Đêm Huyết Nguyệt, ánh trăng đỏ rực như màu máu trải dài khắp rừng Thiêng. Vạt rừng Thiêng, cấm địa của loài người, trải dài tới vô tận, rộng lớn bao la ẩn dấu bao bí mật của thời gian.

Từng chiếc lá cây lay động, khu rừng xào xạc những lá, lại có một bóng người lướt qua trên ngọn cây. Thoắt nhìn qua tựa như một vũ công, người đang bước những bước nhảy của … Tử Thần.

Bóng người đó chính là Già Lam Ái Mễ Thiên. Nàng lướt trên từng ngọn cây, lao nhanh như gió về phía lâu đài của mình trong khu rừng. trong lâu đài vắng ngắt, nàng lặng lẽ bước lên phòng, thay một bộ lễ phục thay cho bộ váy mà theo nàng thấy là ‘vô cùng quê mùa này’. Tòa lâu đài không một bóng người, chắc là tất cả tộc nhân đều tới Lễ Tế Huyết Nguyệt rồi!

Mễ thiên cũng rất muốn tới đó xem sao nhưng mà nàng không biết nó được tổ chức ở đâu và mình sẽ phải tới nơi đó như thế nào.

Nàng bước đi một vòng, lướt đến bên cạnh kệ sách cũ kĩ, nhanh chóng rút một cuốn sách cổ kính ra.

……..

Tứ đại gia tộc thuộc chủng tộc Quỷ hút máu, từ rất lâu trước kia, vốn thuộc một tộc nhưng vì một lí do nào đó mà lại bị tách ra. Vì cùng có một cội nguồn nên có rất nhiều lần 4 tộc nhan này tụ hợp với nhau tổ chức những nghi lễ thiêng liêng. Như Huyết Nguyệt tế lễ chẳng hạn.

Mộ Dung Mặc trong bộ y phục hoàng gia màu trắng cùng vương miện trên đầu, hệt như một vị hoàng tử bước từ trong chuyện cổ tích ra vậy. hắn đang rất lo lắng, đứng ngồi không yên, như trông ngóng một điều gì đó. Lí do chính là vị nữ hoàng kia của chúng ta.

Gia Đặc Thiên Nam không hề biết suy nghĩ của ai kia, nhìn quanh một lượt, hừ lạnh nói:

“Vào ngày tế lễ quan trọng như thế này mà vị nữ hoàng kiêu ngạo kia còn chưa có tới. Phải chăng nàng ta lại rơi vào trạng thái cuồng hóa mà hạ sát người vô tội hay không?”

Mộ Dung Mặc nhíu mày, tuy thấy không dược thoải mái nhưng nghĩ một lúc, cũng không nói gì nhiều. nhưng được một lát, hắn đã thấy thứ thú vị hơn thu hút mình:

“Thanh tiểu thư, sao ngày hôm nay lại có thể gặp mặt nàng ở đây thế này? A, không biết liệu sau khi bữa tiệc kết thúc, ta có thể mời nàng nhảy một điệu hay không đây?”

Áo Đặc Lạp Tư lạnh mặt nhìn, thấy Nam Cung Hải Thanh cúi đầu, ngượng ngùng cầu cứu mình nên lạnh giọng nói:

“Hôm nay là ngày Tế Lễ, hơn nữa, nàng ta là người hầu của ta.”

Chưa kịp để Gia Đặc Thiên Nam hay Mộ Dung Mặc nói gì, chợt thấy một giọng nói lạnh nhạt mà kiêu ngạo vang lên:

“Này, Lạp Tư,…, ngươi đem nàng tới đây phải chăng là vì muốn dùng nàng ta làm lễ vật cho buổi Tế Lễ ngày hôm nay?”

Nghe được gọng nói này, mấy người đều quay mặt ra phía đó., là Ái Mễ Thiên. Nàng mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ như lửa, trên người còn mang theo trang sức đá quý màu đen xinh đẹp, lộng lẫy. Mái tóc màu đỏ hung của nàng ôm lấy gương mặt tinh xảo kia, tóc uốn theo lọn, dài mượt như một tấm áo choàng kiêu sa bao trùm lấy dáng người nòng bỏng kia của nàng.

Gương mặt vì không hay ra nắng nên trắng mịn, xanh xao, đôi môi đỏ mọng như máu. Vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp kiêu ngạo, động lòng người

Nàng đứng đó, tươi cười kiêu ngạo, nàng là một bậc nữ hoàng kiêu sa, quyến rũ. Ánh mắt nàng sắc lạnh, không còn là màu tím đầy quyến rũ, huyền bí nữa mà là màu đỏ của máu, hệt như atula từ địa ngục sống dậy vậy.

Áo Đức Lạp Tư hơi giận, dù sao Nam Cung Hải Thanh này cũng là do hắn đưa tới, đang là người hầu của hắn.

“Hừ, Cút, ở đây không hề hoan nghênh ngươi.”

Ái Mễ Thiên khinh miệt cười, trào phúng lạnh lẽo:

“Đúng vậy ha? Ta không nên ở lại đây a~. Dù gì ta đây cũng là một nữa hoàng cao quý. Còn như mấy người các ngươi chỉ là con trai tộc trưởng. nói chuyện với ta? Các ngươi còn chưa có xứng ha!”

Nói xong, nàng kiêu ngạo bước đi. Được một lát, nàng quay người lại, nhìn lướt qua Nam Cung Hải Thanh.

Nam Cung Hải Thanh ngày hôm nay mặc một bộ lễ phục màu đen kiêu sa. Cùng với gương mặt thiên sứ xinh đẹp kia, nhìn nàng ta hệt như một thiên sứ trụy lạc trốn địa ngục. Nàng ta nhìn xung quanh một lát, lại nhìn bóng lưng cảu Áo Đức Lạp Tư rồi cười ngượng ngùng. Cảm nhận được ánh mắt cảu nàng, nàng ta hướng thới thân thiện cười với nàng.

Già Lam Ái Mễ Thiên cười lạnh lùng, nàng không hề có cảm tình với nữ chính này.

“Ngươi không thấy rằng dòng máu dơ bẩn của ngươi không hề xứng với ta hay sao?”

Nghe xong lời nói khiêu khích này, cả bốn người biến sắc. Gia Đặc Thiên Nam nghe xong liền nổi khùng:

“Dòng máu dơ bẩn? Là kẻ nào đã them thuồng máu của nàng ấy mấy ngày trước cơ chứ?”

Ái Mễ Thiên nhíu mày, ánh mắt lóe đỏ, sắc lạnh:

“Hừ, thân phận này thật là ngu ngốc, thứ nhân cách kia cũng ngu ngốc! ta không phải. ta phát hiện ra, giao tiếp với các ngươi thật là hạ thấp thân phận của ta a~”

Tư Đặc Thiên Nam giận quá hóa cười, đốp chat lại ngay lập tức:

“Thân phận? ngươi thì có thân phận gì cơ chứ? Một kẻ điên cuồng hút máu sao? Đồ điên rồ, hãy câm miệng của ngươi lại và cút ra khỏi lễ tế cao quý này đi! Đồ chết tiệt!”

Ái Mễ Thiên vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh. Tại sao hắn lại dám nói nàng như vậy cơ chứ? Nàng từ trước tới nay chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế cả! Làn gió lạnh lẽo thổi tới, mái tóc đỏ hung bay toán loạn, ánh mắt tỏa ra sát khí.

Không để bất kì kẻ nào kịp phản ứng, nàng lướt đến bên cạnh Gia Đặc Thiên Nam như một u linh, nắm lấy cổ hắn, xiết chặt, giận giữ cười lạnh lẽo:

“Thân phận? Chưa nói đến thân phận cao quý của ta. Ngươi có tin hay không? xương cổ của ngươi sẽ ngay lập tức lệch khỏi vị trí, trái tim của ngươi sẽ bị ta móc ra và máu của ngươi sẽ là tế phẩm của ta cho Hắc Huyết Thần đêm nay. Còn về thân phận của ta? Một kẻ như ngươi, chỉ là con trai của một trong 3 tộc trưởng Huyết tộc mà thôi. Ngươi là gì mà dám khinh thường ta?”

Từ trước tới nay, nàng luôn là một nữa hoàng. Khi còn là Tiêu Mị Băng, nàng là nữ hoàng thương chính và nữ hoàng hắc ám. Giờ đến thân thể này, nàng lại là nữ hoàng của tộc Vampie. Chỉ làcon trai của tộc trưởng thôi sao lại dám nhạo bang nàn? Ghê tởm, nàng ngay lúc này đang có dục vọng to lớn bóp nát cổ kẻ này, uống máu, ăn thịt hắn ta!

“Già Lam Ái Mễ Thiên, ngươi đang làm cái quái gì? Ngươi nên nhớ, giờ khắc này ngươi vẫn còn à hôn thê của tộc Áo Đức ta.Đừng làm chuyện gì ảnh hưởng tới danh dự của ta và tộc nhân của ta!”

Ái Mễ Thiên nghe xong, tiện tay quăng Gia Đặc Thiên Nam ra xa, lực chấn lại làm cho hắn hộc máu. Mọi người vô cùng ngạc nhiên, làm sao nàng ta làm được? Theo như ghi chép thì Vampie gia tộc trời sinh chỉ có thiên phú về ma pháp, không hề có thiên phú về sức lực thân thể.

Nàng ta sao lại có thể quăng Gia Đặc Thiên Nam đi dễ dàng như ăn chào vậy?

Trong lúc mọi người ngạc nhiên thì Già Lam Ái Mễ Thiên đã bước lại đứng đối diện với Áo Đặc Lạp Tư, miệng thì cười mà ánh mắt băng lãnh không tưởng. nàng đưa tay kết một ấn đơn giản, trực diện đưa vào ấn đường của mình. Một trận đồ ma pháp nhỏ tí xíu mà tinh xảo kia hiện lên. Nàng đưa một tay nữa lên, phóng ra một tia ám hỏa, phá nát tan tành trận pháp kia.

“Vậy là được rồi chứ? Hừ! ta với ngươi không còn quan hệ gì nữa cả. Bao giờ ngươi có thể lên làm tộc trưởng thì mới có thể xứng nói chuyện cùng ta.”

Nói xong, dưới sự ngạc nhiên của mọi người, nàng thản nhiên bước đi, Khóe miệng của nàng trào ra máu tươi, là lực phản phệ của việc cưỡng chế xóa bỏ hôn ước kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương