Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể
-
24: Gặp Lâm Thanh Từ
Lâm Thanh Từ rất đẹp, từ phía sau nhìn lại đôi chân thẳng tắp, mặc một bộ quần áo cùng loại với sườn xám, hoàn mỹ thể hiện ra bờ mông cong cong, đặc biệt là sườn xám xẻ tà, đôi chân dài thỉnh thoảng lay động hiện ra, da thịt óng ánh như ngọc rất hoàn mỹ.
Lâm Thanh Từ mang theo Hứa Vô Chu đi rất xa, hắn cũng không nóng nảy, ở phía sau đánh giá.
Nữ nhân này biểu hiện ra đường cong của mình, nhìn thấy liền biết là nữ nhân rất có sức hút.
- Nhìn rất đẹp sao?
Lâm Thanh Từ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hứa Vô Chu, gương mặt kiều diễm, làm cho người khác phải chú ý.
- Rất đẹp, có thể làm cho người khác muốn chiếm đoạt cơ thể.
Hứa Vô Chu hồi đáp.
- Đây chính là giải thích đêm đó ngươi dùng sức mạnh với ta?
Lâm Thanh Từ hỏi Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu cười:
- Ngươi thật biết diễn kịch, diễn đến chính mình cũng tưởng thật.
Một đêm kia, là ngươi kéo ta vào phòng ngươi nha.
Lâm Thanh Từ cười, cười lên có một cỗ khí tức diễm lệ:
- Thế nhưng không ai tin tưởng là ta kéo ngươi vào, sẽ chỉ cho rằng là ngươi dùng sức mạnh với ta không phải sao?
- Ngươi đang gây hấn với ta?
Hứa Vô Chu nói.
- Muốn biết vì cái gì ta làm như vậy không?
Lâm Thanh Từ hỏi Hứa Vô Chu nói.
- Ta không hiếu kỳ với suy nghĩ của ngươi!
Hứa Vô Chu trả lời Lâm Thanh Từ.
Lâm Thanh Từ khẽ giật mình, không nghĩ tới Hứa Vô Chu trả lời không theo lẽ thường, để câu trả lời nàng chuẩn bị ngăn ở trong cổ họng.
- Vậy ngươi tin hay không, hiện tại ta sẽ kêu lên một câu?
Đột nhiên Lâm Thanh Từ tới gần Hứa Vô Chu, giật giật vai áo xuống dưới, vai lộ ra, có thể thấy được xương quai xanh của nàng, hơi thở thổi lên mặt Hứa Vô Chu, có một loại cảm giác kiều diễm.
Hứa Vô Chu cười, hỏi Lâm Thanh Từ:
- Ngươi là thực lực gì?
- Hậu Thiên tam trọng.
Lâm Thanh Từ trả lời Hứa Vô Chu.
- Hậu Thiên tam trọng, thực lực không tệ.
Hứa Vô Chu khen một câu, nắm lấy vai áo bị trượt xuống của Lâm Thanh Từ, Lâm Thanh Từ tưởng hắn giúp nàng kéo lên, lại không ngờ tới, đột nhiên Hứa Vô Chu kéo một cái, vai áo bị kéo rách, nguyên bản lộ ra một đoạn nhỏ liền thành lộ hơn phân nửa bộ ngực, đường cong trắng nõn như ngọc hiện rõ mồn một sau cái yếm màu hồng phấn.
- Ta vừa đánh cho một Hậu Thiên tam trọng tàn phế, ngươi nơi nào có dũng khí phách lối ở trước mặt ta.
Hứa Vô Chu vốn mỉm cười đột nhiên biến thành âm lãnh, tay từ trên vai áo đưa lên, đột nhiên dùng sức nắm cằm của nàng.
Hứa Vô Chu dùng nhiều sức, Lâm Thanh Từ rất đau, nàng cảm giác cái cằm của mình muốn bị bóp nát.
Nhìn thấy ánh mắt Hứa Vô Chu lạnh lẽo như băng, không có chút sinh cơ nào, Lâm Thanh Từ ngây người, trong lúc nhất thời quên đau đớn.
Đây là Hứa Vô Chu sao? Hứa Vô Chu thường xuyên khúm núm ở trước mặt nàng, lúc nào dám ra tay với nàng.
- Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm ngươi kêu lên sao?
Hứa Vô Chu bật cười, cái tay nắm cằm nàng dùng sức, hằn lên mấy dấu ngón tay, Hứa Vô Chu dùng tay đẩy một cái, Lâm Thanh Từ bị đẩy đập vào tường.
Lúc này, Hứa Vô Chu lấn người tiến lên, ép nàng ở trên tường, giữa hai người không có một chút khe hở, bộ ngực căng tròn mềm mại của nàng bị ngực hắn ép đến biến hình, phía dưới, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được hạ thể của hắn áp sát vào khu vực huyền bí kia, để nàng giật nảy mình hoảng sợ.
Lâm Thanh Từ cảm giác lực áp bách rất mạnh, lực lượng chen lấn khiến nàng rất khó chịu.
Trên người truyền đến khí tức nam nhân, để nàng có chút kinh hoảng.
- Ngươi thật cho rằng mình có thể khống chế ta, nghĩ rằng mình có thể diễn kịch? Nghĩ rằng ta không dám cưỡng gian ngươi?
Hứa Vô Chu nâng cằm của Lâm Thanh Từ, buộc Lâm Thanh Từ đối mặt với hắn.
Trong mắt Lâm Thanh Từ tràn đầy bối rối, nàng muốn giãy dụa rời đi, thế nhưng bị lực lượng của Hứa Vô Chu mạnh mẽ trấn áp, nàng bị Hứa Vô Chu ép ở trên tường, động một cái cũng không thể động, thân thể nàng nhịn không được run rẩy, hắn muốn làm gì? Muốn làm cái gì với ta?
- Không nên trêu chọc ta.
Lần tiếp theo, sẽ không chỉ là cảnh cáo như vậy.
Ân, chân của ngươi không tệ.
Hứa Vô Chu lấy tay đưa lên đùi, vuốt qua khu vực thần bí mềm mại của nàng, ngón tay còn cố ý tỳ mạnh một chút, làm cơ thể của Lâm Thanh Từ run rên, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hắn lại dám sờ vào nơi tư ẩn nhất của nàng.
Bỗng nhiên tay hắn dời khỏi, hung hăng ở trên đùi thon dài thẳng tắp của nàng bóp một cái, trên chân dài trắng mềm xuất hiện dấu xanh đỏ, Lâm Thanh Từ đau đớn a một tiếng.
Hứa Vô Chu cười cười, giúp nàng chỉnh lý lại quần áo, trong lúc này còn không quên chiếm chút tiện nghi ở trên bộ ngực căng tròn co giãn kia:
- Tần thúc để cho ta xin lỗi ngươi, còn cần không?
Lâm Thanh Từ cắn răng, nhìn Hứa Vô Chu đang ôn nhuận mỉm cười.
- Nếu không nói lời nào, coi như ngươi đã tha thứ cho ta.
Hứa Vô Chu nhìn Lâm Thanh Từ cười nói.
- Như vậy...!Về sau đừng nên cho ta cơ hội tiến vào phòng ngươi, bởi vì ta sợ sẽ nhịn không nổi.
Lâm Thanh Từ biết, Hứa Vô Chu là đang uy hiếp.
Nàng nguyên bản tìm Hứa Vô Chu, là muốn nói rất nhiều.
Nhưng bây giờ...!Một câu cũng không dám nói tiếp.
Nhìn bóng lưng Hứa Vô Chu đi xa, Lâm Thanh Từ mím môi thật chặt.
Hết thảy quá mức xa lạ, giống như hắn một chiêu xử lý Tạ Sơn mang tới cảm giác rung động vậy.
Dáng vẻ của Hứa Vô Chu để nàng sợ hãi.
Nàng vén quần lụa mỏng của mình lên, nhìn thấy trên đùi xanh lên một mảng lớn, giờ phút này còn có từng đợt cảm giác đau, kèm theo xúc cảm kỳ lạ truyền đến.
Con ngươi của Lâm Thanh Từ biến ảo chập chờn, sau một hồi lâu mới hít sâu, dùng tay xoa xoa cằm của nàng, chờ các vết hằn màu đỏ biến mất, lúc này mới khôi phục được một chút thần sắc.
- Tính cách nào mới là của ngươi đây?
Lâm Thanh Từ lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó lại cười lên.
- Hứa Vô Chu, ngươi để cho ta nhận thức lại, bất quá như vậy cũng có ý tứ, ngươi là chấp niệm của ta, để xem cuối cùng ai chơi ai nào.
....
Lâm Thanh Từ trở lại hội trường, quần áo chỉnh tề, gương mặt xinh đẹp diễm lệ, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt tươi cười đi đến bên người Tần Khuynh Mâu.
- Thanh Từ.
Hắn...
Tần Khuynh Mâu nói.
- Hắn nói đêm đó uống nhiều, tưởng ta là ngươi.
Ta có thể chấp nhận lời xin lỗi này.
Chỉ là ngày đó hắn rất cuồng bạo với ta, nếu không phải ta kịch liệt phản kháng đã để hắn đắc thủ, hắn cũng cuồng bạo với ngươi như vậy sao?
Lâm Thanh Từ nhìn Tần Khuynh Mâu chớp mắt một cái.
- A!
Khuôn mặt của Lâm Thanh Từ ửng đỏ, trong lòng thầm hận Hứa Vô Chu vì tìm lý do mà nói hươu nói vượn.
Nhưng Hứa Vô Chu dù sao cũng là phu quân của nàng, nàng cũng không tiện vạch trần phủ nhận, chỉ có thể đỏ mặt nói sang chuyện khác.
- Ngươi có thể tha thứ cho hắn là tốt rồi.
Lâm Thanh Từ nói:
- Ba ngày sau, đệ tử thế gia Lâm An Thành có một văn hội.
Ngươi dẫn Hứa Vô Chu đi cùng, liên quan tới chuyện đêm đó đã lưu truyền sôi trào, ba người chúng ta cùng lúc xuất hiện, cũng có thể ngăn chặn miệng của một số người, không đến mức truyền quá phận.
Cũng sẽ không có người nói chúng ta này nọ.
Tần Khuynh Mâu nghĩ nghĩ nói:
- Được!
Trên khuôn mặt của Lâm Thanh Từ hiện lên dáng vẻ tươi cười, tay kéo Tần Khuynh Mâu, bộ dáng thân thiết.
Những chuyện này nàng làm rất thành thạo, bao năm qua một mực làm như vậy.
- Hứa Vô Chu, chờ gặp lại ngươi nha.
Trong lòng Lâm Thanh Từ cười nói, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Tạ Quảng Bình, có cần lại hợp tác với người này một chút không, mặc dù không ưa kẻ này, nhưng thực lực của hắn quả thật không tệ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook