở đây...?”

- “ Em yêu à, em đừng có luôn miệng gọi anh là tên điên thế chứ, em yêu người điên thì cũng không có bình thường lắm đâu nhỉ?”

- “ Ai...ai là em yêu của anh?”

- “ Em chứ ai, anh nhớ không nhầm thì rất lâu trước đó, em từng giới thiệu anh là bạn trai em.”

- “ Khi đó... khi đó...”

- “ Khi đó làm sao?” - Nụ cười gian tà vẫn duy trì trên môi Thiên Duy.

- “ Nào, lại đây cho anh ôm cái nào, một tuần không gặp, nhớ em lắm đấy!” - Vừa nói vừa từ từ đứng lên tiến lại gần Thiên Vy.

- “ A, anh không được đến gần tôi.” - Vừa nói vừa nhanh chân chạy xa móng vuốt của bạn kia.

Một màn Tom&Jerry diễn ra ngay trong phòng ăn, chỉ là người đuổi thì lười biếng đi từng bước, còn người chạy thì lại như gặp ma, chạy càng lúc càng nhanh.

Ba cặp mắt đứng làm khán giả rất thích thú mà dõi theo, không mảy may thương xót cho con chuột bé nhỏ Thiên Vy đang bị móng vuốt của bạn mèo tiến gần.

Sau một hồi đùa nghịch chán chê, bạn mèo mới chịu buông tha cho bạn chuột.

Trên bàn ăn, bày rất nhiều món ăn, nhìn cực kì hấp dẫn. 5 người ngồi quây quần bên bàn ăn nhìn rất giống một gia đình, chỉ là gia đình này, các thành viên đều gần bằng nhau.

Thiên Duy lúc này mới để ý đến thằng bạn thân của mình.

- “ Phong à Phong, hôm nay mày uống lộn thuốc hay sao vậy? Tông đen thường ngày của mày đâu mà hôm nay lại mặc cái áo màu trắng thế kia?”

- “ Đành chịu chứ biết làm sao, trong cái tủ quần áo sặc sỡ của Thiên Lâm, chỉ có cái này nhìn ra hình người một chút.”

Thiên Lâm lên tiếng phản bác

- “ Vậy cái tủ quần áo của cậu thì màu gì?”

Thiên Duy ngay lập tức tiếp lời

- “ Đen, đen và đen, cùng lắm chỉ có vài cái màu trắng.”

Thiên Lâm bất giác đưa tay lau mồ hôi, có đến mức như thế không?

- “ Chả trách con người cậu lại u ám đến thế!”

Thiên Phong lười biếng nở nụ cười

- “ Tôi thấy u ám cũng tốt hơn là một con công mà, sặc sỡ quá mức.”

- “ Công đâu mà công, mấy màu đó có sao đâu, cái tông đen toàn tập của cậu mới đúng là có vấn đề đấy! Vy Vy, em nói xem.”

Thiên Vy đưa mắt lườm anh một cái, cô chỉ đang xem kịch thôi mà, có cần phải lôi kéo cô tham gia vào cuộc chiến của 'những người đàn ông' không.

- “ Em thấy, anh giống con tắc kè bông thiệt mà, gu thẩm mĩ của anh Phong chắc chắn là hơn anh rồi.”

- “ Em... em... Thiên Thiênnnnn...”

- “ Đơn giản, dễ nuôi!” - Thiên Nhi lười biếng trả lời.

Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, lại làm sụp đổ toàn bộ hy vọng của Thiên Lâm, bộ mặt giả nai có đẳng cấp lại một lần nữa được trưng ra vô điều kiện.

Thiên Phong ở bên kia lại cực kì vui vẻ mà cười thật tươi nhìn Thiên Nhi.

Ngay lúc đó, con Mark mang theo bộ dạng ngái ngủ đi vào phòng ăn, có lẽ nó ngửi thấy mùi thức ăn nên thức giấc. Đang lon ton chạy đến bên cô chủ nhỏ của mình thì lại bị một bàn tay gian ác tóm lại. Thiên Lâm lại chính thức bước vào quá trình tự kỉ cùng con cún. Đó là hành động mỗi khi bị hai bạn trẻ nào đó bỏ rơi.

Thiên Vy nhất định là không để bé cưng của mình rơi vào tay ông anh trai gian ác, cướp nó lại bên mình rồi nói.

- “ Anh đừng có mà trút giận vào nó.”

- “ ... anh chỉ muốn cho nó ăn thôi mà.”

Thiên Vy dùng ánh mắt 'anh tốt lắm chắc' nhìn anh.

- “ Giờ em hỏi anh cái này nè, anh thấy anh Phong có lạnh lùng không?”

Thiên Lâm gật gật đầu

- “ Thì thế, vậy bây giờ anh thử tưởng tượng xem, anh ấy mặc một cái áo vàng chóe như anh chạy ra đường, cái mặt lúc nào cũng nhăn nhăn nhở nhở như anh với tên điên kia, thì còn đâu là hình tượng nữa.”

Thiên Phong hình dung theo trí tưởng tượng của cô, chợt rùng mình một cái. Đánh chết anh cũng không mặc.

- “ Tóm lại boy lạnh lùng phải thế!” - Thiên Vy kết luận một câu.

- “...”

- “...”

- “...”

- “...”

Cái này có liên quan đến nhau sao?

- “ Quần áo của anh Phong chỉ có màu sắc chủ đạo là đen thôi, còn lại họa tiết, cách thiết kế lại cực kì độc đáo đấy, nhìn lại, cũng không dễ nuôi cho lắm.” - Thiên Nhi nói.

- “ Anh có bao giờ ngắm cậu ta ở cự ly gần như em đâu mà biết.” - Thiên Lâm lẩm bẩm.

- “ Tóm lại mà so về gu thẩm mỹ thì anh thua ngay từ vòng gửi xe rồi anh ạ.” - Thiên Vy rất thân tình mà vỗ vỗ vai Thiên Lâm.

- “ Nhưng mà dân thời trang thì sặc sỡ một chút có sao. Nó cho thấy tâm hồn anh rất phong phú đấy.”

- “ Ừ, nhưng đến cái màu hồng phấn mà anh cũng có nữa thì tôi bái phục.”

- “ Hả?” - Thiên Duy.

- “ Giống mày đấy, Duy, màu hồng phấn trong cái tủ của mày cũng không ít hơn đâu.”

- “ Tao chỉ tiện tay lấy về trưng thôi, mày có thấy tao mặc bao giờ đâu.”

- “ Có đấy!”

- “ Khi nào?”

Thiên Phong liếc mắt qua Thiên Vy rồi nở nụ cười gian.

- “ Khi mày nói mày phải đi hẹn hò với một em nào đó, mày chơi ngay cái màu hồng phấn cực kì chói mắt, đừng có nói là quên nhanh như thế.”

Thiên Duy đổ mồ hôi lạnh, cái vụ anh đi cua gái, hẹn hò đó thì khi nào chả gặp, sao hôm nay nó lại nhắc đến làm gì. Thoáng nhìn qua Thiên Vy, vẻ mặt cô hơi bị u ám.

- “ Vy, em...”

- “ Anh giỏi!”

- “ Em...em...đừng có nghe nó nói, nó nói bậy đấy.”

- “ Thiên Vy à, em có nghĩ là anh đang nói bậy không?”

Lâm Thiên Phong! Thiên Duy nhìn anh bằng ánh mắt như muốn đánh người đến nơi. Ngược lại, Thiên Phong chỉ nhàn nhã ngồi cười, trưng ra bộ mặt 'đáng đời mày' nhìn Thiên Duy.

- “ Anh Phong nhất định không nói dối rồi. Công tử đào hoa như anh, tránh xa tôi ra.”

- “ Vy Vy à, khi đó là do anh ham chơi thôi mà, anh xin lỗi... “

- “ Bảo tránh xa tôi ra cơ mà.”

- “ Thôi, thôi, 2 đứa muốn giận nhau thì ngày mai giận, hôm nay chúng ta phải uống một bữa không say không về, coi như không phí công của tôi.”

Thiên Vy rất là hào hứng nhìn chằm chằm chai rượu trên tay Thiên Lâm. Aaaa, bao lâu rồi cô không được uống.

- “ Nhưng mà, Thiên Thiên... “

- “ Thiên Thiênnnnnn...”

Hai đôi mắt đậm chất “cún con” nhìn Thiên Nhi kèm theo giọng nói cực kì, cực kì đáng thương, thêm nữa, Thiên Vy còn kéo thêm con Mark vào cuộc, mặc dù nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng giương mắt nhìn theo. Ba đôi mắt long lanh nhìn cô không chớp, thật sự rất rất đáng thương.

- “ Sao đây?”

- “ Đi mà, đi mà, tớ muốn uống, cậu cấm rượu mấy tháng rồi còn gì.”

- “ Anh cũng muốn uống.”

Hai chàng trai còn lại ngơ ngác nhìn, chả hiểu chuyện quái gì hết.

- “ Em có nói là không cho hai người uống đâu, hôm nay phá lệ, muốn uống bao nhiêu thì uống đi.”

- “ Yeahhh!!! Thiên Thiên là số một!” - Thiên Vy hét lên, thiếu chút nữa là chạy sang ôm chầm lấy cô.

- “ Đi, hôm nay chúng ta uống, không say không về.”

- “ Nào, Thiên Phong, tôi mời cậu, cậu phải nể mặt tôi đấy.”

- “ Phong, lâu rồi chúng ta cũng chưa say cùng nhau, nào, uống đi.”

- “ A, anh Phong, em cũng mời anh, uống đi.”

Thiên Phong bất giác đổ mồ hôi lạnh, anh có gây thù chuốc oán gì với ba người này đâu nhỉ.

Hai chàng trai đó, trong mắt tràn ngập khí thế, hôm nay nhất định phải báo thù, cho cậu ta gục ngay tại đây mới chịu. Còn Thiên Vy chủ yếu là theo tinh thần góp vui.

Thiên Phong lại không thể không uống, nâng hết ly này đến ly khác. Chai rượu ngoại cao cấp phút chốc vơi hơn nửa. Tửu lượng của anh tuy cao nhưng làm sao đấu lại ba con người tà ác này.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhỏ bé cướp ly rượu trên tay anh, uống cạn.

Thiên Phong, à không, cả 4 người đều trợn tròn mắt nhìn Thiên Nhi, nhất là Thiên Lâm và Thiên Vy, bởi xưa nay Thiên Nhi rất ít khi uống rượu.

- “ Anh Lâm, bữa tiệc hôm nay là công sức của anh, em mời anh một ly.” - Nhân vật quyền lực nhất đã lên tiếng, Thiên Lâm tất nhiên không thể không uống.

- “ Anh Duy, anh coi như cũng là người một nhà với tụi em rồi, em mời anh, uống đi.” - Thiên Duy tất nhiên cũng không thể không uống.

- “ Vy Vy, cậu cả tuần nay vì công ty mà vất vả rồi, uống đi nào, tớ mời.” - Thiên Vy lại càng không thể không uống.

Thiên Phong cũng bắt đầu góp vui, cục diện thoáng chốc thay đổi, ba người đó bị mời hết ly này đến ly khác, tất nhiên là người mời cũng phải uống.

Cuối cùng, 3 người, hai trai và một gái, rất không cam tâm mà gục xuống bàn. Không lâu sau đó, Thiên Phong cũng gục xuống theo, bởi bàn tay của Thiên Nhi. Thiên Nhi rất cao hứng nhìn bốn người họ, cô dọn dẹp bát đũa đàng hoàng, rồi cực kì tỉnh bơ, ngồi xuống vị trí cạnh Thiên Phong, nằm xuống bàn, và ngủ luôn.

Ngày hôm đó, họ đã có một bữa thật vui, theo đúng nghĩa không say không về.

À mà còn một nhân vật nữa, con Mark, sau khi lấp đầy cái bụng trống rỗng, nó quyết định quay trở về cái tổ ấm áp của mình, nhưng nó chợt nhận ra một điều là nó đang ở trên bàn ăn, mà cái bàn ăn này lại quá cao, phía dưới lại là sàn gạch, nó mà nhảy xuống thì rất có nguy cơ rụng mất mấy cái răng. Nên nó quyết định tìm chỗ ngủ ở trên này, đi vòng vòng quanh năm người, ai cũng nồng nặc mùi rượu, không thể chấp nhận được, nó đành ngậm ngùi quay về bên chiếc đĩa, tiếp tục gặm cánh gà...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương