Vạn Cổ Đế Tế
-
Chương 11: Đánh chết đầu bảng, Lãnh Dật Phàm xuất hiện
Ngay lúc Dạ Huyền rời khỏi tổ miếu, Trương Thiên Lâm đang gặp mặt đại đệ tử của toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông, Lãnh Dật Phàm.
Lãnh Dật Phàm là đại đệ tử thủ tịch Hoàng Cực Tiên Tông, cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi. Người ta nói Hoàng Cực Tiên Tông có tuyệt đại song kiêu. Một lại Thánh Nữ Chu Ấu Vi, hai là đại đệ tử Lãnh Dật Phàm.
Trong thế hệ trẻ tuổi của Hoàng Cực Tiên Tông, người xứng nhất với Chu Ấu Vi chỉ có đại đệ tử Lãnh Dật Phàm, mà không phải là Triệu Ngọc Long đến từ La Thiên Thánh Địa kia.
Trên thực tế, vị đại đệ tử này dường như cũng có tình ý với Thánh Nữ. Mặc dù hắn chưa từng biểu lộ nhưng toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông cũng không phải không biết bí mật đó.
Lúc này Lãnh Dật Phàm xuất hiện bên ngoài, có chút quỷ dị. Trương Thiên Lâm cũng cảm thấy như vậy, hắn đứng ở dưới có chút cục xúc bất an. Hắn đang phỏng đoán tâm tư của vị đại sư huynh này.
Lãnh Dật Phàm mặt một thân bạch y, hai tay chắp phía sau mang theo khí chất xuất thần. Thanh khí lượn quanh mặt hắn, nhìn không rõ, cứ như tiên giáng trần vậy. Hắn nhìn về phía Trương Thiên Lâm ở phía dưới, bình tĩnh nói.
- Giết chết Dạ Huyền, ta bảo đảm cho ngươi.
- Cái gì?
Trương Thiên Lâm nghe vậy nhất thời sững sờ, vội vàng nói.
- Đại sư huynh, tuyệt đối không thể, Dạ Huyền là con rể của Hoàng Cực Tiên Tông đấy!
Lúc bình thường có thể bắt nạt Dạ Huyền một chút không sao nhưng nếu giết chết, chỉ sợ…
Trên trán Trương Thiên Lâm đầy mồ hôi lạnh.
Lãnh Dật Phàm lạnh lùng nói.
- Chuyện này là do tông chủ phu nhân phân phó.
- Tông chủ phu nhân?
Trương Thiên Lâm càng thêm sững sờ, tông chủ phu nhân không phải là nhạc mẫu của Dạ Huyền sao, mở miệng đòi giết chết hắn?
- Sau khi chuyện thành công thì tới Huyền Thánh Phong tìm ta, ta sẽ đích thần giúp người mở Thần Môn, khai thông 5 cấp linh hồn Hư Thần Giới.
Lãnh Dật Phàm không nói gì thêm, lập tức rời đi.
- Mở ra Thần Môn, khai thông 5 cấp linh hồn Hư Thần Giới!
Trương Thiên Lâm hơi híp mắt lại, âm thầm trầm tư.
- Giết chết Dạ Huyền, thật sự là ý của tông chủ phu nhân sao? Đại sư huynh là người của phong mạch Huyền Thánh, mà Huyền Thánh với Hoàng Cực Phong luôn không hợp nhau, chuyện này mọi người đều biết. Mặc dù đại sư huynh đã nói là do phu nhân phân phó, nhưng cũng chưa chắc…
Trương Thiên Lâm không phải người ngu, hắn cần phải cân nhắc lợi hại. Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ thì Lãnh Dật Phàm sẽ giúp hắn.
Tu sĩ đột phá Thông Huyền cảnh, sau khi đạt được Thần Môn cảnh có thế mở ra Thần Môn, khai thông linh hồn Hư Thần Giới. Mà linh hồn Hư Thần Giới chia làm 10 giai đoạn, từ thấp đến cao!
Nhưng khai thông linh hồn Hư Thần Giới hoàn toàn dựa vào thiên mệnh, có thể khai thông hay không thì không thể nào nắm rõ được. Nhưng đẳng cấp khai thông Hư Thần Giới càng cao, tiềm lực của tu sĩ càng lớn, trình độ cũng cao lên.
Trương Thiên Lâm là đệ tử ngoại môn đứng đầu bảng, từ lâu đã bước vào Thông Huyền cảnh, hắn đã có thể mở ra Thần Môn nhưng hắn mơ hồ phát hiện bản thiên cũng chỉ khai thông tối đa 3 cấp Hư Thần Giới, chính vì vậy mà hắn mới chậm trễ chưa bước vào Thần Môn cảnh.
Lần này đại sư huynh Lãnh Dật Phàm hứa đã giúp hắn quả thực đã khiến hắn động tâm.
Ý tứ của Lãnh Dật Phàm rất rõ ràng, sau khi giết chết Dạ Huyền hắn có thể tới Huyền Thánh Phong, nhận được sự che chở của đại sư huynh. Nhưng chuyện này sẽ đắc tội Hoàng Cực Phong…
Tuy nhiên nghĩ lại thì Trương Thiên Lâm khẽ cắn môi, quyết định làm một vụ lớn. Nếu đi vào nội tông sẽ có đại sư huynh làm chỗ dựa, sau này con đường của hắn vô cùng rộng mở! Chỉ là phải tìm một lý do để giết Dạ Huyền mới được…
- Trương sư huynh, có chuyện rồi, tên Dạ Huyền kia không ngốc!
Lúc này có âm thanh từ bên ngoài truyền tới. Trương Thiên Lâm nghe vậy thì sững sờ.
- Nhắc tào tháo và tào tháo xuất hiện?
Hai tên bị Dạ Huyền giáo huấn ở tổ miếu nhanh chóng dẫn theo Tần Lực và Vương Tiêu đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Chuyện gì?
Trương Thiên Lâm bình tĩnh hỏi.
- Trương sư huynh, huynh phải làm chủ cho chúng ta!
Hai tên đệ tử kia khóc lóc, nhanh chóng kể hết chuyện ở tổ miếu một lượt, sau đó thì thêm mắm thêm muối nói Dạ Huyền coi thường Trương Thiên Lâm thế này thế kia.
Sau khi Trương Thiên Lâm nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng có cảm giác là trời đã giúp ta.
- Dạ Huyền à Dạ Huyền, vậy thì không thể trách Trương Thiên Lâm ta được.
Hắn đang suy nghĩ không biết lấy lí do gì để giết Dạ Huyền vậy mà chuyện tốt lại tới!
Trương Thiên Lâm nhếch miệng cười một tiếng, phất tay nói.
- Dẫn đường, ta muốn xem cái tên đần độn kia sau khi khôi phục bình thường ăn cái gì mà dám lớn lối như vậy!
- Vâng, Trương sư huynh!
Hai tên đệ tử kia mừng rỡ như điên.
Rất nhanh, Trương Thiên Lâm và mấy tên đệ tử kia đã tới tổ miếu. Trùng hợp đúng lúc Dạ Huyền từ bên trong đi ra.
- Trương sư huynh, là Dạ Huyền!
Thấy Dạ Huyền đi ra, sắc mặt tên đệ tử dẫn đường nhất thời trắng bệch, lùi sang một bên theo bản năng.
Trương Thiên Lâm hơi nhíu này, có chút bất mãn với phản ứng của tên đệ tử kia. Hắn nghiêm túc nhìn Dạ Huyền, không hề động thủ ngay. Dạ Huyền này có thể đánh cho Tần Lực Thông Huyền cảnh tầng thứ 5 hôn mê, không thể khinh thường.
Tuy nhiên vẫn chỉ có vậy thôi.
- Ồ, tìm chỗ dựa tới sao?
Dạ Huyền đương nhiên thấy hai tên đệ tử phía sau Trương Thiên Lâm, cười nhạt một tiếng.
Đệ tử dẫn đường có chút sợ Dạ Huyền, nhưng nghĩ tới có Trương sư huynh ở bên cạnh thì nhất thời ưỡn ngực chỉ vào Dạ Huyền nói.
- Dạ Huyền, ngươi vừa xuất thủ làm Tần Lực và Vương Tiêu bị thương, chuyện này không thể cứ để yên như vậy?
- Ồ? Vậy phải làm thế nào?
Dạ Huyền chậm rãi nói.
- Phạm sai lầm đương nhiên phải gánh tội.
Không đợi tên đệ tử kia nói là Trương Thiên Lâm đã mở miệng, mắt sáng như đuốc tiếng nói như sấm rền vang.
- Tuy ngươi là con rể của Hoàng Cực Tiên Tông, nhưng ngươi lại tự ý đánh người bị thương, đây chính là cố tình phạm phải pháp quy của tông môn. Trương Thiên Lâm là đệ tử ngoại tông đương nhiên vẫn phải bảo vệ uy nghiêm của tông môn.
Hắn quát lớn một phen như thế nếu là người thường sợ là đã tim đập chân run, nhưng Dạ Huyền vẫn bình tĩnh đứng đó, nhìn Trương Thiên Lâm nói.
- Ý ngươi là muốn bắt ta hỏi tội?
Bao nhiêu năm nay, lại có người muốn bắt Bất Tử Dạ Đế hắn để hỏi tội? Thú vị…
- Đúng thế.
Trương Thiên Lâm khẽ nói, như thiên lôi đánh xuống.
Dạ Huyền ồ một tiếng.
- Vậy ngươi hỏi đi.
Lời này khiến Trương Thiên Lâm cứng người, thầm nghĩ trong lòng sao tên này lại không tức giận?
Chốc lát sau thì Trương Thiên Lâm lạnh lùng nói.
- Đền tội đi!
Hắn cong hai chân sau đó bắn ra như đạn pháo! Lúc lao ra, bàn tay còn xòe lớn muốn bóp chặt cổ họng Dạ Huyền, con ngươi lạnh lẽo như dao! Sát ý từ trên người Trương Thiên Lâm tiêu tán!
- Nhanh quá!
Một tên đệ tử thấy Trương Thiên Lâm xuất thủ thì kinh hô.
Không hổ là đứng đầu bảng ngoại tông, thực lực vượt xa Thông Huyền tầng thứ năm Tần Lực! Sức mạnh của một vuốt kia mạnh mẽ vô cùng, chỉ sợ đá cũng vỡ nát!
Thình thịch!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà Dạ Huyền lại giơ tay nắm chắc được tay Trương Thiên Lâm, ánh mắt lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn giết ta?
Trong nháy mắt đó Dạ Huyền cảm nhận được sát ý trên thân Trương Thiên Lâm.
Tuy nói hắn đả thương Tần Lực nhưng cũng vì tên đó gây chuyện vơi shawsn trước. Vậy mà Trương Thiên Lâm này lại hạ sát thủ với hắn. Trương Thiên Lâm này có cái gì đó không đúng.
- Quả nhiên ngươi không hề bình thường!
Trương Thiên Lâm đột nhiên kinh ngạc, nhưng chốc lát lại cười rộ lên.
- Nhưng mà hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Dạ Huyền chuẩn bị nói gì đó thì thấy trong bóng tối có người nhanh chóng tiếp cận, hừ lạnh một tiếng tăng lực tay. Chỉ một thoáng mà cổ tay Trương Thiên Lâm đã hằn năm vết ngón tay!
- Làm sao có thể?
Trương Thiên Lâm kinh hãi không thôi, sao sức mạnh của tên Dạ Huyền này lại lớn như vậy.
Hắn là Thông Huyền đỉnh phong, thuận tay cũng bổ núi rẽ biển, nhưng mà Dạ Huyền lại có thể bóp nát cổ tay hắn! Trương Thiên Lâm thống khổ gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển công pháp!
Ầm!
Chân khí phóng ra, một ánh kiếm bộc phát trong tay Trương Thiên Lâm, phóng tới như muốn xuyên thủng cổ họng Dạ Huyền.
Bước ngoặt nguy hiểm, Dạ Huyền bình tĩnh lắc mình một cái thoát khỏi ánh kiếm kia, chốc lát lại trở tay đánh một quyền vào mặt Trương Thiên Lâm!
Ầm!
Trương Thiên Lâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người bắn ra ngoài không còn chi giác.
- Trương sư huynh!
Một tên đệ tử không kịp phản ứng, thấy Trương Thiên Lâm bay ra ngoài đập xuống đất rồi không có động tĩnh gì. Hắn ngã ngồi trên đất, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Chết… chết rồi!
Chỉ thấy Trương Thiên Lâm không hề nhúc nhích nằm đó.
Một quyền giết chết Trương Thiên Lâm sư huynh?
Này?
Uỳnh!
Ngay lúc này, từng luồng khí tức kinh khủng xuất hiện. Lãnh Dật Phàm dẫn đồng, đi theo sau là một đội mặc áo bào trắng, cầm pháp kiếm, là đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông, bay từ đằng xa đáp xuống.
Lãnh Dật Phàm là đại đệ tử thủ tịch Hoàng Cực Tiên Tông, cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi. Người ta nói Hoàng Cực Tiên Tông có tuyệt đại song kiêu. Một lại Thánh Nữ Chu Ấu Vi, hai là đại đệ tử Lãnh Dật Phàm.
Trong thế hệ trẻ tuổi của Hoàng Cực Tiên Tông, người xứng nhất với Chu Ấu Vi chỉ có đại đệ tử Lãnh Dật Phàm, mà không phải là Triệu Ngọc Long đến từ La Thiên Thánh Địa kia.
Trên thực tế, vị đại đệ tử này dường như cũng có tình ý với Thánh Nữ. Mặc dù hắn chưa từng biểu lộ nhưng toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông cũng không phải không biết bí mật đó.
Lúc này Lãnh Dật Phàm xuất hiện bên ngoài, có chút quỷ dị. Trương Thiên Lâm cũng cảm thấy như vậy, hắn đứng ở dưới có chút cục xúc bất an. Hắn đang phỏng đoán tâm tư của vị đại sư huynh này.
Lãnh Dật Phàm mặt một thân bạch y, hai tay chắp phía sau mang theo khí chất xuất thần. Thanh khí lượn quanh mặt hắn, nhìn không rõ, cứ như tiên giáng trần vậy. Hắn nhìn về phía Trương Thiên Lâm ở phía dưới, bình tĩnh nói.
- Giết chết Dạ Huyền, ta bảo đảm cho ngươi.
- Cái gì?
Trương Thiên Lâm nghe vậy nhất thời sững sờ, vội vàng nói.
- Đại sư huynh, tuyệt đối không thể, Dạ Huyền là con rể của Hoàng Cực Tiên Tông đấy!
Lúc bình thường có thể bắt nạt Dạ Huyền một chút không sao nhưng nếu giết chết, chỉ sợ…
Trên trán Trương Thiên Lâm đầy mồ hôi lạnh.
Lãnh Dật Phàm lạnh lùng nói.
- Chuyện này là do tông chủ phu nhân phân phó.
- Tông chủ phu nhân?
Trương Thiên Lâm càng thêm sững sờ, tông chủ phu nhân không phải là nhạc mẫu của Dạ Huyền sao, mở miệng đòi giết chết hắn?
- Sau khi chuyện thành công thì tới Huyền Thánh Phong tìm ta, ta sẽ đích thần giúp người mở Thần Môn, khai thông 5 cấp linh hồn Hư Thần Giới.
Lãnh Dật Phàm không nói gì thêm, lập tức rời đi.
- Mở ra Thần Môn, khai thông 5 cấp linh hồn Hư Thần Giới!
Trương Thiên Lâm hơi híp mắt lại, âm thầm trầm tư.
- Giết chết Dạ Huyền, thật sự là ý của tông chủ phu nhân sao? Đại sư huynh là người của phong mạch Huyền Thánh, mà Huyền Thánh với Hoàng Cực Phong luôn không hợp nhau, chuyện này mọi người đều biết. Mặc dù đại sư huynh đã nói là do phu nhân phân phó, nhưng cũng chưa chắc…
Trương Thiên Lâm không phải người ngu, hắn cần phải cân nhắc lợi hại. Chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ thì Lãnh Dật Phàm sẽ giúp hắn.
Tu sĩ đột phá Thông Huyền cảnh, sau khi đạt được Thần Môn cảnh có thế mở ra Thần Môn, khai thông linh hồn Hư Thần Giới. Mà linh hồn Hư Thần Giới chia làm 10 giai đoạn, từ thấp đến cao!
Nhưng khai thông linh hồn Hư Thần Giới hoàn toàn dựa vào thiên mệnh, có thể khai thông hay không thì không thể nào nắm rõ được. Nhưng đẳng cấp khai thông Hư Thần Giới càng cao, tiềm lực của tu sĩ càng lớn, trình độ cũng cao lên.
Trương Thiên Lâm là đệ tử ngoại môn đứng đầu bảng, từ lâu đã bước vào Thông Huyền cảnh, hắn đã có thể mở ra Thần Môn nhưng hắn mơ hồ phát hiện bản thiên cũng chỉ khai thông tối đa 3 cấp Hư Thần Giới, chính vì vậy mà hắn mới chậm trễ chưa bước vào Thần Môn cảnh.
Lần này đại sư huynh Lãnh Dật Phàm hứa đã giúp hắn quả thực đã khiến hắn động tâm.
Ý tứ của Lãnh Dật Phàm rất rõ ràng, sau khi giết chết Dạ Huyền hắn có thể tới Huyền Thánh Phong, nhận được sự che chở của đại sư huynh. Nhưng chuyện này sẽ đắc tội Hoàng Cực Phong…
Tuy nhiên nghĩ lại thì Trương Thiên Lâm khẽ cắn môi, quyết định làm một vụ lớn. Nếu đi vào nội tông sẽ có đại sư huynh làm chỗ dựa, sau này con đường của hắn vô cùng rộng mở! Chỉ là phải tìm một lý do để giết Dạ Huyền mới được…
- Trương sư huynh, có chuyện rồi, tên Dạ Huyền kia không ngốc!
Lúc này có âm thanh từ bên ngoài truyền tới. Trương Thiên Lâm nghe vậy thì sững sờ.
- Nhắc tào tháo và tào tháo xuất hiện?
Hai tên bị Dạ Huyền giáo huấn ở tổ miếu nhanh chóng dẫn theo Tần Lực và Vương Tiêu đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Chuyện gì?
Trương Thiên Lâm bình tĩnh hỏi.
- Trương sư huynh, huynh phải làm chủ cho chúng ta!
Hai tên đệ tử kia khóc lóc, nhanh chóng kể hết chuyện ở tổ miếu một lượt, sau đó thì thêm mắm thêm muối nói Dạ Huyền coi thường Trương Thiên Lâm thế này thế kia.
Sau khi Trương Thiên Lâm nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng có cảm giác là trời đã giúp ta.
- Dạ Huyền à Dạ Huyền, vậy thì không thể trách Trương Thiên Lâm ta được.
Hắn đang suy nghĩ không biết lấy lí do gì để giết Dạ Huyền vậy mà chuyện tốt lại tới!
Trương Thiên Lâm nhếch miệng cười một tiếng, phất tay nói.
- Dẫn đường, ta muốn xem cái tên đần độn kia sau khi khôi phục bình thường ăn cái gì mà dám lớn lối như vậy!
- Vâng, Trương sư huynh!
Hai tên đệ tử kia mừng rỡ như điên.
Rất nhanh, Trương Thiên Lâm và mấy tên đệ tử kia đã tới tổ miếu. Trùng hợp đúng lúc Dạ Huyền từ bên trong đi ra.
- Trương sư huynh, là Dạ Huyền!
Thấy Dạ Huyền đi ra, sắc mặt tên đệ tử dẫn đường nhất thời trắng bệch, lùi sang một bên theo bản năng.
Trương Thiên Lâm hơi nhíu này, có chút bất mãn với phản ứng của tên đệ tử kia. Hắn nghiêm túc nhìn Dạ Huyền, không hề động thủ ngay. Dạ Huyền này có thể đánh cho Tần Lực Thông Huyền cảnh tầng thứ 5 hôn mê, không thể khinh thường.
Tuy nhiên vẫn chỉ có vậy thôi.
- Ồ, tìm chỗ dựa tới sao?
Dạ Huyền đương nhiên thấy hai tên đệ tử phía sau Trương Thiên Lâm, cười nhạt một tiếng.
Đệ tử dẫn đường có chút sợ Dạ Huyền, nhưng nghĩ tới có Trương sư huynh ở bên cạnh thì nhất thời ưỡn ngực chỉ vào Dạ Huyền nói.
- Dạ Huyền, ngươi vừa xuất thủ làm Tần Lực và Vương Tiêu bị thương, chuyện này không thể cứ để yên như vậy?
- Ồ? Vậy phải làm thế nào?
Dạ Huyền chậm rãi nói.
- Phạm sai lầm đương nhiên phải gánh tội.
Không đợi tên đệ tử kia nói là Trương Thiên Lâm đã mở miệng, mắt sáng như đuốc tiếng nói như sấm rền vang.
- Tuy ngươi là con rể của Hoàng Cực Tiên Tông, nhưng ngươi lại tự ý đánh người bị thương, đây chính là cố tình phạm phải pháp quy của tông môn. Trương Thiên Lâm là đệ tử ngoại tông đương nhiên vẫn phải bảo vệ uy nghiêm của tông môn.
Hắn quát lớn một phen như thế nếu là người thường sợ là đã tim đập chân run, nhưng Dạ Huyền vẫn bình tĩnh đứng đó, nhìn Trương Thiên Lâm nói.
- Ý ngươi là muốn bắt ta hỏi tội?
Bao nhiêu năm nay, lại có người muốn bắt Bất Tử Dạ Đế hắn để hỏi tội? Thú vị…
- Đúng thế.
Trương Thiên Lâm khẽ nói, như thiên lôi đánh xuống.
Dạ Huyền ồ một tiếng.
- Vậy ngươi hỏi đi.
Lời này khiến Trương Thiên Lâm cứng người, thầm nghĩ trong lòng sao tên này lại không tức giận?
Chốc lát sau thì Trương Thiên Lâm lạnh lùng nói.
- Đền tội đi!
Hắn cong hai chân sau đó bắn ra như đạn pháo! Lúc lao ra, bàn tay còn xòe lớn muốn bóp chặt cổ họng Dạ Huyền, con ngươi lạnh lẽo như dao! Sát ý từ trên người Trương Thiên Lâm tiêu tán!
- Nhanh quá!
Một tên đệ tử thấy Trương Thiên Lâm xuất thủ thì kinh hô.
Không hổ là đứng đầu bảng ngoại tông, thực lực vượt xa Thông Huyền tầng thứ năm Tần Lực! Sức mạnh của một vuốt kia mạnh mẽ vô cùng, chỉ sợ đá cũng vỡ nát!
Thình thịch!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc vậy mà Dạ Huyền lại giơ tay nắm chắc được tay Trương Thiên Lâm, ánh mắt lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn giết ta?
Trong nháy mắt đó Dạ Huyền cảm nhận được sát ý trên thân Trương Thiên Lâm.
Tuy nói hắn đả thương Tần Lực nhưng cũng vì tên đó gây chuyện vơi shawsn trước. Vậy mà Trương Thiên Lâm này lại hạ sát thủ với hắn. Trương Thiên Lâm này có cái gì đó không đúng.
- Quả nhiên ngươi không hề bình thường!
Trương Thiên Lâm đột nhiên kinh ngạc, nhưng chốc lát lại cười rộ lên.
- Nhưng mà hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Dạ Huyền chuẩn bị nói gì đó thì thấy trong bóng tối có người nhanh chóng tiếp cận, hừ lạnh một tiếng tăng lực tay. Chỉ một thoáng mà cổ tay Trương Thiên Lâm đã hằn năm vết ngón tay!
- Làm sao có thể?
Trương Thiên Lâm kinh hãi không thôi, sao sức mạnh của tên Dạ Huyền này lại lớn như vậy.
Hắn là Thông Huyền đỉnh phong, thuận tay cũng bổ núi rẽ biển, nhưng mà Dạ Huyền lại có thể bóp nát cổ tay hắn! Trương Thiên Lâm thống khổ gầm nhẹ một tiếng, vận chuyển công pháp!
Ầm!
Chân khí phóng ra, một ánh kiếm bộc phát trong tay Trương Thiên Lâm, phóng tới như muốn xuyên thủng cổ họng Dạ Huyền.
Bước ngoặt nguy hiểm, Dạ Huyền bình tĩnh lắc mình một cái thoát khỏi ánh kiếm kia, chốc lát lại trở tay đánh một quyền vào mặt Trương Thiên Lâm!
Ầm!
Trương Thiên Lâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người bắn ra ngoài không còn chi giác.
- Trương sư huynh!
Một tên đệ tử không kịp phản ứng, thấy Trương Thiên Lâm bay ra ngoài đập xuống đất rồi không có động tĩnh gì. Hắn ngã ngồi trên đất, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Chết… chết rồi!
Chỉ thấy Trương Thiên Lâm không hề nhúc nhích nằm đó.
Một quyền giết chết Trương Thiên Lâm sư huynh?
Này?
Uỳnh!
Ngay lúc này, từng luồng khí tức kinh khủng xuất hiện. Lãnh Dật Phàm dẫn đồng, đi theo sau là một đội mặc áo bào trắng, cầm pháp kiếm, là đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông, bay từ đằng xa đáp xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook