Vạn Cổ Đệ Nhất Đế
-
Chương 3: Kinh Động Toàn Viện
Là đệ nhất mỹ nữ của Học viện trường Thương, U Lan Tư tuyệt đối là nhân vật chạm vào sẽ bỏng tay của học viện nên không ít người xem nàng như một nữ thần chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn.
Nhưng mà ngay lúc này gương mặt của nàng đầy lạnh lẽo, không có một chút biểu cảm nào, nhìn sâu trong mắt nàng thì không khó thấy được sự tức giận không hề nhẹ của U Lan Tư.
Bên cạnh U Lan Tư có hai người, mà hai người đó thì rất nhiều học viên đều biết, người thứ nhất là một người trung niên, thứ hai là một lão giả tóc trắng xóa.
Lão giả tóc trắng tên là Diêm Trường Hiên, là trưởng lão trong hội trưởng lão, địa vị tôn sùng, không thể so sánh cùng với một lão sư bình thường bên trong học viện.
Nhưng mà, người có nhãn lực một chút đều nhận ra được Diêm Trường Hiên lại lui về phía sau của U Lan Tư một bước.
Còn người trung niên, chính là người phụ trách thí luyện lần này, đồng thời cũng là lão sư của lớp tu hành phảm cảnh tinh anh, tên là Vương Giang Thuận. Lúc này, hắn đứng bên cạnh U Lan Tư, không dám thở mạnh một cái, cột sống thì cong cong lại, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Vương Giang Thuận lão sư, vì sao lại để Tịch Thiên Dạ tham dự thí luyện? U lão sư không phải đã sớm nói cho ngươi là Tịch Thiên Dạ không cần tham gia vào buổi thí luyện này hay sao?"
Diêm Trường Hiên nhìn về phía Vương Giang Thuận, sắc mặt hơi trầm xuống hỏi.
"Diêm trưởng lão, việc này là lỗi của ta, lỗi của ta... Ta thấy tu vi Tịch Thiên Dạ đồng học gần đây lại có chỗ tiến bộ thì ngay lập tức cho hắn tham gia vào buổi thí luyện để ma luyện bản thân, tất cả là chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi..."
Vương Giang Thuận lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng khổ không thể tả. Hắn không ngờ rằng U Lan Tư lại đượcTịch Thiên Dạ coi trọng như vậy, càng không ngờ rằng thế lực của U Lan Tư trong trường học lại to lớn như thế.
Chẳng những kinh động đến toàn bộ trưởng lão hội, khiến cho trưởng lão hội làm ra quyết định tạm thời kết thúc thí luyện, thậm chí Diêm trưởng lão lại tự mình ra mặt hỗ trợ U Lan Tư, đưa từng nhóm học viên trở về.
Mà xem thái đội của Diêm trưởng lão đối xử với U Lan Tư tương đương tôn kính, tuyệt đối không phải thái độ của một trưởng lão đối với một lão sư bình thường.
Ở Học Viện Trường Thương thì địa vị của trưởng lão dĩ nhiên sẽ cao hơn với một lão sư bình thường mà có thể vào trưởng lão hội thì chính là một trong những nhân vật trọng yếu của Học Viện. Trưởng lão chỉ cần có một lý do chính đáng liền có thể trực tiếp sa thải một lão sư bình thường của Học Viện.
Trong lòng của Vương Giang Thuận lúc này đang hối hận không thôi, nếu biết trước là sẽ xảy ra chuyện như thế này thì hắn có trăm cái đầu cũng sẽ không bức ép Tịch Thiên Dạ đi tham gia thí luyện.
Tu vi của Tịch Thiên Dạ tại lớp học tuyệt đối là đứng cuối cùng, thậm chí tại lớp phàm cảnh bình thường cũng là đội sổ cho nên nếu tham gia thí luyện thì hắn 100% là không thể sống sót.
Vì vậy nên bình thường chắc chắn là Tịch Thiên Dạ sẽ không tham gia thí luyện trong sơn mạch.
Nhưng lần này thì hắn đã thu chỗ tốt của Tô Tri Thần nên mới cố ý bức ép Tịch Thiên Dạ tham gia lần lịch luyện này.
Nguyên bản, Vương Giang Thuận cũng không có coi đó là vấn đề, mặc dù U Lan Tư có nhắc nhở rằng là không được cho Tịch Thiên Dạ tham gia lần lịch luyện trong sơn mạch này, nhưng hắn chính là lão sư của lớp tu hành, dạy học viên tu luyện thế nào là chuyện của hắn, không phải thời khắc tất yếu thì hắn sẽ không để ý U Lan Tư là mấy.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, U Lan Tư chỉ là một lão sư bình thường của học viện, hai bên đều ngang hàng, nên hắn đương nhiên là không để ý đến lời căn dặn đó rồi.
Nhưng bây giờ U Lan Tư lại kinh động đến toàn bộ trưởng lão hội, ngay cả Diêm Trường Hiên lại tràn ngập sự tôn kính với nàng, đây chắc chắn không phải là lão sư bình thường (dù là trưởng lão bình thường đều không có năng lực này a).
Vương Giang Thuận không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán liên tục, trong lòng hối hận đến phát điên, sớm biết như thế, hắn tuyệt đối sẽ không đắc tội U Lan Tư, cũng không dám thu hối lộ của Tô Tri Thần
"U lão sư, cái này chính là lỗi lầm của ta, ta sẽ kiểm điểm. Ngươi cũng nên yên tâm đi, Tịch Thiên Dạ đồng học tuyệt đối sẽ không có việc gì vì lần lịch luyện này có độ nguy hiểm rất thấp, nếu không thì ta cũng không dám để cho hắn đi."
Vương Giang Thuận cúi đầu xoay người, con mắt căn bản không dám nhìn thẳng U Lan Tư. Thế lực mà U Lan Tư biểu hiện ra, kể cả việc trục xuất không cho hắn làm lão sư của học viện cũng dễ như trở bàn tay.
Gương mặt lạnh tanh của U Lan Tư nhìn lên bầu trời xa xăm, cũng không có liếc qua Vương Giang thuận một cái nào.
...
Các học viên phía dưới khán đài đang nghị luận ầm ĩ về việc tại sao học viện lại kết thúc lần lịch luyện này sớm hơn dự định, phía đông nam của quảng trường có một nhóm học viên đang tụ tập.
Người cầm đầu chính là một tên thiếu niên áo trắng, tuổi tác không lớn, chỉ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi.
Thiếu niên mi thanh mục tú này có tướng mạo rất là xuất chúng, hai đầu lông mày có một tia ngạo khí, tựa hồ trời sinh tài trí hơn người.
"Vương Tử Thành, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt của thiếu niên áo trắng âm trầm đến cực điểm, nhìn bốn người trước mặt. Đó chính là đám người Vương Tử Thành và Tà Mạnh Sơn, chỉ là mặt mũi của bọn họ đang sưng húp lên, dáng vẻ khá là chật vật.
"Tô thiếu, ta cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, cái tên Tịch Thiên Dạ kia chẳng những không có bị Thanh Ảnh lang giết chết, ngược lại thực lực tăng cao, bốn người chúng ta cộng lại đều không phải là đối thủ của hắn."
Vương Tử Thành cực kì biệt khuất trong lòng, chẳng những không có hoàn thành nhiệm vụ của Tô thiếu, ngược lại bị tên phế vật của lớp cho thu thập một chầu.
"Một đám rác rưởi!"
Mí mắt của Tô Tri Thần giật giật, tuy nói lời như thế, nhưng trong lòng y cũng thật bất ngờ. Vương Tử Thành mặc dù không phải là học viên ưu tú nhất của lớp học nhưng có thể thi vào lớp tinh anh, thực lực tự nhiên cũng không thấp.
Có thể đánh bại bốn người Vương Tử Thành thì Tịch Thiên Dạ khẳng định đã ẩn giấu thực lực.
"Cũng là thật thông minh, lại giả heo ăn thịt hổ."
Tô Tri Thần cười lạnh, phế vật chính là phế vật, che dấu thực lực có thể cứu ngươi một lần nhưng chắc chắn không cứu được ngươi lần thứ hai.
"Các ngươi không giết chết Tịch Thiên Dạ cũng là việc tốt, nếu Tịch Thiên Dạ chết trong lần lịch luyện này thì U Lan Tư chắc chắn sẽ điều tra tới cùng, nói không chừng có thể tra ra được ta."
Ánh mắt củaTô Tri Thần trở nên âm lãnh, hắn cũng không ngờ rằng U Lan Tư lại có thế lực lớn đến thế, trưởng lão hội đều bị kinh động, lại còn đưa ra quyết định kết thúc lần lịch luyện này. Chẳng lẽ tin đồn U Lan Tư cùng vị viện trưởng Học Viện Trường Thương kia có quan hệ đạo lữ là thật?
Đột nhiên, một tiếng ưng vang vọng ở trời cao, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một con chim khổng lồ, hai cánh che kín bầu trời, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng thật lớn.
"Thanh Hỏa Vân Ưng! Đó là yêu thú cấp ba Thanh Hỏa Vân Ưng."
Thanh Hỏa Vân Ưng xuất hiện làm kinh động các học viên phía dưới khán đài, các học sinh dồn dập ngửa đầu nhìn hướng lên bầu trời, yêu thú cấp ba cũng không thấy nhiều, lấy thực lực của các học sinh khóa phàm cảnh thì gặp yêu thú cấp ba chỉ có con đường chết mà thôi.
"Đó là Thanh Hỏa Vân Ưng do chấp pháp đường thuần hóa, nếu có thể thuần hóa được Thanh Hỏa Vân Ưng cấp ba thì ít nhất phải là nhân vật cấp bậc đội trưởng.”
Các học sinh nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ mơ mộng, việc trở thành cường giả, ngao du thiên địa, cơ hồ đều là ước mơ của những người này.
Trương Nguyên Hưng một tay xách Tịch Thiên Dạ phóng lên trời, thân ảnh liên tục đạp không mười mấy bước, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống khán đài ở quảng trường.
"Diêm Trường Hiên trưởng lão, đội trưởng đội chấp pháp đệ nhị Trương Nguyên Hưng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đã mang Tịch Thiên Dạ đồng học trở về.”
Trương Nguyên Hưng cung kính hướng về phía Diêm Trường Hiên thi lễ một cái rồi ngay lập tức lui xuống.
Đám người dưới khán đài xôn xao, đường đường là Nhị đội trưởng đội chấp pháp mà lại tự mình vào sơn mạch để hộ tống một người ra ngoài, không biết là ai mà có lai lịch lớn đến vậy?
Những người khác cũng không có đãi ngộ này. Lần lịch luyện trong sơn mạch này kết thúc, cũng chỉ là đưa tin cho bọn hắn, để chính bọn hắn tự trở về mà thôi.
Được đội trưởng đội chấp pháp tự mình hộ tống trở về, cũng không phải ai cũng có cái vinh hạnh đặc biệt này.
Nhưng mà, khi mọi người thấy rõ ở trên đài cao thì tự dưng sây sẩm mặt mày.
Tịch Thiên Dạ! Cái tên có tu vi kém nhất ở Học Viện, là cái tên mắc chứng ham ngủ, là tên gia hỏa chỉ biết ăn rồi chờ chết ư!?
"Ta đã nói là Tịch Thiên Dạ đồng học chắn chắn sẽ không có việc gì cả, ta là lão sư thì làm sao có thể hại học viên của mình, lần lịch luyện ở sơn mạch này căn bản là không có nguy hiểm gì.”
Thấy Tịch Thiên Dạ an toàn trở về, trong lòng Vương Giang Thuận thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ rằng Tịch Thiên Dạ trong lúc thí luyện xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất là hắn đã sớm biết âm mưu ẩn sau lần lịch luyện này, cũng may Tô Tri Thần không có phát điên làm chuyện xằng bậy, bằng không thì hôm nay sợ là khó mà kết thúc được.
Vương Giang Thuận không biết, Tô Tri Thần làm sao có thể chỉ làm khó dễ Tịch Thiên Dạ đơn giản như vậy, đây là một cái sát cục, chỉ là không có đắc thủ mà thôi.
U Lan Tư thấy Tịch Thiên Dạ bình an trở về, khuôn mặt dần trở nên hòa hoãn, tiến lên hai bước kéo tay Tịch Thiên Dạ, ôn nhu nói: "Tịch Thiên Dạ đồng học,ngươi đi theo lão sư một chút."
Nói xong, lập tức kéo Tịch Thiên Dạ đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Dưới đài cao, đôi mắt của Tô Tri Thần như bắn ra tia lửa điện, ở nơi nhiều người như vậy mà U Lan Tư chỉ thân cận với mỗi một mình Tịch Thiên Dạ. Tô Tri Thần rất ái mộ đệ nhất mỹ nữ của Học Viện U Lan Tư nên hắn xem Tịch Thiên Dạ là tình địch, đây cũng là nguyên nhân hắn phải giết Tịch Thiên Dạ.
Nhìn người nữ nhân trước mắt này, Tịch Thiên Dạ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Từng mảng ký ức dần hiện ra sau đó chồng lên nhau, tạo ra một vòng tuế nguyệt hoàn chỉnh.
Thứ xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ là một giảng đường rộng rãi, sáng ngời.
Một học viên đang ngồi trên bàn học ngáy o o, tiếng ngáy chấn trời.
Bạn học xung quanh liên tục quăng tới những ánh mắt khó chịu, trong mắt hiệm lên vẻ khiển trách cùng chán ghét. Thế nhưng, lại lại không thể làm gì.
Bởi vì chủ nhiệm lớp bọn họ, kiên quyết bao che cho cái tên làm cầm đầu làm loạn lớp này.
Bên cạnh học viên đang ngủ, có một nữ nhân phong hoa tuyệt đại
Nàng mặc dù không trang điểm, nhưng sắc đẹp có thể áp thiên địa, đẹp không gì sánh được, đủ để hại nước hại dân.
Hết thảy ánh mắt của học viên hầu hết đều tụ lại trên nàng căn bản là không có tâm tư để học tập
Nàng tên là U Lan Tư, chủ nhiệm lớp bọn hắn.
Là một người như thần thánh không thể xâm phạm mà chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn.
Tiết học của nàng chưa từng thiếu một học sinh nào, có thể nói là lão sư chưa từng thiếu một khóa nào của Học Viện.
Thế nhưng thành tích của các học viên trong tất cả các khóa khác là thành tích kém nhất bởi vì chúng đều chú ý lên người U Lan tư không có học hành gì cả.
U Lan Tư giống như một tuyệt thế yêu tinh, khi thì thần thánh không tì vết, khi thì câu hồn đãng phách.
Đàn ông bình thường trông thấy nàng, đừng nói là suy nghĩ, ngay cả đi đường cũng khó khăn.
Cũng may U Lan Tư không phải lão sư của khóa tu hành, Học Viện cũng sợ sức ảnh hưởng của nàng nên chỉ để nàng đảm nhiệm chức chủ nhiệm của lớp tinh anh.
"Các bạn học, lát nữa là thời gian tự học hi vọng mọi người im lặng một chút a, tuyệt đối đừng nhao nhao khiến Tịch Thiên dạ đồng học tỉnh dậy."
Đây là câu nói mà U Lan Tư nói duy nhất khi ở lớp học, hiện tại khi Tịch Thiên Dạ nhớ tới đều có chút mỉm cười,câu này không phải là câu mà một lão sư có thể nói được. Có thể nghĩ ra rằng, lúc ấy bạn cùng lớp trong lòng sụp đổ cỡ nào, khó trách nhiều người cừu thị hắn như vậy.
Tịch Thiên Dạ ở Học Viện Trường Thương rất đặc thù, bởi vì mắc chứng ham ngủ nên rất nhiều đồng học đều xem thường hắn. Một tên suốt ngày chỉ biết ngủ, cùng một tên phế nhân chả có gì khác nhau.
Nếu không phải U Lan Tư một mực che chở hắn giống như đệ tử, sợ là Học Viện cũng sẽ đem hắn khai trừ.
"Tịch Thiên Dạ đồng học, trong quá trình lịch luyện có xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?"
U Lan Tư mang theo Tịch Thiên Dạ đi vào một khu rừng nhỏ, nơi đây phong cảnh ưu nhã, yên tĩnh an hòa, thường xuyên có thể thấy cảnh các cặp tình lữ tới đây hẹn hò.
Dịch: Vạn Cổ Thư Thần
Biên: Khang_a_ca
Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc
Nhưng mà ngay lúc này gương mặt của nàng đầy lạnh lẽo, không có một chút biểu cảm nào, nhìn sâu trong mắt nàng thì không khó thấy được sự tức giận không hề nhẹ của U Lan Tư.
Bên cạnh U Lan Tư có hai người, mà hai người đó thì rất nhiều học viên đều biết, người thứ nhất là một người trung niên, thứ hai là một lão giả tóc trắng xóa.
Lão giả tóc trắng tên là Diêm Trường Hiên, là trưởng lão trong hội trưởng lão, địa vị tôn sùng, không thể so sánh cùng với một lão sư bình thường bên trong học viện.
Nhưng mà, người có nhãn lực một chút đều nhận ra được Diêm Trường Hiên lại lui về phía sau của U Lan Tư một bước.
Còn người trung niên, chính là người phụ trách thí luyện lần này, đồng thời cũng là lão sư của lớp tu hành phảm cảnh tinh anh, tên là Vương Giang Thuận. Lúc này, hắn đứng bên cạnh U Lan Tư, không dám thở mạnh một cái, cột sống thì cong cong lại, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Vương Giang Thuận lão sư, vì sao lại để Tịch Thiên Dạ tham dự thí luyện? U lão sư không phải đã sớm nói cho ngươi là Tịch Thiên Dạ không cần tham gia vào buổi thí luyện này hay sao?"
Diêm Trường Hiên nhìn về phía Vương Giang Thuận, sắc mặt hơi trầm xuống hỏi.
"Diêm trưởng lão, việc này là lỗi của ta, lỗi của ta... Ta thấy tu vi Tịch Thiên Dạ đồng học gần đây lại có chỗ tiến bộ thì ngay lập tức cho hắn tham gia vào buổi thí luyện để ma luyện bản thân, tất cả là chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi..."
Vương Giang Thuận lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng khổ không thể tả. Hắn không ngờ rằng U Lan Tư lại đượcTịch Thiên Dạ coi trọng như vậy, càng không ngờ rằng thế lực của U Lan Tư trong trường học lại to lớn như thế.
Chẳng những kinh động đến toàn bộ trưởng lão hội, khiến cho trưởng lão hội làm ra quyết định tạm thời kết thúc thí luyện, thậm chí Diêm trưởng lão lại tự mình ra mặt hỗ trợ U Lan Tư, đưa từng nhóm học viên trở về.
Mà xem thái đội của Diêm trưởng lão đối xử với U Lan Tư tương đương tôn kính, tuyệt đối không phải thái độ của một trưởng lão đối với một lão sư bình thường.
Ở Học Viện Trường Thương thì địa vị của trưởng lão dĩ nhiên sẽ cao hơn với một lão sư bình thường mà có thể vào trưởng lão hội thì chính là một trong những nhân vật trọng yếu của Học Viện. Trưởng lão chỉ cần có một lý do chính đáng liền có thể trực tiếp sa thải một lão sư bình thường của Học Viện.
Trong lòng của Vương Giang Thuận lúc này đang hối hận không thôi, nếu biết trước là sẽ xảy ra chuyện như thế này thì hắn có trăm cái đầu cũng sẽ không bức ép Tịch Thiên Dạ đi tham gia thí luyện.
Tu vi của Tịch Thiên Dạ tại lớp học tuyệt đối là đứng cuối cùng, thậm chí tại lớp phàm cảnh bình thường cũng là đội sổ cho nên nếu tham gia thí luyện thì hắn 100% là không thể sống sót.
Vì vậy nên bình thường chắc chắn là Tịch Thiên Dạ sẽ không tham gia thí luyện trong sơn mạch.
Nhưng lần này thì hắn đã thu chỗ tốt của Tô Tri Thần nên mới cố ý bức ép Tịch Thiên Dạ tham gia lần lịch luyện này.
Nguyên bản, Vương Giang Thuận cũng không có coi đó là vấn đề, mặc dù U Lan Tư có nhắc nhở rằng là không được cho Tịch Thiên Dạ tham gia lần lịch luyện trong sơn mạch này, nhưng hắn chính là lão sư của lớp tu hành, dạy học viên tu luyện thế nào là chuyện của hắn, không phải thời khắc tất yếu thì hắn sẽ không để ý U Lan Tư là mấy.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, U Lan Tư chỉ là một lão sư bình thường của học viện, hai bên đều ngang hàng, nên hắn đương nhiên là không để ý đến lời căn dặn đó rồi.
Nhưng bây giờ U Lan Tư lại kinh động đến toàn bộ trưởng lão hội, ngay cả Diêm Trường Hiên lại tràn ngập sự tôn kính với nàng, đây chắc chắn không phải là lão sư bình thường (dù là trưởng lão bình thường đều không có năng lực này a).
Vương Giang Thuận không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán liên tục, trong lòng hối hận đến phát điên, sớm biết như thế, hắn tuyệt đối sẽ không đắc tội U Lan Tư, cũng không dám thu hối lộ của Tô Tri Thần
"U lão sư, cái này chính là lỗi lầm của ta, ta sẽ kiểm điểm. Ngươi cũng nên yên tâm đi, Tịch Thiên Dạ đồng học tuyệt đối sẽ không có việc gì vì lần lịch luyện này có độ nguy hiểm rất thấp, nếu không thì ta cũng không dám để cho hắn đi."
Vương Giang Thuận cúi đầu xoay người, con mắt căn bản không dám nhìn thẳng U Lan Tư. Thế lực mà U Lan Tư biểu hiện ra, kể cả việc trục xuất không cho hắn làm lão sư của học viện cũng dễ như trở bàn tay.
Gương mặt lạnh tanh của U Lan Tư nhìn lên bầu trời xa xăm, cũng không có liếc qua Vương Giang thuận một cái nào.
...
Các học viên phía dưới khán đài đang nghị luận ầm ĩ về việc tại sao học viện lại kết thúc lần lịch luyện này sớm hơn dự định, phía đông nam của quảng trường có một nhóm học viên đang tụ tập.
Người cầm đầu chính là một tên thiếu niên áo trắng, tuổi tác không lớn, chỉ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi.
Thiếu niên mi thanh mục tú này có tướng mạo rất là xuất chúng, hai đầu lông mày có một tia ngạo khí, tựa hồ trời sinh tài trí hơn người.
"Vương Tử Thành, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt của thiếu niên áo trắng âm trầm đến cực điểm, nhìn bốn người trước mặt. Đó chính là đám người Vương Tử Thành và Tà Mạnh Sơn, chỉ là mặt mũi của bọn họ đang sưng húp lên, dáng vẻ khá là chật vật.
"Tô thiếu, ta cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, cái tên Tịch Thiên Dạ kia chẳng những không có bị Thanh Ảnh lang giết chết, ngược lại thực lực tăng cao, bốn người chúng ta cộng lại đều không phải là đối thủ của hắn."
Vương Tử Thành cực kì biệt khuất trong lòng, chẳng những không có hoàn thành nhiệm vụ của Tô thiếu, ngược lại bị tên phế vật của lớp cho thu thập một chầu.
"Một đám rác rưởi!"
Mí mắt của Tô Tri Thần giật giật, tuy nói lời như thế, nhưng trong lòng y cũng thật bất ngờ. Vương Tử Thành mặc dù không phải là học viên ưu tú nhất của lớp học nhưng có thể thi vào lớp tinh anh, thực lực tự nhiên cũng không thấp.
Có thể đánh bại bốn người Vương Tử Thành thì Tịch Thiên Dạ khẳng định đã ẩn giấu thực lực.
"Cũng là thật thông minh, lại giả heo ăn thịt hổ."
Tô Tri Thần cười lạnh, phế vật chính là phế vật, che dấu thực lực có thể cứu ngươi một lần nhưng chắc chắn không cứu được ngươi lần thứ hai.
"Các ngươi không giết chết Tịch Thiên Dạ cũng là việc tốt, nếu Tịch Thiên Dạ chết trong lần lịch luyện này thì U Lan Tư chắc chắn sẽ điều tra tới cùng, nói không chừng có thể tra ra được ta."
Ánh mắt củaTô Tri Thần trở nên âm lãnh, hắn cũng không ngờ rằng U Lan Tư lại có thế lực lớn đến thế, trưởng lão hội đều bị kinh động, lại còn đưa ra quyết định kết thúc lần lịch luyện này. Chẳng lẽ tin đồn U Lan Tư cùng vị viện trưởng Học Viện Trường Thương kia có quan hệ đạo lữ là thật?
Đột nhiên, một tiếng ưng vang vọng ở trời cao, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một con chim khổng lồ, hai cánh che kín bầu trời, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng thật lớn.
"Thanh Hỏa Vân Ưng! Đó là yêu thú cấp ba Thanh Hỏa Vân Ưng."
Thanh Hỏa Vân Ưng xuất hiện làm kinh động các học viên phía dưới khán đài, các học sinh dồn dập ngửa đầu nhìn hướng lên bầu trời, yêu thú cấp ba cũng không thấy nhiều, lấy thực lực của các học sinh khóa phàm cảnh thì gặp yêu thú cấp ba chỉ có con đường chết mà thôi.
"Đó là Thanh Hỏa Vân Ưng do chấp pháp đường thuần hóa, nếu có thể thuần hóa được Thanh Hỏa Vân Ưng cấp ba thì ít nhất phải là nhân vật cấp bậc đội trưởng.”
Các học sinh nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ mơ mộng, việc trở thành cường giả, ngao du thiên địa, cơ hồ đều là ước mơ của những người này.
Trương Nguyên Hưng một tay xách Tịch Thiên Dạ phóng lên trời, thân ảnh liên tục đạp không mười mấy bước, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống khán đài ở quảng trường.
"Diêm Trường Hiên trưởng lão, đội trưởng đội chấp pháp đệ nhị Trương Nguyên Hưng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đã mang Tịch Thiên Dạ đồng học trở về.”
Trương Nguyên Hưng cung kính hướng về phía Diêm Trường Hiên thi lễ một cái rồi ngay lập tức lui xuống.
Đám người dưới khán đài xôn xao, đường đường là Nhị đội trưởng đội chấp pháp mà lại tự mình vào sơn mạch để hộ tống một người ra ngoài, không biết là ai mà có lai lịch lớn đến vậy?
Những người khác cũng không có đãi ngộ này. Lần lịch luyện trong sơn mạch này kết thúc, cũng chỉ là đưa tin cho bọn hắn, để chính bọn hắn tự trở về mà thôi.
Được đội trưởng đội chấp pháp tự mình hộ tống trở về, cũng không phải ai cũng có cái vinh hạnh đặc biệt này.
Nhưng mà, khi mọi người thấy rõ ở trên đài cao thì tự dưng sây sẩm mặt mày.
Tịch Thiên Dạ! Cái tên có tu vi kém nhất ở Học Viện, là cái tên mắc chứng ham ngủ, là tên gia hỏa chỉ biết ăn rồi chờ chết ư!?
"Ta đã nói là Tịch Thiên Dạ đồng học chắn chắn sẽ không có việc gì cả, ta là lão sư thì làm sao có thể hại học viên của mình, lần lịch luyện ở sơn mạch này căn bản là không có nguy hiểm gì.”
Thấy Tịch Thiên Dạ an toàn trở về, trong lòng Vương Giang Thuận thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ rằng Tịch Thiên Dạ trong lúc thí luyện xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất là hắn đã sớm biết âm mưu ẩn sau lần lịch luyện này, cũng may Tô Tri Thần không có phát điên làm chuyện xằng bậy, bằng không thì hôm nay sợ là khó mà kết thúc được.
Vương Giang Thuận không biết, Tô Tri Thần làm sao có thể chỉ làm khó dễ Tịch Thiên Dạ đơn giản như vậy, đây là một cái sát cục, chỉ là không có đắc thủ mà thôi.
U Lan Tư thấy Tịch Thiên Dạ bình an trở về, khuôn mặt dần trở nên hòa hoãn, tiến lên hai bước kéo tay Tịch Thiên Dạ, ôn nhu nói: "Tịch Thiên Dạ đồng học,ngươi đi theo lão sư một chút."
Nói xong, lập tức kéo Tịch Thiên Dạ đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Dưới đài cao, đôi mắt của Tô Tri Thần như bắn ra tia lửa điện, ở nơi nhiều người như vậy mà U Lan Tư chỉ thân cận với mỗi một mình Tịch Thiên Dạ. Tô Tri Thần rất ái mộ đệ nhất mỹ nữ của Học Viện U Lan Tư nên hắn xem Tịch Thiên Dạ là tình địch, đây cũng là nguyên nhân hắn phải giết Tịch Thiên Dạ.
Nhìn người nữ nhân trước mắt này, Tịch Thiên Dạ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Từng mảng ký ức dần hiện ra sau đó chồng lên nhau, tạo ra một vòng tuế nguyệt hoàn chỉnh.
Thứ xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ là một giảng đường rộng rãi, sáng ngời.
Một học viên đang ngồi trên bàn học ngáy o o, tiếng ngáy chấn trời.
Bạn học xung quanh liên tục quăng tới những ánh mắt khó chịu, trong mắt hiệm lên vẻ khiển trách cùng chán ghét. Thế nhưng, lại lại không thể làm gì.
Bởi vì chủ nhiệm lớp bọn họ, kiên quyết bao che cho cái tên làm cầm đầu làm loạn lớp này.
Bên cạnh học viên đang ngủ, có một nữ nhân phong hoa tuyệt đại
Nàng mặc dù không trang điểm, nhưng sắc đẹp có thể áp thiên địa, đẹp không gì sánh được, đủ để hại nước hại dân.
Hết thảy ánh mắt của học viên hầu hết đều tụ lại trên nàng căn bản là không có tâm tư để học tập
Nàng tên là U Lan Tư, chủ nhiệm lớp bọn hắn.
Là một người như thần thánh không thể xâm phạm mà chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn.
Tiết học của nàng chưa từng thiếu một học sinh nào, có thể nói là lão sư chưa từng thiếu một khóa nào của Học Viện.
Thế nhưng thành tích của các học viên trong tất cả các khóa khác là thành tích kém nhất bởi vì chúng đều chú ý lên người U Lan tư không có học hành gì cả.
U Lan Tư giống như một tuyệt thế yêu tinh, khi thì thần thánh không tì vết, khi thì câu hồn đãng phách.
Đàn ông bình thường trông thấy nàng, đừng nói là suy nghĩ, ngay cả đi đường cũng khó khăn.
Cũng may U Lan Tư không phải lão sư của khóa tu hành, Học Viện cũng sợ sức ảnh hưởng của nàng nên chỉ để nàng đảm nhiệm chức chủ nhiệm của lớp tinh anh.
"Các bạn học, lát nữa là thời gian tự học hi vọng mọi người im lặng một chút a, tuyệt đối đừng nhao nhao khiến Tịch Thiên dạ đồng học tỉnh dậy."
Đây là câu nói mà U Lan Tư nói duy nhất khi ở lớp học, hiện tại khi Tịch Thiên Dạ nhớ tới đều có chút mỉm cười,câu này không phải là câu mà một lão sư có thể nói được. Có thể nghĩ ra rằng, lúc ấy bạn cùng lớp trong lòng sụp đổ cỡ nào, khó trách nhiều người cừu thị hắn như vậy.
Tịch Thiên Dạ ở Học Viện Trường Thương rất đặc thù, bởi vì mắc chứng ham ngủ nên rất nhiều đồng học đều xem thường hắn. Một tên suốt ngày chỉ biết ngủ, cùng một tên phế nhân chả có gì khác nhau.
Nếu không phải U Lan Tư một mực che chở hắn giống như đệ tử, sợ là Học Viện cũng sẽ đem hắn khai trừ.
"Tịch Thiên Dạ đồng học, trong quá trình lịch luyện có xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?"
U Lan Tư mang theo Tịch Thiên Dạ đi vào một khu rừng nhỏ, nơi đây phong cảnh ưu nhã, yên tĩnh an hòa, thường xuyên có thể thấy cảnh các cặp tình lữ tới đây hẹn hò.
Dịch: Vạn Cổ Thư Thần
Biên: Khang_a_ca
Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook