Vai Phản Diện Ta Nuôi Hôm Nay Rất Ngoan
-
Chương 9
“Điện hạ, điểm tâm này ăn rất ngon, người thử một chút!”.
Nam Cung Minh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nhìn Bạch Sương đang ngồi bên cạnh, khẽ nở nụ cười ôn nhu.
“Được”.
Bạch Sương nhẹ nhàng đút cho hắn, nhìn hắn ăn xong, đôi mắt tràn đầy cảm xúc không muốn xa rời.
Thật là quá tốt, hắn không phát hiện ra rằng mình không phải muội muội, chỉ cần chuyện này có thể giấu đi mãi mãi, nàng và hắn có thể ở bên nhau cả đời.
“Tiểu Tuyết dạo này tính tình không tốt lắm, rất hay cáu kỉnh, hai ngày này bổn vương sẽ trông nó giúp nàng!”.
Tiểu Tuyết chính là tên của chú mèo Ba Tư kia, bởi vì nó có bộ lông trắng như tuyết trắng, nên đã gọi nó là Tiểu Tuyết, quan trọng hơn là tên này do muội muội lấy. Hai ngày nay, cũng không biết vì sao, chú mèo này đã không chịu để ý nàng.
Ai cũng nói động vật rất thông minh, đối với con người thì có thể lừa dối được, nhưng đối với con mèo này thì nàng làm sao mới có thể lừa dối được?
Bạch Sương khẽ gật đầu, ý là nói rằng mình đã biết, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh nến nhẹ ngàn khiến nàng trông rất mê người.
Nam Cung Minh nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, trong lòng hơi ngứa ngáy khó chịu, chỉ mong có thể mang nàng về ngay lập tức.
“Nghe nói rằng nhị tiểu thư phủ Thừa tướng Bạch Tố Tố là tài nữ nổi tiếng khăp kinh thành, hôm nay là tiệc tẩy trần của vương gia nhà ta. Tam hoàng phi liệu có thể nể mặt gảy một khúc đàn được không? Để ta cùng Vương gia có thể mở mang tầm mắt!”.
Đúng lúc Bạch Sương và Nam Cung Minh đang liếc mắt đưa tình, giọng nói âm dương quái khí của Bạch Tô liền vang lên giữa đại điện.
Các vị tiểu thư có quan hệ tốt với Bạch Tố Tố đều khẽ nhíu mày.
“Tam hoàng phi làm sao có thể tùy tiện biểu diễn tiết mục cho một kẻ không có học thức này xem?”.
“Cũng không biết tự ý thức xem bản thân mình đang ở đâu, vẫn chưa gả tới phủ Nhϊếp Chính Vương đâu, đã dương oai gây chuyện như thế? Lại còn khua tay múa chân đối với Tam Hoàng phi?”.
Vị trí ngồi của các nàng rất xa, lời nói nhỏ này sẽ không thể truyền tới tai hoàng đế được.
Ngàn tính vạn tính, các nàng không ai tính đến trường hợp Bạch Tô trực tiếp nói rõ ràng giữa đại điện: “ Ta là hôn thê của Nhϊếp Chính Vương, đến thời điểm đó tất cả các ngươi còn phải gọi ta một tiếng Nhϊếp Chính Vương phi, nàng cũng phải kêu ta là hoàng thẩm. Thế thì các ngươi đã cảm thấy ta đủ tư cách hay chưa?”.
Đôi mắt Bạch Tô khẽ nhắm lại, dựa vào trong lòng ngực của Nam Huyền, thong thả nói: “ Vương gia, ta nghe nói rằng Bạch cô nương Bạch Tố Tố tài hoa hơn người, là tài nữ số một, số hai của kinh thành, ta đây là kẻ không có học thức, muốn nhìn nàng biểu diễn một chút để mở mang tầm mắt, không biết có thể hay không?”.
Xương cốt Bạch Tô giống như không có, nàng dựa vào lòng Nam Huyền, trước công chúng ôm ôm ấp ấp.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong đại điện đều khẽ lắc đầu dời đi ánh mắt, trong lòng đều khẽ mắng một tiếng, đồi phong bại tục.
Nam Huyền còn tưởng rằng sau khi nghe hắn cảnh cáo nàng sẽ không kiếm chuyện nữa, có thể bình yên mà trải qua buổi yến hội này, về phủ sẽ dạy dỗ lại nàng.
Nhưng không thể nghĩ rằng Bạch Tô đột nhiên ngã vào lòng mình, thân hình mềm mại nương tựa ở trong lòng ngực mình, hơi thở cực nóng khẽ chạm vào cổ hắn, làm cho hắn cảm thấy rất ngứa, yết hầu giật giật, đôi tay khẽ đẩy nàng ra.
“Nếu Tô Tô muốn xem, vậy thì bổn vương làm phiền cháu dâu vì bổn vương đàn một khúc rồi”.
Hoàng đế cảm thấy bầu không khí phía dưới có chút ồn ào, gọi thái giám tổng quản xem có chuyện gì. Nghe rằng do Bạch Tô khởi xướng, trong lòng đã cảm thấy vô cùng bất mãn.
Hoàng đế tâm tư khẽ xoay chuyển, cười to một tiếng, thế thì hắn sẽ để tam tức phụ biểu lộ tài năng thật tốt, che kín miệng nữ nhân này.
Bạch Sương nàng làm sao có thể đánh đàn?
Nàng và muội muội không hề giống nhau, muội muội sẽ đánh đàn, nhưng nàng không hề!
Muội muội biết ngâm thơ, đối thơ, nhưng mà nàng không biết!
Thời gian này, tam điện hạ vẫn hay tìm nàng muốn cùng nàng đánh cờ. Nàng luôn lấy cớ cơ thể không thoải mái để từ chối. Nhưng bây giờ là ở đại điện, nàng có thể lấy lý do gì để từ chối?
“Điện hạ, dạo gần đây thân thể của thϊếp than luôn cảm thấy không thoải mái, chàng vẫn luôn biết, nhưng mà bây giờ vị cô nương này còn muốn ta biểu diễn. Mấy ngày gần đây thần thϊếp luôn vì chuyện của tỷ tỷ mà đêm nào cũng bị bóng đè, làm sao còn có tâm trạng nghĩ tới những chuyện này cơ chứ?”.
Nam Cung Minh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nhìn Bạch Sương đang ngồi bên cạnh, khẽ nở nụ cười ôn nhu.
“Được”.
Bạch Sương nhẹ nhàng đút cho hắn, nhìn hắn ăn xong, đôi mắt tràn đầy cảm xúc không muốn xa rời.
Thật là quá tốt, hắn không phát hiện ra rằng mình không phải muội muội, chỉ cần chuyện này có thể giấu đi mãi mãi, nàng và hắn có thể ở bên nhau cả đời.
“Tiểu Tuyết dạo này tính tình không tốt lắm, rất hay cáu kỉnh, hai ngày này bổn vương sẽ trông nó giúp nàng!”.
Tiểu Tuyết chính là tên của chú mèo Ba Tư kia, bởi vì nó có bộ lông trắng như tuyết trắng, nên đã gọi nó là Tiểu Tuyết, quan trọng hơn là tên này do muội muội lấy. Hai ngày nay, cũng không biết vì sao, chú mèo này đã không chịu để ý nàng.
Ai cũng nói động vật rất thông minh, đối với con người thì có thể lừa dối được, nhưng đối với con mèo này thì nàng làm sao mới có thể lừa dối được?
Bạch Sương khẽ gật đầu, ý là nói rằng mình đã biết, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh nến nhẹ ngàn khiến nàng trông rất mê người.
Nam Cung Minh nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, trong lòng hơi ngứa ngáy khó chịu, chỉ mong có thể mang nàng về ngay lập tức.
“Nghe nói rằng nhị tiểu thư phủ Thừa tướng Bạch Tố Tố là tài nữ nổi tiếng khăp kinh thành, hôm nay là tiệc tẩy trần của vương gia nhà ta. Tam hoàng phi liệu có thể nể mặt gảy một khúc đàn được không? Để ta cùng Vương gia có thể mở mang tầm mắt!”.
Đúng lúc Bạch Sương và Nam Cung Minh đang liếc mắt đưa tình, giọng nói âm dương quái khí của Bạch Tô liền vang lên giữa đại điện.
Các vị tiểu thư có quan hệ tốt với Bạch Tố Tố đều khẽ nhíu mày.
“Tam hoàng phi làm sao có thể tùy tiện biểu diễn tiết mục cho một kẻ không có học thức này xem?”.
“Cũng không biết tự ý thức xem bản thân mình đang ở đâu, vẫn chưa gả tới phủ Nhϊếp Chính Vương đâu, đã dương oai gây chuyện như thế? Lại còn khua tay múa chân đối với Tam Hoàng phi?”.
Vị trí ngồi của các nàng rất xa, lời nói nhỏ này sẽ không thể truyền tới tai hoàng đế được.
Ngàn tính vạn tính, các nàng không ai tính đến trường hợp Bạch Tô trực tiếp nói rõ ràng giữa đại điện: “ Ta là hôn thê của Nhϊếp Chính Vương, đến thời điểm đó tất cả các ngươi còn phải gọi ta một tiếng Nhϊếp Chính Vương phi, nàng cũng phải kêu ta là hoàng thẩm. Thế thì các ngươi đã cảm thấy ta đủ tư cách hay chưa?”.
Đôi mắt Bạch Tô khẽ nhắm lại, dựa vào trong lòng ngực của Nam Huyền, thong thả nói: “ Vương gia, ta nghe nói rằng Bạch cô nương Bạch Tố Tố tài hoa hơn người, là tài nữ số một, số hai của kinh thành, ta đây là kẻ không có học thức, muốn nhìn nàng biểu diễn một chút để mở mang tầm mắt, không biết có thể hay không?”.
Xương cốt Bạch Tô giống như không có, nàng dựa vào lòng Nam Huyền, trước công chúng ôm ôm ấp ấp.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong đại điện đều khẽ lắc đầu dời đi ánh mắt, trong lòng đều khẽ mắng một tiếng, đồi phong bại tục.
Nam Huyền còn tưởng rằng sau khi nghe hắn cảnh cáo nàng sẽ không kiếm chuyện nữa, có thể bình yên mà trải qua buổi yến hội này, về phủ sẽ dạy dỗ lại nàng.
Nhưng không thể nghĩ rằng Bạch Tô đột nhiên ngã vào lòng mình, thân hình mềm mại nương tựa ở trong lòng ngực mình, hơi thở cực nóng khẽ chạm vào cổ hắn, làm cho hắn cảm thấy rất ngứa, yết hầu giật giật, đôi tay khẽ đẩy nàng ra.
“Nếu Tô Tô muốn xem, vậy thì bổn vương làm phiền cháu dâu vì bổn vương đàn một khúc rồi”.
Hoàng đế cảm thấy bầu không khí phía dưới có chút ồn ào, gọi thái giám tổng quản xem có chuyện gì. Nghe rằng do Bạch Tô khởi xướng, trong lòng đã cảm thấy vô cùng bất mãn.
Hoàng đế tâm tư khẽ xoay chuyển, cười to một tiếng, thế thì hắn sẽ để tam tức phụ biểu lộ tài năng thật tốt, che kín miệng nữ nhân này.
Bạch Sương nàng làm sao có thể đánh đàn?
Nàng và muội muội không hề giống nhau, muội muội sẽ đánh đàn, nhưng nàng không hề!
Muội muội biết ngâm thơ, đối thơ, nhưng mà nàng không biết!
Thời gian này, tam điện hạ vẫn hay tìm nàng muốn cùng nàng đánh cờ. Nàng luôn lấy cớ cơ thể không thoải mái để từ chối. Nhưng bây giờ là ở đại điện, nàng có thể lấy lý do gì để từ chối?
“Điện hạ, dạo gần đây thân thể của thϊếp than luôn cảm thấy không thoải mái, chàng vẫn luôn biết, nhưng mà bây giờ vị cô nương này còn muốn ta biểu diễn. Mấy ngày gần đây thần thϊếp luôn vì chuyện của tỷ tỷ mà đêm nào cũng bị bóng đè, làm sao còn có tâm trạng nghĩ tới những chuyện này cơ chứ?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook