Vạn Cổ Luân Hồi Tháp
Chương 2: Huyết mạch phế phẩm

Lúc này, rất đông nam nữ thanh niên trên quảng trường đều hướng tầm mắt về phía một nam tử ăn mặc giản dị, tướng mạo tầm thường.

Một nam tử như vậy đứng giữa đám đông chắc chắn sẽ không gây được sự chú ý của bất kỳ ai, quả thực chỉ là một người qua đường.

Đương nhiên người này chính là Lục Nhân!

“Ngươi có huyết mạch nhất phẩm ư?”

Khuôn mặt của Vân Thanh Dao như phủ một lớp băng, nàng nhìn Lục Nhân.

“Sư phụ, ta có thể đi lên đó kiểm tra!”

Lục Nhân nói xong, sợ Vân Thanh Dao đổi ý, lập tức nhanh chân chạy lên trên đài cao, đưa bàn tay tới gần Trắc Thạch Bia.

Coong!

Trắc Thạch Bia kêu lên một tiếng.

Khấc màu đỏ đầu tiên sáng lên.

Coong coong coongl

Sau đó, khấc màu đỏ thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng sáng lên.

Rất nhiều nam nữ thanh niên trên quảng trường thấy vậy đều tỏ ra khinh bỉ.

Rõ ràng hắn là huyết mạch tứ phẩm, coi như là đã đạt tiêu chuẩn khảo hạch rồi.

Trên đài cao, Vân Thanh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như tên nhóc này thật sự là huyết mạch nhất phẩm thì chẳng lẽ nàng phải nhận một tên phế vật làm đồ đệ hay sao?

Coong coong coong coongl

Tiếp tục lại có mấy tiếng kêu nữa!

Khấc màu đỏ thứ năm, sáu, bảy, tám, chín lần lượt sáng lên.

Toàn bộ quảng trường lập tức xôn xao, ai nấy đều sững SỜ.

Trên đài cao, Vân Thanh Dao và Chu Thiết trưởng lão cũng kinh ngạc ra mặt.

Chín khấc nghĩa là huyết mạch cửu phẩm.

“Huyết mạch cửu phẩm, lẽ nào Thanh Vân Môn ta sắp quật khởi rồi sao?”

Chu Thiết trưởng lão dụi mắt thật mạnh, ngỡ đâu mình bị hoa mắt.

Đôi mắt lạnh nhạt của Vân Thanh Dao cũng chăm chú nhìn chăm chằm vào Lục Nhân, nàng hoàn toàn không hề thấy chút khí chất thiên tài nào trên người Lục Nhân, vô cùng bình thường, sao lại có thể là huyết mạch cửu phẩm được?

Coong!

Thế nhưng đúng lúc này, Trắc Thạch Bia lại kêu lên tiếng thứ mười.

Khấc màu đỏ thứ mười sáng lên, vô cùng chói mắt thu hút ánh nhìn.

“Mười khấc đều sáng, huyết mạch thần phẩm!”

“Không ngờ tên nhóc trông vô cùng bình thường này lại có huyết mạch thần phẩm!”

“Hắn cố ý nói mình là huyết mạch nhất phẩm là để thu hút sự chú ý của Thánh nữ ư?”

Toàn bộ nam nữ thanh niên đều trố mắt, ngây người. “Thanh Vân Môn ta sắp quật khởi rồi!”

Chu Thiết trưởng lão vô cùng kích động, nước mắt lăn dài.

Đây chính là huyết mạch thần phẩm!

Ở nước Khương Vân của bọn họ, huyết mạch thất phẩm đã là thiên tài nhất rồi, chưa từng có ai có huyết mạch bát phẩm hay cửu phẩm, lại càng không cần phải nói tới huyết mạch thần phẩm.

“Thế này là thế nào? Chẳng phải ta là huyết mạch nhất phẩm hay sao?”

Lục Nhân ngẩng đầu nhìn từng khấc trên Trắc Thạch Bia, trông thấy cả mười khấc đều sáng, chứng tỏ hắn có huyết mạch thần phẩm.

“Thật vô lý, nếu như ta có huyết mạch thần phẩm thì đã khai khiếu từ lâu rồi, chắc chắn Trắc Thạch Bia này bị l

Lục Nhân vừa mới nghĩ như vậy thì... Đột nhiên!

Ánh sáng của cả mười khấc đều tắt ngúm, trái lại, khấc màu xám ở dưới cùng lại sáng lên, ánh sáng chói mắt vô cùng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
2. Đừng Làm Nũng Với Anh
3. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
4. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
=====================================

Nhất thời, mọi người đều ngây ra.

Ánh sáng màu xám kia tựa như một chậu nước lạnh hät vào mặt bọn họ.

Huyết mạch phế phẩm!

Bọn họ vốn còn tưởng mình là người được nhìn thấy thiên tài huyết mạch thần phẩm, được hưởng sái chút hào quang của một thiên tài, còn có thể về gia tộc khoe khoang một phen, không ngờ hóa ra bọn họ lại được chứng kiến sự ra đời của một tên phế vật nhất trần đời.

Lục Nhân thấy khấc màu xám sáng lên, không khỏi vô cùng thất vọng.

Mặc dù hẳn biết huyết mạch của mình không thể nào là huyết mạch thần phẩm, nhưng cũng không đến mức là huyết mạch phế phẩm chứ?

Đó là hạng phế vật càng tu luyện lại càng ăn hại trong truyền thuyết.

Tuy nhiên, phế vật thì phế vật vậy, chỉ cần hắn nắm giữ được cơ hội bái Vân Thanh Dao làm sư phụ này thì hắn sẽ được vào tông môn, lấy được tài nguyên để tu luyện.

Chỉ cần có đủ tài nguyên là có thể tu luyện mãi mãi trong bảo tháp, hẳn tin răng, cho dù thiên phú có tồi tới mức nào, kiểu gì hắn cũng có thể cần cù bù thông minh, làm nên được một chút sự nghiệp.



Lúc này, khuôn mặt Vân Thanh Dao như phủ một lớp băng, không ngờ nàng lại dính phải một tên phế vật, vốn dĩ nàng không muốn thu nhận đồ đệ, nếu như có đệ tử huyết mạch nhất phẩm, nhị phẩm tới tham gia khảo hạch thật thì nàng cản răng nhận luôn cũng được, không ngờ lại đụng phải một tên huyết mạch phế phẩm.

“Sư phụ, huyết mạch của ta là phế phẩm, ta có thể bái người làm sư phụ rồi chứ?”

Lục Nhân bước tới trước mặt Vân Thanh Dao, chắp tay thi lễ, mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

“Ngươi chắc chẳn muốn bái ta làm sư phụ chứ? Huyết mạch của ngươi chỉ là phế phẩm, hoàn toàn không thể khai khiếu, ta cũng chẳng thể dạy được gì cho ngươi!”

Vân Thanh Dao uyển chuyển từ chối.

“Sư phụ, đệ tử tự biết thiên phú của mình tầm thường, không ai dạy nổi, sư phụ không cần phải dạy gì cho đệ tử, đệ tử sẽ tự mình tu luyện.”

Lục Nhân bình thản nói.

“Một tên vô dụng không thể khai khiếu như ngươi thì làm thế nào tự mình tu luyện được?”

Vân Thanh Dao thật sự tức tới độ muốn ho ra máu, lẽ nào tên nhóc này không hề biết tự lượng sức mình chút nào hay. sao?

“Sư phụ, ta có phương pháp tu luyện của riêng mình!”

Lục Nhân vội vàng nói, chỉ sợ Vân Thanh Dao sẽ từ chối.

Hắn chỉ cần gia nhập Thanh Vân Môn là sẽ lấy được tài nguyên để tu luyện, trong số bốn đại tông môn, đãi ngộ ở Thanh Vân Môn là tốt nhất.

Có tài nguyên, hẳn có thể trốn trong không gian của bảo. tháp từ từ tu luyện, còn về chuyện dạy dỗ ư? Với thiên phú huyết mạch phế phẩm của hän, ai dạy hẳn thì chắc người đó sẽ tức chết.

Vân Thanh Dao cố nén cơn giận trong lòng, gật đầu nói: “Được, nếu ngươi đã khăng khăng muốn bái ta làm sư phụ thì †a cũng nhận ngươi làm đồ đệ vậy!”

Dù sao cũng chỉ là sư phụ trên danh nghĩa, nàng không cần lãng phí thời gian chỉ bảo cho Lục Nhân, một năm sau, nếu như Lục Nhân vẫn không thể khai khiếu thì sẽ bị đuổi khỏi Thanh Vân Môn.

“Đồ nhi Lục Nhân bái kiến sư phụ!”

Lục Nhân hưng phấn chắp tay.

“Sau khi vào tông môn rồi, nhớ chăm chỉ tu luyện, bao giờ ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, vi sư sẽ dạy bảo ngươi!”

Vân Thanh Dao nói xong thì quay người rời đi.

“Sư phụ!”

Lục Nhân hô to một tiếng, giữ Vân Thanh Dao lại.

“Có chuyện gì?”

Vân Thanh Dao hỏi.

Lục Nhân cười hề hề nói: “Sư phụ, ta nghe nói sư phụ thu nhận đồ đệ đều sẽ tặng lễ gặp mặt, sư phụ là trưởng lão của Thanh Vân Môn, chắc không đời nào lại không tặng đâu nhỉ?”

“Ngươi nói cái gì?”

Khuôn mặt Vân Thanh Dao giăng đầy sương giá.

Tên huyết mạch phế phẩm này lại đòi nàng cho hắn lễ gặp mặt ư?

Lục Nhân thấy tình hình không ổn, lập tức chắp tay nói: “Nếu như sư phụ không muốn tặng thì coi như đồ nhi chưa từng nói gì cải”

“Hừ!”

Vân Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện ánh lửa lấp lóe rồi hóa thành một thanh bảo kiếm dài ba thước, nàng ném nó tới trước mặt Lục Nhân.

Toàn thân thanh bảo kiếm này có màu đỏ rực, lưỡi kiếm óng ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly.

“Coi như thanh Hỏa Linh Kiếm này là lễ gặp mặt vi sư tặng cho ngươi!”

Nói xong, Vân Thanh Dao bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Lục Nhân nâng thanh Hỏa Linh Kiếm bãng cả hai tay, mắt sáng lên, Vân Thanh Dao là Thánh nữ nước Khương Vân, lại là trưởng lão của Thanh Vân Tông, bảo kiếm mà nàng tặng chắc hẳn không thể nào là vật tầm thường.

“Hỏa Linh Kiếm, đây chính là linh khí cấp thấp, người bình thường có nhịn ăn, nhịn uống, làm việc quần quật cả đời cũng chưa chắc đã có thể mua nổi một món linh khí cấp thấp!”

“Một khi Thánh nữ đã cho là cho luôn linh khí cấp thấp, thú thực ta rất hâm mộ hắn!”

“Rõ ràng Lục Nhân là huyết mạch phế phẩm, vậy mà không chỉ được bái Thánh nữ làm sư phụ mà còn được cho một món linh khí cấp thấp, thành công gia nhập Thanh Vân Môn, đúng là may mắn!”

Toàn thể nam nữ thanh niên trên quảng trường đều ước ao ghen tị nhìn chăm chằm Lục Nhân, chỉ hận mình không phải là một tên có huyết mạch phế phẩm, chưa biết chừng lại có thể cạnh tranh với Lục Nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương