“Sao ngươi có thể hồ đồ như thế?!”

Lam y nam tử hung hăng nắm cổ áo y, khuân mặt tuấn dật tràn đầy phẫn nộ cùng thất vọng, “Ngự Thần Quyết là pháp quyết độc hữu đỉnh cao của phái ta. Một không truyền ra ngoài. Hai không thể tự tiện đọc. Ngươi dám ăn trộm tặng cho Diệp Băng Nhiên. Vì tên kiếm tu vô tình đó. Ta thấy ngươi quả thực điên rồi!”

Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng bị đẩy ra, lảo đảo lui lại mấy bước, miễn cưỡng đứng vững thân thể, cả người có chút ngây ngốc.

“Sao? Chuyện như thế nào?”

“Còn mặt mũi hỏi ta?” Nam tử trẻ tuổi tiên phong đạo cốt giận tím mặt, chỉ vào cái mũi Thẩm Lưu Hưởng mà mắng, “Vì hắn mà ăn trộm thần quyết. Ngươi cho rằng hắn sẽ cảm kích ngươi, sẽ thích ngươi sao? Ta nói cho ngươi hay, Diệp Kiếm Tôn người ta khinh thường loại thủ đoạn thấp hèn này, tự mình tới tông môn trả tâm pháp! Hiện giờ toàn bộ Tu Chân giới đều biết được Thẩm Tiên Quân ngươi làm chuyện ngu xuẩn!”

Thẩm Lưu Hưởng bị mắng đầu óc choáng váng, không rõ tình huống hiện tại là gì, chỉ ẩn ẩn cảm thấy tình cảnh này có phần quen thuộc.

Chưa mở miệng hỏi rõ, sắc mặt lam y nam tử khẽ biến, hung hăng trừng mắt liếc nhìn y một cái: “Ta thấy lần này ngươi phạm đại sai, không chết cũng phải bị lột da...... Quên đi. Rời khỏi chỗ này trước đã.”

Hắn cảm giác thấy hơi thở của Lăng Việt, gia hỏa này sau khi lên làm Chấp Pháp Trưởng Lão, trở nên lục thân không nhận, ai dừng trên tay đều đối xử bình đẳng, phỏng chừng tới tìm Thẩm Lưu Hưởng.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn thả vào áo Thẩm Lưu Hưởng một vật hình tròn, ngay sau đó thi pháp làm y rời đi.

Giữa hẻm núi u tĩnh, một bộ bạch y rơi xuống từ giữa không trung, ‘bùm’ một tiếng rơi vào giữa nước sông chậm rãi chảy xuôi.

Lộc cộc, lộc cộc......

Dòng nước dũng mãnh xộc vào miệng không ngừng, Thẩm Lưu Hưởng sặc vài miếng, hai tay vùng vẫy giữa dòng sông sâu không thấy đáy. Cứu mạng. Y không biết bơi…… Thân thể bị nước thấm ướt ngày càng nặng, ý thức dần dần mơ hồ.

Đúng lúc này, trên mặt nước truyền đến tiếng xé gió ngày một gần.

Bóng kiếm xẹt qua, vớt thân ảnh đang chìm dưới nước lên.

“Khụ khụ,” chật vật ghé vào bờ sông, Thẩm Lưu Hưởng phun nước sặc trong miệng ra, bọt nước theo tóc dài lướt qua gương mặt, nhỏ giọt trên bãi đá vụn.

Cách đó không xa.

Trường kiếm dính nước sừng sững giữa bãi đá, một hắc y thiếu niên khoanh chân ngồi bên cạnh.

Đôi mắt khép hờ, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Thẩm Lưu Hưởng thở phì phò ngồi dậy, không kịp nghĩ nhiều, chợt thấy ngứa ngứa trên tai.

Chẳng lẽ là dính phải trùng trong nước sông, trong lòng y giật thót một cái, ngón tay trắng nõn thon dài sờ lên lỗ tai, ném cái thứ đang nhẹ nhàng cọ cọ trên tai xuống đất..

Là một bông hoa.

Cánh hoa trắng tuyết bị nắm đến không còn hình dáng, cành lá gãy nát thê lương rơi trên mặt đất.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, gắn hoa lên tai y, ai lại có tật xấu như thế......

Từ từ!

Hoa trắng, Thẩm Tiên Quân, Diệp Kiếm Tôn...... đây không phải là tiểu thuyết đọc xuyên đêm 《 Vạn người mê chính là sướng như thế 》 sao!

Thẩm Lưu Hưởng hơi hơi trợn to mắt, đi đến cạnh con sông, cúi đầu xem xét.

Một gương mặt trắng đến dọa người phản chiếu trên mặt nước. Giống như trát đầy phấn lên, dường như không để ai thấy rõ khuôn mặt. Y vốc nước vã lên mặt, dùng sức lấy ống tay áo lau hai cái, phát hiện rửa không sạch.

Vẫn là không nhìn rõ mặt, y đành kéo vạt áo ra, thò tay vào trong vạt áo ẩm ướt, sờ soạng một lúc lâu, móc ra nửa khối Hoàng Ngọc phiếm kim quang.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn ấn văn kim sắc trên Hoàng Ngọc, ngốc lặng một lát.

Sư tôn vai ác trong sách, trên người có khối Hoàng Ngọc vô cùng trọng yếu, là tín vật của chủ nhân Đế Cung, trong sách miêu tả về tín vật Hoàng Ngọc cực kỳ tinh tế, giống cái trước mắt như đúc.

Sau một lúc lâu, Thẩm Lưu Hưởng thu hồi Hoàng Ngọc, từ trên mặt đất đứng lên, đi đến phía thiếu niên đang khoanh chân đả tọa.

Mơ màng hồ đồ rớt đến nơi này, ngay cả nơi này ra sao y đều không hiểu được, đi hỏi trước tình huống một chút. Hắc y thiếu niên này chính là người vớt y ra khỏi sông, chắc là một đứa trẻ thiện tâm.

Đi hỏi hắn một chút.

Giữa hẻm núi gió lạnh thét dài, cả người Thẩm Lưu Hưởng ướt đẫm, bị khí lạnh tứ phương ăn mòn đến phát run. Y ôm cánh tay, chà xát sưởi ấm, có chút chật vật đi đến phía thiếu niên ngồi trên tảng đá hình vuông.

Lúc này, trước mắt hiện ra một chút ánh sáng lạnh lẽo.

Hắc y thiếu niên nghiêng người, đôi mắt đen nhánh hẹp dài nhìn thẳng y. Cách mấy trượng, Thẩm Lưu Hưởng cũng cảm nhận được cái lạnh này.

“Có chuyện gì?”

“......” Thẩm Lưu Hưởng khẽ chạm mũi kiếm ngang bên gáy, sau một lúc lâu không nói ra lời.

...... Buông kiếm trước có được không.

Chủ kiếm nhìn ra ý Thẩm Lưu Hưởng, lại trưng ra vẻ mặt hờ hững, không hề có ý rút lại, thậm chí kiếm càng dán gần hơn vài phần.

Bạch y nhân trước mắt tóc dài rối tung, cả người ướt dầm dề, khuôn mặt giống phủ một tầng sương mù, làm người không thấy rõ khuôn mặt. Ấn tượng duy nhất đó là màu da trắng đến kinh người. Thanh Lăng Tông chính là đại tông nổi tiếng thiên hạ, không thiếu một vài tu sĩ quái đản cư thân tại đây. Thiếu niên thấy hành vi của Thẩm Lưu Hưởng, tự nhiên gộp vào thể loại này.

Rốt cuộc thân là một tu sĩ, rơi vào sông thiếu chút nữa chết đuối, quả thực chưa từng thấy.p

Đệ tử trong tông lưu truyền một câu là: Quý trọng tu vi, rời xa tu sĩ quái đản.

Trước đó không lâu có vị đệ tử bị loại tu sĩ này dẫn đi, trở về tu vi đã tổn hại hết. Không chỉ có như thế, còn như phát điên phải rời khỏi tông môn, trung thành, tận tâm đi theo vị tu sĩ quái đản kia.

“Bằng hữu, chúng ta nhất định có hiểu lầm, ngươi buông kiếm trước đã......”

Tranh......!

Thẩm Lưu Hưởng vừa nói vừa đi lên

phía trước một bước, bên tai vang lên một tiếng kiếm sắc bén, đồng thời trên cổ y chợt lạnh. Ánh kiếm lạnh băng cắt qua da thịt trắng nõn, một sợi tơ máu mỏng manh hiện lên.

“Lại đi lên trước một bước, đừng trách vãn bối bất kính.”

Thẩm Lưu Hưởng nghẹn ngào.

Tiểu quỷ thối nhà ai, không hữu hảo với người khác như vậy. Muốn ném vào phòng tối giáo huấn một trận.

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, y ngẩng đầu mỉm cười hiền lành, dù trên mặt trắng bệch vẫn lộ ra ý cười, “Có thể nói cho ta đây là nơi nào không?”

Sau khi bị ý vị sâu xa nhìn chăm chú một lúc lâu, huyền kiếm giữa cổ xê dịch ra bên ngoài: “Thanh Lăng Tông Bắc Sơn, Giác Xuân Hà.”

Thanh Lăng Tông là trong dự kiến, nhưng hai chữ ‘Giác Xuân’, Thẩm Lưu Hưởng có mạc danh dị cảm. Nơi này hình như là......

“Huyền Lan, chấp pháp trưởng lão có lệnh, các đệ tử nhanh đến Trọng Sinh Nhai.”

Một lam y đệ tử xuất hiện ở giao lộ, lưng đeo kiếm, eo cài cái tiểu hồ lô kim sắc, hắn rất nhanh chú ý tới kẻ cả người tỏa ra hai chữ "quái dị" Thẩm Lưu Hưởng, đánh giá một phen, ánh mắt thanh triệt run rẩy, mặt lộ vẻ cảnh giác.

Trường kiếm sau lưng ẩn ẩn rung động.

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện địch ý vọt tới, da đầu tê dại. Một thanh kiếm đã quá sức, lại thêm một cái ngáng ở trên cổ, không bằng trực tiếp cho y cái thống khoái!

Đúng lúc này, cỗ uy hiếp từ kiếm lạnh trên cổ rút đi.

Hắc y thiếu niên được gọi là Huyền Lan nhảy xuống khỏi tảng đá, bàn tay vung lên, thu kiếm, đi về hướng giao lộ.

Lam y đệ tử thấy thế, cũng thu lại địch ý, chỉ dư vài phần tò mò: “Huyền Lan, y là ai?”

“Không biết.” Chu Huyền Lan quay đầu lại.

Người nọ ngoài mái tóc đen như mực, cả người toàn màu trắng, đến cả giày dưới chân cũng là màu trắng, đạp trên đá vụn mới một hồi, mặt đất quanh người đã bị nước sông nhỏ giọt từ góc áo tẩm ướt.

Ở vùng Giác Xuân Hà, luôn có gió lạnh thổi qua, từ trước đến nay luôn lạnh lẽo.

Không ngự pháp hộ thân, bị nước sông thấm ướt mà chỉ dựa vào thân phàm chống đỡ, nói có thể nếm lạnh tận xương cũng không quá.

Huyền Lan.

Chu Huyền Lan......

Thẩm Lưu Hưởng ngơ ngác đứng tại chỗ, khiếp sợ đến quên luôn cảm giác lạnh trên người, đánh cái hắt xì khô quắt.

Trong lúc đang ngây người, một bóng đen phá không mà đến, đột nhiên dừng trên người y.

Trước mắt Thẩm Lưu Hưởng tối sầm, y giơ tay túm thứ treo trên đầu xuống, là chiếc áo choàng lụa màu đen. Vật liệu may mặc thượng thừa, sờ lên tơ lụa mềm nhẹ. Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, quần áo cuồn cuộn phát ra hơi thở ấm áp không ngừng.

Thẩm Lưu Hưởng ôm áo, nhìn lại chỗ hai người sống kia.

Chu Huyền Lan cất túi trữ vật, cũng rời đi không quay đầu lại. Áo lam đệ tử kia lại quay đầu nhìn y một cái, mới bước nhanh đuổi kịp.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, chăm chú nhìn quần áo một lúc lâu, tay lạnh đến trắng bệch nắm chặt hơn một chút. Khoác áo lên người, thân thể từ trạng thái đông cứng dần ấm lại, tư duy mới một lần nữa sinh động lên.

Chu Huyền Lan, nam chủ trong tiểu thuyết, giai đoạn cuối giá trị vũ lực bùng nổ. Bằng sức lực của bản thân trấn áp Yêu tộc, cũng là nhân vật thống nhất Tu Chân giới. Từ khi hắc hóa, không còn nhân vật nào khác có thể bễ nghễ chiếm vị trí đệ nhất nữa.

Tiểu thuyết vốn là xào cổ văn, trong sách chỉ cần là nhân vật nam, đều sẽ điên đến mức đâm tường vì vai chính Tố Bạch Triệt, vì một cái lúm đồng tiền có thể tranh đến ngươi chết ta mất mạng, có thể nói là lam nhan họa thủy chân chân chính chính.

Nguyên nhân chính là vì, nếu ai có thể có được Tố Bạch Triệt, liền thành luận điểm thảo luận hot nhất toàn văn.

Đồng thời cũng là điểm khiến chảy nước mắt.

Đi theo cốt truyện, có nhóm động tâm với Kiếm Tôn tu vô tình đạo. Có nhóm theo sư huynh ôn nhuận như gió xuân. Có nhóm theo Ma Tôn bá khí trắc lậu...... Đến phần giữa của sách, mấy nhóm lớn địa vị ngang nhau, chỉ có một bộ phận nhỏ người theo Chu Huyền Lan. Thậm chí đến thân là vai ác Thẩm Lưu Hưởng ghép CP với Tố Bạch Triệt đều đánh không lại.

Nhưng hết thảy, đợi sau khi Chu Huyền Lan hắc hóa, cách cục liền hoàn toàn thay đổi.

... “Ngoài ta ra, ai cũng không thể gây thương ngươi.” Chu Huyền Lan chợt hiện thân ôm Tố Bạch Triệt, trở tay một chưởng chấn vỡ đan điền kẻ đang tới.

... “Hắn là của ta, không thể nghi ngờ.” Chu Huyền Lan dùng quần áo bao lấy Tố Bạch Triệt đã lộ nửa thân thể, khom lưng chặn ngang bế lên. Hắn ngước mắt, đôi mắt như mực trán ra hàn ý ngập trời, “Đế Tinh Vũ. Nếu có lần sau, ta chắc chắn làm cho Đế Cung ngàn năm hóa thành hư vô.”

Chà......!

Trong lúc nhất thời, các độc giả sôi nổi rốt cuộc tìm được chính chủ. Sớm bò tường sớm hưởng thụ. Còn những người bản tâm kiên trì, không bao lâu cũng đến ngày đi vào.

Vô hắn.

Phần sau, Chu Huyền Lan, làm một tên công mà nói, có thể nói là vô giải, làm Thẩm Lưu Hưởng đọc đến mức phải ngao ngao kêu vài lần.

Nhưng giờ này khắc này, tâm tình y trở nên vi diệu.

Trong nguyên tác, ngay từ đầu Thẩm Lưu Hưởng với Chu Huyền Lan mặt ngoài chính là thầy trò cấp bậc sách giáo khoa, sau lại nhận ra Tố Bạch Triệt chú ý quá độ với Chu Huyền Lan. Thân là vai ác, Thẩm Lưu Hưởng liền ba phương bốn hướng khinh nhục đồ đệ, chỉ để thấy vẻ mặt tình địch phẫn nộ lại không thể làm gì.

Sự thật chứng minh, ngược đồ nhất thời sướng, ngày sau lên giàn thiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương