Vẫn Chưa Quá Muộn Để Yêu Em
-
1: Nhậm Sơ Có Người Muốn Theo Đuổi Cậu
Sau khai giảng hai tháng, nhóm sinh viên năm nhất vẫn còn ở trong trạng thái hưng phấn tột độ, từ giai đoạn khẩn trương từ cao trung bây giờ được giải thoát ra ngoài, ít nhất vẫn còn muốn chơi đùa nửa năm nữa mới có thể lại một lần nữa quay lại trạng thái học tập.
Đại học Z - là một cơ sở đào tạo bậc cao, sinh viên không chỉ có nhiều, hơn nữa chất lượng cũng là thượng thừa, câu lạc bộ càng là nhiều vô kể.
Lư Vãn Vãn đi ở trên đường cũng đã bị mấy chục học sinh khóa trên giữ lại, mời cô tham gia các loại câu lạc bộ.
Các câu lạc bộ môn thi đấu có bơi lội, đấu kiếm, bóng bàn, bóng rổ, bóng đá..
Còn các câu lạc bộ mang đậm phong cách văn học thì có báo chí, tạp chí, tuyên truyền..
Nhưng không có câu lạc bộ nào mà Lư Vãn Vãn muốn tham gia vào.
Cuối cùng cô đi tìm hội học sinh, tự mình xin sáng lập ra một câu lạc bộ mới, ban cán bộ ký đưa cho cô một loạt các loại giấy tờ và họ trở nên quen thuộc với nhau.
Lúc cô đi thì cô cũng không đi tay không mà đã làm món bánh quy sở trường của mình, tặng cho mọi người để họ nếm thử, vì câu lạc bộ mà cô ấy muốn tham gia là câu lạc bộ làm bánh.
An Gia Tiên: "Vãn Vãn, buổi tối cậu có rảnh không?"
Khi nhận được tin nhắn trên này trên WebChat, Lư Vãn Vãn đang ở trên mạng mua nguyên liệu nấu ăn, cô định làm một ít bánh quy trà xanh việt quất.
Vào lúc nhìn đến tin nhắn trong WebChat, Lữ Vãn Vãn cảm thấy cây vạn tuế rốt cuộc cũng nở hoa rồi.
Cô hưng phấn mà hét lên một tiếng, thiếu chút nữa rơi từ trên giường xuống dưới.
May mắn mà Cố Kiều vừa lúc đứng ở dưới giường, chạy nhanh đẩy cô lên.
"Cậu mua vé số trúng thưởng à?" Cố Kiều hỏi
Lư Vãn Vãn vội vàng từ giường bò xuống dưới, bắt lấy tay của Cố Kiều, xoay một vòng: "An Gia Tiên hẹn tớ! Hôm nay là tròn hai năm tớ và cậu ấy làm bạn! Cậu ấy chắc chắn là muốn tỏ tình!"
Cố Kiều tuy rằng bị cô xoay vòng có chút choáng váng đầu óc, nhưng là bạn cùng lớp với Lư Vãn Vãn từ cao trung, kiêm bạn thân nhất, cô vẫn cảm thấy vui vẻ thay cho Lư Vãn Vãn.
Mấy năm nay, Cố Kiều nghe Lư Vãn Vãn nhắc mãi đến An Gia Tiên nhiều đến nỗi sắp mọc kén ở lỗ tai, An Gia Tiên thích ăn cái gì, không thích cái gì, liền cô Cố Kiều còn biết rõ ràng, có thể thấy được Lư Vãn Vãn rốt cuộc thích An Gia Tiên bao nhiêu.
"Cuối cùng thì cũng đã tu thành chín quả, tớ còn tưởng rằng hai người các cậu muốn yêu thầm đến thiên hoang địa lão cơ.
Bây giờ cậu cứ trang điểm đẹp mắt một chút, An Gia Tiên người này quá thẹn thùng, buổi tối khi cậu thấy cậu ta, nếu cậu ta còn cảm thấy ngượng ngùng, chờ cả nửa ngày mà còn không thốt ra được một lời thì cậu nên trực tiếp đẩy ngã cậu ta, hai người bọn cậu cứ thế liền thành đôi!" Cố Kiều bạo dạn nói.
"Nhưng..
Như vậy không tốt lắm đâu." Lư Vãn Vãn tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực tế trong lòng lại cảm thấy: "Cố Kiều không hổ là là bạn thân của mình, biết rõ lòng mình xấu xa như nào".
"Được rồi! Chạy nhanh đi tắm rửa, gội đầu cho xong đi, cậu hiện tại tốt xấu gì cũng là một hoa khôi đấy!"
Lư Vãn Vãn trợn trắng mắt: "Cậu lại không phải không biết, cái danh hoa khôi này tớ có như thế nào! Hơn nữa, hôm qua tớ vừa mới gội đầu, con người của tớ chính là phi thường ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái* có được không!"
(ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái: Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp; tam nhiệt ái – ba nhiệt tình yêu thương là nhiệt tình yêu yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương chế độ xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình yêu thương Đảng cộng sản Trung Hoa
Nói xong, cô liền đi vào phòng vệ sinh.
Trong phòng ngủ, hai người còn lại là Tiêu Tiêu cùng Lưu Tâm Di vừa vặn trở lại ngay lúc này, hai người trong tay đều cầm bảng hiệu và hoa tươi, trên mặt treo một nụ cười rạng rỡ, toàn thân đều tràn ngập bong bóng màu hồng.
"Đi cổ vũ cho Nhậm Sơ à, hôm nay hình như có giải đấu bóng bàn" Cảnh tượng này Cố Kiều vừa nhìn liền hiểu
Tiêu Tiêu gật đầu điên cuồng, phảng phất giống như vừa trở lại sân thi đấu, đôi tay đặt ở trước ngực, vẻ mặt mê đắm nói: "Quá đẹp trai rồi! Nhậm Sơ lại cầm giải quán quân, cậu ấy chắc hẳn sẽ thi đấu đến giải của tỉnh, sau đó lại tiến đến giải quốc gia, cuối cùng là đến vận hội Olympic!"
"Trận đấu hay lắm sao?" Cố Kiều hỏi.
"Hay! Nhậm Sơ chơi siêu hay! Bóng nhanh đến mức không thể tưởng được!"
"Cho nên..
Hai người căn bản là không thấy rõ chơi như thế nào đi? Liền chỉ ngắm trai đi?"
"Như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đó chính là Nhậm Sơ đấy! Là Nhậm Sơ đấy!"
Lúc Tiêu Tiêu kích động mà nói những lời này, Lư Vãn Vãn từ trong phòng vệ sinh ra tới tìm máy sấy tóc, vừa lúc nghe được, vì thế liền thuận miệng hỏi một câu: "Nhậm Sơ là ai vậy?"
Tiêu Tiêu cùng Lưu Tâm Di dùng ánh mắt tựa như người từ trong núi ra nhìn Lư Vãn Vãn, ánh mắt kia thật giống như đang nói - cậu như thế nào có thể không biết Nhậm Sơ?
Nhưng trên thực tế, Lư Vãn Vãn đích xác không biết Nhậm Sơ là ai, hiện tại người khác phái duy nhất cô quan tâm đến chỉ có An Gia Tiên.
Làm fan hâm mộ số một của Nhậm Sơ, Tiêu Tiêu đi đầu làm gương phổ cập khoa học cho Lư Vãn Vãn: "Nhậm Sơ chính là.."
"Quên đi, không quan trọng" Tiêu Tiêu còn không có nói xong, Lư Vãn Vãn liền cầm lấy dây buộc tóc, đem mái tóc dài cột lại, lại lần nữa quay vào phòng vệ sinh
Tiêu Tiêu thiếu chút nữa thổ huyết
Cồ Kiều "Phì" cười một tiếng: "Cô ấy bị mù"
Tiêu Tiêu tủi thân, cái loại cảm giác "Nỗi niềm của tôi không ai có thể hiểu được" thực sự vô cùng nghẹn uất!
Lưu Tâm Di chạy nhanh an ủi cô: "Được rồi, được rồi, nói với tớ này, tớ nghe, tớ nghe!"
"Vẫn là cậu tốt nhất!" Tiêu Tiêu cho Lưu Tâm Di một cái ôm lớn
Nơi bọn họ ở chính là phòng bốn người, Lư Vãn Vãn điên cuồng yêu thầm An Gia Tiên, chuyện này toàn bộ khoa đều biết, chỉ có An Gia Tiên là không biết.
Tiêu Tiêu mê mẩn Nhậm Sơ điên cuồng, rất nhiều người biết nhưng không ai để ý.
Trường học có rất nhiều nữ sinh thích Nhậm Sơ, thậm chí còn có cả fanclub của Nhậm Sơ, còn định tổ chức các loại tụ hội, mọi người cùng nhau tâm sự.
Ở đại học Z, Nhậm Sơ tựa như một minh tinh, bị rất nhiều nữ sinh thậm chí nam sinh thích, nhưng sẽ không có người ghen ghét bởi vì bọn họ đều biết Nhậm Sơ sẽ không cùng bọn họ phát sinh sự tình gì, bọn họ sẽ giống như những fan hâm mộ dễ thương vây quanh cậu
Nhậm Sơ rốt cuộc có loại ma lực gì? Tổng kết lại đại khái chính là: Biết chơi bóng, thành tích học tập tốt, tiểu thiếu gia có thể hô mưa gọi gió, quan trọng nhất vẫn là đẹp trai
Lư Vãn Vãn vừa tắm rửa ra xong, mặt khác ba người đã trao đổi xong, biết cô buổi tối có cuộc hẹn quan trọng, lập tức vây quanh bắt đầu bày mưu tính kế, giúp cô trang điểm
Tóc của Lư Vãn Vãn rất dài, chia đều, có chỗ hơi cuốn nhẹ tự nhiên, chất tóc mềm tốt.
Làn da của cô rất đẹp, làn da trắng hồng, nhìn thoáng qua liền thấy tràn đầy sức sống.
Đôi mắt của cô cũng rất lớn và có chiều sâu, có chút giống con lai, lúc cười rộ lên còn thấy mờ mờ hai núm đồng tiền nhỏ.
Tóm lại, bất kể là diện mạo hay dáng người, cô đều tuyệt đối có thể gánh nổi cái danh hoa khôi này
Kỳ thật Đại học Z mỹ nữ có rất nhiều, cô có thể lên làm hoa khôi nguyên nhân chủ yếu chính là do cô ấy là ứng viên duy nhất mang lại lợi ích cho mọi người.
Lư Vãn Vãn từ nhỏ đã thích nướng bánh, trong trường học có rất nhiều người đều đã ăn qua bánh quy cô làm, bởi vậy lúc bầu chọn, mọi người cũng tự nhiên mà bầu cho cô một phiếu.
Chuyện này ngay từ đầu Lư Vãn Vãn cũng không nghĩ tới, nhưng bất quá như vậy cũng không tồi, có danh hiệu hoa khôi này như vậy cũng càng có thể xứng đôi với An Gia Tiên
Nghĩ đến An Gia Tiên, Lư Vãn Vãn lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng cùng hồi hộp
"Trang điểm nhẹ nhàng cùng với váy tiên nữ, đẹp đến không tưởng được" Ba đứa bạn cùng phòng đem Lư Vãn Vãn đưa ra khỏi cửa phòng ngủ
Lư Vãn Vãn gửi cho An Gia Hứa một tin nhắn trên WebChat, hỏi anh ta ở đâu
An Gia Hứa rất nhanh nhắn lại: "Tớ ở Minh Thiên chờ cậu"
"Minh Thiên" là tên của một quán ăn tư nhân, rất nổi tiếng ở thành phố Z và đương nhiên là vô cùng đắt.
Lư Vãn Vãn cùng An Gia Tiên đã đi qua vài lần, An Gia Tiên rất thích ăn gạch cua đậu hũ ở đó.
An Gia Tiên từ nhỏ chính là cái loại con nhà người ta, 9 năm liền đều đạt danh hiệu học sinh ba tốt của tỉnh, đã từng tham gia thi đấu dương cầm quốc tế, hơn nữa còn lấy được giải, quan trọng nhất chính là lớn lên còn đẹp trai.
Vừa mới vào học, anh đã bị mấy chục nữ sinh đưa thư tỏ tình qua, bất quá An Gia Tiên trước giờ luôn mỉm cười từ chối bọn họ.
Nghĩ đến đây Lư Vãn Vãn liền cười vui vẻ, hai người bọn họ điều kiện hoàn toàn xứng đôi, nghĩ không ở bên nhau cũng khó.
Đi xe tới cửa của "Minh Thiên", nhà ăn trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, chủ tiệm ăn là một người yêu thích đồ cổ, mỗi vật trang trí đều có giá cả vô cùng xa xỉ.
Vì vậy nên rất nhiều người tới nơi này không chỉ để thưởng thức món ăn sáng tạo mà càng nhiều người nghĩ đến để xem chủ tiệm đang cất chứa những đồ vật gì.
"Xin chào, tôi đang tìm một người, có học sinh nào đang đợi người không?" Lư Vãn Vãn hỏi
Người phục vụ suy nghĩ một lúc, lập tức trả lời: "Lư tiểu thư có phải không? An thiếu gia đang ở phòng số 7 chờ cô, xin mời đi theo tôi"
Vậy mà lại thuê phòng? Tim Lư Vãn Vãn bắt đầu tăng tốc đập, quả nhiên là muốn tỏ tình sao? Cố ý thuê phòng đặt trước, làm sao bây giờ, lúc nữa nói gì thì tốt đây, nên trực tiếp nhận lời hay vẫn nên rụt rè một chút?
Lúc đi qua bức tường gương Lư Vãn Vãn dừng lại nhanh chóng soi ngắm, lắc lư trái phải, nhân tiện còn sửa sang lại mái tóc.
Cuối cùng, Lư Vãn Vãn hướng về phía bản trong gương nở một nụ cười ngọt ngào
Nhưng Lư Vãn Vãn lại hoàn toàn không nghĩ tới đây không phải là một mặt kính một chiều mà mặt sau gương là phòng riêng tốt nhất, rộng nhất và kín đáo nhất của "Minh Thiên".
Bên trong có thể nhìn thấy ra bên ngoài mà bên ngoài thoạt nhìn chỉ là gương một mặt mà thôi
Ngay lúc cô sửa sang trong nháy mắt, Nhậm Sơ đang định đi ra ngoài thì một màn này hoàn toàn hiện ra trước mắt anh
Trong phòng lập tức có người huýt sáo: "Người đẹp vừa rồi có chút quen mắt nha!"
"Lư Vãn Vãn.
Tuần trước mới vừa nhậm chức hoa khôi" Chủ tịch hội học sinh - Phạm Nghị đồng thời là bạn thân của Nhậm Sơ lên tiếng
"Phạm Nghị, sao cậu lại biết?"
"Vớ vẩn, tớ là người bỏ phiếu!"
"Cậu không phải là.."
Phạm Nghị vẫy vẫy tay: "Đừng đoán mò, cô ấy đã đưa cho bọn tớ bánh quy, cái đó ăn rất ngon! Nhậm Sơ cái bánh quy đó cậu cũng ăn, nhớ rõ không?"
Nhậm Sơ nhớ lại một chút, hình như là có chuyện như vậy.
Khi Phạm Nghị tới xem mình chơi bóng, nhét vào trong miệng mình một miếng bánh quy, hương vị thực sự rất ngon, Nhậm Sơ đến bây giờ vẫn nhớ rõ
"Vì vậy tớ đã dùng diễn đàn của cậu bầu cho cô ấy một phiếu" Phạm Nghị lại nói thêm một câu
Nhậm Sơ: "..."
Các thành viên khác của đội bóng bàn bắt đầu ồn ào, hôm nay Nhậm Sơ thắng trong giải thi đấu cho nên mọi người cố ý đến nơi này để chúc mừng.
Có người nói: "Vậy có phải hay không là cô ấy đã biết cho nên vừa rồi mới cười với Nhậm Sơ ngọt ngào như vậy! Nhậm Sơ, hoa khôi có khả năng có ý đối với cậu!"
Phạm Nghị "Xì" một tiếng: "Đừng đoán mò! Toàn bộ khoa đều biết Lư Vãn Vãn thích An Gia Tiên.
An Gia Tiên, các cậu biết đi, tân sinh viên được đề cử tiến vào năm nay"
Trong nháy mắt, các nam sinh cảm thấy không vui nổi, danh sách đề cử của đại học Z khó vào như thế nào mọi người đều biết, từ trước đến giờ chỉ có Nhậm Sơ đạt được, mà An Gia Tiên là người thứ hai.
Nhậm Sơ lúc trước vì sao lại được đề cử nhập học? Anh từ nhỏ thành tích học tập đã cực kì tốt, nhưng thời điểm vào cao trung lại vô cùng phản nghịch, trực tiếp thôi học và muốn từ bỏ thi đại học, ban lãnh đạo trường vô cùng quan tâm, cuối cùng điều tra phát hiện ra là do cao tam bắt chước đề thi quá nhiều, làm Nhậm thiếu gia cảm thấy rất phiền phức.
Vì vậy cuối cùng trường học phải mất sức của chín trâu hai hổ mới lấy được cái tấm phiếu đề cử
Nhưng là lúc ấy Nhậm Sơ vẫn đang ở trong thời kỳ phản nghịch vì vậy có tấm phiếu đề cử cũng không nghĩ đi.
Cuối cùng vẫn là Kỳ Nhượng tới, hai người ngồi nhìn nhau cả một buổi chiều
Nhậm Sơ hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy, anh có bệnh à?"
Kỳ Nhượng nói: "Em không nghĩ đi học, em là đồ thiểu năng à?"
Nhậm Sơ vì chứng minh chính mình không phải đồ thiểu năng cuối cùng cũng nhận lời rồi nhập học ở đại học Z
Nếu không thì tập đoàn Nhậm thị đầy rẫy tinh anh này sẽ phải bị một người chỉ có bằng cao trung chỉ đạo khoa tay múa chân
Kỳ Nhượng là ai? Người đã từng là một thần thoại của đại học Z, từng là một học thần đồng thời cũng là một ác bá nổi tiếng nổi tiếng gần xa, về sau đã trở thành một cái tên danh bất hư truyền
Cũng may sau khi Nhậm Sơ tới đại học Z hơn một năm nay cũng đã có biến hóa không nhỏ, ít nhất chính là còn sẽ nói tiếng người
Nhậm Sơ đẩy cửa đi ra sau vườn của "Minh Thiên" hít thở không khí
Lư Vãn Vãn đi theo người phục vụ tìm được phòng thuê số 7, trong nháy mắt vừa đẩy cửa vào liền ngửi được thoang thoảng mùi rượu.
An Gia Tiên gọi một bàn đồ ăn, người dựa vào sô pha, trên bàn nằm mười mấy vỏ chai rượu
Đây là cho mình thêm can đảm sao? Lư Vãn Vãn nghĩ vậy liền cười, bọn họ học chung lớp từ cao nhị, thành tích đều luôn rất tốt, nhận thức nhau cũng coi như rất lâu, cậu ấy căn bản không cần thêm can đảm nha!
"Cậu đã đến rồi" An Gia Tiên đã hơi say ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lư Vãn Vãn, ra hiệu cô lại đây ngồi
Lư Vãn Vãn nói lời cảm ơn với người phục vụ sau đó đóng lại cửa phòng, đi qua ngồi bên cạnh An Gia Tiên
"Cậu hôm nay đi ra mắt à?" An Gia Tiên hỏi
Lư Vãn Vãn sửng sốt, lắc lắc đầu: "Không có nha, làm sao vậy?"
"Mặc đến thục nữ như vậy, không ra mắt thì thật đáng tiếc"
Lư Vãn Vãn hừ một tiếng: "Tớ mà đi ra mắt thì cậu làm sao bây giờ? Một mình cô đơn sao?
An Gia Tiên cười nhạt:" Cô đơn có thể là không được, tớ đã thích ai đó rồi "Nói xong, An Gia Tiên lại uống một hớp rượu lớn, ánh mắt bắt đầu tan rã
" Vãn Vãn..
"An Gia Tiên kêu tên cô, trong ánh mắt hiện lên một tầng sương mù, mái tóc che một bộ phận đôi mắt của anh, làm anh thoạt nhìn càng u buồn
" Chờ một chút! "Lư Vãn Vãn cũng uống một ngụm rượu, giống như là để tăng thêm cho mình một chút dũng khí, quả nhiên là uống rượu sẽ có thêm can đảm
" Được rồi! Cậu muốn nói với tớ điều gì, có thể nói được rồi "Lư Vãn Vãn không thể uống được nhiều rượu, một ngụm rượu thôi đã làm khuôn mặt cô hồng nhuận lên
" Dày vò "
" Tớ hiểu, tớ có thể hiểu cậu, loại tâm trạng này giống như là đặt trên ván sắt, lộn qua lộn lại, cho nên khi cậu thích ai đó, tớ cũng..
"Cô ở trong lòng bồi thêm một câu:" Tớ cũng đang thích cậu, chúng ta nhanh chóng ở bên nhau đi! "
An Gia Tiên" ừ "một tiếng:" Vãn Vãn, chỉ có cậu hiểu tớ.
Vãn Vãn, nếu gặp được cậu sớm một chút thì tốt rồi "
" Không muộn nha! "Học cao trung cùng với nhau hai năm sớm chiều ở chung, cô đầu ghi tạc trong lòng đâu.
Chỉ là những lời này như thế nào có chút không đúng lắm đâu?
" An Gia Tiên, rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? "Lư Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy nóng nảy
An Gia Tiên tựa hồ như say, thân thể chậm rãi khuynh đảo dựa vào vai của Lư Vãn Vãn, thân cao 1 mét 83 thế nhưng thoạt nhìn có điểm nhỏ bé.
Anh nhắm mắt lại trong nháy mắt kia, có nước mắt từ khóe mắt chảy ra, anh nói:" Nếu sớm một chút gặp được cậu, tớ có khả năng sẽ thích cậu.
Vãn Vãn, Lương Hạ cậu ấy đã thích người khác "
" Cậu nói cái gì? "Lư Vãn Vãn có điểm hơi say bỗng bừng tỉnh, cô giữ lấy An Gia Tiên đang không ngừng trượt xuống, thần trí không còn rõ ràng, trên mặt vẫn còn có nước mắt:" Cậu nói rõ ràng cho tớ, chuyện này liên quan gì đến Lương Hạ? "
" Cô ấy nói, cô ấy cảm thấy chúng tớ không hợp "
" Cậu..
các cậu ở bên nhau khi nào? "
" Vãn Vãn, tớ cho rằng tớ không thích cô ấy, chính là không nghĩ tới lúc cô ấy rời đi, tớ lại khổ sở như vậy.
Tớ lúc trước ngượng ngùng nên không cự tuyệt cô ấy, không nghĩ tới vậy mà đã quen được hai năm, thẳng đến hôm nay cô ấy đăng một tấm hình chụp chung cùng người khác sau đó xóa liên lạc với tớ.
Vãn Vãn, có phải bởi vì tớ không thể học cùng trường đại học với cô ấy? Nếu tớ biết, tớ sẽ cùng cô ấy đi đại học Gia Hưng.
Cậu biết không, lúc ấy cô ấy nói cô ấy chọn đại học Gia Hưng chỉ vì trong tên của tớ cũng có chữ Gia, nhưng mà tại sao bây giờ tất cả đều thay đổi? "
Vì cái gì? Lư Vãn Vãn cũng rất muốn biết vì cái gì, hai năm, bọn họ thế nhưng đã ở bên nhau hai năm.
Kể từ lúc cô bắt đầu thích anh, Lương Hạ cũng đã thích anh, hơn nữa cùng anh ở bên nhau.
Lư Vãn Vãn như thế nào cũng không thể đoán được sẽ xảy ra chuyện này, hai người bọn họ che dấu quá tốt, thời điểm ba người chơi với nhau cô hoàn toàn không nhận thấy được
Lư Vãn Vãn đã không nghe vào được những gì mà An Gia Tiên nói, hình như là đi nghe điện thoại, là Lương Hạ gọi tới, sau đó cả người anh đều lên tinh thần không ít.
Trước khi đi anh còn không quên gọi điện thoại cho Cố Kiều để cô đến đón Lư Vãn Vãn.
Như vậy làm sao Lư Vãn Vãn có thể không thích An Gia Tiên được, anh luôn là dịu dàng săn sóc mà chuẩn bị chu đáo hết thảy, cho dù là thời điểm mình có tâm trạng thảm hại như vậy
Lư Vãn Vãn uống lên rất nhiều rượu, thời điểm ba người Cố Kiều, Tiêu Tiêu cùng Lưu Tâm Di đến cô đã say đến bất tỉnh nhân sự
" Tình huống như thế nào? Uống nhiều rượu như vậy, muốn chết sao! "Cố Kiều tức giận không thở nổi
" Tớ muốn đi toilet "Lư Vãn Vãn cắn môi, sắc mặt kém cực kỳ
Ba người vác Lư Vãn Vãn say như chết đi vào toilet
Nhà vệ sinh của" Minh Thiên "bồn rửa tay là nam nữ dùng chung.
Ba người ở bên ngoài đợi một hồi lâu mà Lư Vãn Vãn vẫn chưa ra tới, đẩy cửa đi vào mới phát hiện cô đang ngồi xổm trên mặt đất
" Làm sao vậy? "Cố Kiều hỏi
Lư Vãn Vãn đột nhiên lớn tiếng gào khóc:" An Gia Tiên cậu ấy căn bản không phải là tỏ tình với tớ, cậu ấy không thích tớ! Cậu ấy ở sau lưng tớ cùng Lương Hạ yêu đương hai năm! Cậu ấy còn cùng tớ khóc lóc kể lể Lương Hạ không cần cậu ấy, cậu ấy như thế nào có thể như vậy, tớ có thể cùng cậu ấy ở bên nhau, tớ còn chưa đủ nỗ lực sao? "
Cố Kiều ôm lấy gắt gao Lư Vãn Vãn đang khóc đến thở hổn hển, vỗ vỗ lưng cô an ủi:" An Gia Tiên không đáng để cậu khóc thành như vậy "
" Tớ thích cậu ấy suốt hai năm! "
" Vì vậy cậu nên nhanh chóng dừng lại, không thể thắt cổ ở trên một thân cây được "
" Cậu ấy tại sao có thể yêu sớm, cậu ấy là học sinh tốt mà! Vì vậy nên tớ vẫn luôn không có nói ra, tớ vẫn luôn chờ cậu ấy đâu! "
Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, lời này khó có thể giải thích được nha
Cố Kiều hỏi:" Cậu thích cái gì của An Gia Tiên? "
Lư Vãn Vãn trả lời không cần suy nghĩ:" Cậu ấy học tập tốt! "
Ba người bạn cùng phòng cùng nhau trợn trắng mắt
Cố Kiều lại hỏi:" Còn có lý do nào khác không? "
Lư Vãn Vãn nói:" Lớn lên đẹp! "
" Còn có sao? "
Lư Vãn Vãn nghẹn lời, hơn nửa ngày mới nghẹn ngào nói:" Này đó lý do chẳng lẽ còn không đủ sao? "
Ba người bạn cùng phòng thở dài, sau đó phát huy kỹ thuật bắn pháo ưu tú của bản thân, mắng An Gia Tiên máu chó ngập đầu, mười tám đời tổ tông đều lôi lên mắng, muốn bao nhiêu khó nghe liền có bao nhiêu khó nghe, rất nhiều lần có người muốn vào phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng mắng ngoài cửa lại yên lặng mà quay ra
Lư Vãn Vãn khóc đến mệt mỏi, mới nhẹ nhàng nói nhỏ một câu:" Kỳ thật, cậu ấy cũng không xấu như vậy "
Tiêu Tiêu mắng mệt mỏi, thở hổn hển mở miệng phụ họa:" Cũng đúng, lúc cậu ta rời đi còn thanh toán hóa đơn, bạn gái cậu ta muốn quay lại cậu ta còn không quên đây chính là việc đại sự, cậu ta còn có thể không quên thanh toán, như vậy chứng minh cái gì? Chứng minh cậu ta vẫn còn là một người đàn ông, còn có lương tâm! "
" Ừ..
"Lư Vãn Vãn vừa nghe, vừa muốn khóc
" Mắng như vậy cũng đủ rồi! An Gia Tiên đã bỏ cậu đi tìm Lương Hạ, đây chính là sự thật không thể thay đổi "
Lư Vãn Vãn phải thừa nhận Cố Kiều nói đúng
" Cậu hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi đem An Gia Tiên cướp về "
Lư Vãn Vãn suy nghĩ một lúc, chuyện này cũng không phải dễ dàng như vậy, lắc lắc đầu hỏi:" Còn lựa chọn còn lại là gì? "
" Tìm một người học tập càng tốt, lớn lên càng đẹp mắt "
Lư Vãn Vãn say rượu nấc một cái, cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt, cô móc di động ra, đăng nhập vào diễn đàn của trường
" Cậu làm gì vậy, Vãn Vãn? "Tiêu Tiêu hỏi
" Cái bảng xếp hạng nam thần đâu? "Lư Vãn Vãn tìm ở khu vực bát quái của sinh viên," Tớ muốn nhìn xem An Gia Tiên xếp hạng thứ mấy, người ở phía trước cậu ấy tớ muốn tán tất! "
Cái bảng xếp hạng này xếp từ dưới lên, từ hạng mười bắt đầu, giới thiệu một ít thông tin cá nhân của người đó, bao gồm cả sở thích cùng với thành tích học tập
Tiêu Tiêu nhịn không được nói:" An Gia Tiên xếp hạng thứ tư "
" Vậy từ hạng ba bắt đầu! "
Cố Kiều xoa xoa trán, đè lại Lư Vãn Vãn đang nóng lòng muốn thử:" Hạng ba đã có bạn gái, cậu nhìn kỹ xem "
" Ồ, không thể làm tiểu tam.
Hạng hai cũng có bạn gái rồi "
Lư Vãn Vãn lướt tới lướt lui tới phần cuối cùng:" Hạng nhất, thích bơi lội, cầu lông, bóng bàn, đã từng lấy giải quán quân bơi lội, bóng bàn cũng rất lợi hại.
Ừm, quản lý tài chính chuyên nghiệp, năm nay học năm ba, cũng là đi vào đại học Z bằng thư đề cử, vậy là cao trung thành tích phải rất cao, còn có nhiều điểm nổi bật, gọi là gì? Ừm ừm, gọi là Nhậm Sơ? Vậy đi! Liền cậu ta! "
Ba người bạn cùng phòng đều đồng thời ngạc nhiên:" Rốt cuộc cậu muốn làm gì? "
" Theo đuổi cậu ta! "Lư Vãn Vãn lung lay đứng lên, lau nước mắt trên mặt, thề son sắt
Ba người bạn cùng phòng đồng thời nói:" Bình tĩnh! "
" Khẩn trương cái gì, còn không phải là một cái Nhậm Sơ sao! "
" Nguy hiểm! "
" Đừng náo loạn, các cậu nhìn xem diện mạo này, thuần thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, các cậu đang chuyện bé xé ra to đấy "
Lư Vãn Vãn khẽ hừ một tiếng, tràn đầy tự tin mà kéo cửa toilet ra, định đi ra ngoài rửa mặt, lại phát hiện ở cửa thế nhưng đứng một đám người.
Nhưng cô là người đã nhìn quen với cảnh đứng trước nhiều người, tốt xấu gì cũng là cấp bậc học bá, thường xuyên làm học sinh đại biểu diễn thuyết, cô túm lấy chiếc váy tiên nữ đã dúm dó, ngẩng đầu ưỡn ngực mà từ trong đám người xuyên qua.
Cô cũng không rõ ràng vì cái gì mà nhiều người như vậy đều xếp hàng đi toilet, ăn nhiều đau bụng sao?"
Lư Vãn Vãn cảm giác những người này đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình, chẳng lẽ là vừa rồi khóc không kiềm chế, hỏng mất lớp trang điểm? Bất quá cũng chả sao, cô không để bụng, dù sao ra khỏi cái cửa này, ai cũng không quên biết ai, không nhất định sẽ còn gặp lại
Lư Vãn Vãn bình tĩnh đi qua còn nói với nam sinh có diện mạo tinh xảo đang đứng ở đằng trước một câu: "Bạn học, phiền cậu nhường một chút"
Người nọ không hề nhúc nhích, Lư Vãn Vãn nói thầm trong lòng một câu, tại sao lại không có tố chất như vậy nha, sau đó vòng qua cậu ta, đi đến bồn rửa tay rửa mặt.
Cô vặn vòi nước ra, lấy tay giữ nước ấm bắt đầu rửa mặt
Lúc này có người nói một câu: "Nhậm Sơ, cô ấy nói muốn the đuổi cậu"
Lư Vãn Vãn trong nháy mắt giống như bị sét đánh, Nhậm Sơ? "Cô có nghe nhầm hay không?
Cô đứng thẳng dậy trong giây lát, rượu đã tỉnh hơn phân nửa, cô từ trong gương thấy nam sinh đẹp trai kia cũng đang nhìn chính mình, sau đó cậu ta nói:" Xin cứ tự nhiên "
Lư Vãn Vãn:"...!"
Ba người bạn cùng phòng của cô cũng đuổi tới, nhưng vừa nhìn đến cái trường hợp này, các cô lựa chọn..
Tôi là ai, tôi ở đâu, ý nghĩa cuộc đời này là gì, xin lỗi, chúng tôi không quen biết
Nhậm Sơ lúc này đang nhìn cô, gương mặt kia so với ảnh chụp còn muốn soái mấy phần, quả thực làm người ta không dời được mắt, môi cậu ta rất mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không có quá nhiều biểu tình.
Người như vậy nghe nói đều vô tình..
Lư Vãn Vãn ở lúc mọi người chăm chú nhìn, tức giận đến dậm chân nói:" Tại sao mọi người có thể cùng lúc cùng nhau vào nhà vệ sinh đâu!"
(Bonus)
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook