Vãn Ca Phi
-
Chương 36: Dục cầm cố túng (Cố ý bắt thả)
Vân Uyển Ca nhìn theo bóng lưng của Thượng Cung, nhếch miệng cười lạnh, nàng đương nhiên biết bà ta đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng qua, nàng cứu bà ta tuyệt đối không phải là nghĩa cử lương thiện gì, điều mà nàng muốn chính là Thượng Cung bà phải chết!
Nàng thừa biết, cây trâm mẫu đơn này xảy ra sơ xuất, thì căn bản cũng không thể lấy mạng của Thượng Cung, cho dù Hoàng hậu có nổi cơn tức giận, Thượng Cung cùng lắm cũng chỉ phạm phải tội bất cẩn, chỉ càn nghiêm phạt vàì trọng trượng là sẽ qua chuyện.
Bất kể thế nào cũng không đủ lấy được mạng của Thượng Cung, nếu hôm nay Thượng Cung bị trượng hình nhất định sẽ ghi oán nợ lên đầu nàng, đến lúc đó, trở về Thượng Cung cục, địch đông ta ít, phiền phức của nàng sẽ ngày một nhiều hơn mà thôi.
Bây giờ, nàng tựa như đã giúp được Thượng Cung thoát hiểm, còn được ban thưởng, nhưng mà trên thực tế, nàng chỉ cố ý để cho Hoàng hậu nghĩ rằng Thượng Cung là người của Nhu Quý phi, thì sẽ nảy sinh khúc mắc không tốt với Thượng Cung bà.
Mà điều này, đối với Vân Uyển Ca là quá đủ rồi.
Thấy sắc tời đã tối, Vân Uyển Ca liền giấu toàn bộ số tiền được ban thưởng vào trong tay áo, ước chừng có mười hai nén bạc, cũng kha khá nặng. Sau khi đóng kín cửa lại nàng liền đi đến khu nhà bếp của Tĩnh An viện, tìm ma ma quản sự ở đó.
Quản sự thấy Uyển Ca đến, cũng gật gật, miệng vẫn ngậm một que tăm như mọi khi, thoải mái ngồi tựa bên mép cửa.
Vân Uyển Ca nghiên người đứng ở ngoài cửa cho nên những người trong nhà bếp đều không để ý tới, nàng nhét một nén bạc vào người ma ma quản sự: "Khoảng thời gian này đã mượn không ít cơm canh của nhà bếp, đây là chút ít thành ý."
Quản sự ma ma hơi kinh ngạc, chân mày nhíu nhíu, nhưng cũng không hỏi gì thêm, liền nhận lấy bạc, mở miệng nói: "Sau này cần thêm gì thì tự mình đến lấy là được."
Vân Uyển cảm tạ xong, liền đi tìm Bắc Đường Yêu.
Đến sân viện lụn bại kia, nàng nhìn thấy Bắc Đường Yêu một mình ngồi trước bàn trầm tư, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Vừa thấy Vân Uyển Ca đến, ánh mắt của hắn hạ sang nhìn nàng mãi vẫn không dời.
Nàng đặt cơm canh lên bàn, sau đó lấy thêm mười nén bạc đặt lên bàn cho hắn: "Sau này ta không thể đến đây mỗi ngày, thành ra ngài hãy giữ lại ít ngân lượng, ít nhiều cũng có thể nhờ người mang đến chút than lửa, quần áo vật dụng và cơm canh mỗi ngày."
Bắc Đường Yêu nghe tới đó, mắt vẫn không chớp nhìn Vân Uyển Ca. Thấy hắn phản ứng như vậy, nàng khẽ nhíu mày, hỏi: "Có lời muốn hỏi?"
Bắc Đường Yêu hạ tầm mắt: "Không có!"
Vân Uyển Ca mau chóng rời đi, mấy ngày sắp tới nàng phải cẩn trọng mộtchút, tuy rằng Thượng Cung sẽ không động thủ với nàng liền, nhưng cũng sẽ chăm chú để ý từng nhất cử nhất động của nàng, nếu nàng vẫn lộ liễu đi đến đây, nhất định sẽ có lúc bị bà ta nắm được điểm yếu.
Ngày ngày trôi qua rất nhanh, tuy dù thỉnh thoảng bên phía Thượng Cung vẫn gây chút phiền phức cho Thải Linh, nhưng ngày tháng của Vân Uyển Ca lại trải qua một cách tĩnh lặng.
Cho đến hôm nay, nàng được cử đến mang theo áo váy cho Nhu Quý phi.
.................
Trong Thủy Hoa cung,
Nhu Quý phi đang vuốt ve một chú mèo lông trắng, còn Vân Uyển Ca thì đang nâng khay áo váy quỳ trên mặt đất, có vẻ đã quỳ được một lúc rồi.
Vân Uyển Ca biết lai lịch của con mèo đó, nghe nói ngoại bang có tiến cống một chú mèo mắt xanh, tròn tròn mềm mại, xem ra cũng được thuần hóa rất tốt, trông khá lười nhác nhưng lại rất biết cách lấy lòng các nữ tử phu nhân.
Nghe nói, chỉ có duy nhất một con mèo này, quý báu hiếm hoi, Hoàng đế rộng tay liền lập tức mang đến tặng cho Nhu Quý phi khiến cho phần đông phi tần đố kỵ không thôi.
"Ngươi cũng đến đây xem thử con mèo mắt xanh này đi, rất hiếm thấy đấy!" Nhu Quý phi lời nói ôn hòa, đã bước đến bên người Vân Uyển Ca.
"Ngươi nhìn xem, có phải rất đáng yêu không?"
"Xác thực rất đáng yêu!"
"Bản cung bế nó lâu như vậy cũng đã mệt rồi, ngươi qua giúp bản cung bồng nó một lát." Nô tỳ thân cận nghe vậy, vội nhận lấy khay đồ từ tay Vân Uyển Ca, Nhu Quý phi thuận thế liền đặt con mèo vào trong vòng tay của nàng, đồng thời những ngón tay ở đằng sau khẽ động, chú mèo vốn dĩ rất ngoan hiền liền lập tức vẽ ra ba đường móng lên cánh tay của Vân Uyển Ca.
Chẳng qua, nàng cứu bà ta tuyệt đối không phải là nghĩa cử lương thiện gì, điều mà nàng muốn chính là Thượng Cung bà phải chết!
Nàng thừa biết, cây trâm mẫu đơn này xảy ra sơ xuất, thì căn bản cũng không thể lấy mạng của Thượng Cung, cho dù Hoàng hậu có nổi cơn tức giận, Thượng Cung cùng lắm cũng chỉ phạm phải tội bất cẩn, chỉ càn nghiêm phạt vàì trọng trượng là sẽ qua chuyện.
Bất kể thế nào cũng không đủ lấy được mạng của Thượng Cung, nếu hôm nay Thượng Cung bị trượng hình nhất định sẽ ghi oán nợ lên đầu nàng, đến lúc đó, trở về Thượng Cung cục, địch đông ta ít, phiền phức của nàng sẽ ngày một nhiều hơn mà thôi.
Bây giờ, nàng tựa như đã giúp được Thượng Cung thoát hiểm, còn được ban thưởng, nhưng mà trên thực tế, nàng chỉ cố ý để cho Hoàng hậu nghĩ rằng Thượng Cung là người của Nhu Quý phi, thì sẽ nảy sinh khúc mắc không tốt với Thượng Cung bà.
Mà điều này, đối với Vân Uyển Ca là quá đủ rồi.
Thấy sắc tời đã tối, Vân Uyển Ca liền giấu toàn bộ số tiền được ban thưởng vào trong tay áo, ước chừng có mười hai nén bạc, cũng kha khá nặng. Sau khi đóng kín cửa lại nàng liền đi đến khu nhà bếp của Tĩnh An viện, tìm ma ma quản sự ở đó.
Quản sự thấy Uyển Ca đến, cũng gật gật, miệng vẫn ngậm một que tăm như mọi khi, thoải mái ngồi tựa bên mép cửa.
Vân Uyển Ca nghiên người đứng ở ngoài cửa cho nên những người trong nhà bếp đều không để ý tới, nàng nhét một nén bạc vào người ma ma quản sự: "Khoảng thời gian này đã mượn không ít cơm canh của nhà bếp, đây là chút ít thành ý."
Quản sự ma ma hơi kinh ngạc, chân mày nhíu nhíu, nhưng cũng không hỏi gì thêm, liền nhận lấy bạc, mở miệng nói: "Sau này cần thêm gì thì tự mình đến lấy là được."
Vân Uyển cảm tạ xong, liền đi tìm Bắc Đường Yêu.
Đến sân viện lụn bại kia, nàng nhìn thấy Bắc Đường Yêu một mình ngồi trước bàn trầm tư, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Vừa thấy Vân Uyển Ca đến, ánh mắt của hắn hạ sang nhìn nàng mãi vẫn không dời.
Nàng đặt cơm canh lên bàn, sau đó lấy thêm mười nén bạc đặt lên bàn cho hắn: "Sau này ta không thể đến đây mỗi ngày, thành ra ngài hãy giữ lại ít ngân lượng, ít nhiều cũng có thể nhờ người mang đến chút than lửa, quần áo vật dụng và cơm canh mỗi ngày."
Bắc Đường Yêu nghe tới đó, mắt vẫn không chớp nhìn Vân Uyển Ca. Thấy hắn phản ứng như vậy, nàng khẽ nhíu mày, hỏi: "Có lời muốn hỏi?"
Bắc Đường Yêu hạ tầm mắt: "Không có!"
Vân Uyển Ca mau chóng rời đi, mấy ngày sắp tới nàng phải cẩn trọng mộtchút, tuy rằng Thượng Cung sẽ không động thủ với nàng liền, nhưng cũng sẽ chăm chú để ý từng nhất cử nhất động của nàng, nếu nàng vẫn lộ liễu đi đến đây, nhất định sẽ có lúc bị bà ta nắm được điểm yếu.
Ngày ngày trôi qua rất nhanh, tuy dù thỉnh thoảng bên phía Thượng Cung vẫn gây chút phiền phức cho Thải Linh, nhưng ngày tháng của Vân Uyển Ca lại trải qua một cách tĩnh lặng.
Cho đến hôm nay, nàng được cử đến mang theo áo váy cho Nhu Quý phi.
.................
Trong Thủy Hoa cung,
Nhu Quý phi đang vuốt ve một chú mèo lông trắng, còn Vân Uyển Ca thì đang nâng khay áo váy quỳ trên mặt đất, có vẻ đã quỳ được một lúc rồi.
Vân Uyển Ca biết lai lịch của con mèo đó, nghe nói ngoại bang có tiến cống một chú mèo mắt xanh, tròn tròn mềm mại, xem ra cũng được thuần hóa rất tốt, trông khá lười nhác nhưng lại rất biết cách lấy lòng các nữ tử phu nhân.
Nghe nói, chỉ có duy nhất một con mèo này, quý báu hiếm hoi, Hoàng đế rộng tay liền lập tức mang đến tặng cho Nhu Quý phi khiến cho phần đông phi tần đố kỵ không thôi.
"Ngươi cũng đến đây xem thử con mèo mắt xanh này đi, rất hiếm thấy đấy!" Nhu Quý phi lời nói ôn hòa, đã bước đến bên người Vân Uyển Ca.
"Ngươi nhìn xem, có phải rất đáng yêu không?"
"Xác thực rất đáng yêu!"
"Bản cung bế nó lâu như vậy cũng đã mệt rồi, ngươi qua giúp bản cung bồng nó một lát." Nô tỳ thân cận nghe vậy, vội nhận lấy khay đồ từ tay Vân Uyển Ca, Nhu Quý phi thuận thế liền đặt con mèo vào trong vòng tay của nàng, đồng thời những ngón tay ở đằng sau khẽ động, chú mèo vốn dĩ rất ngoan hiền liền lập tức vẽ ra ba đường móng lên cánh tay của Vân Uyển Ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook