Vẫn Chưa Bắt Đầu - Tần Phương Hảo
-
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lý Dật Sinh rời đi, trời đã quang mây tạnh, những đám mây rực rỡ sắc màu, trên bầu trời còn xuất hiện một chiếc cầu vồng.
Chung Kỳ mân mê chiếc máy ảnh Polaroid Lý Dật Sinh tặng, chĩa ra cửa sổ chụp một bức ảnh cầu vồng.
Tấm ảnh từ từ hiện ra, khung cảnh tuyệt đẹp hiện lên trên nền giấy trắng.
Phong cảnh sau cơn mưa giống như màn bắn pháo hoa mà ông trời dành tặng cho cô.
Hóa ra hôn là cảm giác như vậy.
Cô nắm chặt tấm ảnh còn vương hơi ấm, thầm nghĩ, khoảnh khắc này xứng đáng được lưu giữ mãi mãi trong ký ức.
Môi chạm môi, ướt át, mềm mại, nóng bỏng, không chút khoảng cách.
Nụ hôn đó là do cô chủ động, ban đầu chỉ định chạm nhẹ, cuối cùng lại khiến cô bất ngờ.
Cô vô thức sờ lên môi mình.
Điều bất ngờ là, Lý Dật Sinh không hề phản kháng, cũng không hề kiềm chế.
Khuôn mặt phóng to của Lý Dật Sinh lại hiện lên trong tâm trí cô, nụ hôn chủ động, thậm chí có phần mạnh mẽ của anh không hề khiến cô muốn trốn tránh, ngược lại còn khiến cô muốn níu giữ.
Cô thành thật thừa nhận, nụ hôn này thật tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.
Lần sau đổi chỗ nào vắng vẻ hơn... Ý của anh ta là, còn có lần sau sao?
Nhưng cô đã nói những lời gì vậy? Tận hưởng khoảnh khắc này là đủ rồi? Giả vờ văn nghệ, sến súa quá... Chung Kỳ tự trách mình, vỗ nhẹ vào trán.
Người nói tận hưởng khoảnh khắc này là đủ rồi là cô, người hồi tưởng cả buổi chiều cũng là cô.
Cô đắm chìm trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó cả buổi chiều, đến mức ngẩn ngơ, tính tiền cũng lơ đãng.
Không biết qua bao lâu, Chung Tuyết vẫy tay trước mặt cô: "Nghĩ gì vậy? Hồn bay phách lạc rồi à? Cảnh Văn đến tìm em kìa."
Chung Kỳ hoàn hồn, Chung Tuyết và Cảnh Văn đang nhìn cô với vẻ tò mò và khó hiểu.
Trở về sau chuyến nghỉ dưỡng trên núi, Cảnh Văn đen đi vài tông nhưng làn da rám nắng đều màu, nâu khỏe khoắn. Diện áo croptop khoe eo thon cùng quần jeans ống rộng, cô nàng trông thật năng động.
"Mặt mày hớn hở thế kia, yêu đương rồi à?" Cảnh Văn búng nhẹ vào trán cô.
Chung Kỳ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Bà về rồi à."
Cảnh Văn đảo mắt vài vòng: "Đừng có giả vờ nữa! Để tôi đoán xem, bà đang nghĩ đến anh Lý đấy à..."
Chung Kỳ trừng mắt nhìn Cảnh Văn, bảo cô ấy nhỏ tiếng thôi.
Ban đầu Cảnh Văn chỉ trêu chọc, nhưng nhìn gần, cô ấy thấy có gì đó lạ lùng.
Hai má Chung Kỳ trắng nõn lại ửng hồng bất thường, môi ướt át, bóng loáng, hơi sưng đỏ.
Thoạt nhìn cứ tưởng Chung Kỳ bị nóng, nhưng hôm nay trời vừa mưa xong, thời tiết rất mát mẻ.
Càng nhìn càng giống như bị hôn... Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, chưa kịp lên tiếng đã bị Chung Kỳ bịt miệng, kéo ra ngoài.
"Anh ta hôn bà rồi?!" Ra đến ngoài, mắt Cảnh Văn trợn tròn.
Chung Kỳ không giấu giếm gì với Cảnh Văn, bĩu môi, ra hiệu cô ấy đoán đúng rồi.
"Mấy ngày tôi không có mặt, mà tình tiết đã phát triển nhanh vậy sao!"
Cảnh Văn đến đây là để cung cấp thông tin, nhưng tình huống bất ngờ của Chung Kỳ quá sốc, khiến tin tức của cô ấy trở nên lu mờ.
Chung Kỳ lấy hai que kem trong tủ lạnh, đưa cho Cảnh Văn một que, bảo cô ấy bình tĩnh lại.
Chung Kỳ nói tình tiết không hề phát triển nhanh, họ chỉ hôn nhau thôi, chỉ vậy thôi.
"Vậy tại sao anh ta lại hôn bà?"
Chung Kỳ im lặng.
"Nói đi." Cảnh Văn sốt ruột.
"...Là tôi hôn anh ta."
Cảnh Văn đứng hình vài giây: "Bà... bà chủ động?"
"Ừ."
Sau khi hoàn hồn, Cảnh Văn hỏi câu hỏi quan trọng nhất: "Có mút lưỡi không?"
Chung Kỳ trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó vẻ mặt hơi chột dạ.
Cảnh Văn hiểu được ngôn ngữ cơ thể của cô, kích động đến mức suýt làm rơi que kem: "Giỏi lắm Chung Kỳ, lần đầu tiên đã đi xa đến vậy rồi."
Chung Kỳ muốn giải thích, nhưng khoảnh khắc đó đúng là không kìm chế được, chỉ biết cúi đầu ăn kem.
"Anh ta phản ứng thế nào? Có đáp lại cậu không?" Cảnh Văn huých khuỷu tay vào người cô liên tục.
Chung Kỳ gật đầu.
Cảnh Văn đầy ẩn ý: "Cáo nhỏ, chúc mừng bà, trận đầu thắng lợi."
"Ý ba là gì?"
"Điều này chứng tỏ ít nhất cơ thể anh ta thấy thoải mái, nếu anh ta không thích, thì sẽ không đáp lại cậu." Cảnh Văn phân tích cho cô.
"Vậy cũng chỉ là thích theo bản năng, chứ không phải thật lòng."
"Nếu không thật lòng, tại sao anh ta lại tặng quà cho bà? Máy ảnh Polaroid đấy, một món quà đặc biệt biết bao, vừa nghệ thuật vừa lãng mạn." Cảnh Văn dùng hai tay làm thành hình ống kính, hướng vào Chung Kỳ. "Vừa hào phóng, vừa có gu thẩm mỹ, đàn ông như vậy rất khó tìm."
Chung Kỳ chợt nhớ đến bài đăng trên trang cá nhân của mình mấy hôm trước.
"Muốn lưu giữ lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ."
Sau đó anh ta liền tặng cô máy ảnh...
Chung Kỳ chống cằm, tâm trí lại bị Lý Dật Sinh và nụ hôn đó cuốn hút.
Cảnh Văn búng tay trước mặt cô: "Không biết anh ta có thật lòng hay không, nhưng tôi thấy hồn bà đã bị anh ta câu mất rồi."
"Không có đâu."
Thấy cô cứng miệng, Cảnh Văn cười khẩy: "Vậy tại sao bà lại chủ động hôn anh ta?"
Chung Kỳ nói, khuôn mặt đẹp trai đó ở ngay trước mắt, ai mà nhịn được chứ: "Bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác nữa. Cậu nghĩ xem, nếu là khuôn mặt của Khâu Vũ Lâm, bà có nhịn được không? Ngày xưa hai người không phải cũng là bà chủ động hôn anh ta trước sao."
"Đang nói Lý Dật Sinh nhà bà, nhắc đến anh ta làm gì!" Cảnh Văn tức giận như gà chọi. "Còn muốn nghe tin tức không?"
Chung Kỳ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Muốn, muốn, muốn."
Cảnh Văn lướt điện thoại, đưa một bức ảnh cho Chung Kỳ xem.
"Trong khu nghỉ dưỡng có một bức tường ảnh, toàn là ảnh bạn bè của ông chủ khu nghỉ dưỡng."
Đó là một bức ảnh chụp chung bốn người, ba nam một nữ, Chung Kỳ lập tức nhận ra Lý Dật Sinh và Hứa Văn Dục.
Cô tinh ý phát hiện, người phụ nữ duy nhất trong ảnh, chính là người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe Lý Dật Sinh hôm đó.
Nhưng trong ảnh, cô ta lại khoác tay Hứa Văn Dục.
"Họ là bạn thân nhiều năm, quen biết nhau từ nhỏ." Cảnh Văn chỉ từng người cho cô xem. "Người này làm quản lý kinh doanh, người này mở vườn nho, cũng là bạn chung của chủ khu nghỉ dưỡng và anh Lý."
"Vậy người này là ai?" Chung Kỳ chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp hỏi.
"Đây là vị hôn thê thanh mai trúc mã của anh ta." Cảnh Văn chỉ tay vào Hứa Văn Dục.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra là cô đã hiểu lầm anh.
Lý Dật Sinh rời khỏi ngõ Thiên Lam, ngồi trong xe một lúc, cho đến khi cầu vồng biến mất, ánh hoàng hôn tan dần.
Trời sẩm tối, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Tối nay anh không có việc gì làm, liền gọi điện cho Hứa Văn Dục.
Hứa Văn Dục mỉa mai anh là người cô đơn: "Ngày nào đi làm cũng gặp nhau, không ngờ cuối tuần cũng nhớ tôi thế."
Mỉa mai xong, cậu ta vẫn gửi định vị cho anh.
Lý Dật Sinh lái xe đến trung tâm thương mại theo định vị, cứ tưởng chỉ là làm bóng đèn vài tiếng, không ngờ Tam Tam lại tự ý gọi bạn thân của cô ấy đến, biến thành buổi hẹn hò bốn người.
Bạn thân của Tam Tam cũng là tiểu thư nhà giàu, kiểu xinh xắn đáng yêu, có thể thấy cô ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho bữa tối này, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh tế.
"Đây là bạn tôi, Lâm Nam, lần trước tôi có kể với cậu rồi đấy, là người mở phòng tập yoga, nhỏ hơn chúng ta hai tuổi." Tam Tam giới thiệu bạn của mình với Lý Dật Sinh, sau đó quay sang Lâm Nam, đẩy cô ấy về phía trước. "Người này thì không cần giới thiệu nữa nhỉ, chắc em cũng đã quen rồi."
Hứa Văn Dục đứng sau họ chắp tay xin lỗi Lý Dật Sinh lia lịa.
Lý Dật Sinh là người có giáo dục, cư xử đúng mực, sẽ không làm mất mặt bạn bè, càng không để không khí trở nên ngượng ngùng.
Anh chủ động bắt tay: "Chào cô."
Lâm Nam hơi ngại ngùng, nói cô ấy đang tìm địa điểm cho chi nhánh phòng tập yoga, vừa hay có vấn đề về bố cục và thiết kế muốn nhờ Lý Dật Sinh tư vấn.
"Vậy chúng ta tìm chỗ nào đó, vừa ăn vừa nói chuyện nhé." Tam Tam vội vàng đề nghị.
Lâm Nam đã từng đến đây, rất quen thuộc, nói trên lầu có một quán ăn Giang Tây mới mở, có thể đến đó ăn thử.
"Món Giang Tây? Chắc là cay lắm nhỉ?" Hứa Văn Dục nói.
Cậu ta biết Lý Dật Sinh ăn uống thanh đạm, không thường ăn đồ nhiều dầu mỡ và cay, lại thấy hôm nay môi anh hơi đỏ, như bị nhiệt, liền quay lại hỏi ý kiến Lý Dật Sinh: "Cậu ăn được không?"
Lý Dật Sinh ngẩng lên: "Không vấn đề gì."
Hứa Văn Dục cứ tưởng anh chỉ đang lịch sự, bèn nói nhỏ, theo ý cậu ấy cũng được.
"Tôi khá thích món Giang Tây." Lý Dật Sinh nhún vai, bước đến bấm thang máy.
Mọi người đi thang máy lên tầng cao nhất, bước vào nhà hàng sang trọng.
Nhà hàng này được trang trí rất có phong cách, không gian yên tĩnh, chỗ ngồi cạnh cửa sổ có tầm nhìn đẹp, có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người một bản thực đơn, rồi bày trí dao dĩa.
Nhà hàng này là kiểu ẩm thực kết hợp, các món ăn đều được đặt tên rất tinh tế và dễ nghe, độ cay cũng được giảm bớt, phù hợp với khẩu vị của nhiều người hơn.
Cầm thực đơn trên tay, Lý Dật Sinh nhớ đến quán ăn nhỏ mà Chung Kỳ đã dẫn anh đến.
Nơi đó chật hẹp, thực đơn đơn giản, nhân viên phục vụ bận rộn chạy tới chạy lui, tính tình cũng hơi nóng nảy.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang hòa mình vào cuộc sống đời thường.
Ánh mắt anh trở lại thực đơn.
Lý Dật Sinh lướt qua các món ăn, mở trang đồ uống, gọi một chai rượu vang đỏ.
Lý Dật Sinh chủ động gọi rượu, Tam Tam há hốc mồm, như muốn nói gì đó.
Anh liếc nhìn Tam Tam, đưa thực đơn đồ uống cho cô ấy: "Cậu muốn uống gì khác à?"
"Không." Tam Tam hơi chán nản, cô ấy còn định nhân cơ hội này để Lý Dật Sinh đưa Lâm Nam về nhà. "Ở vườn nho của Tào Dịch không uống, lại đến đây uống."
Hứa Văn Dục cũng hỏi: "Không phải cậu lái xe đến sao, uống rượu được à?"
Lý Dật Sinh thản nhiên nói: "Để xe ở bãi đậu, mai quay lại lấy."
Hứa Văn Dục hiểu anh, thấy anh có vẻ không hứng thú, thậm chí còn có tâm sự, nên không nói gì nữa.
Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, Lâm Nam hỏi những vấn đề về bố cục và thiết kế không gian của phòng tập yoga, anh đều giải đáp tận tình.
Tam Tam mặc kệ ánh mắt nhắc nhở của Hứa Văn Dục, khen hai người có nhiều chủ đề chung, nói chuyện rất hợp.
Lý Dật Sinh không phải người phá đám, sẽ không làm mất mặt bạn bè, hơn nữa anh có kiến thức rộng, chủ đề nào cũng có thể nói vài câu.
Ăn tối xong, mọi chuyện không diễn ra như Tam Tam dự đoán, Lý Dật Sinh không đưa Lâm Nam về nhà. Cô ấy cũng không tiện trách móc Lý Dật Sinh, chỉ đành để Lâm Nam lên xe của họ.
Đêm sau cơn mưa, không khí mát mẻ, dễ chịu.
Lý Dật Sinh một mình tản bộ trong đêm, đi bộ về nhà.
Làn gió đêm mát rượi thổi qua mặt, khiến anh tỉnh táo hơn, cũng cho anh thời gian để hồi tưởng lại nụ hôn bất ngờ đó.
Bỗng nhiên, điện thoại ting một tiếng.
Anh mở ra, Chung Kỳ nhắn tin: Môi anh còn ổn chứ?
Anh mỉm cười, câu hỏi này có ý gì vậy?
Vài giây sau, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Anh cho em xin địa chỉ nhà được không? Em mua son dưỡng môi gửi cho anh.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Lúc Lý Dật Sinh rời đi, trời đã quang mây tạnh, những đám mây rực rỡ sắc màu, trên bầu trời còn xuất hiện một chiếc cầu vồng.
Chung Kỳ mân mê chiếc máy ảnh Polaroid Lý Dật Sinh tặng, chĩa ra cửa sổ chụp một bức ảnh cầu vồng.
Tấm ảnh từ từ hiện ra, khung cảnh tuyệt đẹp hiện lên trên nền giấy trắng.
Phong cảnh sau cơn mưa giống như màn bắn pháo hoa mà ông trời dành tặng cho cô.
Hóa ra hôn là cảm giác như vậy.
Cô nắm chặt tấm ảnh còn vương hơi ấm, thầm nghĩ, khoảnh khắc này xứng đáng được lưu giữ mãi mãi trong ký ức.
Môi chạm môi, ướt át, mềm mại, nóng bỏng, không chút khoảng cách.
Nụ hôn đó là do cô chủ động, ban đầu chỉ định chạm nhẹ, cuối cùng lại khiến cô bất ngờ.
Cô vô thức sờ lên môi mình.
Điều bất ngờ là, Lý Dật Sinh không hề phản kháng, cũng không hề kiềm chế.
Khuôn mặt phóng to của Lý Dật Sinh lại hiện lên trong tâm trí cô, nụ hôn chủ động, thậm chí có phần mạnh mẽ của anh không hề khiến cô muốn trốn tránh, ngược lại còn khiến cô muốn níu giữ.
Cô thành thật thừa nhận, nụ hôn này thật tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.
Lần sau đổi chỗ nào vắng vẻ hơn... Ý của anh ta là, còn có lần sau sao?
Nhưng cô đã nói những lời gì vậy? Tận hưởng khoảnh khắc này là đủ rồi? Giả vờ văn nghệ, sến súa quá... Chung Kỳ tự trách mình, vỗ nhẹ vào trán.
Người nói tận hưởng khoảnh khắc này là đủ rồi là cô, người hồi tưởng cả buổi chiều cũng là cô.
Cô đắm chìm trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó cả buổi chiều, đến mức ngẩn ngơ, tính tiền cũng lơ đãng.
Không biết qua bao lâu, Chung Tuyết vẫy tay trước mặt cô: "Nghĩ gì vậy? Hồn bay phách lạc rồi à? Cảnh Văn đến tìm em kìa."
Chung Kỳ hoàn hồn, Chung Tuyết và Cảnh Văn đang nhìn cô với vẻ tò mò và khó hiểu.
Trở về sau chuyến nghỉ dưỡng trên núi, Cảnh Văn đen đi vài tông nhưng làn da rám nắng đều màu, nâu khỏe khoắn. Diện áo croptop khoe eo thon cùng quần jeans ống rộng, cô nàng trông thật năng động.
"Mặt mày hớn hở thế kia, yêu đương rồi à?" Cảnh Văn búng nhẹ vào trán cô.
Chung Kỳ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Bà về rồi à."
Cảnh Văn đảo mắt vài vòng: "Đừng có giả vờ nữa! Để tôi đoán xem, bà đang nghĩ đến anh Lý đấy à..."
Chung Kỳ trừng mắt nhìn Cảnh Văn, bảo cô ấy nhỏ tiếng thôi.
Ban đầu Cảnh Văn chỉ trêu chọc, nhưng nhìn gần, cô ấy thấy có gì đó lạ lùng.
Hai má Chung Kỳ trắng nõn lại ửng hồng bất thường, môi ướt át, bóng loáng, hơi sưng đỏ.
Thoạt nhìn cứ tưởng Chung Kỳ bị nóng, nhưng hôm nay trời vừa mưa xong, thời tiết rất mát mẻ.
Càng nhìn càng giống như bị hôn... Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, chưa kịp lên tiếng đã bị Chung Kỳ bịt miệng, kéo ra ngoài.
"Anh ta hôn bà rồi?!" Ra đến ngoài, mắt Cảnh Văn trợn tròn.
Chung Kỳ không giấu giếm gì với Cảnh Văn, bĩu môi, ra hiệu cô ấy đoán đúng rồi.
"Mấy ngày tôi không có mặt, mà tình tiết đã phát triển nhanh vậy sao!"
Cảnh Văn đến đây là để cung cấp thông tin, nhưng tình huống bất ngờ của Chung Kỳ quá sốc, khiến tin tức của cô ấy trở nên lu mờ.
Chung Kỳ lấy hai que kem trong tủ lạnh, đưa cho Cảnh Văn một que, bảo cô ấy bình tĩnh lại.
Chung Kỳ nói tình tiết không hề phát triển nhanh, họ chỉ hôn nhau thôi, chỉ vậy thôi.
"Vậy tại sao anh ta lại hôn bà?"
Chung Kỳ im lặng.
"Nói đi." Cảnh Văn sốt ruột.
"...Là tôi hôn anh ta."
Cảnh Văn đứng hình vài giây: "Bà... bà chủ động?"
"Ừ."
Sau khi hoàn hồn, Cảnh Văn hỏi câu hỏi quan trọng nhất: "Có mút lưỡi không?"
Chung Kỳ trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó vẻ mặt hơi chột dạ.
Cảnh Văn hiểu được ngôn ngữ cơ thể của cô, kích động đến mức suýt làm rơi que kem: "Giỏi lắm Chung Kỳ, lần đầu tiên đã đi xa đến vậy rồi."
Chung Kỳ muốn giải thích, nhưng khoảnh khắc đó đúng là không kìm chế được, chỉ biết cúi đầu ăn kem.
"Anh ta phản ứng thế nào? Có đáp lại cậu không?" Cảnh Văn huých khuỷu tay vào người cô liên tục.
Chung Kỳ gật đầu.
Cảnh Văn đầy ẩn ý: "Cáo nhỏ, chúc mừng bà, trận đầu thắng lợi."
"Ý ba là gì?"
"Điều này chứng tỏ ít nhất cơ thể anh ta thấy thoải mái, nếu anh ta không thích, thì sẽ không đáp lại cậu." Cảnh Văn phân tích cho cô.
"Vậy cũng chỉ là thích theo bản năng, chứ không phải thật lòng."
"Nếu không thật lòng, tại sao anh ta lại tặng quà cho bà? Máy ảnh Polaroid đấy, một món quà đặc biệt biết bao, vừa nghệ thuật vừa lãng mạn." Cảnh Văn dùng hai tay làm thành hình ống kính, hướng vào Chung Kỳ. "Vừa hào phóng, vừa có gu thẩm mỹ, đàn ông như vậy rất khó tìm."
Chung Kỳ chợt nhớ đến bài đăng trên trang cá nhân của mình mấy hôm trước.
"Muốn lưu giữ lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ."
Sau đó anh ta liền tặng cô máy ảnh...
Chung Kỳ chống cằm, tâm trí lại bị Lý Dật Sinh và nụ hôn đó cuốn hút.
Cảnh Văn búng tay trước mặt cô: "Không biết anh ta có thật lòng hay không, nhưng tôi thấy hồn bà đã bị anh ta câu mất rồi."
"Không có đâu."
Thấy cô cứng miệng, Cảnh Văn cười khẩy: "Vậy tại sao bà lại chủ động hôn anh ta?"
Chung Kỳ nói, khuôn mặt đẹp trai đó ở ngay trước mắt, ai mà nhịn được chứ: "Bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào khác nữa. Cậu nghĩ xem, nếu là khuôn mặt của Khâu Vũ Lâm, bà có nhịn được không? Ngày xưa hai người không phải cũng là bà chủ động hôn anh ta trước sao."
"Đang nói Lý Dật Sinh nhà bà, nhắc đến anh ta làm gì!" Cảnh Văn tức giận như gà chọi. "Còn muốn nghe tin tức không?"
Chung Kỳ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Muốn, muốn, muốn."
Cảnh Văn lướt điện thoại, đưa một bức ảnh cho Chung Kỳ xem.
"Trong khu nghỉ dưỡng có một bức tường ảnh, toàn là ảnh bạn bè của ông chủ khu nghỉ dưỡng."
Đó là một bức ảnh chụp chung bốn người, ba nam một nữ, Chung Kỳ lập tức nhận ra Lý Dật Sinh và Hứa Văn Dục.
Cô tinh ý phát hiện, người phụ nữ duy nhất trong ảnh, chính là người phụ nữ xinh đẹp bước xuống xe Lý Dật Sinh hôm đó.
Nhưng trong ảnh, cô ta lại khoác tay Hứa Văn Dục.
"Họ là bạn thân nhiều năm, quen biết nhau từ nhỏ." Cảnh Văn chỉ từng người cho cô xem. "Người này làm quản lý kinh doanh, người này mở vườn nho, cũng là bạn chung của chủ khu nghỉ dưỡng và anh Lý."
"Vậy người này là ai?" Chung Kỳ chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp hỏi.
"Đây là vị hôn thê thanh mai trúc mã của anh ta." Cảnh Văn chỉ tay vào Hứa Văn Dục.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra là cô đã hiểu lầm anh.
Lý Dật Sinh rời khỏi ngõ Thiên Lam, ngồi trong xe một lúc, cho đến khi cầu vồng biến mất, ánh hoàng hôn tan dần.
Trời sẩm tối, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Tối nay anh không có việc gì làm, liền gọi điện cho Hứa Văn Dục.
Hứa Văn Dục mỉa mai anh là người cô đơn: "Ngày nào đi làm cũng gặp nhau, không ngờ cuối tuần cũng nhớ tôi thế."
Mỉa mai xong, cậu ta vẫn gửi định vị cho anh.
Lý Dật Sinh lái xe đến trung tâm thương mại theo định vị, cứ tưởng chỉ là làm bóng đèn vài tiếng, không ngờ Tam Tam lại tự ý gọi bạn thân của cô ấy đến, biến thành buổi hẹn hò bốn người.
Bạn thân của Tam Tam cũng là tiểu thư nhà giàu, kiểu xinh xắn đáng yêu, có thể thấy cô ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho bữa tối này, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh tế.
"Đây là bạn tôi, Lâm Nam, lần trước tôi có kể với cậu rồi đấy, là người mở phòng tập yoga, nhỏ hơn chúng ta hai tuổi." Tam Tam giới thiệu bạn của mình với Lý Dật Sinh, sau đó quay sang Lâm Nam, đẩy cô ấy về phía trước. "Người này thì không cần giới thiệu nữa nhỉ, chắc em cũng đã quen rồi."
Hứa Văn Dục đứng sau họ chắp tay xin lỗi Lý Dật Sinh lia lịa.
Lý Dật Sinh là người có giáo dục, cư xử đúng mực, sẽ không làm mất mặt bạn bè, càng không để không khí trở nên ngượng ngùng.
Anh chủ động bắt tay: "Chào cô."
Lâm Nam hơi ngại ngùng, nói cô ấy đang tìm địa điểm cho chi nhánh phòng tập yoga, vừa hay có vấn đề về bố cục và thiết kế muốn nhờ Lý Dật Sinh tư vấn.
"Vậy chúng ta tìm chỗ nào đó, vừa ăn vừa nói chuyện nhé." Tam Tam vội vàng đề nghị.
Lâm Nam đã từng đến đây, rất quen thuộc, nói trên lầu có một quán ăn Giang Tây mới mở, có thể đến đó ăn thử.
"Món Giang Tây? Chắc là cay lắm nhỉ?" Hứa Văn Dục nói.
Cậu ta biết Lý Dật Sinh ăn uống thanh đạm, không thường ăn đồ nhiều dầu mỡ và cay, lại thấy hôm nay môi anh hơi đỏ, như bị nhiệt, liền quay lại hỏi ý kiến Lý Dật Sinh: "Cậu ăn được không?"
Lý Dật Sinh ngẩng lên: "Không vấn đề gì."
Hứa Văn Dục cứ tưởng anh chỉ đang lịch sự, bèn nói nhỏ, theo ý cậu ấy cũng được.
"Tôi khá thích món Giang Tây." Lý Dật Sinh nhún vai, bước đến bấm thang máy.
Mọi người đi thang máy lên tầng cao nhất, bước vào nhà hàng sang trọng.
Nhà hàng này được trang trí rất có phong cách, không gian yên tĩnh, chỗ ngồi cạnh cửa sổ có tầm nhìn đẹp, có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người một bản thực đơn, rồi bày trí dao dĩa.
Nhà hàng này là kiểu ẩm thực kết hợp, các món ăn đều được đặt tên rất tinh tế và dễ nghe, độ cay cũng được giảm bớt, phù hợp với khẩu vị của nhiều người hơn.
Cầm thực đơn trên tay, Lý Dật Sinh nhớ đến quán ăn nhỏ mà Chung Kỳ đã dẫn anh đến.
Nơi đó chật hẹp, thực đơn đơn giản, nhân viên phục vụ bận rộn chạy tới chạy lui, tính tình cũng hơi nóng nảy.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang hòa mình vào cuộc sống đời thường.
Ánh mắt anh trở lại thực đơn.
Lý Dật Sinh lướt qua các món ăn, mở trang đồ uống, gọi một chai rượu vang đỏ.
Lý Dật Sinh chủ động gọi rượu, Tam Tam há hốc mồm, như muốn nói gì đó.
Anh liếc nhìn Tam Tam, đưa thực đơn đồ uống cho cô ấy: "Cậu muốn uống gì khác à?"
"Không." Tam Tam hơi chán nản, cô ấy còn định nhân cơ hội này để Lý Dật Sinh đưa Lâm Nam về nhà. "Ở vườn nho của Tào Dịch không uống, lại đến đây uống."
Hứa Văn Dục cũng hỏi: "Không phải cậu lái xe đến sao, uống rượu được à?"
Lý Dật Sinh thản nhiên nói: "Để xe ở bãi đậu, mai quay lại lấy."
Hứa Văn Dục hiểu anh, thấy anh có vẻ không hứng thú, thậm chí còn có tâm sự, nên không nói gì nữa.
Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, Lâm Nam hỏi những vấn đề về bố cục và thiết kế không gian của phòng tập yoga, anh đều giải đáp tận tình.
Tam Tam mặc kệ ánh mắt nhắc nhở của Hứa Văn Dục, khen hai người có nhiều chủ đề chung, nói chuyện rất hợp.
Lý Dật Sinh không phải người phá đám, sẽ không làm mất mặt bạn bè, hơn nữa anh có kiến thức rộng, chủ đề nào cũng có thể nói vài câu.
Ăn tối xong, mọi chuyện không diễn ra như Tam Tam dự đoán, Lý Dật Sinh không đưa Lâm Nam về nhà. Cô ấy cũng không tiện trách móc Lý Dật Sinh, chỉ đành để Lâm Nam lên xe của họ.
Đêm sau cơn mưa, không khí mát mẻ, dễ chịu.
Lý Dật Sinh một mình tản bộ trong đêm, đi bộ về nhà.
Làn gió đêm mát rượi thổi qua mặt, khiến anh tỉnh táo hơn, cũng cho anh thời gian để hồi tưởng lại nụ hôn bất ngờ đó.
Bỗng nhiên, điện thoại ting một tiếng.
Anh mở ra, Chung Kỳ nhắn tin: Môi anh còn ổn chứ?
Anh mỉm cười, câu hỏi này có ý gì vậy?
Vài giây sau, cô lại gửi thêm một tin nhắn: Anh cho em xin địa chỉ nhà được không? Em mua son dưỡng môi gửi cho anh.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook