Vạn Cổ Chí Tôn
-
Chương 3800: Cuộc chiến cuối cùng (6)
- Các ngươi…có thể tổn thương ta?
Lục Sí nhìn máu tươi của mình, cùng khí kình phức tạp trong cơ thể, thân hình run rẩy lên, vô cùng tức giận.
Lý Vân Tiêu cầm kiếm đứng thẳng, lạnh lùng nói:
- Tổn thương ngươi chỉ là bắt đầu mà thôi, kế tiếp cần làm chính là giết ngươi!
Sắc mặt mọi người tối đen nhìn chằm chằm Lục Sí.
Đột nhiên thân thể Lăng Bạch Y run lên, sát khí ngưng tụ quanh thân đột nhiên tan rã, ánh mắt Sát Thần xoay chuyển, tràn đầy ác ý cười lên hăng hắc.
Một thân ảnh màu trắng đột nhiên tách ra, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn mang theo huyết sắc.
Chính là Lăng Bạch Y, bởi vì thời gian triệu hoán thân thể Sát Thần đã tới cuối cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng cầm giữ, hiện tại đã tới cực hạn.
Bản thể Sát Thần nháy mắt, xoay người rời đi, lập tức biến mất tron giới khanh vũ trụ.
Cửu Uyên đứng gần nhất liền bước tới đỡ lấy Lăng Bạch Y, lóe thân biến mất, sau đó giao cho Ba Mộc để hắn giúp đỡ chiếu cố.
Ba Mộc trọng thương trong người, đang ngồi xếp bằng trên liên thai, tiếp nhận Lăng Bạch Y nói:
- Giao hắn cho ta, chiến trường phó thác cho các ngươi.
Sắc mặt Cửu Uyên ngưng trọng gật đầu, quay lại chiến trường.
Lúc này Lục Sí còn chưa kịp phản ứng vì mình bị thương, vẫn còn đứng ngẩn ra nơi đó.
Lý Vân Tiêu dùng kiếm chỉ vào hắn, quát:
- Lục Sí, thế cục đã phát sinh nghịch chuyển, đừng tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn, nếu không rơi vào cảnh thân tử đạo tiêu, lãng phí một hồi tạo hóa vô ích! Chỉ cần ngươi thề không tiếp tục tổn thương hai giới, chúng ta sẽ thả ngươi đi!
- Thả ta đi? Ha ha ha! Trâng tráo!
Lục Sí bị chọc giận, quát:
- Vậy nhìn xem là ai hồ đồ ngu xuẩn, ai thân tử đạo tiêu!
Tám cánh tay của hắn kháp quyết, sáu kiện ma binh bay lên không, chiếu rọi lẫn nhau trên không trung, nối thành một mảnh kết giới mở ra.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, kinh hãi nói:
- Ngươi điên rồi! Thi triển Tinh Tuyền Bạo, chính ngươi cũng sẽ chết!
Lực lượng kinh khủng của ma binh nháy mắt lan tràn tới chỗ giới khanh, Ba Mộc cảm giác trong lòng run lên, phát hiện mọi người đột nhiên biến mất trước mắt.
Toàn thân hắn chấn động, giật mình hô:
- Lục đạo không gian?
Ba Mộc không khỏi hoảng hốt, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng không còn biện pháp nào. Hắn chỉ có thể sử dụng Pháp Hoa liên thai bay ra xa hơn mấy ngàn trượng, lẳng lặng xem chừng để tránh bị dị trạng đột nhiên lan tới gần.
Lý Vân Tiêu cũng lập tức phát hiện, vô số thạch trụ hiện lên dưới chân, kéo dài khắp bốn phương tám hướng xa xa.
Toàn thân Lục Sí lóe ra ma quang, hai tay kháp quyết, sáu tay khống chế ma binh vũ động trên không trung, khí tức khủng bố như đá lớn đặt lên trái tim mỗi người, đều nặng nề ngạt thở.
Lý Vân Tiêu kinh hãi cắn răng nói:
- Lục Sí, ngươi đùa như vậy cả ngươi cũng chết!
- Ha ha, ta chết? Ta là chủ nhân sáu đạo ma binh, nhiều nhất chỉ trọng thương mà thôi!
Lục Sí lạnh giọng nói:
- Sau khi giết các ngươ, trong hai giới không còn ai đối kháng được ta. Hơn nữa chỉ cần qua vài năm, lâu thì mười năm ta sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí tu vi còn tiến thêm một tầng!
Ma binh theo khống chế của hắn, đột nhiên kêu lên, tựa hồ đang tiến hành nghi thức nào đó, tản mát ra khí tức khủng bố lẫn thần thánh.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, biết phiền toái lớn!
Hắn cắn chặt răng, quát:
- Tất cả mọi người đi ra sau lưng ta, đồng loạt ra tay đánh một kích cuối cùng! Sống chết có mạng, phải xem lần này!
Trên người hắn bắt đầu phủ kín đủ loại phù văn phức tạp, mà văn bia Giới Thần Bi nổi bật nhất, mi tâm cũng lóe lên hư ảnh Giới Thần Bi.
Trong tay hắn nắm chặt Thùy Chủ Trầm Phù, đem lực lượng toàn thân truyền vào.
Tựa hồ bị sáu đạo ma binh ảnh hưởng, hoặc do cắn nuốt lực lượng của Lý Vân Tiêu, Thùy Chủ Trầm Phù cũng phát ra thanh âm tê minh vui sướng!
Bảy người còn lại đều thi triển thần thông.
Một kích liên thủ trước đó mỗi người đều giống như liều mạng, vì cứng rắn chống cự một chiêu của Lục Sí cho nên ai cũng bị trọng thương.
Giờ phút này họ đều biết gặp phải sống chết trước mắt, không còn ý tưởng giữ mạng, toàn bộ như phát điên đem lực lượng tăng lên tới đỉnh.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, quát:
- Đi tới sau thân thể của ta, kết trận công kích!
Bảy người không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nghe lệnh làm việc, toàn bộ bay tới sau lưng Lý Vân Tiêu. Tuy rằng không thể tiếp tục bố trí đại trận, nhưng trận pháp không trọn vẹn vẫn tốt hơn là không có.
Khi Phi Nghê bay ngang qua người Lý Vân Tiêu không khỏi liếc mắt nhìn hắn.
Trong lòng Lý Vân Tiêu run lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều yên lặng không nói gì, lẫn nhau đã ý hợp tâm đầu, lòng hiểu mà không nói.
Rất nhanh một Đô Thiên Thần Sát trận tàn phá được bày ra, tám người đồng tâm hiệp lực thi triển ra thần thông cực mạnh của mình.
Trước mặt Lý Vân Tiêu mờ mờ ảo ảo hiện ra một tôn thần sát cự linh, trong tay cầm quang nhận, thần sát mạnh mẽ đánh tới, chém thẳng vào thân ảnh đáng sợ trước mắt.
- Hừ, bọ ngựa đấu xe!
Lục Sí nanh cười một tiếng, hai tay đánh ra, hét lớn:
- Đều đi chết đi! Tinh Tuyền Bạo!
- Oanh long long!
Chân khí khủng bố khuấy động trong lục đạo không gian, thạch trụ dưới chân mọi người bị chấn bay lên, hóa thành bột mịn tiêu tán trong thiên địa.
Thần sát cự linh nghênh tiếp công kích kinh khủng kia, cự nhận mạnh mẽ chém thẳng vào Linh Tuyền Bạo!
- Oanh long long!
Trời sập hãm, mặc dù là lục đạo không gian cũng kịch liệt run rẩy lên, theo sau thiên địa tối đen, cả không gian đều lâm vào một mảnh hỗn độn.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân đau đơn, kinh mạch khung xương không ngừng bị xé mở, thậm chí cảm nhận được những người đứng sau lưng đều bị chấn khai, hơn nữa bị trùng kích không nhỏ.
Lúc này hắn hoàn toàn mất đi ngũ giác, đầu óc một mảnh hỗn độn, hoàn toàn trống rỗng.
Duy nhất chỉ còn lại đau đớn, đau đớn kịch liệt, khắc cốt minh tâm!
Không biết qua bao lâu cảm nhận sâu sắc mới dần dần tán đi, nhưng toàn thân hắn đã không còn cảm giác, cũng không biết trạng huống thân thể như thế nào, hắn chỉ biết mình còn chưa chết.
Trong hỗn loạn hắn cố gắng tìm kiếm ý thức tri giác của mình, giờ phút này hắn giống như chỉ còn lại một đạo ý thức, hoàn toàn không biết thân thể ở chỗ nào.
Qua một lúc lâu, cảm giác thân thể mới trở lại, rốt cục hắn cảm giác được từng bộ phận thân thể trên người mình.
Hắn nỗ lực mở mắt, phát hiện một đạo quang mang dịu dàng chiếu lên người mình, đang chậm rãi khôi phục thương thế của mình.
Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình đang ở trên Pháp Hoa liên thai.
Liên thai hóa thành nửa mẫu, bên trên còn có vài người đang nằm.
Lý Vân Tiêu vừa nhìn, tâm thần không khỏi run lên:
- Đại nhân, Phi Nghê đâu?
Trên liên thai ngoại trừ hắn cùng Ba Mộc còn có tám người khác. Lăng Bạch Y đang ngồi xếp bằng, sắc mặt thập phần tái nhợt đang chậm rãi khôi phục. Mà Vi Thanh, Cửu Uyên, Diệp Kình Vũ, Viện, Ác Linh đang nằm trên liên thai, không biết sống hay chết.
Nhìn Xa Vưu hình như đỡ nhất, nhưng lớp vảy cũng bóc ra, tổn thương nặng nề. Long huyết trực tiếp ngưng kết thành vảy, thật giống như phủ một tầng áo giáp, nhìn vào khiến người buồn nôn.
---------------
Lục Sí nhìn máu tươi của mình, cùng khí kình phức tạp trong cơ thể, thân hình run rẩy lên, vô cùng tức giận.
Lý Vân Tiêu cầm kiếm đứng thẳng, lạnh lùng nói:
- Tổn thương ngươi chỉ là bắt đầu mà thôi, kế tiếp cần làm chính là giết ngươi!
Sắc mặt mọi người tối đen nhìn chằm chằm Lục Sí.
Đột nhiên thân thể Lăng Bạch Y run lên, sát khí ngưng tụ quanh thân đột nhiên tan rã, ánh mắt Sát Thần xoay chuyển, tràn đầy ác ý cười lên hăng hắc.
Một thân ảnh màu trắng đột nhiên tách ra, sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn mang theo huyết sắc.
Chính là Lăng Bạch Y, bởi vì thời gian triệu hoán thân thể Sát Thần đã tới cuối cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng cầm giữ, hiện tại đã tới cực hạn.
Bản thể Sát Thần nháy mắt, xoay người rời đi, lập tức biến mất tron giới khanh vũ trụ.
Cửu Uyên đứng gần nhất liền bước tới đỡ lấy Lăng Bạch Y, lóe thân biến mất, sau đó giao cho Ba Mộc để hắn giúp đỡ chiếu cố.
Ba Mộc trọng thương trong người, đang ngồi xếp bằng trên liên thai, tiếp nhận Lăng Bạch Y nói:
- Giao hắn cho ta, chiến trường phó thác cho các ngươi.
Sắc mặt Cửu Uyên ngưng trọng gật đầu, quay lại chiến trường.
Lúc này Lục Sí còn chưa kịp phản ứng vì mình bị thương, vẫn còn đứng ngẩn ra nơi đó.
Lý Vân Tiêu dùng kiếm chỉ vào hắn, quát:
- Lục Sí, thế cục đã phát sinh nghịch chuyển, đừng tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn, nếu không rơi vào cảnh thân tử đạo tiêu, lãng phí một hồi tạo hóa vô ích! Chỉ cần ngươi thề không tiếp tục tổn thương hai giới, chúng ta sẽ thả ngươi đi!
- Thả ta đi? Ha ha ha! Trâng tráo!
Lục Sí bị chọc giận, quát:
- Vậy nhìn xem là ai hồ đồ ngu xuẩn, ai thân tử đạo tiêu!
Tám cánh tay của hắn kháp quyết, sáu kiện ma binh bay lên không, chiếu rọi lẫn nhau trên không trung, nối thành một mảnh kết giới mở ra.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, kinh hãi nói:
- Ngươi điên rồi! Thi triển Tinh Tuyền Bạo, chính ngươi cũng sẽ chết!
Lực lượng kinh khủng của ma binh nháy mắt lan tràn tới chỗ giới khanh, Ba Mộc cảm giác trong lòng run lên, phát hiện mọi người đột nhiên biến mất trước mắt.
Toàn thân hắn chấn động, giật mình hô:
- Lục đạo không gian?
Ba Mộc không khỏi hoảng hốt, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng không còn biện pháp nào. Hắn chỉ có thể sử dụng Pháp Hoa liên thai bay ra xa hơn mấy ngàn trượng, lẳng lặng xem chừng để tránh bị dị trạng đột nhiên lan tới gần.
Lý Vân Tiêu cũng lập tức phát hiện, vô số thạch trụ hiện lên dưới chân, kéo dài khắp bốn phương tám hướng xa xa.
Toàn thân Lục Sí lóe ra ma quang, hai tay kháp quyết, sáu tay khống chế ma binh vũ động trên không trung, khí tức khủng bố như đá lớn đặt lên trái tim mỗi người, đều nặng nề ngạt thở.
Lý Vân Tiêu kinh hãi cắn răng nói:
- Lục Sí, ngươi đùa như vậy cả ngươi cũng chết!
- Ha ha, ta chết? Ta là chủ nhân sáu đạo ma binh, nhiều nhất chỉ trọng thương mà thôi!
Lục Sí lạnh giọng nói:
- Sau khi giết các ngươ, trong hai giới không còn ai đối kháng được ta. Hơn nữa chỉ cần qua vài năm, lâu thì mười năm ta sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí tu vi còn tiến thêm một tầng!
Ma binh theo khống chế của hắn, đột nhiên kêu lên, tựa hồ đang tiến hành nghi thức nào đó, tản mát ra khí tức khủng bố lẫn thần thánh.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, biết phiền toái lớn!
Hắn cắn chặt răng, quát:
- Tất cả mọi người đi ra sau lưng ta, đồng loạt ra tay đánh một kích cuối cùng! Sống chết có mạng, phải xem lần này!
Trên người hắn bắt đầu phủ kín đủ loại phù văn phức tạp, mà văn bia Giới Thần Bi nổi bật nhất, mi tâm cũng lóe lên hư ảnh Giới Thần Bi.
Trong tay hắn nắm chặt Thùy Chủ Trầm Phù, đem lực lượng toàn thân truyền vào.
Tựa hồ bị sáu đạo ma binh ảnh hưởng, hoặc do cắn nuốt lực lượng của Lý Vân Tiêu, Thùy Chủ Trầm Phù cũng phát ra thanh âm tê minh vui sướng!
Bảy người còn lại đều thi triển thần thông.
Một kích liên thủ trước đó mỗi người đều giống như liều mạng, vì cứng rắn chống cự một chiêu của Lục Sí cho nên ai cũng bị trọng thương.
Giờ phút này họ đều biết gặp phải sống chết trước mắt, không còn ý tưởng giữ mạng, toàn bộ như phát điên đem lực lượng tăng lên tới đỉnh.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, quát:
- Đi tới sau thân thể của ta, kết trận công kích!
Bảy người không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nghe lệnh làm việc, toàn bộ bay tới sau lưng Lý Vân Tiêu. Tuy rằng không thể tiếp tục bố trí đại trận, nhưng trận pháp không trọn vẹn vẫn tốt hơn là không có.
Khi Phi Nghê bay ngang qua người Lý Vân Tiêu không khỏi liếc mắt nhìn hắn.
Trong lòng Lý Vân Tiêu run lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều yên lặng không nói gì, lẫn nhau đã ý hợp tâm đầu, lòng hiểu mà không nói.
Rất nhanh một Đô Thiên Thần Sát trận tàn phá được bày ra, tám người đồng tâm hiệp lực thi triển ra thần thông cực mạnh của mình.
Trước mặt Lý Vân Tiêu mờ mờ ảo ảo hiện ra một tôn thần sát cự linh, trong tay cầm quang nhận, thần sát mạnh mẽ đánh tới, chém thẳng vào thân ảnh đáng sợ trước mắt.
- Hừ, bọ ngựa đấu xe!
Lục Sí nanh cười một tiếng, hai tay đánh ra, hét lớn:
- Đều đi chết đi! Tinh Tuyền Bạo!
- Oanh long long!
Chân khí khủng bố khuấy động trong lục đạo không gian, thạch trụ dưới chân mọi người bị chấn bay lên, hóa thành bột mịn tiêu tán trong thiên địa.
Thần sát cự linh nghênh tiếp công kích kinh khủng kia, cự nhận mạnh mẽ chém thẳng vào Linh Tuyền Bạo!
- Oanh long long!
Trời sập hãm, mặc dù là lục đạo không gian cũng kịch liệt run rẩy lên, theo sau thiên địa tối đen, cả không gian đều lâm vào một mảnh hỗn độn.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân đau đơn, kinh mạch khung xương không ngừng bị xé mở, thậm chí cảm nhận được những người đứng sau lưng đều bị chấn khai, hơn nữa bị trùng kích không nhỏ.
Lúc này hắn hoàn toàn mất đi ngũ giác, đầu óc một mảnh hỗn độn, hoàn toàn trống rỗng.
Duy nhất chỉ còn lại đau đớn, đau đớn kịch liệt, khắc cốt minh tâm!
Không biết qua bao lâu cảm nhận sâu sắc mới dần dần tán đi, nhưng toàn thân hắn đã không còn cảm giác, cũng không biết trạng huống thân thể như thế nào, hắn chỉ biết mình còn chưa chết.
Trong hỗn loạn hắn cố gắng tìm kiếm ý thức tri giác của mình, giờ phút này hắn giống như chỉ còn lại một đạo ý thức, hoàn toàn không biết thân thể ở chỗ nào.
Qua một lúc lâu, cảm giác thân thể mới trở lại, rốt cục hắn cảm giác được từng bộ phận thân thể trên người mình.
Hắn nỗ lực mở mắt, phát hiện một đạo quang mang dịu dàng chiếu lên người mình, đang chậm rãi khôi phục thương thế của mình.
Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình đang ở trên Pháp Hoa liên thai.
Liên thai hóa thành nửa mẫu, bên trên còn có vài người đang nằm.
Lý Vân Tiêu vừa nhìn, tâm thần không khỏi run lên:
- Đại nhân, Phi Nghê đâu?
Trên liên thai ngoại trừ hắn cùng Ba Mộc còn có tám người khác. Lăng Bạch Y đang ngồi xếp bằng, sắc mặt thập phần tái nhợt đang chậm rãi khôi phục. Mà Vi Thanh, Cửu Uyên, Diệp Kình Vũ, Viện, Ác Linh đang nằm trên liên thai, không biết sống hay chết.
Nhìn Xa Vưu hình như đỡ nhất, nhưng lớp vảy cũng bóc ra, tổn thương nặng nề. Long huyết trực tiếp ngưng kết thành vảy, thật giống như phủ một tầng áo giáp, nhìn vào khiến người buồn nôn.
---------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook