Vạn Cổ Long Đế
Chương 22: Kẽo kẹt

Trước hậu viện.

“Lâm Mộc đại nhân, cô ấy phải gả cho thiếu gia nhà họ Trương...” Một tên thị nữ mặt mày lộ vẻ khó xử nói.

“Bốp!”

Lâm Mộc tát sang một cái, tát bay luôn tên thị nữ kia.

Hắn ta đi lên một bước, cười dữ tợn nói: “Trương Kiêu là một kẻ điên chơi đàn bà xong liền giết. Hắn làm gì để ý Lâm Ninh Nhi có trong sạch hay không. Mẹ nó, lúc trước tên khốn Lâm Thần kia nhiều lần dạy dỗ ta trước mặt mọi người, làm ta mang tai mang tiếng, hôm nay ta phải nếm thử mùi vị của tỷ tỷ hắn mới được.”

Thị nữ co rúm người run bần bật.

“Kẽo kẹt.”

Cửa phòng mở ra, Lâm Ninh Nhi rũ đôi tay đi ra.

Nàng xinh đẹp hơn người, sắc mặt tái nhợt trông có vẻ ốm yếu.

Nàng đang nắm chặt một mảnh sứ sắc bén trong tay.

Lâm Ninh Nhi vốn định tự sát trên đường đi gả cho nhà họ Trương. Vậy thì trước khi chết, có lẽ có thể nhìn thấy được đệ đệ một lần.

Nhưng mà hiện giờ xem ra là không đợi được rồi.

“Lâm Ninh Nhị, thay vì lợi cho người ngoài, không bằng lợi cho ta, đúng không?”

Lâm Mộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vặn vẹo phấn khích, một loại kích động khó có thể kiềm chế được.

Lâm Ninh Nhi cười thảm một tiếng. Nàng biết mình không hề có tu vi, một khi bị Lâm Mộc phát hiện ra gì đó thì dù mình có muốn chết cũng không chết được.

“Tiểu Thần, là tỷ tỷ vô dụng, không thể tiếp tục chăm sóc đệ...

“Chỉ mong đệ có thể chạy thoát nơi đây, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng sẽ tiếp tục phù hộ đệ.”

Lâm Ninh Nhi nổi cơn tàn nhẫn cầm mảnh sức cắt cổ mình. _

“Keng!"

Lâm Mộc phản ứng với tốc độ cực nhanh, búng tay bắn ra một luồng linh khí đánh ngã Lâm Ninh Nhi.

Mảnh sứ trong tay nàng cũng bị linh khí nghiền nát thành bột mịn.

“Ta còn chưa nếm thử mùi vị của ngươi, muốn chết hả? Ngươi không được chết!” Lâm Mộc cười dữ tợn nhào tới.

“Lâm Mộc!” Lúc này, tường viện nổ tung.

Một bóng dáng nhảy vọt qua, giống như một con rồng đang nổi điên, kéo lực lượng vạn tấn, đâm về phía Lâm Mộc.

Trong phút chốc, Lâm Mộc sống lưng phát lạnh, hai chân run lên.

Tốc độ của đối phương rất nhanh, nhanh đến mức khó có thể trốn thoát được, Lâm Mộc chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, ném ra một lá chắn, chắn ngay trước người.

“Răng rắc!”

Một tiếng động lớn vang lên, lá chắn được làm bằng tinh cương lập tức vỡ ra.

Lực lượng khổng lồ phát ra từ nó đánh bay Lâm Mộc.

Tiếng gãy xương vang lên, thân thể hắn ta đâm sụp hai vách tường liên tục mới dừng lại được.

Trong đống đổ nát, Lâm Mộc cố gắng đứng dậy, lại cảm thấy cả người mềm oặt, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.

Hắn ta giận dữ tới mức con ngươi co rút lại. Lá chắn kia chính là Linh Binh cấp hai đấy!

Vậy mà lại bị đâm vỡ!

Nếu không phải Linh Binh thay mình chắn lại một ít thì chắc là mình đã mất mạng rồi.

“Lâm Thần, là... là ngươi hả!”

Khi thấy rõ mặt mày đối phương, trong lòng Lâm Mộc run lên, một đôi con ngươi co rút dữ dội.

“Gia tộc đang đuổi bắt ngươi ở khắp nơi. Vậy mà ngươi còn dám tới đây!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương