Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Đã đến nước này, tất nhiên Hà Tấn không thể làm người ta mất mặt, vì thế đành vươn tứ chi có phần cứng ngắc mà ngả xuống lưng của Tần Dương. Song, bởi vì ngại ngùng, cậu vẫn không ôm cổ đối phương, mà chỉ buông thõng hai cánh tay đang khoát lên vai hắn.

Người dưới thân thoạt nhìn có vẻ gầy gò, nhưng không ngờ bả vai hắn ta rất rộng, hơn nữa giữa thời tiết lạnh thế này vậy mà chỉ mặc có mỗi một cái áo khoác đơn!

“Ôm chặt.” Tần Dương lên tiếng. Vừa dứt lời hắn liền vòng hai tay ra sau, nhẹ nhàng nâng thân thể Hà Tấn lên, để cậu bị bất ngờ mà vươn tay ôm lấy mình theo bản năng.

Bởi vì Hà Tấn bị bệnh nên không có ai cảm thấy Tần Dương làm vậy là có ý đồ, trái lại Hầu Đông Ngạn cùng Tưởng Bạch Giản ở bên cạnh còn cho rằng hắn nhiệt tình không gì sánh được.

Chỉ riêng Hà Tấn, âm thầm thấp thỏm và khẩn trương…

Cậu là nam sinh, cho dù thân thể có hơi suy yếu, song cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất cứ ai, lại càng không muốn bị một đàn em khóa dưới mới có cơ duyên gặp gỡ hai lần đã liền xem như tri kỷ mà đối đãi.

Mùa đông đã sắp gõ cửa, bên ngoài gió lớn thổi tới từng cơn, nhiệt độ ban đêm cũng hạ thấp đi vài độ, Hầu Đông Ngạn đem áo khoác phủ lên lưng Hà Tấn, cả đám người vừa nói vừa cười quay về ký túc xá nam sinh. Cách một lớp vải áo, Hà Tấn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Dương, bất giác, cậu nhớ tới chuyện người nọ chủ động trả tiền ở cửa hàng tạp hóa nhằm bồi thường vì đụng rớt hộp cơm của mình, nhớ tới một câu khuyên nhủ tựa hồ lơ đễnh của đối phương, lại nhớ tới chuyện hắn chẳng chút bận tâm mà mời cả bọn dùng bữa… Trong lúc nhất thời, chẳng hiểu vì sao trong lòng Hà Tấn lại nảy sinh một cảm giác thân thiết với đàn em mới vừa quen biết không lâu này.

Tần Dương cõng Hà Tấn tới dưới lầu khu ký túc, Hầu Đông Ngạn ở phía sau liền lên tiếng chỉ đường, “Bên trái, bên trái, phòng 306A!”.

“Để xuống đi, tôi có thể tự đi được.” Hà Tấn muốn tự mình hành động, song Tần Dương lại không cho, dùng một câu “Tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên” mà trực tiếp cõng cậu về phòng.

Tưởng Bạch Giản cũng theo vào, khoanh tay đảo mắt quan sát một vòng: “Phòng các cậu thật là sạch sẽ!”

Hầu Đông Ngạn sờ sờ cái gáy, nói: “Đều là Tấn đại ca quét tước, cậu ta bị nghiện sạch sẽ, không thể chịu được nếu phòng ốc bộn bề.”

Tưởng Bạch Giản trưng ra vẻ mặt hâm mộ: “Phòng ăn trong ký túc xá của tôi còn bày la liệt hộp cơm hộp mì của mấy thằng cùng phòng nữa kìa, đã mấy ngày rồi mà chẳng thằng nào chủ động thu dọn cả…”

Hầu Đông Ngạn: “Hai người không ở cùng phòng à?”

Tưởng Bạch Giản: “Ha ha, đương nhiên, Tần Dương mới năm thứ hai thôi.”

Hầu Đông Ngạn: “Thì ra cậu bạn đẹp trai này là đàn em à…”

Tần Dương nhìn vòng tay thông minh, thấy đã sắp chín giờ, lúc đi ăn vốn còn lắng bỏ sẽ bỏ lỡ thời gian “A Tấn” online, hiện tại thế nhưng hắn hoàn toàn không hề nóng ruột.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ uống thuốc… Đúng rồi, lưu số điện thoại di động lại đi, cần gì có thể tìm tôi.”

Cho dù Tần Dương không mở miệng, Hà Tấn cũng sẽ hỏi số của hắn, đã nói mời người ta ăn cơm, hiển nhiên cậu sẽ không tùy tiện hứa lèo.

Đến khi Tần Dương và Tưởng Bạch Giản đi rồi, Hầu Đông Ngạn vẫn còn tấm tắc mà khen ngợi: “Tần Dương này nha, bộ dạng đẹp trai lại còn tốt tính như vậy, không biết bao nhiêu em gái nhìn mà chết lăn quay ra nữa!”

Hà Tấn cười cười: “Mày có biết cậu ta là hot boy số một của trường mình không?”

Hầu Đông Ngạn không tham gia vào hội sinh viên như Hà Tấn, nên cũng không có cơ hội hóng chuyện khắp nơi, cậu ta là một tên “không màng thế sự, quanh năm cố thủ trong phòng” điển hình.

“Wow, cái tiếng ‘Hot boy No 1’ này quả là danh chính ngôn thuận nha!”

Hà Tấn nằm xuống: “Mày cũng thấy cậu ta đẹp trai hả?”

Hầu Đông Ngạn kêu lên: “Chứ lại không à? Khuôn mặt kia thì khác méo gì minh tinh, mấu chốt là không hề gái tính nhé, hiện tại nhiều minh tinh nhìn “xinh” bomera!”

Hà Tấn nghiêng người, lại nói: “Tao thấy có lẽ là có chút ưa nhìn, nhưng không đặc biệt cho lắm, nhưng mà khí thế của cậu ta rất mạnh, nhất là ánh mắt, cảm giác hoàn toàn không giống với người bình thường…”

Nói xong lời ấy, Hà Tấn đột nhiên nhớ ra chuyện mình đã nói với Thương Hỏa sẽ online vào tối nay, bởi vì phát sốt mê man suốt một ngày, buổi tối lại bị giày vò như vậy, nên thiếu chút nữa đã quên. Vì lẽ đó, cậu nhanh chóng ngồi dậy.

Hầu Đông Ngạn: “Mày làm gì vậy?”

Hà Tấn mở máy tính: “Tao lên game một chút, đã hẹn với bạn hôm nay sẽ online, tự nhiên sinh bệnh nên quên, giờ ngoi lên báo với người ta một tiếng.”

Hầu Đông Ngạn: “…”

Online, Hà Tấn mở danh sách bạn tốt ra, Thương Hỏa không có ở trên mạng.

Nhìn vào cấp bậc của mình, liền thấy đã là Linh sủng cấp bốn, xem ra ban ngày Thương Hỏa đã luyện cấp thay cho cậu rồi, Hà Tấn mở ba lô, thấy bên trong cũng được thu dọn chỉnh lý lại, có thêm vài loại thuốc bổ cùng trang bị cậu chưa từng thấy qua, ngoài ra còn có ba cái pháo hoa nữa.

Trong lòng dâng lên một trận áy náy, Hà Tấn click vào tên Thương Hỏa, để lại tin nhắn offline cho hắn.

Tiểu tiên A Tấn: “Thực xin lỗi, hôm nay có việc đột xuất nên không online, hiện tại mới mới lên nhưng lại không có số điện thoại của cậu…”

Hà Tấn không muốn để lộ số điện thoại của mình cho Thương Hỏa, suy đi tính lại một hồi, mới tạo một tài khoản ME mới ở trên vòng tay thông minh — ME là một phần mềm giao tiếp xã hội được tích hợp trên vòng tay thông minh, tên đầy đủ là Message, cũng tương tự như QQ, Weibo trước đây vậy. ME có thể gửi tin nhắn chữ, tin nhắn thoại, còn có thể trực tiếp gọi điện cho nhau. Mấy năm gần đây, sinh viên rất ưa chuộng ứng dụng này.

Ban đầu, Hà Tấn cũng có một tài khoản ME, nhưng vì không thích bị người khác quấy rầy cho nên dùng chưa được bao lâu liền bỏ. Tài khoản kia đã add không ít bạn bè trong hội sinh viên và trong hiện thực, Hà Tấn không muốn dùng, nên quyết định lập một cái mới để liên lạc với Thương Hỏa những lúc offline.

Tiểu tiên A Tấn: “Cậu có ME không? Đây là tài khoản của tôi, Ajin00, nếu có thì thêm tôi nhé.”

Sau khi Tần Dương trở về ký túc xá, cho rằng Hà Tấn sẽ không lên game nên cũng không login nữa.

Hắn nằm ở trên giường, tỉ mỉ xâu chuỗi những manh mối cả lúc online và offline lại một lần, xác nhận không có gì sơ hở, mới sung sướng mà nghĩ: thì ra cậu ta là con trai, chẳng trách lần đầu tiên quay lại game, nghe mình nói câu kia liền hoảng sợ rồi bỏ chạy, còn nói “cúp điện” này nọ nữa chứ… Tần Dương thế nhưng nhớ rõ đêm hôm đó ký túc xá không hề cắt điện nha… Nói dối mà cũng không biết, đồ ngốc!

Thế nhưng, hiện tại xem như Tần Dương đã hiểu vì sao Hà Tấn lại không muốn mạng ảo móc nối ra ngoài hiện thực – cậu ta là con trai, móc thế quái nào được đây? Ha ha.

Song, nếu là con trai, một khi bị đồng tính chờ đợi tám năm, bị đồng tính thích, cho dù là ở trên mạng, cũng sẽ cảm thấy thực lúng túng đi? Vì cớ gì người kia không thẳng thắn nói về vấn đề giới tính với mình, ngược lại còn định tiếp tục duy trì loại quan hệ này với mình cơ chứ?

Tần Dương thật muốn bổ đầu Hà Tấn ra xem rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì…

Nhớ tới chuyện hôm qua vào lúc online mình còn bảo đối phương gọi một tiếng “chồng”, Tần Dương liền nhịn không được mà bật cười — Đến lúc đó, người nó có kêu ra miệng được hay không?

Vừa tưởng tượng ra cảnh đối phương sẽ vì chuyện này mà cảm thấy rối rắm, cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí mất cả thể diện mà đỏ mặt, tâm tình Tần Dương lại tốt hẳn lên.

Giữa trưa ngày thứ hai, Tần Dương online, lúc ấy hắn mới biết tối qua Hà Tấn có lên mạng. Kỳ thực, hắn cảm thấy rất bất ngờ, đã bệnh thành như vậy, thế mà còn nhớ phải nhắn lại cho mình…

Sau đó, Tần Dương lập tức tạo một tài khoản ME, tìm account Ajin00, phát hiện avatar của đối phương thế mà lại là một con chồn bạch phong cách chibi!

Tần Dương phì cười, gửi lời mời kết bạn sang, không đến hai giây sau liền được bên kia đồng ý.

Thương Hỏa: “Vợ à~ ”

A Tấn: “…”

Thương Hỏa: “Hôm qua anh đợi em nguyên ngày.”

A Tấn: “Thực xin lỗi, về sau có việc tôi sẽ nhắn tin cho cậu…”

Thương Hỏa: “Anh còn giúp em luyện cấp.”

A Tấn: “Tôi thấy rồi.”

Thương Hỏa: “Em định bồi thường anh như thế nào?”

Tuy Hà Tấn không nhìn thấy biểu tình của người kia, nhưng chung quy vẫn cảm giác được Thương Hỏa đang cực kỳ ai oán. Vì thế cậu nhịn không được mà muốn chiều ý đối phương, song, trong game cậu không có nhiều tiền bằng Thương Hỏa, “kiến thức” cũng không phong phú được bằng hắn ta, thế thì còn cái gì có thể mang ra bồi thường được?

A Tấn: “… Cậu muốn tôi bồi thường cái gì?”

Thương Hỏa: “Gọi anh là chồng đi.”

A Tấn: “…”

Nhìn tin nhắn hiển thị ở vòng tay, đầu Hà Tấn dường như phình lên to tướng!

A Tấn: “Không phải nói cho ba ngày thích ứng sao.”

Thương Hỏa: “Nhưng hôm qua em không lên mạng, anh có quyền lợi giảm bớt thời hạn xuống một ngày.”

A Tấn: “…” Còn cò kè mặc cả nữa!

Hà Tấn tự biết bản thân mình đuối lý, bất đắc dĩ mà đấu tranh tư tưởng một hồi — Dù sao Thương Hỏa cũng không biết mình ai, gọi thì cứ gọi đi, sớm muộn gì mà chẳng phải gọi, game thôi, game thôi, game thôi… (← nếu muốn tẩy não phải nhắc lại ba lần).

A Tấn: “Chồng à.”

Tần Dương nhìn chằm chằm hai chữ này, tưởng tượng ra vẻ mặt mất tự nhiên của Hà Tấn thì vui sướng đến không cách nào chịu được.

Thương Hỏa: “Ngoan~ ”

A Tấn: “…”

Hà Tấn co quắp ở trên giường, cảm giác lễ tiết của mình đã rụng rơi đầy trên mặt đất…

Buổi tối, Hà Tấn online đúng giờ hẹn, Thương Hỏa lại dẫn cậu đi luyện cấp. Hà Tấn không muốn đóng vai sâu lười, nên thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay đánh quái, đáng tiếc mọi chuyện vẫn như lúc trước, công kích của cậu cơ bản chẳng có nghĩa lý gì…

Bỗng nhiên Hà Tấn nhớ tới cuộc nói chuyện về mũ giáp thực tế ảo với Hầu Đông Ngạn ngày đó, không khỏi lên tiếng hỏi: “Cậu đã đặt mua mũ giáp chưa?”

Thương Hỏa: “Anh không cần mua, mười người chơi đứng hạng đầu ở các server sẽ được công ty game tặng miễn phí cho một cái… Thế nào, em không muốn mua?”

Tiểu tiên A Tấn: “Không phải.”

Hà Tấn cũng rất muốn thể nghiệm game online thực tế ảo một chút, thế nhưng loại mũ giáp này quá đắt, tuy cậu đã tham gia rút thăm trúng thưởng, song cũng không ôm ấp hơn 5% hy vọng.

Tiểu tiên A Tấn: “Nếu tôi tiếp tục chơi bằng bàn phím, vậy đến lúc đó có gây ảnh hưởng tới cậu hay không?”

Thương Hỏa: “Anh mua cho em một cái.”

Tiểu tiên A Tấn: “Đừng! Đồ vật đắt tiền như thế, tôi không nhận đâu!”

Tiểu tiên A Tấn: “Cũng không phải sẽ dùng bàn phím mãi, qua một thời gian là có thể mua được rồi…”

Hà Tấn không thiếu tiền xài, ba mẹ cậu cấp cho cậu đủ sinh phí hoạt như những sinh viên thông thường, nhưng mỗi khoản chi tiêu cậu đều phải ghi chép lại, cuối tháng mẹ cậu sẽ xem xét và thẩm duyệt một lần. Mũ giáp thực tế ảo hơn một vạn đồng, khẳng định là cậu không dám lấy tiền trong nhà ra mua, nhưng bản thân lại không tiết kiệm được mấy đồng, cho nên mới định tìm việc dạy thêm, làm một thời gian là có thể kiếm tiền mua một cái rồi.

Tần Dương thấy A Tấn nói vậy, liền đoán nguyên nhân liên quan tới hiện thực, có lẽ là thiếu tiền, nhưng hắn cũng tuân thủ hứa hẹn, tuyệt không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không việc gì, không ảnh hưởng đâu.” Dù sao hắn cũng đã bảo Bành Vũ Hạo động tay động chân với hộp đen bốc thăm rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, khẳng định Hà Tấn sẽ có mũ giáp đúng lúc thôi.

Trong quá trình chơi game, Tần Dương dùng vòng tay thông minh gửi tin nhắn cho Hà Tấn, hỏi thân thể của cậu có tốt hơn chút nào không, đồng thời vẫn nói chuyện với “A Tấn” qua game. Quả nhiên, tốc độ reply của đối phương bị chậm trễ không ít.

Một lát sau, Hà Tấn trả lời: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đã quan tâm, tối mai cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu và tổ trưởng Tưởng đi ăn một bữa cơm.”

Tần Dương nghĩ đến ngày mai phải làm trực tiếp, nên uyển chuyển từ chối: “Đừng khách khí.”

Hà Tấn: “Không được, nếu mọi người không nhận thì tôi sẽ băn khoăn.”

Tần Dương: “Ha ha, được rồi, thời gian? Địa điểm?”

Hà Tấn: “Ra ngoài trường đi, các cậu có muốn ăn cái gì không?”

Tần Dương: “Cậu chọn.”

Hà Tấn: “Bảy giờ, 『 Nhà hàng cá Lara Quảng Đông 』 ngoài cửa Nam, thế nào?”

Tần Dương: “OK, tôi sẽ chuyển lời cho Bạch Giản, lúc đó gặp.”

Tần Dương một tay nhắn tin, một tay thao tác trên bàn phím, ngoài miệng còn hỏi: “Vợ à, sao lại bất động, thất thần hả?”

Tiểu tiên A Tấn: “Đây đây, vừa nhắn tin cho bạn…”

Tần Dương khẽ cong khóe miệng, thêm một bước xác nhận mối liên hệ giữa Hà Tấn và A Tấn.

Bởi vì biết Hà Tấn bị cảm còn chưa khỏi hẳn, cho nên Tần Dương giả vờ muốn đi ngủ sớm, để A Tấn cũng có thể sớm tắt máy nghỉ ngơi.

Nhìn tên đối phương biến thành màu xám, Tần Dương mới gọi điện thoại cho Bành Vũ Hạo: “Tối mai tôi có việc phải ra ngoài, có thể sẽ về trễ, trước mắt tôi quay cho ông cái video để phòng trường hợp bất ngờ nhé.”

Bành Vũ Hạo thấy vậy liền kể khổ: “Tần ca! Gần đây anh làm sao vậy, không bỏ boom thì cũng là lâm trận bỏ chạy tháo thân, tội trạng đã chất chồng thế mà giờ còn muốn làm ‘hàng giả’, anh chính là người tuyên truyền chuyên nghiệp nhất của Flying Network chúng tôi mấy năm nay đấy, anh định vứt bỏ cả chút danh dự ấy hay sao?”

Tần Dương: “Cho nên tôi mới ghi lại video cho ông này.”

Ghi video trước rồi giả làm trực tiếp mà phát cũng không phải là không được, nhưng đặc điểm của “trực tiếp” chính là người chơi sẽ cùng chém gió với người xem, nếu khuyết thiếu loại hoạt động tương tác này, tính thú vị sẽ mất đi không nhiều thì ít. Những game thủ đóng vai trò truyền bá không tương tác với khán giả nhiều sẽ bị mắng là “hàng giả”, đương nhiên, điều này không có nghĩa lý với Tần Dương, bởi vì Thương Hỏa Vô Tình vốn cũng rất ít khi lên tiếng.

Bành Vũ Hạo: “Anh nói xem nào, có phải chuyện này có liên quan tới bà vợ kia của anh không!”

Tần Dương không phủ nhận, ngược lại còn thẳng thắn nói: “Phải.”

Bành Vũ Hạo: “Anh anh anh… Tôi, đm, thật muốn phá hỏng máy tính của vợ anh, làm cho cô ta vĩnh viễn không thể online nữa!”

Tần Dương nheo mắt lại: “Ông nói cái gì?”

Bành Vũ Hạo: “Tôi nói muốn muốn muốn! Thôi dù sao méo mó có hơn không! Nhanh chóng ghi một cái video cho tôi đi~~~!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương