Nam Huyền đồng tử co rụt lại, tay nhỏ mềm mại của nàng thừa dịp hắn đang sững người, sờ đén cơ quan ở sau mặt nạ hắn, giật mạnh một cái.

Tưởng chừng như có thể thấy được mặt của hắn, bỗng nhiên thân mình của nàng bỗng nhoáng lên, nàng cảm thấy quay cuồng, bị hắn đè ở trên cái bàn.

“Này! Không công bằng! Ngươi đã xem qua bộ dáng của ta, tại sao lại không cho ta xem mặt ngươi. Ngươi mau buông ta ra, ta muốn xem mặt ngươi!”.

Nam Huyền đeo chiếc mặt nạ màu bạc lên, thanh âm trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: “Bạch cô nương, trên thế giới này cái gì cũng có, cái duy nhất không thể có đó chính là lòng hiếu kì, bởi vì nó sẽ hại chết người”.

“Ngươi câm miệng, chúng ta hai người về sau chính là phu thê, ngươi sẽ không nghĩ rằng đêm tân hôn cùng ta mang mặt nạ trôi qua đúng không, ngươi đồng ý nhưng ta không muốn đâu!”.

Bạch Tô vô cùng tò mò dung nhan của hắn, cuối cùng là hắn có bộ dáng gì mới có thể đem cô dâu mới dọa chết.

Nàng sở hữu khuôn mặt bị hủy dung này đi trên đường cũng chưa hề đem ai dọa chết, chẳng nhẽ khuôn mặt của hắn còn khó nhìn hơn cả hắn.

Bạch Tô rất muốn nhìn một cái, ít nhất hắn có thể cân bằng trong lòng, nàng có thể an ủi chính bản thân mình, trên thế giới này còn có người xấu hơn cả nàng.

Bạch Tô bị hắn buông ra, tay ôm vai giật giật, người này cũng không hề thương hương tiếc ngọt.

Nàng quay lại nhìn thấy bóng lưng của Nam Huyền, cửa mới vừa được mở ra, ánh nắng dừng ở trên trên người hắn, thân hình cao lớn, tóc hắn đen như mực dừng ở bên hông, khí chất hấp dẫn ánh nhìn.

Gọi tắt một tiếng hình sát.

Thật đáng tiếc, gương mặt kia đã hủy hoại tất cả.

........

Bạch Sương nghĩ lại chuyện vừa trải qua mà cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Nàng nghĩ lại từ đầu tới cuối, luôn cảm giác ràng cô nương Bạch Tô này chính là muội muội đã chết đi của nàng.

Nhưng mà phụ thân nói với nàng rằng không tìm thấy thi thể.

Sống không thấy người, chết không thấy xác.

Nếu là như vậy thì đúng là có khả năng cô nương này là muội muội của nàng.

Nghĩ kĩ lại thì ngoại trừ khuôn mặt kia, còn lại hoàn toàn trùng hợp.

Bạch Tô...... Bạch Tố!

Nhất định là nàng trở về báo thù!

Nhất định là nàng trở về để lấy đi đồ vật của nàng.

Không! không thể được! Đồ vật đã đến tay của mình nhất định không thể để nàng có thể cướp đi.

Nhưng mà bây giờ nàng ấy đã là Nhϊếp Chính Vương phi, so với nàng còn tôn quý hơn, chắc sẽ không hủy hoại nàng đi!

Bạch Sương nghĩ cả buổi tối cũng không thể nghĩ thông suốt, Nhϊếp Chính Vương nói cô nương này là người cứu hắn, theo hắn từ biên cương về, nhưng nữ nhân này lại mang cho nàg cảm giác rất giống muội muội, cuối cùng nàng nên tin vào cái nào?

Chờ tới lúc trời gần sáng, nàng mới hạ quyết tâm.

Cho dù nàng là ai, thì Bạch Tô đều không thể tồn tại!

“Hoàng phi, Bạch Tô kia không phải là ỷ vào Nhϊếp Chính Vương mới có thể kia ngạo như thế ư? Nếu như nàng ta không thể trở thành Nhϊếp Chính Vương phi thì?”.

Thúy Hoa nhìn thấy chủ nhân của mình lo âu mất ăn mất ngủ như vậy, bèn nhắc nhở một phen.

Bước chân đang đi lại liên hồi của Bạch Sương khẽ dừng lại, nhìn về phía Thúy Hoa, khẩn trương hỏi nàng ta.

“Lời nói này của ngươi là có ý gì? Ngươi có biện pháp sao?”.

Thúy Hoa bị Bạch Tô ức hϊếp quá đáng như vậy, nhất định là đã xem nàng ta không vừa mắt.

Nàng ta còn không phải là ỷ vào Nhϊếp Chính Vương mới có thể tác quai tác quái sao?

Vậy thì đem nàng kéo xuống! Để xem nàng còn kiêu ngạo được nữa hay không.

“Hoàng phi, mấy ngày nữa là tiệc ngắm hoa do trưởng công chúa tổ chức, ngài nói xem, nếu trước mặt bao người nàng ta cùng người khác thông dâʍ, đến khi đó liệu Nhϊếp Chính Vương còn có thể cưới nàng ta hay không?”.

Bạch Sương bỗng thấy trước mắt sáng ngời, đừng nói đến việc cưới hay không cưới, chỉ riêng việc chọc tức Nhϊếp Chính Vương, thì đem nàng ta đi xử tử cũng có khả năng.

Mượn tay người khác để xử lý Bạch Tô, kế hoạch quá hoàn hảo.

Bạch Sương vẫy tay gọi Thúy Hoa tới gàn, nói nhỏ ở bên tai nàng ta vài câu, chờ Thúy Hoa đi rồi, nàng mới lộ ra nụ cười vui vẻ, đôi mắt không kìm nén được sự suиɠ sướиɠ.

Mặc kệ nàng ta có phải muội muội của nàng hay không, thì cũng cần phải bị tiêu diệt, bởi vì nàng ta quá nguy hiểm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương