Vạn Cổ Đại Đế
-
Chương 38: Bạo vũ lê hoa châm
"Ngươi...ngươi không được tới đây."
Giọng nói của Lâm Hạo Vũ bắt đầu run rẩy, thời điểm này hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, cho dù Lâm Sơn có thể báo thù cho hắn nhưng mạng sống cũng không còn. Vậy thì tất cả cũng hóa thành không.
"Thánh tử đại nhân! Ta sai rồi! Ta không nên đối địch với ngài, ta không nên làm Tuyết Vi cô nương bị thương. Ta không phải là người, ngài hãy tha cho ta đi..."
Bỗng nhiên hai chân Lâm Hạo Vũ mềm nhũn, quỳ dưới chân Lăng Tiêu, nước mắt nước mũi chảy ròng, van khóc cầu xin. Hắn vừa nói vừa tự vả vào mặt mình khiến tất cả các đệ tử cỏ mặt ở đây đều ngơ ngác.
Đây là sư huynh Lâm Hạo Vũ kiêu ngạo không ai sánh kịp ư?
Bộ dạng Lâm Hạo Vũ bây giờ khiến các đệ tử khinh bỉ trong lòng.
"Thánh tử đại nhân! Ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi. Sau này ta không dám đối nghịch với ngài nữa. Mong ngài coi ta như con vật mà thả ta đi."
Lâm Hạo Vũ quỳ gối dưới chân của Lăng Tiêu, trong miệng cầu xin không ngừng nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ oán đọc toan tính.
Viuu!
Trong tay Lâm Hạo Vũ xuất hiện ống đồng màu bạc, phóng về phía Lăng Tiêu.
"Chết đi cho ta! Ha ha ha ha...."
Lâm Hạo Vũ cười gằn một tiếng, bấm một cái lên ống đồng trong tay, mấy chục kim nhọn màu bạc chỉ dài một tấc bay cực nhanh.
Nhưng sau đó hắn cảm thấy không đúng.
Không thấy bóng dáng Lăng Tiêu ở đằng trước?
"Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao? Còn tẩm kịch độc? Cho dù là cường giả Long Hổ cảnh nếu sơ sẩy bị bắn trúng cũng sẽ chết trong tay ngươi. Ngươi thật giỏi tính kế."
Giọng nói có chút giễu cợt của Lăng Tiêu vang bên tai Lâm Hạo Vũ, Lâm Hạo Vũ rùng mình một cái.
Lăng Tiêu đã xuất hiện sau lưng hắn không biết từ lúc nào.
Lâm Hạo Vũ tự cho rằng sát ý được mình che dấu rất tốt, nhưng hắn làm sao biết Lăng Tiêu đã biết hắn có mưu kế từ lâu, ngay khi hắn lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra thì Lăng Tiêu thi triển Trường Sinh Bộ đi về phía sau hắn.
"Lăng Tiêu! Ông nội của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, ngươi sẽ phải chết! Ngươi nhất định sẽ phải chết!"
Đánh lén thất bại, sắc mặt Lâm Hạo Vũ vặn vẹo khó coi. Hắn biết lần này chắc chắn Lăng Tiêu sẽ không bỏ qua, giờ chỉ có thể oán hận nhìn Lăng Tiêu.
CHÁT!
Lăng Tiêu không nói gì thêm, chỉ vung tay một cái.
Một bên mặt của Lâm Hạo Vũ sưng đỏ lên, bị tát bay mấy chục trượng, trong miệng toàn là máu.
"Ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện."
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Lâm Hạo Vũ trước mặt, vung liên tục mấy cái, cuối cùng sức để mắng người Lâm Hạo Vũ cũng không còn, nằm ho ra máu, hơi thở uể oải.
Cuối cùng Lăng Tiêu bước tới trước mặt Lâm Hạo Vũ, một tay túm cổ hắn, sát ý bùng lên không che dấu.
Giờ khắc này, Lâm Hạo Vũ cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết một cách hết sức rõ ràng, nhưng miệng không nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt van xin nhìn Lăng Tiêu.
"Lăng Tiêu! Dừng tay!"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên, bóng người xinh đẹp chạy tới từ xa.
"Lăng Tiêu! Lâm Hạo Vũ chính là cháu trai của thái thượng trưởng lão Lâm Sơn. Nếu ngươi giết hắn thì sẽ rước họa vào thân. Đầu tiên cứ buông hắn ra, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
Bóng người xinh đẹp kia chính là Nam Cung Tình.
Giờ phút này, nàng mặc một bộ quần áo trắng tung bay, người đeo kiếm, nhìn qua rất thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử trên chín tầng mây, không gì sánh được.
Nhưng vẻ mặt của nàng lại đầy lo âu, chỉ sợ Lăng Tiêu tức giận mà làm liều, cứ thế mà giết chết Lâm Hạo Vũ.
"Các ngươi sợ Lâm Sơn, ta thì không! Hắn làm Tuyết Vi bị thương thì chỉ có chết!"
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Nam Cung Tình, sau đó tay dùng sức, bẻ gãy cổ Lâm Hạo Vũ.
"Sao ngươi dám..."
Trong ánh mắt của Lâm Hạo Vũ là vẻ khó tin, hắn thật không ngờ dù Nam Cung Tình có tới cản thì Lăng Tiêu vấn giết hắn.
Ánh mắt hắn từ từ u tối, ngã xuống đất.
"Ngươi thật sự giết hắn? "
Nam Cung Tình tức giận dậm chân, ánh mắt long lanh nhìn Lăng Tiêu đầy oán trách.
Nam Cung Tình mới vừa xuất quan đã vậy nghe Lăng Tiêu chạy đến ngọn núi Cửu Dương để đánh nhau. Vì thế nàng chạy như bay đến muốn ngăn cản Lăng Tiêu.
Nhưng thật không ngờ vẫn không làm được.
"Ngươi cũng đã phế tu vi của hắn rồi, cần gì giết chết hắn? Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn ba ngày nữa sẽ xuất quan, chờ khi ông ta biết ngươi giết chết Lâm Hạo Vũ thì nhất định sẽ không tha cho ngươi. Cái người như ngươi, sao lại dễ tức giận đến vậy chứ?"
Nam Cung Tình như tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ta phế tu vi của hắn và giết hắn thì khác nhau sao? Nếu ta tha cho hắn thì Lâm Sơn kia sẽ không tìm ta sao? Con người của ta không thích phiền toái, tốt nhất là cứ thế giải quyết dứt khoát!"
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng nói.
"Nhưng mà ngươi...giờ một cơ hội cứu vãn cũng không có! Ta đi tìm phụ thân, nghĩ xem có cách giải quyết nào khác không. Ngươi yên phận chút đi."
Nam Cung Tình nhìn Lăng Tiêu oán hận, giậm chân một cái xoay người vội vàng đi.
Lăng Tiêu sờ lên lỗ mũi, cảm giác được giống như có điểm gì đó là lạ.
Cô gái nhỏ này lúc ở dãy núi Yêu Thú còn muốn giết mình. Sao lần này quay về đã thay đổi tính tình rồi?
Lăng Tiêu lắc đầu, sau đó không chút khách khí cầm Lam Băng Kiếm của Lâm Hạo Vũ cùng với khối giáp cùng túi trữ vật. Hắn đi đến xách cổ áo Lăng Khôn nghênh ngang rơi xuống ngọn núi Cửu Dương, trở về Cẩm Sắt các.
Những đệ tử kia của ngọn núi Cửu Dương câm như hến, không ai dám đi ngăn cản Lăng Tiêu.
Chờ đến khi Lăng Tiêu khuất bóng thì đám người đó mới giải tán.
Cẩm Sắt các.
Trong đoạn thời gian này, Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm đã dọn dẹp lầu các bị tàn phá, sau đó tu sửa lại một hồi, giờ có thể miễn cưỡng vào ở.
Mà Liễu Phiêu Phiêu cũng mang theo Tuyết Vi về tới Cẩm Sắt các, giúp Tuyết Vi ăn linh đan chưa thương, sau đó Tuyết Vi ngủ thật say.
"Tuyết Vi sao rồi?"
Lăng Tiêu trở lại Cẩm Sắt các, đem Lăng Khôn ném qua một bên, hỏi Liễu Phiêu Phiêu.
"Nàng ấy không có sao, đều là vết thương ngoài da, ăn linh đan xong thì đã ngủ rồi. Vậy Lâm Hạo Vũ đó..."
Trong ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu hiện hiện ra một chút đau lòng khi nhắc đến Tuyết Vi.
"Đã thịt rồi."
Lăng Tiêu bói thản nhiên.
"Giết được là tốt! Loại cặn bã đó đáng chết!" Liễu Phiêu Phiêu nói đầy oán hận, hiển nhiên là cực kỳ căm ghét Lâm Hạo Vũ.
"Cái gì? Thánh tử, ngươi giết Lâm Hạo Vũ?"
Ba người Lưu Truyện Hùng. Cổ Chung và Vương Hàm đã nghe được lời Lăng Tiêu nói, trong ánh mắt chứa đầy sự khiếp sợ.
" Thánh tử! Thật sự không ngời sức chiến đấu của ngươi khủng bố như vậy. Ngay cả Lâm Hạo Vũ cũng chết ở trong tay của ngươi! Nhưng mà lần này Thánh tử gây đại họa rồi! Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn chính là đệ nhất cường giả Trường Sinh Môn! Chờ khi ông ta xuất quan biết chuyện này, nhất định sẽ trả thù."
Lưu Truyện Hùng vừa sợ vừa lo.
Giọng nói của Lâm Hạo Vũ bắt đầu run rẩy, thời điểm này hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, cho dù Lâm Sơn có thể báo thù cho hắn nhưng mạng sống cũng không còn. Vậy thì tất cả cũng hóa thành không.
"Thánh tử đại nhân! Ta sai rồi! Ta không nên đối địch với ngài, ta không nên làm Tuyết Vi cô nương bị thương. Ta không phải là người, ngài hãy tha cho ta đi..."
Bỗng nhiên hai chân Lâm Hạo Vũ mềm nhũn, quỳ dưới chân Lăng Tiêu, nước mắt nước mũi chảy ròng, van khóc cầu xin. Hắn vừa nói vừa tự vả vào mặt mình khiến tất cả các đệ tử cỏ mặt ở đây đều ngơ ngác.
Đây là sư huynh Lâm Hạo Vũ kiêu ngạo không ai sánh kịp ư?
Bộ dạng Lâm Hạo Vũ bây giờ khiến các đệ tử khinh bỉ trong lòng.
"Thánh tử đại nhân! Ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi. Sau này ta không dám đối nghịch với ngài nữa. Mong ngài coi ta như con vật mà thả ta đi."
Lâm Hạo Vũ quỳ gối dưới chân của Lăng Tiêu, trong miệng cầu xin không ngừng nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ oán đọc toan tính.
Viuu!
Trong tay Lâm Hạo Vũ xuất hiện ống đồng màu bạc, phóng về phía Lăng Tiêu.
"Chết đi cho ta! Ha ha ha ha...."
Lâm Hạo Vũ cười gằn một tiếng, bấm một cái lên ống đồng trong tay, mấy chục kim nhọn màu bạc chỉ dài một tấc bay cực nhanh.
Nhưng sau đó hắn cảm thấy không đúng.
Không thấy bóng dáng Lăng Tiêu ở đằng trước?
"Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao? Còn tẩm kịch độc? Cho dù là cường giả Long Hổ cảnh nếu sơ sẩy bị bắn trúng cũng sẽ chết trong tay ngươi. Ngươi thật giỏi tính kế."
Giọng nói có chút giễu cợt của Lăng Tiêu vang bên tai Lâm Hạo Vũ, Lâm Hạo Vũ rùng mình một cái.
Lăng Tiêu đã xuất hiện sau lưng hắn không biết từ lúc nào.
Lâm Hạo Vũ tự cho rằng sát ý được mình che dấu rất tốt, nhưng hắn làm sao biết Lăng Tiêu đã biết hắn có mưu kế từ lâu, ngay khi hắn lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra thì Lăng Tiêu thi triển Trường Sinh Bộ đi về phía sau hắn.
"Lăng Tiêu! Ông nội của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, ngươi sẽ phải chết! Ngươi nhất định sẽ phải chết!"
Đánh lén thất bại, sắc mặt Lâm Hạo Vũ vặn vẹo khó coi. Hắn biết lần này chắc chắn Lăng Tiêu sẽ không bỏ qua, giờ chỉ có thể oán hận nhìn Lăng Tiêu.
CHÁT!
Lăng Tiêu không nói gì thêm, chỉ vung tay một cái.
Một bên mặt của Lâm Hạo Vũ sưng đỏ lên, bị tát bay mấy chục trượng, trong miệng toàn là máu.
"Ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện."
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Lâm Hạo Vũ trước mặt, vung liên tục mấy cái, cuối cùng sức để mắng người Lâm Hạo Vũ cũng không còn, nằm ho ra máu, hơi thở uể oải.
Cuối cùng Lăng Tiêu bước tới trước mặt Lâm Hạo Vũ, một tay túm cổ hắn, sát ý bùng lên không che dấu.
Giờ khắc này, Lâm Hạo Vũ cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết một cách hết sức rõ ràng, nhưng miệng không nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt van xin nhìn Lăng Tiêu.
"Lăng Tiêu! Dừng tay!"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên, bóng người xinh đẹp chạy tới từ xa.
"Lăng Tiêu! Lâm Hạo Vũ chính là cháu trai của thái thượng trưởng lão Lâm Sơn. Nếu ngươi giết hắn thì sẽ rước họa vào thân. Đầu tiên cứ buông hắn ra, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
Bóng người xinh đẹp kia chính là Nam Cung Tình.
Giờ phút này, nàng mặc một bộ quần áo trắng tung bay, người đeo kiếm, nhìn qua rất thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử trên chín tầng mây, không gì sánh được.
Nhưng vẻ mặt của nàng lại đầy lo âu, chỉ sợ Lăng Tiêu tức giận mà làm liều, cứ thế mà giết chết Lâm Hạo Vũ.
"Các ngươi sợ Lâm Sơn, ta thì không! Hắn làm Tuyết Vi bị thương thì chỉ có chết!"
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Nam Cung Tình, sau đó tay dùng sức, bẻ gãy cổ Lâm Hạo Vũ.
"Sao ngươi dám..."
Trong ánh mắt của Lâm Hạo Vũ là vẻ khó tin, hắn thật không ngờ dù Nam Cung Tình có tới cản thì Lăng Tiêu vấn giết hắn.
Ánh mắt hắn từ từ u tối, ngã xuống đất.
"Ngươi thật sự giết hắn? "
Nam Cung Tình tức giận dậm chân, ánh mắt long lanh nhìn Lăng Tiêu đầy oán trách.
Nam Cung Tình mới vừa xuất quan đã vậy nghe Lăng Tiêu chạy đến ngọn núi Cửu Dương để đánh nhau. Vì thế nàng chạy như bay đến muốn ngăn cản Lăng Tiêu.
Nhưng thật không ngờ vẫn không làm được.
"Ngươi cũng đã phế tu vi của hắn rồi, cần gì giết chết hắn? Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn ba ngày nữa sẽ xuất quan, chờ khi ông ta biết ngươi giết chết Lâm Hạo Vũ thì nhất định sẽ không tha cho ngươi. Cái người như ngươi, sao lại dễ tức giận đến vậy chứ?"
Nam Cung Tình như tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ta phế tu vi của hắn và giết hắn thì khác nhau sao? Nếu ta tha cho hắn thì Lâm Sơn kia sẽ không tìm ta sao? Con người của ta không thích phiền toái, tốt nhất là cứ thế giải quyết dứt khoát!"
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng nói.
"Nhưng mà ngươi...giờ một cơ hội cứu vãn cũng không có! Ta đi tìm phụ thân, nghĩ xem có cách giải quyết nào khác không. Ngươi yên phận chút đi."
Nam Cung Tình nhìn Lăng Tiêu oán hận, giậm chân một cái xoay người vội vàng đi.
Lăng Tiêu sờ lên lỗ mũi, cảm giác được giống như có điểm gì đó là lạ.
Cô gái nhỏ này lúc ở dãy núi Yêu Thú còn muốn giết mình. Sao lần này quay về đã thay đổi tính tình rồi?
Lăng Tiêu lắc đầu, sau đó không chút khách khí cầm Lam Băng Kiếm của Lâm Hạo Vũ cùng với khối giáp cùng túi trữ vật. Hắn đi đến xách cổ áo Lăng Khôn nghênh ngang rơi xuống ngọn núi Cửu Dương, trở về Cẩm Sắt các.
Những đệ tử kia của ngọn núi Cửu Dương câm như hến, không ai dám đi ngăn cản Lăng Tiêu.
Chờ đến khi Lăng Tiêu khuất bóng thì đám người đó mới giải tán.
Cẩm Sắt các.
Trong đoạn thời gian này, Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm đã dọn dẹp lầu các bị tàn phá, sau đó tu sửa lại một hồi, giờ có thể miễn cưỡng vào ở.
Mà Liễu Phiêu Phiêu cũng mang theo Tuyết Vi về tới Cẩm Sắt các, giúp Tuyết Vi ăn linh đan chưa thương, sau đó Tuyết Vi ngủ thật say.
"Tuyết Vi sao rồi?"
Lăng Tiêu trở lại Cẩm Sắt các, đem Lăng Khôn ném qua một bên, hỏi Liễu Phiêu Phiêu.
"Nàng ấy không có sao, đều là vết thương ngoài da, ăn linh đan xong thì đã ngủ rồi. Vậy Lâm Hạo Vũ đó..."
Trong ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu hiện hiện ra một chút đau lòng khi nhắc đến Tuyết Vi.
"Đã thịt rồi."
Lăng Tiêu bói thản nhiên.
"Giết được là tốt! Loại cặn bã đó đáng chết!" Liễu Phiêu Phiêu nói đầy oán hận, hiển nhiên là cực kỳ căm ghét Lâm Hạo Vũ.
"Cái gì? Thánh tử, ngươi giết Lâm Hạo Vũ?"
Ba người Lưu Truyện Hùng. Cổ Chung và Vương Hàm đã nghe được lời Lăng Tiêu nói, trong ánh mắt chứa đầy sự khiếp sợ.
" Thánh tử! Thật sự không ngời sức chiến đấu của ngươi khủng bố như vậy. Ngay cả Lâm Hạo Vũ cũng chết ở trong tay của ngươi! Nhưng mà lần này Thánh tử gây đại họa rồi! Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn chính là đệ nhất cường giả Trường Sinh Môn! Chờ khi ông ta xuất quan biết chuyện này, nhất định sẽ trả thù."
Lưu Truyện Hùng vừa sợ vừa lo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook