Vẫn Chưa Bắt Đầu - Tần Phương Hảo
-
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Chung Kỳ thản nhiên nói ra hai chữ "người tình", Lý Dật Sinh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Chung Kỳ nhìn thấy biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt anh, chỉ trong vài giây, khuôn mặt tuấn tú đó từ dịu dàng chuyển sang âm trầm, gân xanh trên thái dương cũng nổi lên rõ rệt.
Anh ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của Chung Kỳ, ánh mắt lướt qua nốt ruồi son.
Đôi mắt hơi đa tình đó lại toát lên vẻ ngây thơ không thể che giấu.
Anh thở dài, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: "Em biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Cô tất nhiên là biết.
Khác với yêu đương bí mật, lần này thậm chí không cần phải bỏ ra tình cảm chân thành, chỉ cần dùng nhan sắc để đổi lấy những thứ anh cho.
Đây cũng là thứ duy nhất mà cô có.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Lựa chọn của cô chỉ là lo lắng trước hóa đơn viện phí cao ngất, rồi lại trải qua những suy nghĩ đau khổ như mấy tháng trước.
Chi bằng cứ coi như một cuộc giao dịch.
Chung Kỳ nhớ lại hồi cấp ba, trường học quản lý rất nghiêm ngặt, yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục.
Trong bộ đồng phục giống nhau, sự chênh lệch giàu nghèo dường như biến mất, ngược lại, lợi thế ngoại hình lại càng nổi bật.
Chỉ trai xinh gái đẹp mới mặc đẹp được bộ đồng phục xanh trắng xấu xí ấy, và Chung Kỳ là một trong số đó. Trong những buổi chào cờ, tập thể dục giữa sân trường, cô luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Trong mỗi buổi chào cờ hay giờ tập thể dục, cô luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Vẻ ngoài nổi bật khiến bao chàng trai say mê, và những lời tỏ tình cứ thế ồ ạt kéo đến.
Có nam sinh lớp trên nhất quyết muốn đưa cô về nhà, nhưng cô sẽ không bao giờ quên được biểu cảm của cậu ta khi nhìn thấy tiệm tạp hóa.
Tự trọng của tuổi học trò mỏng manh như thủy tinh. Dù ngoài mặt vẫn cùng Cảnh Văn cười đùa tự gọi mình là "mỹ nhân tiệm tạp hóa", nhưng sâu thẳm trong đêm, ánh mắt ấy vẫn ám ảnh cô.
Đối với cô, cuộc sống là một tờ giấy gói quà xinh đẹp, bên trong bọc viên thuốc đắng.
Gánh nặng của công việc bán thời gian, ánh mắt dò xét của những kẻ theo đuổi, cùng những lời xì xào bàn tán sau lưng khiến cô chẳng còn mặn mà với chuyện yêu đương.
Nhan sắc có thể là tấm vé thông hành bước vào thế giới tình yêu, nhưng khi đã bước chân vào rồi mới nhận ra, muốn tiến xa hơn thì thứ gì cũng cần phải "trả phí".
Không có bố, mẹ lại bệnh tật, cuộc sống tuy không đến nỗi khó khăn, nhưng luôn túng thiếu. Cô muốn kiếm nhiều tiền hơn, nên cơm áo gạo tiền luôn được đặt lên hàng đầu.
Lần đầu tiên gặp Lý Dật Sinh, anh đã biết cô xuất thân từ gia đình không mấy khá giả, nhưng chưa bao giờ thể hiện bất kỳ thái độ phán xét nào.
Người đàn ông như vậy đã rất tốt rồi.
"Nếu anh đồng ý, thì chúng ta tiếp tục." Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Mỗi người đều có mục đích riêng, dù sao cô cũng không cần tình cảm chân thành của anh.
Tình cảm là giả dối, nốt ruồi son cũng là giả dối, nhưng tiền là thật.
Anh có “người trong mộng” của anh, vậy cô sẽ làm cái bóng. Người thay thế thì phải có giác ngộ của người thay thế.
"Nếu anh không đồng ý thì sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm, cố gắng tìm kiếm một chút giả tạo trên khuôn mặt ấy, để lột trần lớp mặt nạ của cô.
Nhưng cô lại né tránh ánh mắt anh.
"Anh yên tâm, em sẽ trả tiền cho anh." Chung Kỳ nói với giọng điệu thoải mái. "Không mua không bán vẫn là bạn mà."
Mua bán?
Lý Dật Sinh không trả lời.
Điện thoại Chung Kỳ rung lên vài cái, cô cúi đầu nhìn, rồi đứng dậy nói mình phải lên lầu.
Sảnh tầng một khoa nội trú vắng người, chỉ lác đác vài bóng người vội vã qua lại. Trước khi rời đi, Chung Kỳ nhập tâm vào vai diễn, nghiêng người hôn lên môi Lý Dật Sinh.
Chung Kỳ trở về phòng bệnh, để Chung Tuyết xuống căng tin ăn cơm.
Phòng bệnh là phòng hai giường. Người nhà bệnh nhân giường bên cạnh đang lau nước mắt ở cửa, nhỏ giọng tính toán số lượng và chi phí albumin cần tiêm trong tuần tới.
Người già nằm giường bên cạnh bệnh tình khá nặng, đã tiêm albumin sáu trăm tệ một chai liên tục một tuần rồi.
Họ gật đầu chào nhau, rồi lướt qua nhau.
Tất cả mọi người ở đây, đều cần dùng tiền để níu kéo sự sống.
Cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bãi đậu xe của bệnh viện, Chung Kỳ dựa vào cửa sổ, nhìn Lý Dật Sinh lên xe, nhưng mãi vẫn chưa lái đi.
Chung Tuyết đang gấp quần áo ở cuối giường, thấy Chung Kỳ bước vào, liền nói: "Vừa rồi bác sĩ đến."
Chung Kỳ nghe nhầm thành tên Lý Dật Sinh, giật mình, tưởng Chung Tuyết đã biết chuyện gì, vội vàng thu hồi tầm mắt, lúng túng nói không có mà.
"Là bác sĩ Khang đó." Chung Tuyết thấy lạ vì phản ứng của cô. "Chị vừa xem trên trang công khai của bệnh viện, rất khó đặt lịch khám của bác sĩ ấy, phải đặt trước nửa tháng."
Chung Thư Cầm vào viện cấp cứu, do các bác sĩ khác phụ trách.
"Bác sĩ bảo chúng ta yên tâm, nói phương án điều trị hiện tại không có vấn đề gì, sau này hồi phục cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều." Chung Tuyết hạ giọng.
"Nghe nói bác sĩ ấy là chuyên gia Ngoại Thần kinh giỏi nhất nhì thành phố, không biết sao tự nhiên lại đến khám cho mẹ, còn hỏi rất kỹ."
Chung Kỳ ngẩn người, nói có lẽ bác sĩ Khang là người tốt.
Chắc là Lý Dật Sinh đã nhờ vả.
Nhớ đến việc bác sĩ đó là bạn của bố mẹ anh, cô lại thấy phiền lòng, vốn chỉ là giao dịch giữa hai người họ, bây giờ lại liên lụy đến ân tình của gia đình anh.
Chung Tuyết ngoái nhìn Chung Thư Cầm đang ngủ say, rồi kéo Chung Kỳ ra ngoài hành lang để bàn bạc.
Nghỉ phép năm với cả ngày nghỉ bù của chị, chắc được khoảng hai tuần...
"Hai tuần này chị sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, em thỉnh thoảng đến giúp một tay, chăm sóc bà ngoại là được."
"Vậy hai tuần sau thì sao?"
"Hai tuần sau rồi tính." Chung Tuyết cũng lo lắng. "Cùng lắm thì xin nghỉ việc không lương."
Chung Kỳ suy nghĩ một chút, rồi kiên quyết nói: "Hay là thuê người chăm sóc đi. Chúng ta đều phải đi làm, không thể để sức khỏe bị ảnh hưởng."
"Thuê người chăm sóc một ngày hai trăm sáu mươi tệ, một tháng gần tám nghìn tệ." Chung Tuyết nhắm mắt tính toán, số tiền cô có cũng không còn được bao nhiêu.
Chi phí điều trị và hồi phục đã eo hẹp rồi, càng không nói đến những chi phí phát sinh khác.
Chung Kỳ nói cô có tiền.
Chung Tuyết không để tâm, bảo cô giữ lại tiền học phí, đừng lo chuyện tiền bạc.
"Tiền thuê người chăm sóc để em lo." Chung Kỳ nghiêm túc nói.
"Em á? Em lấy đâu ra tiền? Mượn của Cảnh Văn à? Chuyện vay tiền đừng làm phiền Cảnh Văn nữa." Chung Tuyết biết lương thực tập của cô không cao, tuy có thêm thu nhập từ làm thêm, dạy kèm, nhưng ở bệnh viện, số tiền đó chẳng đáng là bao.
Chung Kỳ lắc đầu: "Dù sao em cũng có, đủ để thuê người chăm sóc rồi."
"Em yêu đương rồi à?" Chung Tuyết nhíu mày.
"Ai thèm yêu đương với em chứ." Chung Kỳ cười, đẩy cô đi ăn cơm.
Chung Tuyết quay lại khi trời đã tối.
Chung Kỳ đang ngồi bên giường Chung Thư Cầm, cúi đầu vẽ gì đó trên giấy.
Vừa rồi cô cùng y tá lật người và vỗ lưng cho Chung Thư Cầm, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút. Trên bàn cạnh giường có một xấp giấy viết thư, cô tiện tay lấy ra vẽ.
Chung Tuyết tò mò đến gần, hỏi cô đang vẽ gì. Cô thản nhiên đáp đang thiết kế biển hiệu mới cho tiệm tạp hóa nhà mình, cái cũ đã đến lúc cần thay rồi.
"Kỹ năng không dùng được cho công việc thì dùng để phụ giúp gia đình vậy."
Vừa nhắc đến tiệm tạp hóa, cả hai đều có chút buồn bã. Tiệm tạp hóa chắc phải đóng cửa gần một tháng.
"Vậy đây là ai?" Chung Tuyết chỉ vào góc tờ giấy, hỏi.
Bên cạnh bản phác thảo biển hiệu tiệm tạp hóa, là hình vẽ một người đàn ông nhìn nghiêng.
Vài nét vẽ đơn giản, phác họa rõ ràng góc cạnh khuôn mặt tuấn tú.
Chung Tuyết biết, Chung Kỳ từ nhỏ đã thích vẽ, lại có năng khiếu, vẽ gì cũng giống.
Thời đi học, cô thích vẽ lại các nhân vật hoạt hình, vẽ ai thì tùy thuộc vào việc cô thích nhân vật nào trong thời gian đó.
Sau này Cảnh Văn học nghệ thuật, cô thường xuyên đến phòng vẽ của Cảnh Văn, thỉnh thoảng học ké vài buổi, vẽ càng ngày càng đẹp.
"Lại thích ai rồi à?" Chung Tuyết hỏi.
Chung Kỳ giật mình: "Chỉ là vẽ vu vơ thôi."
Chung Tuyết lắc đầu cười: "Lớn rồi mà còn mê trai đẹp trong truyện tranh."
Chung Kỳ cắn môi, tim đập liên hồi, như thể bị Chung Tuyết nhìn thấu tâm tư.
Cô vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác.
Khoa nội trú chỉ cho phép một người ở lại chăm sóc bệnh nhân, Chung Tuyết ở lại, Chung Kỳ về nhà chăm sóc bà ngoại.
Đi ngang qua quầy y tá, cô được nhắc lấy giường gấp, y tá nói đã có người thanh toán rồi.
Chung Tuyết định ngủ tạm trên ghế để tiết kiệm ba mươi tệ tiền thuê giường một đêm.
Chung Kỳ xách giường gấp vào phòng, bảo Chung Tuyết cứ ngủ cho ngon giấc, đừng lo lắng gì cả.
"Chị, chúng ta không thể để sức khỏe bị ảnh hưởng." Chung Kỳ vỗ vai Chung Tuyết.
Chung Kỳ bước ra khỏi tòa nhà khoa nội trú, vừa hay nhìn thấy đèn xe sáng lên ở bãi đậu xe.
Dưới màn đêm, tòa lâu đài di động ấm áp đang tiến về phía cô.
Khuôn mặt chủ nhân của tòa lâu đài trùng khớp với nhân vật trong bức tranh của cô.
Cô nghĩ, có phải Lý Dật Sinh đã ngầm đồng ý với đề nghị của cô, đang thực hiện nghĩa vụ của một người tình.
Chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Có lẽ vì cảm thấy an toàn, Lý Dật Sinh lái xe đến cổng bệnh viện, vừa trả tiền đậu xe xong, quay lại định hỏi thăm tình hình của Chung Thư Cầm, thì thấy cô đã ngủ gục.
Hàng mi dày rủ xuống, con cáo nhỏ ngủ say sưa.
Dáng ngủ tuy có chút bất cẩn, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Do di chứng của cơn sốt, mũi cô hơi nghẹt, tiếng thở cũng rất to.
Lý Dật Sinh lấy chăn từ ghế sau đắp cho cô, rồi im lặng lái xe.
Chung Kỳ tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở trong xe.
Xe dừng bên đường, ghế phụ đã được Lý Dật Sinh điều chỉnh thành góc độ phù hợp để ngủ.
Cô dụi mắt, thấy khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ.
Họ đang ở đầu ngõ Thiên Lam.
Chung Kỳ ngái ngủ hỏi cô đã ngủ bao lâu rồi, Lý Dật Sinh nhìn đồng hồ, nói chưa đến nửa tiếng.
Cô chống tay ngồi dậy, Lý Dật Sinh bấm nút trên màn hình, ghế tự động trở về vị trí cũ, nâng cô dậy.
Lý Dật Sinh hỏi: "Dì sao rồi?"
Chung Kỳ gật đầu, nói cũng tạm ổn.
"Vậy thì tốt." Lý Dật Sinh hỏi. "Còn em?"
Cô vẫn còn chút viêm nhiễm chưa khỏi hẳn, cả ngày lo lắng bồn chồn, đã quên mất tình trạng sức khỏe của mình.
"Em cũng ổn, chỉ là hơi mệt." Chung Kỳ xoa mắt, nói còn phải đi đón bà ngoại, định xuống xe.
Tay đặt lên nắm cửa, rồi lại buông xuống, quay lại nói thêm: "Cảm ơn anh."
Có quá nhiều điều cần phải cảm ơn, giúp cô tìm bác sĩ, hỗ trợ cô về mặt tài chính, cho dù là yêu đương, đối phương cũng chưa chắc đã làm những việc thiết thực như vậy.
Yêu đương...
Cô bỗng nghĩ, mối quan hệ giữa cô và anh, liệu có ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của anh không?
"À phải rồi, nếu anh có nguồi nào muốn tìm hiểu thì nhớ nói cho em biết nhé." Cô nói thêm, "Em chỉ muốn làm người tình thôi."
Lý Dật Sinh nghẹn lời, suýt bật cười. Cô gái này thật khác người.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn anh. Một lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Chung Kỳ, làm người tình thì chỉ hôn thôi chưa đủ đâu."
Giọng anh đầy ẩn ý.
Chung Kỳ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Đã là giao dịch, cô tất nhiên sẽ giữ lời hứa. Cô có thể làm được chuyện "chỉ cho không nhận".
"Lên giường sao? Em không có vấn đề gì." Giọng cô đều đều, lẫn vào gió đêm, không để lộ chút cảm xúc nào.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Khi Chung Kỳ thản nhiên nói ra hai chữ "người tình", Lý Dật Sinh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Chung Kỳ nhìn thấy biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt anh, chỉ trong vài giây, khuôn mặt tuấn tú đó từ dịu dàng chuyển sang âm trầm, gân xanh trên thái dương cũng nổi lên rõ rệt.
Anh ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của Chung Kỳ, ánh mắt lướt qua nốt ruồi son.
Đôi mắt hơi đa tình đó lại toát lên vẻ ngây thơ không thể che giấu.
Anh thở dài, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: "Em biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Cô tất nhiên là biết.
Khác với yêu đương bí mật, lần này thậm chí không cần phải bỏ ra tình cảm chân thành, chỉ cần dùng nhan sắc để đổi lấy những thứ anh cho.
Đây cũng là thứ duy nhất mà cô có.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Lựa chọn của cô chỉ là lo lắng trước hóa đơn viện phí cao ngất, rồi lại trải qua những suy nghĩ đau khổ như mấy tháng trước.
Chi bằng cứ coi như một cuộc giao dịch.
Chung Kỳ nhớ lại hồi cấp ba, trường học quản lý rất nghiêm ngặt, yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục.
Trong bộ đồng phục giống nhau, sự chênh lệch giàu nghèo dường như biến mất, ngược lại, lợi thế ngoại hình lại càng nổi bật.
Chỉ trai xinh gái đẹp mới mặc đẹp được bộ đồng phục xanh trắng xấu xí ấy, và Chung Kỳ là một trong số đó. Trong những buổi chào cờ, tập thể dục giữa sân trường, cô luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Trong mỗi buổi chào cờ hay giờ tập thể dục, cô luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Vẻ ngoài nổi bật khiến bao chàng trai say mê, và những lời tỏ tình cứ thế ồ ạt kéo đến.
Có nam sinh lớp trên nhất quyết muốn đưa cô về nhà, nhưng cô sẽ không bao giờ quên được biểu cảm của cậu ta khi nhìn thấy tiệm tạp hóa.
Tự trọng của tuổi học trò mỏng manh như thủy tinh. Dù ngoài mặt vẫn cùng Cảnh Văn cười đùa tự gọi mình là "mỹ nhân tiệm tạp hóa", nhưng sâu thẳm trong đêm, ánh mắt ấy vẫn ám ảnh cô.
Đối với cô, cuộc sống là một tờ giấy gói quà xinh đẹp, bên trong bọc viên thuốc đắng.
Gánh nặng của công việc bán thời gian, ánh mắt dò xét của những kẻ theo đuổi, cùng những lời xì xào bàn tán sau lưng khiến cô chẳng còn mặn mà với chuyện yêu đương.
Nhan sắc có thể là tấm vé thông hành bước vào thế giới tình yêu, nhưng khi đã bước chân vào rồi mới nhận ra, muốn tiến xa hơn thì thứ gì cũng cần phải "trả phí".
Không có bố, mẹ lại bệnh tật, cuộc sống tuy không đến nỗi khó khăn, nhưng luôn túng thiếu. Cô muốn kiếm nhiều tiền hơn, nên cơm áo gạo tiền luôn được đặt lên hàng đầu.
Lần đầu tiên gặp Lý Dật Sinh, anh đã biết cô xuất thân từ gia đình không mấy khá giả, nhưng chưa bao giờ thể hiện bất kỳ thái độ phán xét nào.
Người đàn ông như vậy đã rất tốt rồi.
"Nếu anh đồng ý, thì chúng ta tiếp tục." Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Mỗi người đều có mục đích riêng, dù sao cô cũng không cần tình cảm chân thành của anh.
Tình cảm là giả dối, nốt ruồi son cũng là giả dối, nhưng tiền là thật.
Anh có “người trong mộng” của anh, vậy cô sẽ làm cái bóng. Người thay thế thì phải có giác ngộ của người thay thế.
"Nếu anh không đồng ý thì sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm, cố gắng tìm kiếm một chút giả tạo trên khuôn mặt ấy, để lột trần lớp mặt nạ của cô.
Nhưng cô lại né tránh ánh mắt anh.
"Anh yên tâm, em sẽ trả tiền cho anh." Chung Kỳ nói với giọng điệu thoải mái. "Không mua không bán vẫn là bạn mà."
Mua bán?
Lý Dật Sinh không trả lời.
Điện thoại Chung Kỳ rung lên vài cái, cô cúi đầu nhìn, rồi đứng dậy nói mình phải lên lầu.
Sảnh tầng một khoa nội trú vắng người, chỉ lác đác vài bóng người vội vã qua lại. Trước khi rời đi, Chung Kỳ nhập tâm vào vai diễn, nghiêng người hôn lên môi Lý Dật Sinh.
Chung Kỳ trở về phòng bệnh, để Chung Tuyết xuống căng tin ăn cơm.
Phòng bệnh là phòng hai giường. Người nhà bệnh nhân giường bên cạnh đang lau nước mắt ở cửa, nhỏ giọng tính toán số lượng và chi phí albumin cần tiêm trong tuần tới.
Người già nằm giường bên cạnh bệnh tình khá nặng, đã tiêm albumin sáu trăm tệ một chai liên tục một tuần rồi.
Họ gật đầu chào nhau, rồi lướt qua nhau.
Tất cả mọi người ở đây, đều cần dùng tiền để níu kéo sự sống.
Cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bãi đậu xe của bệnh viện, Chung Kỳ dựa vào cửa sổ, nhìn Lý Dật Sinh lên xe, nhưng mãi vẫn chưa lái đi.
Chung Tuyết đang gấp quần áo ở cuối giường, thấy Chung Kỳ bước vào, liền nói: "Vừa rồi bác sĩ đến."
Chung Kỳ nghe nhầm thành tên Lý Dật Sinh, giật mình, tưởng Chung Tuyết đã biết chuyện gì, vội vàng thu hồi tầm mắt, lúng túng nói không có mà.
"Là bác sĩ Khang đó." Chung Tuyết thấy lạ vì phản ứng của cô. "Chị vừa xem trên trang công khai của bệnh viện, rất khó đặt lịch khám của bác sĩ ấy, phải đặt trước nửa tháng."
Chung Thư Cầm vào viện cấp cứu, do các bác sĩ khác phụ trách.
"Bác sĩ bảo chúng ta yên tâm, nói phương án điều trị hiện tại không có vấn đề gì, sau này hồi phục cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều." Chung Tuyết hạ giọng.
"Nghe nói bác sĩ ấy là chuyên gia Ngoại Thần kinh giỏi nhất nhì thành phố, không biết sao tự nhiên lại đến khám cho mẹ, còn hỏi rất kỹ."
Chung Kỳ ngẩn người, nói có lẽ bác sĩ Khang là người tốt.
Chắc là Lý Dật Sinh đã nhờ vả.
Nhớ đến việc bác sĩ đó là bạn của bố mẹ anh, cô lại thấy phiền lòng, vốn chỉ là giao dịch giữa hai người họ, bây giờ lại liên lụy đến ân tình của gia đình anh.
Chung Tuyết ngoái nhìn Chung Thư Cầm đang ngủ say, rồi kéo Chung Kỳ ra ngoài hành lang để bàn bạc.
Nghỉ phép năm với cả ngày nghỉ bù của chị, chắc được khoảng hai tuần...
"Hai tuần này chị sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ, em thỉnh thoảng đến giúp một tay, chăm sóc bà ngoại là được."
"Vậy hai tuần sau thì sao?"
"Hai tuần sau rồi tính." Chung Tuyết cũng lo lắng. "Cùng lắm thì xin nghỉ việc không lương."
Chung Kỳ suy nghĩ một chút, rồi kiên quyết nói: "Hay là thuê người chăm sóc đi. Chúng ta đều phải đi làm, không thể để sức khỏe bị ảnh hưởng."
"Thuê người chăm sóc một ngày hai trăm sáu mươi tệ, một tháng gần tám nghìn tệ." Chung Tuyết nhắm mắt tính toán, số tiền cô có cũng không còn được bao nhiêu.
Chi phí điều trị và hồi phục đã eo hẹp rồi, càng không nói đến những chi phí phát sinh khác.
Chung Kỳ nói cô có tiền.
Chung Tuyết không để tâm, bảo cô giữ lại tiền học phí, đừng lo chuyện tiền bạc.
"Tiền thuê người chăm sóc để em lo." Chung Kỳ nghiêm túc nói.
"Em á? Em lấy đâu ra tiền? Mượn của Cảnh Văn à? Chuyện vay tiền đừng làm phiền Cảnh Văn nữa." Chung Tuyết biết lương thực tập của cô không cao, tuy có thêm thu nhập từ làm thêm, dạy kèm, nhưng ở bệnh viện, số tiền đó chẳng đáng là bao.
Chung Kỳ lắc đầu: "Dù sao em cũng có, đủ để thuê người chăm sóc rồi."
"Em yêu đương rồi à?" Chung Tuyết nhíu mày.
"Ai thèm yêu đương với em chứ." Chung Kỳ cười, đẩy cô đi ăn cơm.
Chung Tuyết quay lại khi trời đã tối.
Chung Kỳ đang ngồi bên giường Chung Thư Cầm, cúi đầu vẽ gì đó trên giấy.
Vừa rồi cô cùng y tá lật người và vỗ lưng cho Chung Thư Cầm, bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút. Trên bàn cạnh giường có một xấp giấy viết thư, cô tiện tay lấy ra vẽ.
Chung Tuyết tò mò đến gần, hỏi cô đang vẽ gì. Cô thản nhiên đáp đang thiết kế biển hiệu mới cho tiệm tạp hóa nhà mình, cái cũ đã đến lúc cần thay rồi.
"Kỹ năng không dùng được cho công việc thì dùng để phụ giúp gia đình vậy."
Vừa nhắc đến tiệm tạp hóa, cả hai đều có chút buồn bã. Tiệm tạp hóa chắc phải đóng cửa gần một tháng.
"Vậy đây là ai?" Chung Tuyết chỉ vào góc tờ giấy, hỏi.
Bên cạnh bản phác thảo biển hiệu tiệm tạp hóa, là hình vẽ một người đàn ông nhìn nghiêng.
Vài nét vẽ đơn giản, phác họa rõ ràng góc cạnh khuôn mặt tuấn tú.
Chung Tuyết biết, Chung Kỳ từ nhỏ đã thích vẽ, lại có năng khiếu, vẽ gì cũng giống.
Thời đi học, cô thích vẽ lại các nhân vật hoạt hình, vẽ ai thì tùy thuộc vào việc cô thích nhân vật nào trong thời gian đó.
Sau này Cảnh Văn học nghệ thuật, cô thường xuyên đến phòng vẽ của Cảnh Văn, thỉnh thoảng học ké vài buổi, vẽ càng ngày càng đẹp.
"Lại thích ai rồi à?" Chung Tuyết hỏi.
Chung Kỳ giật mình: "Chỉ là vẽ vu vơ thôi."
Chung Tuyết lắc đầu cười: "Lớn rồi mà còn mê trai đẹp trong truyện tranh."
Chung Kỳ cắn môi, tim đập liên hồi, như thể bị Chung Tuyết nhìn thấu tâm tư.
Cô vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác.
Khoa nội trú chỉ cho phép một người ở lại chăm sóc bệnh nhân, Chung Tuyết ở lại, Chung Kỳ về nhà chăm sóc bà ngoại.
Đi ngang qua quầy y tá, cô được nhắc lấy giường gấp, y tá nói đã có người thanh toán rồi.
Chung Tuyết định ngủ tạm trên ghế để tiết kiệm ba mươi tệ tiền thuê giường một đêm.
Chung Kỳ xách giường gấp vào phòng, bảo Chung Tuyết cứ ngủ cho ngon giấc, đừng lo lắng gì cả.
"Chị, chúng ta không thể để sức khỏe bị ảnh hưởng." Chung Kỳ vỗ vai Chung Tuyết.
Chung Kỳ bước ra khỏi tòa nhà khoa nội trú, vừa hay nhìn thấy đèn xe sáng lên ở bãi đậu xe.
Dưới màn đêm, tòa lâu đài di động ấm áp đang tiến về phía cô.
Khuôn mặt chủ nhân của tòa lâu đài trùng khớp với nhân vật trong bức tranh của cô.
Cô nghĩ, có phải Lý Dật Sinh đã ngầm đồng ý với đề nghị của cô, đang thực hiện nghĩa vụ của một người tình.
Chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Có lẽ vì cảm thấy an toàn, Lý Dật Sinh lái xe đến cổng bệnh viện, vừa trả tiền đậu xe xong, quay lại định hỏi thăm tình hình của Chung Thư Cầm, thì thấy cô đã ngủ gục.
Hàng mi dày rủ xuống, con cáo nhỏ ngủ say sưa.
Dáng ngủ tuy có chút bất cẩn, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Do di chứng của cơn sốt, mũi cô hơi nghẹt, tiếng thở cũng rất to.
Lý Dật Sinh lấy chăn từ ghế sau đắp cho cô, rồi im lặng lái xe.
Chung Kỳ tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở trong xe.
Xe dừng bên đường, ghế phụ đã được Lý Dật Sinh điều chỉnh thành góc độ phù hợp để ngủ.
Cô dụi mắt, thấy khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ.
Họ đang ở đầu ngõ Thiên Lam.
Chung Kỳ ngái ngủ hỏi cô đã ngủ bao lâu rồi, Lý Dật Sinh nhìn đồng hồ, nói chưa đến nửa tiếng.
Cô chống tay ngồi dậy, Lý Dật Sinh bấm nút trên màn hình, ghế tự động trở về vị trí cũ, nâng cô dậy.
Lý Dật Sinh hỏi: "Dì sao rồi?"
Chung Kỳ gật đầu, nói cũng tạm ổn.
"Vậy thì tốt." Lý Dật Sinh hỏi. "Còn em?"
Cô vẫn còn chút viêm nhiễm chưa khỏi hẳn, cả ngày lo lắng bồn chồn, đã quên mất tình trạng sức khỏe của mình.
"Em cũng ổn, chỉ là hơi mệt." Chung Kỳ xoa mắt, nói còn phải đi đón bà ngoại, định xuống xe.
Tay đặt lên nắm cửa, rồi lại buông xuống, quay lại nói thêm: "Cảm ơn anh."
Có quá nhiều điều cần phải cảm ơn, giúp cô tìm bác sĩ, hỗ trợ cô về mặt tài chính, cho dù là yêu đương, đối phương cũng chưa chắc đã làm những việc thiết thực như vậy.
Yêu đương...
Cô bỗng nghĩ, mối quan hệ giữa cô và anh, liệu có ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của anh không?
"À phải rồi, nếu anh có nguồi nào muốn tìm hiểu thì nhớ nói cho em biết nhé." Cô nói thêm, "Em chỉ muốn làm người tình thôi."
Lý Dật Sinh nghẹn lời, suýt bật cười. Cô gái này thật khác người.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn anh. Một lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Chung Kỳ, làm người tình thì chỉ hôn thôi chưa đủ đâu."
Giọng anh đầy ẩn ý.
Chung Kỳ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Đã là giao dịch, cô tất nhiên sẽ giữ lời hứa. Cô có thể làm được chuyện "chỉ cho không nhận".
"Lên giường sao? Em không có vấn đề gì." Giọng cô đều đều, lẫn vào gió đêm, không để lộ chút cảm xúc nào.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook