Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hà mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ ngơi rất sớm.

Thứ nhất là sức lực có hạn, thứ hai là ở bệnh viện không có việc gì làm.

Hơn nữa Tạ Hành Dữ bắt anh phải đi ngủ trước mười giờ...!Mặc dù bây giờ về nhà rồi nhưng thói quen ngủ sớm không thể sửa ngay được.

Vừa mới chín giờ tối anh đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Cơm nước xong anh gọt một quả táo, mình ăn vài miếng rồi chia cho Tạ Cẩn và những người còn lại.

Sau đó anh về phòng bật máy tính lên, kết nối bộ phim đã tải trước đó ở bệnh viện lên TV để xem, bế mèo lên và bắt đầu vuốt mèo.

Một tháng không về nhà, mèo con đã lớn hơn rất nhiều.

Từ đi đường không vững, giờ đã tung tăng nhảy nhót bò lên người anh, giọng non nớt kêu to với anh.

Mèo hoang nhỏ đã hoàn toàn thích nghi với môi trường sống trong nhà.

Bát thức ăn ban đầu đã được thay thế bằng thức ăn tự động và anh không cần phải thêm thức ăn theo cách thủ công.

Nhà vệ sinh của mèo cũng đã được chuyển ra ban công.

Rõ ràng là trong thời gian anh vắng nhà, "người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy" lão Tần đã chăm sóc mèo rất tốt.

Anh ôm mèo xem phim, mèo ngáy khò khò trên người anh làm anh cũng buồn ngủ theo.

Mí mắt anh vô thức khép lại, muốn ngủ không chịu nổi.

Bỗng nhiên anh nghe thấy có người gọi mình: "Chú nhỏ?"

Tạ Hà mơ màng mở mắt ra, ngáp một cái không tiếng động: "Cái gì?"

Anh ngáp, mèo trong lòng cũng ngáp một cái.

Tạ Hành Dữ nhìn động tác đồng bộ dị thường này giữa người và mèo, càng chắc chắn thuộc tính mèo của chú nhỏ, cậu đưa cho anh một chiếc cốc: "Chú nhỏ uống ít sữa chua."

Thật ra Tạ Hà không muốn uống lắm nhưng đã đưa đến bên miệng rồi thì từ chối cũng không được.

Anh đành phải uống một ngụm, phát hiện sữa chua còn âm ấm, có lẽ là đặc biệt giúp anh hâm nóng.

Anh bị Tạ Hành Dữ nhìn chằm chằm uống hết cốc sữa chua, sót lại một chút trên thành cốc không thể rót ra ngoài.

Dựa theo nguyên tắc không lãng phí, anh định tìm một cái thìa để vét thì đột nhiên con mèo trong lòng anh đứng dậy, chúi đầu vào miệng cốc rồi thè lưỡi ra liếm.

Tạ Hà: "..."

Cốc là loại thủy tinh miệng rộng, rất nông, người không thể liếm sữa chua dưới đáy cốc, nhưng mèo thì có thể.

Anh nhìn thấy lưỡi mèo không ngừng quét thành cốc, chiếc lưỡi có gai liếm sạch sữa chua không còn một giọt nào, liếm cốc đến sáng bóng như đã được rửa sạch.

...Cũng rất tiết kiệm, nhưng cốc này còn có thể sử dụng lại được không?


Tạ Hành Dữ một lời khó nói hết cầm chiếc cốc đi.

Tạ Hà khép máy tính lại, rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Ngay khi anh vừa nằm xuống giường, anh cảm thấy một luồng hơi thở đến từ phía sau.

Tên nhóc Tạ Hành Dữ này lại không mời mà tự bò lên giường của anh.

Tạ Hà thở dài, vì mệt mỏi nên cũng lười ngăn lại.

Sau đó anh cảm giác được cậu ôm lấy từ phía sau, nhiệt độ cơ thể của đối phương nhanh chóng truyền qua lớp quần áo.

Tên nhóc này có vẻ đặc biệt thích dùng tư thế này để ôm anh.

Tạ Hà cũng chậm rãi thả lỏng trong hơi ấm này, dần dần chìm vào giấc ngủ.

*

Thầy Tạ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, số lần ho cũng giảm dần, phổi cũng không còn cảm giác khó chịu nữa.

Chỉ là ăn uống vẫn chưa hồi phục được nên chỉ có thể từ từ điều dưỡng.

Ngày cuối cùng của Quốc khánh, họ đồng ý lời mời đến khách sạn mà Tạ Tu Quân đã đặt.

Tạ Hà xuyên sách lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng ngồi cùng bàn ăn với Tạ Tu Quân.

Anh vừa bước vào khách sạn đã bị sự trang hoàng ở đây làm cho choáng váng.

Nơi này vô cùng sang trọng.

Phong cách tổng thể mang nét quyến rũ cổ kính.

Tiền sảnh có rất nhiều tầm nhìn ra những ngọn núi nhỏ và dòng nước chảy.

Ngay cả những con cá trong bể đều là cá cảnh quý mà giới nhà giàu mới chịu chơi.

Thầy Tạ phát ra âm thanh chưa hiểu sự đời.

Anh thu hồi ánh mắt, giả vờ quen thuộc đi theo anh cả lên tầng.

Mức độ sang trọng của nhã gian so với bên ngoài chỉ hơn chứ không kém.

Khi Tạ Hà vẫn còn là thầy giáo anh đã dạy môn "Quốc học", nội dung của môn học này rất phức tạp, có rất ít thứ có thể dạy cho học sinh trong một môn tự chọn.

Nhưng bản thân anh cũng đã nghiên cứu rất nhiều lúc ở một mình.

Dựa theo một chút mê tín dị đoan, tất cả đồ đạc trong khách sạn này đều được thiết kế bày biện cẩn thận.

Những người am hiểu không chuyên không thể đoán ra được.

Thư pháp và tranh vẽ trong nhã gian dường như là tác phẩm chân chính của các nhà thư pháp hiện đại.

Ngay cả người phục vụ trà cũng phục vụ họ với một kỹ thuật rất chuyên nghiệp.

Anh không nhịn được nhìn Tạ Tu Quân —— Lão gia thích bầu không khí như này?

Nhưng lần trước lúc anh nhìn thấy ông ở sân bay, một ông lão mặc áo cộc hoa phong cách Đông Nam Á và đội mũ rơm hoàn toàn không hề giống chút nào.


Người nhà Tạ đúng là thần kỳ.

Tạ Cẩn bên ngoài là bá đạo tổng tài ít nói ít cười, vừa về nhà đã bắt đầu lộ ra ngốc nghếch.

Tạ Tu Quân bên ngoài không để ý đến hình tượng của mình, nhưng bên trong lại có một sở thích vô cùng lịch sự tao nhã.

Mà cún nhỏ Tạ loại sói đội lốt cừu* này thì càng không cần phải nói.

*Nguyên văn là bạch thiết hắc đó, hình như mình từng giải thích rùi

Xem ra "một người hai mặt" là gia truyền rồi.

Tạ Hà có thêm hiểu biết mới về người nhà Tạ, thầm nói nếu Tạ Tu Quân thích thì anh có không gian để phát huy, đây là lĩnh vực chuyên môn của anh.

Tạ Tu Quân sắp về hưu rồi, chờ ông về hưu xong anh có thể chủ động nói chuyện về phương diện Quốc học gì đó, có lẽ sẽ khiến tình cảm giữa hai cha con tăng tiến một chút.

Vừa nghĩ tới đây, anh đã thấy Tạ Tu Quân đeo một cặp kính gọng vàng, rất giống một học giả tri thức uyên bác.

Ông cầm thực đơn: "Tiểu Hà, con uống gì?"

Các món ăn đã được đặt từ trước, bây giờ chỉ có thực đơn đồ uống.

Tạ Hà suy nghĩ một lúc: "Con uống trà là được."

"Uống trà không được, cho con nước trái cây đi." Tạ Tu Quân tự chủ trương thay con trai gọi đồ uống, quay sang Tạ Hành Dữ: "Còn cháu?"

"Cháu giống với chú nhỏ."

Vợ chồng Tạ Cẩn tự gọi đồ, cả nhà không hẹn mà cùng không gọi rượu.

Tạ Hà quan sát chỗ ngồi một chút, cảm thấy là lạ.

Tạ Tu Quân ngồi ở chủ vị* không sai, anh cả chị dâu ngồi cùng một chỗ cũng có vẻ đúng.

Nhưng vì sao anh lại ngồi bên cạnh Tạ Hành Dữ?

*Vị trí chủ chốt, đứng đầu, vị trí của người chủ nhà.

Lão gia hỏi anh muốn uống gì xong liền hỏi Tạ Hành Dữ?

Có phải đây là gia đình đã chấp nhận anh và tên nhóc thúi này có ràng buộc rồi không!

Mặc dù không biết lão gia Tạ biết từ lúc nào nhưng anh cũng không dám hỏi, chỉ nhấp một ngụm nước ép trái cây tươi người phục vụ mang ra —— Thật sự rất tươi, hình như vừa mới lấy xong nên bọt khí bên trong còn chưa hoàn toàn biến mất, ảnh hưởng một chút đến hương vị.

Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, Tạ Tu Quân bỗng nhiên lôi ra một tờ giấy: "Tiểu Hà, giấy cam kết này con nghiêm túc sao?"

Tạ Hà suýt nữa bị sặc vì đề tài này, ho một tiếng: "Nghiêm túc."

"Cha đồng ý." Tạ Tu Quân nói "Chữ con viết khá lắm, luyện lúc nào vậy?"

Nghe ông đồng ý trực tiếp đồng ý như vậy, Tạ Hà còn chưa nói gì thì Tạ Cẩn đã mở miệng trước: "Cha!"

"Làm sao, cha không có tư cách đồng ý?"

"...Không phải ý đó."


"Vậy con đừng nói nữa." Tạ Tu Quân gấp giấy cam kết cất đi "Tiểu Hà muốn làm gì thì làm, cha đều đồng ý.

Nếu có một ngày con hối hận, muốn lấy lại tờ giấy cam kết này thì cha cũng đồng ý."

"Con sẽ không hối hận." Tạ Hà nói "Con thật sự không có năng lực và sự quyết đoán.

Công việc phù hợp cần người phù hợp làm, con biết rõ mình không phù hợp."

Dù sao cũng là người đã chết một lần, không có gì nhìn không thông.

Tạ Tu Quân đã quyết định, đương nhiên Tạ Cẩn không thể nói gì nữa.

Tạ Hà thật sự không ngờ cha sẽ đồng ý nhanh như vậy, nhưng dù quá trình diễn ra như thế nào thì cái kết cũng vẫn như anh mong đợi.

Bởi vì được như mong muốn nên anh cảm thấy rất thoải mái.

Phần lớn các món ăn đều là đồ anh thích, cuối cùng anh cũng thấy thèm ăn và ăn nhiều hơn một chút.

Nhưng chiếc đũa vô tình bị trượt khi đang gắp, anh vô thức dùng tay chắn lại.

Quần áo thì không bị bẩn nhưng nước canh lại bắn đầy vào tay anh.

Anh do dự rồi đứng dậy: "Con đi rửa tay."

Nói xong quay người đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh cũng đẹp không tì vết, trong không khí có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng.

Mặt bàn của bồn rửa mặt được lau sạch đến mức có thể soi bóng người, gương cũng sạch như mới, không hề có một vệt nước.

Anh rửa tau xong rồi nhưng hương của nước rửa tay rất dễ ngửi, khiến người ta không nhịn được muốn rửa thêm một lát.

Anh rửa tay sạch sẽ xong thì có một ánh sáng lấp lóe từ cửa mở ra đóng lại —— Có người vào.

Tạ Hà ngẩng đầu, nhìn cậu từ trong gương: "Cậu cũng muốn rửa tay?"

Đương nhiên Tạ Hành Dữ không tới để rửa tay.

Cậu bỗng nhiên tiến lên một bước, ôm lấy eo anh từ phía sau lưng.

Tạ Hà: "!"

Tên nhóc này lại muốn làm gì!

Thầy Tạ vội vàng thoát ra, nhỏ giọng nói: "Cậu lại phát điên cái gì vậy? Đang ở bên ngoài đấy, tốt xấu gì cũng phải chú ý hình tượng một chút."

"Nơi này không có người khác." Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, rất giống một chú chó ngoan ngoãn "Chú nhỏ thật sự không cần cổ phần của công ty sao?"

Tạ Hà đã không còn chịu thua dáng vẻ giả vờ ngoan giả vờ đáng thương này từ lâu rồi.

Anh lùi về phía sau, giữ khoảng cách với cậu: "Còn có thể là giả sao? Cậu làm gì, đừng cố thuyết phục tôi thay cho cha cậu nữa.

Tôi sẽ không hối hận."

"Con không định thuyết phục chú, con muốn nói —— Không cần cũng không sao, con sẽ phụ trách nuôi chú."

Tạ Hà nổi da gà: "Tôi có tay có chân, không cần cậu phải nuôi.

Bản thân cậu cũng còn là một học sinh."

Vừa nói, anh vừa định mở cửa đi ra ngoài: "Cậu thành thật chút cho tôi, hôm nay tha cho cậu trước.

Nếu có lần sau thì tôi sẽ đi tố cáo cậu với cha cậu đấy."

Nhưng trước khi chạm vào được tay nắm cửa, anh bỗng nhiên bị Tạ Hành Dữ giữ chặt lại.


Hơi thở của đối phương gần đến mức phả vào cổ anh, Tạ Hà nghe thấy giọng nói của cậu bên tai: "Chú nhỏ buông tha cho con dễ dàng như vậy, không tốt lắm đâu? Mà kể cả chú nhỏ định buông tha con, con thì không định buông tha cho chú nhỏ đâu."

Tạ Hà bị hơi thở của cậu cuốn lấy, da thịt lập tức tê dại, lỗ tai của anh cũng bắt đầu nóng lên.

Anh vừa quay đầu liền cảm giác được bị người phía sau nhẹ nhàng đẩy vào tường.

Sống lưng anh áp vào tường, cánh tay bị nâng lên một cách mạnh mẽ, cổ tay bị đối phương giữ chặt cố định trên tường.

Tạ Hà mất cảnh giác, lúc phản ứng lại để phảng kháng thì đã chậm.

Anh ở tư thế này hoàn toàn không dùng được sức lực, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Cậu làm gì vậy!"

Tạ Hành Dữ một tay giữ anh rất chặt, vậy mà còn có thể rảnh rỗi một tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi của anh: "Nếu chú nhỏ không ghét con, vì sao không muốn cùng con thử xem?"

"Mau thả tôi ra." Nhịp tim Tạ Hà bắt đầu tăng tốc, cảm thấy tình huống hiện tại quá nguy hiểm "Cậu đừng làm loạn, thử cái gì thì cũng không thể làm ở đây...!Ưm..."

Chưa kịp nói hết câu, môi anh đã bị thứ gì đó mềm mại phủ lên.

Đồng tử nhất thời co rút lại, thậm chí anh còn quên cả thở, trong tầm mắt chỉ còn lại khuôn mặt Tạ Hành Dữ gần trong gang tấc.

Tên nhóc này...!không thèm giả vờ ngoan ngoãn nữa mà trực tiếp lộ ra bản chất sao!

Tạ Hà cứng đờ, không biết mình có nên trốn hay không.

Não anh giờ trống rỗng, cơ thể cũng không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì.

Tạ Hành Dữ cắn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của anh vài cái, thấy anh không có phản ứng, có chút bất mãn dừng lại: "Chú nhỏ không thể đáp lại con một chút sao?"

Tạ Hà bừng tỉnh, không khỏi thẹn quá hóa giận.

Anh lại giãy dụa ra: "Yêu cầu của cậu còn rất nhiều?"

Tạ Hành Dữ hơi dùng sức, khống chế được người nào đó muốn chạy trốn.

Bên môi hiện lên một nụ cười đầy xấu xa, cậu vươn tay tháo kính trên sống mũi đối phương xuống.

Tạ Hà: "!!"

Tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ vật gì ngoại trừ người trước mặt gần như chạm vào chóp mũi của anh.

Cảm giác vô cùng bất an ập đến, cùng với hơi thở của Tạ Hành Dữ, anh như bị người này quấn lấy hoàn toàn.

Sau đó vành tai anh bỗng đau xót, dường như bị cậu cắn một cái.

Tạ Hà khẽ run rẩy, anh muốn kêu đau, muốn bảo cậu dừng lại nhưng sợ âm thanh quá to làm kinh động đến người ngoài.

Anh giận nhưng không dám nói gì, dùng ánh mắt mình tự cho là nổi giận nhìn cậu, nhưng thầy Tạ bị tháo mắt kính xuống giống như một chú mèo yếu ớt, vẻ mặt có hung ác đến đâu cũng không hề có lực sát thương.

Tạ Hành Dữ cọ cọ vào vành tai anh một lát, cho đến khi toàn bộ vành tai anh đều bỏng rát, cậu mới buông tha cho "điểm nhạy cảm" mỏng manh này ra.

Hôn lên môi anh một lần nữa.

"Đừng..." Tạ Hà không kịp nói ra lời xin tha đã bị đối phương dùng miệng lấp kín, từng câu chữ đứt quãng như vỡ ra trong cổ họng.

Anh vô thức nhắm mắt lại.

Quá kỳ lạ.

Vậy mà anh...!không ghét cảm giác bị hôn.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiền đồ cún nhỏ, không thèm giả vờ ngoan luôn.

Hết chương 44.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương