Ngày hôm sau, Tô Đường hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lần nữa năn nỉ Lan Tĩnh cho mình đến mái ấm Hạnh Phúc.

Cậu đã tỉ mỉ soạn rất nhiều câu chuyện cứu vớt hòa bình thế giới, tình yêu thương giữa người với người. Cậu tin rằng chỉ cần mình bền lòng tích cực hướng nhân vật phản diện đi theo con đường đúng đắn, sau này hắn nhất định sẽ trở thành một người tốt.

Lan Tĩnh không hề biết con trai mình ôm chí hướng vĩ đại như thế. Cô có chút khó xử mà nhíu mày: "Đường Đường muốn tìm bạn chơi sao? Bác viện trưởng rất bận, con qua đó sẽ làm cho bác ấy vất vả hơn."

Lan Tĩnh không rõ vì sao Tô Đường trước giờ luôn từ chối chơi đùa cùng bạn bè giờ lại nằng nặc đòi đến cô nhi viện. Thằng bé qua chơi một, hai lần còn được, chứ mỗi ngày đều qua đó sẽ làm viện trưởng tăng thêm gánh nặng phí sinh hoạt.


Gương mặt tròn của Tô Đường suy sụp, cậu thật sự không ngờ đến vấn đề này.

Nhưng cậu vẫn muốn tiếp cận nhân vật phản diện từ khi còn nhỏ, điều chỉnh thế giới quan của hắn, chính vì vậy nhất định phải đi.

Tô Đường cắn ngón tay rối rắm nghĩ cách, sau đó ánh mắt cậu sáng lên, kéo kéo vạt áo của Lan Tĩnh "Mẹ ơi chúng ta có thể nộp tiền học với tiền ăn, vậy mọi chuyện có thể giải quyết rồi."

Lan Tĩnh vẫn có chút không đồng ý.

Tô Đường thấy thế liền giả bộ đáng thương, "Mẹ ơi, con chỉ muốn chơi cùng bạn Thịnh Chử thôi."

"Thịnh Chử?"

"Đúng đúng, bạn Thịnh Chử họ Đồng, chính là bạn nhỏ siêu cấp đẹp trai lạnh lùng."

Tô Đường vừa miêu tả Lan Tĩnh liền biết, Đồng Thịnh Chử khí chất bất đồng, tuy rằng cô chưa từng nói chuyện với nhóc bao giờ nhưng ấn tượng còn muốn khắc sâu hơn.


Tô Đường lại kéo áo mẹ mình, mềm mại làm nũng mấy phút đồng hồ, làm Lan Tĩnh bị sự đáng yêu hun đến mềm lòng. Sau đó cô mang con trai đến mái ấm Hạnh Phúc, thương lượng với viện trưởng về chuyện Tô Đường.

"Thịnh Thịnh, từ nay về sau tớ sẽ ở đây học cùng cậu, cậu có vui hong." Tô Đường ngồi trên ghế cao hứng mở cuốn sổ to đùng "Thịnh Thịnh, tớ kể chuyện cho cậu nghe nha."

"Đừng gọi tôi là Thịnh Thịnh." Thanh âm lạnh lùng làm Tô Đường ngạc nhiên.

Hôm qua cậu quấn lấy Đồng Thịnh Chử nửa ngày cùng lắm chỉ nghe hắn nói một chữ "Ừ" mà thôi.

Vậy mà hiện tại hắn lại nói hẳn một câu.

Tô Đường theo bản năng mà đếm, tận sáu chữ lận nha!

Tô Đường kích động, hai mắt sáng lấp lánh: "Thịnh Thịnh rất êm tai, giống như tớ là Đường Đường vậy á! Như vậy người ngoài vừa nghe liền biết tụi mình là bạn thân rồi."


Đồng Thịnh Chử nhìn Tô Đường, cậu nghi hoặc sờ sờ mặt mình. Cậu cảm thấy ánh mắt của hắn có hơi kì lạ.

Hôm nay vẫn ngốc như vậy!

Đồng Thịnh Chử thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: "Tóm lại đừng gọi tôi như vậy."

Tô Đường rối rắm, cắn ngón tay: "Vậy Trử Trử?"

Đồng Thịnh Chử:...

Cậu thấy rõ Đồng Thịnh Chử đang mất hứng, cảm xúc thật sự quá rõ ràng nên Tô Đường liền chú ý.

Nghĩ đến sự tình sau này, Tô Đường có chút túng quẫn mà rụt cổ. Cậu cẩn thận nhìn Đồng Thịnh Chử, sau đó đáng thương hề hề duỗi ngón tay chọt chọt hắn.

"Tức giận hả?" Tô Đường lo lắng: "Vậy cậu muốn tớ xưng hô như thế nào?"

Tô Đường có chút sợ hắn đột nhiên bùng nổ đánh cậu, chân chó bồi thêm một câu: "Mình là bạn tốt mà."

Ánh mắt của Đồng Thịnh Chử hơi giật giật.
Đứa nhỏ ngốc này tuy rằng hơi phiền, gọi tên cũng khó nghe, nhưng bộ dáng sợ hãi lại rất đáng yêu.

Nghĩ như vậy, hắn vốn đang bị hai cái tên xấu xí kia làm cho tâm tình không tốt cũng không còn bực mình nữa, hiếm thấy tốt bụng mà hồi đáp lời Tô Đường: "A Chử."

Trước kia bà ngoại đã từng gọi hắn như vậy.

Hiện tại hắn miễn cưỡng cho nhóc ngốc này gọi, để khỏi bị cậu kêu bằng mấy cái tên khó nghe kia.

Đồng Thịnh Chử nghĩ thầm.

"A Chử?" Tô Đường bị hắn làm cho bất ngờ, sau đó kịp thời phản ứng. Hắn vậy mà không tức giận, còn cho phép cậu đặc biệt kêu tên thân thiết.

Cả người Tô Đường nhất thời phấn khởi tự tin lần nữa.

Quả nhiên giữa hai người đã có bước tiến triển. Hai ngày nay cố gắng không uổng công mà.

Viện trưởng đang thương lượng với Lan Tĩnh ở bên ngoài nên thời gian này bọn trẻ được tự do hoạt động.
Tô Đường cao hứng mở cuốn sổ mình đã chuẩn bị sẵn, chọn lựa câu chuyện để chuẩn bị tẩy não Đồng Thịnh Chử.

Mà Đồng Thịnh Chử lúc này ngồi ở một bên, không cự tuyệt cũng không vui mừng, coi như chuyện này không liên quan gì tới hắn.

Nhưng mặc dù vậy Tô Đường vẫn như trước nhiệt tình như lửa.

Giai đoạn đầu cứu vớt thế giới chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Cậu rất nhanh đã chọn xong câu chuyện.

Đứa nhỏ ngồi phía trước bọn họ nhìn Tô Đường cầm một cuốn sổ kì lạ liền tò mò xoay người, vươn tay muốn sờ thử.

Đồng Thịnh Chử tưởng chừng không để ý đến Tô Đường đột nhiên như trời giáng vỗ vào mu bàn tay của đứa nhỏ.

"Bép" một tiếng, âm thanh cực kì vang dội.

Đứa nhỏ ngây ngẩn cả người, không ngờ muốn sờ thử một chút thôi cũng bị đánh, nhất thời nhăn mặt "Oa oa" khóc lớn.
Mấy đứa trẻ xung quanh đang ríu rít nói chuyện liền đem ánh mắt nhìn về phía Tô Đường.

Tô Đường ngơ ngác không kịp phản ứng. Tại sao Đồng Thịnh Chử lại đánh người?

Cậu hoang mang đứng lên, lấy khăn tay từ trong túi tính đưa cho đứa nhỏ lau nước mắt thì bị Đồng Thịnh Chử đưa tay ngăn cản.

Tô Đường kinh ngạc đồng thời có chút sốt ruột, đứa nhỏ này vì muốn sờ cuốn sổ của cậu nên mới bị đánh, cậu hẳn phải có một chút trách nhiệm.

Tô Đường không dám la Đồng Thịnh Chử, tâm tình hòa hoãn nói đạo lý với hắn: "A Chử, bạn ấy khóc rồi."

Đồng Thịnh Chử chỉ lạnh lùng mà "Ừ" một tiếng.

Tô Đường không hiểu hắn có ý gì, cẩn thận tới gần hắn nhỏ giọng nói: "Cậu ấy vì tụi mình nên mới khóc, không thể mặc kệ như vậy được."

Tô Đường không dám nói là tại hắn đánh người, chỉ có thể lúng túng khuyên nhủ.
Đồng Thịnh Chử trầm mặt nhìn cậu một hồi lâu, sau đó đột nhiên vươn tay giật lấy khăn tay cậu đang cầm, nhét vào túi mình rồi quay đầu lạnh lùng nhìn đứa nhỏ đang gào khóc: "Không được khóc."

Đứa nhỏ thậm chí còn khóc to hơn "Mình cứ khóc đó, cậu dựa vào đâu đánh mình, mình muốn méc bác viện trưởng để bác ấy đuổi cậu đi."

"Đúng vậy, cậu ta đánh người, cậu ta là đứa trẻ hư hỏng, phải đuổi cậu ta ra ngoài." Bạn bè của đứa nhỏ cũng đứng lên la hét ầm ĩ.

Mấy đứa trẻ này đều đến đây trước Đồng Thịnh Chử, sớm đã kết thành một nhóm. Đồng Thịnh Chử lớn lên đẹp mắt nhìn không giống bọn chúng, viện trưởng lại phá lệ chăm sóc hắn hơn, bọn chúng tất nhiên không vui.

Thật ra ban đầu cũng có vài người thấy Đồng Thịnh Chử đẹp cũng muốn chơi cùng hắn, nhưng hắn rất lạnh lùng không hề đáp lại, dần dà bọn chúng cũng bài xích chán ghét Đồng Thịnh Chử.
Lần này Đồng Thịnh Chử tự nhiên đánh người, bọn chúng bắt được lỗi của hắn liền muốn mách lẻo với viện trưởng.

Tốt nhất bà ấy sẽ vì chuyện này mà cho rằng hắn là một đứa hư hỏng, không quan tâm tới hắn nữa.

Hiển nhiên không chỉ có vài ba người nghĩ vậy, một bé gái đã lập tức chạy ra ngoài đi tìm viện trưởng Âu Dương.

Tô Đường và Đồng Thịnh Chử bị một đám trẻ vây quanh, cậu nhất thời không biết phải làm sao chỉ có thể ngồi yên.

Cậu chưa từng xử lý qua chuyện này, cũng chưa từng bị một đám trẻ vây quanh tra hỏi, càng chưa từng bị người khác ghét bỏ. Tuy rằng đại đa số đều nhằm vào Đồng Thịnh Chử.

Mà nguyên nhân sự việc Đồng Thịnh Chử lại lãnh đạm bình tĩnh hơn cậu nhiều.

Hắn thấy bộ dáng ngơ ngác của Tô Đường, nhướng mày đem Tô Đường che chắn phía sau, con ngươi đen kịt quét về phía đám trẻ xung quanh.
Bọn chúng dù gì cũng còn nhỏ, lá gan không nhiều lắm, bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm có chút sợ hãi mà lùi về sau.

Đồng Thịnh Chử che trước mặt Tô Đường, cả người lạnh băng cảnh cáo "Tụi mày mà nói thêm câu nào nữa tao liền đánh."

Cực kì kiêu ngạo.

Tô Đường được Đồng Thịnh Chử che chắn muốn tiến lên, nhưng khí lực của hắn lớn hơn cậu nhiều, cực kì chặt chẽ bảo vệ cậu.

Tô Đường có chút xấu hổ, đã già đầu rồi còn được một đứa bé bảo hộ, dù đây là nhân vật phản diện đi chăng nữa.

Cậu nghe âm thanh hắn uy hiếp muốn đánh đám trẻ xung quanh có chút không đồng ý, vừa mới lấy dũng khí nói đánh người là không đúng thì bên ngoài truyền đến âm thanh sắc chọn của bé gái.

"Bác viện trưởng, bác nghe thấy chưa, chính miệng cậu ta nói muốn đánh người đó!"
Tâm Tô Đường rơi lộp bộp, đây là cô nhóc vừa mới chạy ra ngoài tìm viện trưởng để đâm chọt.

Tốc độ của bà rất nhanh, âm thanh vừa dứt liền xuất hiện ở cửa phòng hòng, Lan Tĩnh cũng đi bên cạnh bà.

Nhìn đám trẻ vừa sợ hãi Đồng Thịnh Chử giờ đây sôi nổi chạy qua mách lẻo, đứa nhỏ bị hắn đánh còn khóc thảm thiết hơn, đáng thương vươn bàn tay bị đánh sưng đỏ cho bà xem qua.

Lần đầu tiên Tô Đường không nhìn thấy viện trưởng cười hiền hậu. Cậu ngẩng đầu nhìn Đồng Thịnh Chử trước mặt, hắn không đổi sắc như không quá để ý chuyện này. Nhưng rõ ràng cậu cảm giác hắn đang tức giận.

Tô Đường rùng mình, giữa âm thanh ồn ào của đám trẻ đột nhiên giơ cao cánh tay hô lên: "Bác viện trưởng, xin lỗi, đều vì con nên Đồng Thịnh Chử mới đánh người."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương