Tần Khuynh Mâu thấy vậy, nàng mở miệng nói:
- Ngươi coi chừng bị lừa.
Lúc này Hứa Vô Chu lại quay đầu nhìn về phía Tần Khuynh Mâu nói:
- Không có gì mắc lừa, hắn nói rất đúng.

Con rể ăn bám mà thôi, các ngươi cũng xem thường ta, ta sẽ chứng minh cho các ngươi nhìn.
Tần Khuynh Mâu hô:
- Không phải như vậy...
- Đừng nói nữa.
Hứa Vô Chu ngắt lời nói.
- Ta phải dùng thực lực nói cho các ngươi biết, nếu ta bại lộ thực lực, về sau xem như là nam nhi, không thể nhục.
Nhìn thần sắc kiên định của Hứa Vô Chu, trên nét mặt mang theo một cỗ ưu thương, nội tâm của nàng đột nhiên hiện lên cảm giác áy náy: Đúng vậy, những năm này hắn đi vào Tần gia, tất cả mọi người giễu cợt hắn, trào phúng hắn.

Coi hắn đến ở rể ăn bám, khả năng làm tổn thương tâm nam nhi của hắn, cho nên hắn mới bày ra bộ dáng vò mẻ không sợ rơi như vậy.
Cũng bởi vì như vậy nên hắn mới chịu nhục, một mực yên lặng tu hành chỉ đợi một tiếng hót lên làm kinh người.
- Hứa đại ca, ta có lỗi với ngươi.
Lúc này Tần Lập cũng nước mắt tuôn đầy mặt, cực kỳ áy náy.
Tạ Quảng Bình vui mừng, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, gia hỏa này nhất định phải phế bỏ.

Tần Khuynh Mâu là của hắn, rất nhanh nàng sẽ trở thành mình hắn độc chiếm.
- Hứa Vô Chu, trước kia ta xem thường ngươi, ngươi là một hán tử.

Tạ Quảng Bình nói.
- Đây là một ngàn lượng của ngươi, cầm lấy!
Hứa Vô Chu tiếp nhận, tiện tay vứt trên mặt đất nói:
- Dù sao cũng là bạc thắng được, lại thêm đống bạc này làm tiền đặt cược.
- Đương nhiên có thể!
Tạ Quảng Bình cười nói.
- Một ngàn lượng ngươi còn không quan tâm, chẳng lẽ ta sẽ quan tâm sao? Tạ Sơn, ngươi đi lên chỉ giáo một phen, nhớ kỹ lấy luận bàn làm chủ.
Tạ Quảng Bình nhìn Tạ Sơn ý vị thâm trường nói.
- Thiếu gia, ta hiểu!
Thần sắc của Tạ Sơn dữ tợn, đi về phía Hứa Vô Chu.
Tần Vân Kiệt nhìn thấy, cả giận nói:
- Tạ Quảng Bình, ngươi có cần mặt mũi hay không, Tạ Sơn là Hậu Thiên tam trọng, ngươi còn phái hắn lên? Sao ngươi không tự mình lên?
- Thi đấu từng có quy định, ta thi đấu lấy được thứ tự không thể lại lên.

Còn phái Tạ Sơn lên, là bởi vì Hứa huynh chịu nhục lâu như vậy, không phải vì hôm nay một tiếng hót lên làm kinh người sao.

Hắn đánh bại Tạ Sơn, đó mới đại biểu chân chính một tiếng hót lên làm kinh người, đạt được thứ nhất.

Ta đây là phối hợp với hắn.
Tạ Quảng Bình nói.
- Huống chi, phái người nào là Tạ gia ta định đoạt.
- Ngươi...
Tần Vân Kiệt còn muốn nói điều gì, nhưng Tạ Sơn không để ý tới hắn.
Lúc này hắn lên đài, nắm đấm siết chặt, gân xanh ở trên nắm tay nổi lên, từng bước một đi về phía Hứa Vô Chu.
- Tiểu tử, ngươi yên tâm, thiếu gia của chúng ta nói lấy luận bàn là chủ, ta sẽ chỉ luận bàn.
Tạ Sơn nói.
Hứa Vô Chu híp mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi rất mạnh?
- Hậu Thiên tam trọng đỉnh phong, lần này thi đấu tiến vào ba vị trí đầu cũng không có vấn đề gì cả.
Tạ Sơn nói.
Hậu Thiên tam trọng, cao hơn hắn một tầng.

Hứa Vô Chu đối với tam trọng không có khái niệm gì, bất quá đối phương nói ba vị trí đầu, xem ra cũng không yếu.
Nghĩ đến cái này, Hứa Vô Chu vốn muốn tiếp tục ẩn giấu thực lực, nhưng sợ lật thuyền trong mương, nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn nên toàn lực ứng phó.
- Có can đảm, vậy tiếp ta một quyền!
Tạ Sơn mở miệng, nắm đấm thẳng tới ngực Hứa Vô Chu, quyền thế của hắn cường đại hơn Tạ Bình Thành rất nhiều.


Một quyền đánh ra, không khí bị hắn ép qua hai bên, xuất hiện một vòng xoáy.

Lực lượng khí huyết quấn ở trên nắm tay, bộc phát ra huyết quang yếu ớt.
Huyết quyền gào thét, giống như một con Hồng Hoang Huyết Mãng, mang theo lực lượng khó có thể tưởng tượng, thế như chẻ tre muốn đánh nát hết thảy trước mặt.
- Thật mạnh!
Đám người lẩm bẩm, Hậu Thiên tam trọng, ba con sông huyết khí bộc phát, tương đương với lực lượng ba dòng sông bị vỡ đê.

So với Hậu Thiên nhất trọng, không chỉ là cường đại hơn chút.
Tất cả mọi người đoán lần này Hứa Vô Chu sẽ né tránh, thế nhưng kết quả khiến người ngoài ý.

Hứa Vô Chu vẫn đứng ở đó, hắn tung quyền không có chút xinh đẹp nào, hai quyền cứng rắn va chạm.
Hứa Vô Chu xuất thủ rất nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp thấy rõ hắn bộc phát lực lượng, chỉ thấy nắm đấm của Hứa Vô Chu đột nhiên bị huyết sắc bao lấy, tựa như nhuốm máu.

Sau đó nắm đấm của hắn và Tạ Sơn thô bạo va chạm.
Một quyền đánh ra, Hứa Vô Chu hoàn toàn bộc phát lực lượng toàn thân, hắn cố ý làm cho đối phương cảm nhận được thực lực của bản thân.
- Phanh!
Hai cỗ lực lượng bá đạo va chạm, kình phong quét sạch sẽ đá vụn trên bình đài, mặt đất điên cuồng rạn nứt.
Nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu của mọi người.
Chỉ nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn, sau đó thấy Tạ Sơn ở trên không trung liên tục thổ huyết, như diều đứt dây bay thẳng ra bình đài.
Hắn nện mạnh xuống dưới bệ đá, mặt đất run rẩy, trên người bắn ra rất nhiều huyết châu.
Hứa Vô Chu cảm nhận được lực lượng toàn thân còn chưa phát tiết xong, khẽ nhíu mày, nguyên bản còn muốn lấy đối phương nghiệm chứng lực lượng của mình.

Thế nhưng không có loại cảm giác sung sướng khi triệt để bộc phát kia.
Hứa Vô Chu có mấy phần thất vọng.
- Quá yếu!
Hứa Vô Chu thở nhẹ ra một hơi, lắc đầu nói.
- Trách bản thân mình, không nên đánh giá ngươi quá cao.

Tạ Sơn bị đánh xuống bệ đá còn có mấy phần ý thức, nhưng nghe được câu này, tức giận đến không thể thở được, trực tiếp hôn mê.
Mẹ nó! Ngươi đánh với một nhất trọng cũng lực lượng ngang nhau, đánh với ta chỉ một chiêu, khi dễ ta như vậy còn mắng ta quá yếu!
Bên ngoài đài thi đấu mặc dù đứng đầy người, nhưng bốn phía chỉ còn lại tiếng gió.
Bao quát Tần Khuynh Mâu, Tạ Quảng Bình ở trong tất cả mọi người, đều nhìn thiếu niên giữa sân hơi có vẻ đơn bạc kia.
Giờ khắc này, hắn quả nhiên là vạn chúng chú mục.
Một chiêu!
Trọng thương một Hậu Thiên tam trọng, sống chết không rõ.
Đây là thực lực như thế nào? Ít nhất là lực bộc phát của ngũ trọng.

Nói cách khác, Hứa Vô Chu đạt tới ngũ trọng.

Coi như kém cũng kém không được bao nhiêu.
Ngũ trọng!
Toàn bộ Lâm An Thành, thập đại cường giả là Tiên Thiên cảnh, bọn hắn cao cao tại thượng.

Mười người này đều là trụ cột của các đại thế gia, ở Lâm An Thành có quyền lợi tuyệt đối, đều là cự đầu, những người này tạm thời không nói, bởi vì khoảng cách quá xa.
Sau đó chính là Hậu Thiên cảnh, đạt tới Hậu Thiên ngũ trọng trở lên, đều là cường giả thế hệ trước, có thể được xem là cường giả thế hệ trước, ở Lâm An Thành cũng không hơn trăm người.

Trong thế hệ trẻ tuổi, càng không nhiều hơn mười người.
Nói cách khác, kẻ bị mọi người liên tục vũ nhục là phế vật, giòi bọ này, lại là một trong những thiên tài của Lâm An Thành..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương