Vạn Cổ Luân Hồi Tháp
Chương 10: Sáu linh khiếu

“Ta lại mở thêm hai linh khiếu, tống cộng là ba linh khiếu, sức mạnh hiện tại của ta có lẽ đã đạt đến ba nghìn cân!”

Lục Nhân năm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh tăng vọt, hài lòng gật đầu.

Cảm giác tăng thực lực này thật tuyệt vời.

Tiếp theo, Lục Nhân bắt đầu tu luyện Bát Quái Chưởng.

Bát Quái Chưởng này là một môn chưởng pháp phòng ngự, hai tay bày ra tư thế bát quái, cho dù kẻ địch tấn công thế. nào, chỉ cần thực lực của kẻ địch không mạnh hơn hẳn quá nhiều, hần đều có đủ sức phòng ngự.

Độ khó của việc tu luyện Bát Quái Chưởng này cao hơn Mãnh Hố Quyền rất nhiều, ước chừng phải mất 35 năm Lục

Nhân mới tu luyện được đến trình độ viên mãn.

Trong 15 năm còn lại, Lục Nhân tu luyện Linh Miêu Bộ đến trình độ đại thành.

Sau 50 năm khổ luyện, hẳn lại mở ra ba linh khiếu nữa.

Lục Nhân khá hài lòng với thành quả tu luyện như vậy, hẳn đã tu luyện hai môn võ kỹ đến trình độ viên mãn, cũng luyện một môn võ kỹ thân pháp đến đại thành

Cho dù thiên phú có mãnh mẽ như thế nào thì cũng khó có. thể đạt được trình độ như vậy nếu không tốn thời gian một năm rưối

Nhưng trên thực tế hẳn chỉ mất một giây mà thôi!

“Ta tu luyện được ba môn võ kỹ, khổ luyện 82 năm, vậy mà chỉ mở ra được năm linh khiếu?”

Nghĩ tới đây, Lục Nhân cảm thấy có chút chán nản. Các linh khiếu lần lượt được mở ra ở trong hai lòng bàn tay, trái tìm và hai lòng bàn chân của hẳn, bên trong đều tích trữ một lượng linh khí.

Tính cả linh khiếu ở vị trị bụng dưới của hắn, trong cơ thể của hản đã có sáu linh khiếu, chỉ còn thiếu một linh khiếu nữa thì có thế đạt tới Linh Khê cảnh.

Lục Nhân cảm thấy thực lực của mình đã tăng ít nhất năm lần.

Trước đây khi mở linh khiếu, một cú đấm có thể tạo ra sức lực một ngàn cân, nhưng bây giờ có thể tạo ra sức lực ít nhất sáu ngàn cân.

Nếu là ở kiếp trước của hản, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

“Chỉ tiếc Linh Miêu Bộ còn chưa tu luyện đến viên mãn!”

Nghĩ đến đây, Lục Nhân không khỏi nhớ đến hình như một tháng sắp qua, Tiêu Hỏa Hỏa phải trả cho hẳn 88.000 đồng.

88.000 đồng này dùng để đối linh mê, đủ đế hẳn tu luyện 25 năm nữa, có lẽ là sẽ tu luyện Linh Miêu Bộ đạt đến viên mãn, thậm chí còn có thể mở ra linh khiếu thứ bảy.

Một khi linh khiếu thứ bảy được mở ra, có thể đột phá đến Linh Khê cảnh.

Lục Nhân từ trong không gian bảo tháp đi ra, hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Thế giới bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều, nếu không phải vì để tu luyện, một giây hắn cũng không muốn ở lại trong không gian bảo tháp.

Lục Nhân đi đến bên ngoài ký túc xá của Tiêu Hỏa Hỏa, gỡ cửa phòng Tiêu Hỏa Hỏa.

Lúc này Tiêu Hỏa Hỏa đang ngồi trên giường, tâm trạng vô cùng chán nản.

Mặc dù Thánh nữ đã trả lại tiền cho hắn ta, nhưng hẳn ta đã mượn một quyển Liệt Hỏa Kiếm Pháp, nhưng còn chưa tu luyện được kiếm pháp thì Hỏa Linh Kiếm đã bị Thánh nữ lấy lại

Hiện tại không thế tu luyện được kiếm pháp, nếu muốn đối sang một môn võ kỹ khác thì phải một tháng nữa mới có thể đến Võ Kỹ Các để đổi bí tịch võ kỹ, điều này lãng phí thời gian một tháng tu luyện của hẳn ta.

Nghĩ tới đây, Tiêu Hỏa Hỏa lại oán hận Lục Nhân.

Hản ta cảm thấy từ khi bản thân gặp được Lục Nhân thì đã trở nên xui xéo.

Chẳng lẽ trên người những võ giả huyết mạch phế phẩm đều có vận xui sao?

“Lục Nhân này, làm hại ta trúng một chưởng của Thánh nữ, bây giờ ngực nóng bừng, chờ ngươi đến đòi tiền, xem ta xử

lý ngươi thế nào!”

Lúc Tiêu Hỏa Hỏa nghĩ đến đây, lại thật sự mong đợi Lục Nhân sẽ đến đòi tiền hẳn ta

“Tiêu sư huynh!”

Lúc này, Lục Nhân đẩy cửa bước vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Hỏa Hỏa.

Đến rồi, rốt cuộc hản cũng đến rồi

Tiêu Hỏa Hỏa mừng rốt

Cuối cùng cũng đến lượt hắn ta trút cục tức này rồi

“Lục Nhân sư đệ, có chuyện gì sao?“

Tiêu Hỏa Hỏa đè nén cảm xúc trong lòng.

“Thời hạn một tháng đã đến, nên đưa cho ta 88.000 rồi" Lục Nhân híp mắt cười nói

“Không trả, ngươi có thế làm gì ta?”

Tiêu Hỏa Hỏa cười khấy.

“Ngươi nói cái gì?"

Sác mặt Lục Nhân thay đổi, cứ nghĩ bản thân nghe lâm.

Tiêu Hỏa Hỏa nở một nụ cười thiếu đòn: “Ta kiếm tiền băng bản lĩnh của mình, sao phải đưa cho ngươi?”

“Tiêu sư huynh, nếu thật sự không trả, đừng trách ta không khách sáo!”

Giọng nói của Lục Nhân trở nên lạnh lùng, hẳn không ngờ ở trong thế giới này lại có thể đụng phải một tên thiếu tiền không trả

Nhưng mà, thế giới này không giống với thế giới trước, là thế giới mà kẻ mạnh là trên hết.

Hiện tại hẳn đã mở được sáu linh khiếu, nếu Tiêu Hỏa Hỏa thật sự không trả tiền, hẳn sẽ đánh hẳn ta đến khi nào trả thì thôi.

“Phì!"

Tiêu Hỏa Hỏa không nhịn được bật cười, khoanh hai tay trước ngược: “Lục Nhân sư đệ, ngươi là một tên huyết mạch phế phẩm, ngay cả Mãnh Hố Quyền còn không thế tu luyện đến nhập môn, không khách sáo với ta kiếu gì? Ta cứ đứng ở đây, nếu ngươi có thể động đến ta, sau này Tiêu Hỏa Hỏa ta sẽ nhận ngươi làm cha!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Không phải Tiêu Hỏa Hỏa coi thường Lục Nhân, nhưng thiên phú của Lục Nhân thật sự quá kém, tu luyện một tháng. mà Mãnh Hổ Quyền còn chưa đạt đến nhập môn.

Mà hản ta đã tụ luyện Mãnh Hổ Quyền đến đại thành, hơn nữa hai người bọn họ đều chỉ mở một linh khiếu, Lục Nhân hoàn toàn không phải đối thủ của hãn ta.

“Đứa con trai này, ta nhận chắc rồi!”

Lục Nhân mim cười, sải bước đi tới, đột nhiên đánh một chưởng về phía Tiêu Hỏa Hỏa.

Trong lòng bàn tay của hẳn có linh lực vờn quanh như sương mù lóng lánh, uy lực mạnh mẽ, thậm chí còn khiến không khí vang lên âm thanh ầm ầm.

“Cái gì?”

Sác mặt Tiêu Hỏa Hỏa đột nhiên thay đổi, hần ta hoàn toàn không ngờ một chưởng của Lục Nhân lại có uy lực như. thế.

Lúc này, hẳn ta đã không thể né tránh kịp nữa, cho nên nhanh chóng đấm một quyền vào Lục Nhân, cuồng phong quấn quanh vô cùng mạnh mẽ, giống như mãnh hổ vồ mồi

Đây chính là Mãnh Hổ Quyền đại thành, một quyền này. đánh ra, đến cả hổ trưởng thành cũng không chịu đựng được.

Ầm!

Khoảng khảc quyền chưởng va chạm vào nhau, Tiêu Hỏa Hỏa cảm thấy như bị sét đánh, cả người bay ngược về phía sau, đập vào tường, sau đó trượt ngã xuống đất, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi

“Sao ngươi lại có được loại sức mạnh thế nào?” Tiêu Hỏa Hỏa ngã xuống đất, toàn thân đau nhức, cánh

tay như bị trật khớp, điều này càng khiến hẳn ta kinh ngạc. trước thực lực của Lục Nhân.

Đây chắc chắn không phải sức mạnh mà một võ giả chỉ vừa mở một linh khiếu có thể sở hữu được.

Cho dù là võ giả đã mở ba bốn linh khiếu cũng chưa chắc mạnh bãng Lục Nhân.

“Tiêu sư huynh, thật không dám giấu giếm, lần này ta được tiên nhân ban ân, không chỉ mở được một linh khiếu, mà là mở ra sáu linh khiếu!"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Hỏa Hỏa, trong lòng Lục Nhân âm thầm thích thú

Hơn nữa một chưởng vừa rồi của hẳn còn chưa phát huy. thực lực chân chính, chỉ vận dụng một nửa sức lực mà thôi, nếu như vận dụng toàn lực, chắc chản Tiêu Hỏa Hỏa sẽ bị hắn đánh trọng thương

“Cái gì? Sáu linh khiếu!”

Vẻ mặt Tiêu Hỏa Hỏa khiếp sợ vô cùng,

Lục Nhân được tiên nhân ban ân, mở ra một linh khiếu đã khiến mọi người kinh ngạc, kết quả Lục Nhân lại mở ra sáu linh khiếu

Đây không phải là tiên nhân ban ân, đây rõ ràng là tiên nhân nuôi sống hắn mà.

Lục Nhân duỗi tay ra, bình tĩnh nói: “Tiêu sư huynh, xin hãy trả tiền cho ta. Đến lúc mọi chuyện trở nên ầm ï lên, người mất mặt chính là ngươi!"

Tiêu Hỏa Hỏa khóc không ra nước mắt: “Lục Nhân sư đệ, thật ra không phải ta không muốn trả, mà là Hỏa Linh Kiếm bị Thánh nữ lấy lại rồi, nàng đưa cho ta 200.000 đồng, còn bảo ta không cần trả tiền cho ngươi, nếu ngươi đến tìm ta thì bảo ta dạy cho ngươi một bài học!"

“Lấy lại rồi?”

Lục Nhân khẽ giật mình.

“Hỏa Linh Kiếm kia là quà gặp mặt nàng tặng cho ngươi, ngươi lại bán cho ta, đương nhiên nàng sẽ không vuil”

Vẻ mặt Tiêu Hỏa Hỏa như đưa đám.

Lục Nhân đi tới, đỡ Tiêu Hỏa Hỏa đứng dậy, chột dạ nói “Tiêu sư huynh, ngươi nên nói sớm cho ta biết Hỏa Linh Kiếm đã bị sư phụ ta lấy lại rồi chứ. Sao ngươi không nói sớm? Sao. không nói sớm cho ta biết?"

Nghe thấy lời Lục Nhân nói, Tiêu Hỏa Hỏa tức đến mức suýt nữa thì hộc máu, hần ta nghiến răng nói: “Lục Nhân sư đệ, trách ta không sớm nói cho ngươi biết!"

“Vậy ngươi không sao chứ?”

Lục Nhân quan tâm hỏi

Tiêu Hỏa Hỏa lắc đầu nói: “Không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là ốn thôi!"

“Không sao là tốt rồi, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa!”

Lục Nhân nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại

Tiêu Hỏa Hỏa ngồi trên giường, càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng bật khóc: “Ta đúng là xui xẻo tám đời mà, sao lại trêu chọc hai sư đồ bọn họ chứ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương