Vạn Cổ Đế Tế
-
Chương 4: Một thân song hồn, dược sư cúi đầu (2)
Giang Tĩnh nghe Dạ Huyền loạn ngôn thì giận đến run người, sắc mặt tái xanh gằn từng chữ.
- Dạ Huyền, ngươi cút cho ta!
Không giống với phản ứng của mọi người, con ngươi của Ngô Kính Sơn co rụt lại, không dám tin mà nhìn Dạ Huyền. Chẳng lẽ tên tiểu tử kia thật sự nhìn ra nội thường của ta!
Thần sắc Ngô Kính Sơn biến hóa, hắn quan sát kĩ Dạ Huyền. Sau đó hắn tận lực hạ thấp mình, thở dài hướng về phía Dạ Huyền, lát sau mới cung kính nói.
- Lúc trước là lão… à, là tại hạ tài học sơ cạn, không biết tiên sinh mới là người trí tuệ. Tại hạ tạ lỗi với tiên sinh trước, khẩn cầu tiên sinh xuất thủ, tại hạ nguyên đáp ứng toàn bộ yêu cầu của tiên sinh!
Nội thương trăm năm không ai hiểu không tiện nói ra, nhưng Dạ Huyền nhìn một cái là có thể nhìn ra, Ngô Kính Sơn biết mình đã gặp cao nhân rồi!
Ngô Kính Sơn kính cẩn xin lỗi khiến Giang Tĩnh, Chu Băng Y, Triệu Ngọc Long đều đứng người.
- Ngô tiền bối, người đừng tin hắn nói xằng bậy, hắn là Dạ Huyền nổi danh là đần độn!
Triệu Ngọc Long vội lên tiếng nhắc nhở.
- Câm miệng! Tiên sinh há lại có thể để ngươi nhục mạ?
Ngô Kính Sơn đột nhiên quát lên như bị chọc giận, khí tức quanh người vô cùng kinh khủng.
Triệu Ngọc Long bị dọa giật mình, sau đó ngẩn người. Hắn nói giúp cho Ngô Kính Sơn, vì sao mà hắn bị mắng chứ không phải Dạ Huyền?
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Ngô Kính Sơn, Triệu Ngọc Long co rụt đầu lại, trên mặt đầy vẻ uy khuất.
Giang Tĩnh nhíu mày nói với Ngô Kính Sơn.
- Ngô sư huynh, có phải huynh tính sai rồi không. Đây là con rể của ta Dạ Huyền, không phải tiên sinh gì cả!
Nàng sợ Ngô Kính Sơn không biết Dạ Huyền là ai, còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “con rể”.
Ngô Kính Sơn không để ý đến Giang Tĩnh, cung kính nhìn Dạ Huyền, trong mắt đầy ý khẩn cầu.
- Tiên sinh, người xem…
Dạ Huyền liếc nhìn Ngô Kính Sơn một cái, chậm rãi nói.
- Ta tới để tìm vợ ta.
- Phải phải, tiên sinh trị cho Ấu Vi trước sau đó thì nói chuyện của tại hạ sau.
Ngô Kính Sơn cười rạng rỡ, chủ động nhường vị trí cho Dạ Huyền.
Triệu Ngọc Long thấy thế thì lóe mắt lên thình lình mở miệng.
- Bá mẫu, chất nhi thực sự lo lắng khi giao Ấu Vi cho tên này chữa trị. Người cứ giao Ấu Vi cho chất nhi, chất nhi sẽ dẫn nàng về La Thiên Thánh Địa, mời đỉnh cấp dược sư xuất thủ, nhất định có thể chữa khỏi cho nàng!
Thực lực của La Thiên Thánh Địa mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông, trong đó có vô số dược sư nổi tiếng đỉnh cấp.
- Mẹ, hay cứ để Triệu Ngọc Long dẫn tỷ tỷ về La Thiên Thánh Địa đi.
Chu Băng Y cũng mở miệng khuyên nhủ, mặc dù nàng không thích Triệu Ngọc Long nhưng nàng cũng không yên tâm để tên Dạ Huyền không đáng tin cậy chữa cho tỷ tỷ.
Chuyện này khiến Giang Tĩnh có chút do dự. Ngay lúc đó thì Ngô Kính Sơn cũng hừ lạnh nói.
- Ta là truyền nhân lâu đời của Đông Hoang Dược Các, trong đó có muôn vàn cổ thư, nhưng cho dù là Các Chủ của ta cũng không thể giải được bí ẩn của một thân song hồn này.
Ngô Kính Sơn nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Ngọc Long chậm rãi nói.
- Dược sư của La Thiên Thánh Địa mặc dù không kém nhưng chắc chắn có thể mạnh hơn Các Chủ của ta sao?
Lời vừa nói ra khiến Giang Tĩnh, Triệu Ngọc Long, Chu Băng Y đều thay đổi sắc mặt.
Các Chủ của Đông Hoang Dược Các! Đúng là sự tồn tại kinh khủng.
Nhưng theo lời của Ngô Kính Sơn nói tới Các Chủ còn không phá được bí ẩn của một thân song hồn, chẳng phải cũng có nghĩa là tới La Thiên Thánh Địa cũng không có hi vọng?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều di chuyển ánh mắt nhìn Dạ Huyền.
- Giang sư muội, lão thư luôn cảm thấy ngươi là người thức thời, tại sao hôm nay lại không trông rộng được thế?
Ngô Kính Sơn nhìn về phía Giang Tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Sắc mặt Giang Tĩnh trắng nhợt, nhất thời bị thức tỉnh, nhìn Dạ Huyền bằng ánh mắt phức tạp. Bà nghĩ tới đủ loại tình huống, nhất thời khó mở miệng. Nhưng lúc này bà biết, chỉ có Dạ Huyền mới có thể cứu Ấu Vi. Giang Tĩnh khẽ khẩn cầu.
- Dạ Huyền, trước đây là ta sai, hy vọng ngươi có thể nghĩ tới Ấu Vi, ra tay cứu nó, nhạc mẫu nhờ ngươi, ngươi có việc gì cứ nói…
Giang Tĩnh còn chưa nói hết thì Dạ Huyền đã cắt lời.
- Cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ ra tay. Nhưng ta cứu người không phải vì bất kỳ ai trong các ngươi, chỉ là bởi vì Ấu Vi là vợ ta. Chỉ có vậy thôi.
Trong trí nhớ của hắn, ở Hoàng Cực Tiên Tông này, chỉ có duy nhất một người đối tốt với hắn, một người coi hắn là con người, chính là Ấu Vi!
- Dạ Huyền, ngươi cút cho ta!
Không giống với phản ứng của mọi người, con ngươi của Ngô Kính Sơn co rụt lại, không dám tin mà nhìn Dạ Huyền. Chẳng lẽ tên tiểu tử kia thật sự nhìn ra nội thường của ta!
Thần sắc Ngô Kính Sơn biến hóa, hắn quan sát kĩ Dạ Huyền. Sau đó hắn tận lực hạ thấp mình, thở dài hướng về phía Dạ Huyền, lát sau mới cung kính nói.
- Lúc trước là lão… à, là tại hạ tài học sơ cạn, không biết tiên sinh mới là người trí tuệ. Tại hạ tạ lỗi với tiên sinh trước, khẩn cầu tiên sinh xuất thủ, tại hạ nguyên đáp ứng toàn bộ yêu cầu của tiên sinh!
Nội thương trăm năm không ai hiểu không tiện nói ra, nhưng Dạ Huyền nhìn một cái là có thể nhìn ra, Ngô Kính Sơn biết mình đã gặp cao nhân rồi!
Ngô Kính Sơn kính cẩn xin lỗi khiến Giang Tĩnh, Chu Băng Y, Triệu Ngọc Long đều đứng người.
- Ngô tiền bối, người đừng tin hắn nói xằng bậy, hắn là Dạ Huyền nổi danh là đần độn!
Triệu Ngọc Long vội lên tiếng nhắc nhở.
- Câm miệng! Tiên sinh há lại có thể để ngươi nhục mạ?
Ngô Kính Sơn đột nhiên quát lên như bị chọc giận, khí tức quanh người vô cùng kinh khủng.
Triệu Ngọc Long bị dọa giật mình, sau đó ngẩn người. Hắn nói giúp cho Ngô Kính Sơn, vì sao mà hắn bị mắng chứ không phải Dạ Huyền?
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Ngô Kính Sơn, Triệu Ngọc Long co rụt đầu lại, trên mặt đầy vẻ uy khuất.
Giang Tĩnh nhíu mày nói với Ngô Kính Sơn.
- Ngô sư huynh, có phải huynh tính sai rồi không. Đây là con rể của ta Dạ Huyền, không phải tiên sinh gì cả!
Nàng sợ Ngô Kính Sơn không biết Dạ Huyền là ai, còn đặc biệt nhấn mạnh chữ “con rể”.
Ngô Kính Sơn không để ý đến Giang Tĩnh, cung kính nhìn Dạ Huyền, trong mắt đầy ý khẩn cầu.
- Tiên sinh, người xem…
Dạ Huyền liếc nhìn Ngô Kính Sơn một cái, chậm rãi nói.
- Ta tới để tìm vợ ta.
- Phải phải, tiên sinh trị cho Ấu Vi trước sau đó thì nói chuyện của tại hạ sau.
Ngô Kính Sơn cười rạng rỡ, chủ động nhường vị trí cho Dạ Huyền.
Triệu Ngọc Long thấy thế thì lóe mắt lên thình lình mở miệng.
- Bá mẫu, chất nhi thực sự lo lắng khi giao Ấu Vi cho tên này chữa trị. Người cứ giao Ấu Vi cho chất nhi, chất nhi sẽ dẫn nàng về La Thiên Thánh Địa, mời đỉnh cấp dược sư xuất thủ, nhất định có thể chữa khỏi cho nàng!
Thực lực của La Thiên Thánh Địa mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông, trong đó có vô số dược sư nổi tiếng đỉnh cấp.
- Mẹ, hay cứ để Triệu Ngọc Long dẫn tỷ tỷ về La Thiên Thánh Địa đi.
Chu Băng Y cũng mở miệng khuyên nhủ, mặc dù nàng không thích Triệu Ngọc Long nhưng nàng cũng không yên tâm để tên Dạ Huyền không đáng tin cậy chữa cho tỷ tỷ.
Chuyện này khiến Giang Tĩnh có chút do dự. Ngay lúc đó thì Ngô Kính Sơn cũng hừ lạnh nói.
- Ta là truyền nhân lâu đời của Đông Hoang Dược Các, trong đó có muôn vàn cổ thư, nhưng cho dù là Các Chủ của ta cũng không thể giải được bí ẩn của một thân song hồn này.
Ngô Kính Sơn nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Ngọc Long chậm rãi nói.
- Dược sư của La Thiên Thánh Địa mặc dù không kém nhưng chắc chắn có thể mạnh hơn Các Chủ của ta sao?
Lời vừa nói ra khiến Giang Tĩnh, Triệu Ngọc Long, Chu Băng Y đều thay đổi sắc mặt.
Các Chủ của Đông Hoang Dược Các! Đúng là sự tồn tại kinh khủng.
Nhưng theo lời của Ngô Kính Sơn nói tới Các Chủ còn không phá được bí ẩn của một thân song hồn, chẳng phải cũng có nghĩa là tới La Thiên Thánh Địa cũng không có hi vọng?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều di chuyển ánh mắt nhìn Dạ Huyền.
- Giang sư muội, lão thư luôn cảm thấy ngươi là người thức thời, tại sao hôm nay lại không trông rộng được thế?
Ngô Kính Sơn nhìn về phía Giang Tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Sắc mặt Giang Tĩnh trắng nhợt, nhất thời bị thức tỉnh, nhìn Dạ Huyền bằng ánh mắt phức tạp. Bà nghĩ tới đủ loại tình huống, nhất thời khó mở miệng. Nhưng lúc này bà biết, chỉ có Dạ Huyền mới có thể cứu Ấu Vi. Giang Tĩnh khẽ khẩn cầu.
- Dạ Huyền, trước đây là ta sai, hy vọng ngươi có thể nghĩ tới Ấu Vi, ra tay cứu nó, nhạc mẫu nhờ ngươi, ngươi có việc gì cứ nói…
Giang Tĩnh còn chưa nói hết thì Dạ Huyền đã cắt lời.
- Cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ ra tay. Nhưng ta cứu người không phải vì bất kỳ ai trong các ngươi, chỉ là bởi vì Ấu Vi là vợ ta. Chỉ có vậy thôi.
Trong trí nhớ của hắn, ở Hoàng Cực Tiên Tông này, chỉ có duy nhất một người đối tốt với hắn, một người coi hắn là con người, chính là Ấu Vi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook