Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 5: Công hội thuật luyện sư (2)

– Lục Dao, ngươi đang làm gì thế?

Một nam tử thân mang áo bào đen đi tới, áo choàng trên người hắn là điển hình của Thuật luyện sư, trên vai còn có một huy chương hình cung, mặt trên xẹt qua một dấu ấn đỏ như máu, tươi đẹp chói mắt.

Mỗi người nhìn thấy nam tử áo bào đen đều dồn dập nghỉ chân hành lễ, lộ ra vẻ tôn kính. Nhưng nam tử áo bào đen một mặt bình tĩnh, thong dong đi tới.

Nhìn kỹ lại, liền sẽ phát hiện ánh mắt người hai bên đường đa số là rơi vào huy chương trên vai hắn, đó là một loại thần sắc sùng bái cùng hâm mộ. Còn bản thân nam tử áo bào đen, thì lại không cảm thấy hứng thú.

Lý Vân Tiêu híp mắt khẽ mỉm cười, huy chương này chỉ là Sĩ cấp Thuật luyện sư cấp một, là tượng trưng cho thân phận Thuật luyện sư. Dựa vào tấm huy chương này, toàn bộ Đại lục Thiên Vũ bất kể đi đến nơi nào, cũng có thể được đãi ngộ cực cao.

Mà phân chia đẳng cấp Thuật luyện sư cũng như võ giả. Thuật luyện Sư có chín cảnh giới, cùng chín tầng võ đạo tôn xưng từng cái đối ứng. Cổ Vinh này chính là Sĩ cấp Thuật luyện sư cấp một.

Kiếp trước của Lý Vân Tiêu là Cổ Phi Dương, chính là tuyệt đại cường giả ở võ đạo cùng Thuật đạo đều bước vào Đế cấp!

Lục Dao xoay người, ánh mắt lướt qua huy chương Thuật luyện sư màu đỏ kia, nhất thời trở nên nghiêm nghị, cung kính nói:

– Cổ Vinh đại nhân, vị tiên sinh này viết danh sách, để ta giúp hắn thu thập vật liệu.

Cổ Vinh nắm danh sách vật liệu nhìn lướt qua, khẽ cau mày, tiện tay coi như giấy vụn vo thành một đoàn ném xuống đất, nhìn Lục Dao nói:

– Toàn là lung ta lung tung, Lương đại nhân có chuyện tìm ngươi.

Lục Dao vừa nghe là Lương Văn Vũ tìm nàng, liền sợ hết hồn, không dám trì hoãn, vội vàng nói:

– Ta liền tới!

Nàng không nói hai lời liền vội vã chạy đi, hơn nữa nội tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Cổ Vinh đại nhân cũng không nhận ra vật liệu trên danh sách, xem ra tiểu tử này là làm bừa, buồn cười mình không ngờ lại cùng hắn nói chuyện thời gian lâu như vậy.

Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, mình viết phương thuốc, ở kiếp trước là bảo vật vô giá, tùy tiện một tờ cũng có thể bán giá trên trời, lại bị một Thuật luyện sư cấp một nho nhỏ tiện tay làm giấy vụn ném xuống đất, lập tức lạnh giọng nói:

– Ngươi gọi Cổ Vinh?

Thân thể Cổ Vinh hơi dừng lại, trên mặt lướt qua một tia phẫn nộ. Một tên tiểu quỷ lại dám gọi thẳng tên của mình! Coi như là những quý nhân trong thủ đô kia, thấy mình cũng phải tôn xưng một tiếng “Đại nhân”.

– Ngươi lên Sĩ cấp Thuật luyện sư không tới bảy ngày chứ?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đem tay trái ôm ở trước ngực, tay phải sờ sờ sống mũi.

– Hừ, tiểu quỷ nhà ai?

Cổ Vinh cao cao tại thượng nhìn xuống, ngạo nghễ nói:

– Ta ở năm ngày trước lên Sĩ cấp Thuật luyện sư, mọi người đều biết.

Lý Vân Tiêu ý tứ sâu xa nói:

– Ngươi thật sự lên Sĩ cấp Thuật luyện sư sao?

Thân thể Cổ Vinh hơi chấn động một cái, trong hai con ngươi lướt qua một tia khiếp sợ, trầm giọng nói:

– Ngươi đây là ý gì?

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn tay phải lộ ra ngoài áo bào đen của hắn, trong ánh mắt hiện ra một nụ cười, bắt đầu giảng giải.

– Năm ngón tay hiện ra vẻ ám hôi, đồng thời bắt đầu có dấu hiệu tróc da, hiển nhiên là gần đây tiếp xúc Âm Phong thạch. Còn có trên người ngươi tỏa ra mùi vị Huyết Diễm Lan nhàn nhạt, có phải là vì trung hoà hậu hoạn của Âm Phong thạch. Tuy rằng Âm Phong thạch có mấy tính chất đại dung hợp, nhưng bản thân mang đến tác dụng phụ là không thể quên, vật này Thuật luyện sư phổ thông căn bản không dám sử dụng.

– Từ trình độ năm ngón tay bị hao tổn của ngươi cùng Huyết Diễm Lan suy đoán, hẳn là sự tình trong vòng bảy ngày. Hơn nữa trên người ngươi còn có mùi tanh nhàn nhạt, đây chính là mùi vị đặc trưng của Hổ Lưu thạch. Vì lẽ đó ngươi gần đây tiếp xúc lượng lớn Hổ Lưu thạch. Như vậy rất hiển nhiên, nội dung ngươi sát hạch Thuật luyện sư hẳn là rèn đúc Hổ Lưu thạch làm nguyên liệu chủ yếu của Huyền Binh.

Cả người Cổ Vinh triệt để dại ra, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, cả người đột nhiên phẫn nộ quát:

– Hoàn toàn là nói bậy!

Hắn liền xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, xa xôi than thở:

– Ai, nếu Âm Phong thạch dùng tốt như vậy, như vậy mọi người đều là Thuật luyện sư rồi. Hơn nữa Huyết Diễm Lan mang đến tác dụng phụ cũng không kém Âm Phong thạch, ngươi hiện tại mỗi ngày giữa trưa, Mi Tâm huyệt, Thiên Trụ huyệt, còn có Đại trữ huyệt đau nhói, rất thoải mái a?

Thân thể Cổ Vinh trong nháy mắt giống như điện giật co giật một hồi, hai chân như rót vào vạn tấn chì, không nhấc lên được nửa bước.

Lý Vân Tiêu lắc lắc đầu, một mặt thương tiếc nói:

– Đáng tiếc một vị Thuật luyện sư thiên phú không tệ, nếu muốn giữ được tính mạng, chỉ có thể chặt đi tay phải, phế bỏ đan điền.

Thân thể Cổ Vinh bắt đầu kịch liệt run rẩy.

– Ngươi đừng nói chuyện giật gân!

Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ vuốt hai tay, xoay người liền muốn rời đi.

– Vậy coi như thôi, vốn còn muốn dạy ngươi phương pháp hóa giải.

– Ngươi có phương pháp hóa giải?

Cổ Vinh như bị điện giật nhảy lên, trong nháy mắt liền vọt tới, ngăn cản Lý Vân Tiêu, thất thanh kêu lên:

– Mau mau nói cho ta!

Mấy ngày qua hắn chính là rơi vào trong thống khổ như Lý Vân Tiêu nói, ngày đó vì lên cấp Thuật luyện sư, không nhịn được sử dụng Âm Phong thạch mà liên minh cấm chỉ. Không nghĩ tới buổi tối hôm đó tác dụng phụ liền bắt đầu phát tác, tay phải dần dần mất đi tri giác, hắn sợ đến hồn phi phách tán. Lật xem lượng lớn điển tịch, cũng không tìm tới phương pháp phá giải. Chỉ ở trong một quyển cổ thư ghi chép phương pháp, dùng Huyết Diễm Lan trung hoà độc tính của Âm Phong thạch.

Ai biết sau khi dùng Huyết Diễm Lan, độc tính của Âm Phong thạch chỉ thoáng giảm bớt, nhưng tay phải vẫn dần dần mất đi sức sống. Mà độc tố của Huyết Diễm Lan cũng bắt đầu phát tác, mỗi ngày vào lúc giữa trưa, Mi tâm, Thiên Trụ, Đại trữ tam đại huyệt như Liệt Hỏa đốt cháy, đau đớn sắp nứt! Như vậy sắp tới, kết quả là đan điền tổn hại, tu vi mất hết!

Phế bỏ đan điền, nhiều lắm chỉ là phế bỏ Vũ luyện chi đạo, hắn còn có thể thoáng tiếp thu. Nhưng nếu phế bỏ tay phải, Thuật luyện chi đạo cũng thuận theo phế bỏ. Đây là điều hắn bất luận như thế nào cũng không thể tiếp thu được. Đặc biệt sau khi lên Sĩ cấp Thuật luyện sư, loại địa vị tôn vinh kia, người bên ngoài kính nể cùng ánh mắt hâm mộ, để hắn càng thêm lưu luyến thân phận Sĩ cấp Thuật luyện sư hiện tại!

– Xin ngài nói cho ta phương pháp hóa giải, cầu ngươi!

Cổ Vinh dùng tay trái liều mạng nắm lấy vai Lý Vân Tiêu, cả người run cầm cập, hầu như là gào khóc nói.

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương