Vai Ác Hắn Chỉ Muốn Học Tập
Chương 15: Chỉ cho cậu ăn một miếng nhỏ

Sau khi Ngô Nguyễn vào cửa, Quý Xán đã sớm liên hệ với Cố Giang Hành, cậu không có phương thức liên hệ với Cố Giang Hành, QQ cũng chưa thêm, chỉ đành tag đối phương ở trong nhóm chat của lớp.

Xán xán xán: @Cố Bao giờ anh về nhà?

Cố: Chuyện gì?

Xán xán xán: Tôi nhớ anh, đồng ý thêm bạn đi.

Trong nhóm đang một mảnh yên tĩnh, bởi vì vài câu đối thoại này lập tức liền ồn ào.

"Từ từ, tôi không phải nhìn nhầm đi?"

"Đây là chuyện gì vậy? Xán ca đợi ở nhà Cố thần?!"

"Các chị em, tôi có một suy đoán lớn mật!"

"Xin đưa bút cho đại biểu môn văn!!"

".................."

Hà Kính Phong tỏ vẻ áp lực rất lớn, làm một người duy nhất biết chân tướng, hắn thật sự rất muốn nói cho bạn gái của mình không cần đoán, anh có thể nói cho em biết đây là sự thật.

Đáng tiếc buôn chuyện thì sướng miệng thật đấy, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.

Cân nhắc mãi, cuối cùng hắn vẫn đem đoạn chữ đang gõ dở xóa đi, coi như không nhìn thấy màn liếc mắt đưa tình này.

Phía bên kia, chờ Cố Giang Hành đồng ý thêm bạn xong, Quý Xán lời ít ý nhiều: Tới đem em trai anh về đi, nó cản trở việc học của tôi.

Cố: Nó ở đâu?

Xán xán xán: Nhà tôi, nói đến tìm anh nhưng anh không ở nhà.

Cố:...

Cố: Ok

Nửa giờ sau, Cố Giang Hành xuất hiện ở cửa nhà Quý Xán.

Quý Xán còn tưởng là Ngô Nguyễn, không ngờ khi ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lẽo của cậu liền đối diện với một đôi mắt đào hoa đang mỉm cười.

Nam sinh tựa hồ vừa mới từ nơi nào có khuôn phép nghiêm túc lại đây, toàn bộ tóc mái được keo xịt tóc cố định ở phía sau đầu, lộ ra cái trán no đủ cùng khuôn mặt tinh xảo, trên người mặc bộ tây trang màu đen, tôn lên cơ thể thon dài chững chạc.

Quý Xán ngẩn người: "Sao anh lại tới đây?"

Cố Giang Hành nâng mi: "Không phải cậu gọi tôi tới đây à?"

Quý Xán: "......"

Cậu cho rằng Cố Giang Hành đến đón rồi cùng Ngô Nguyễn trở về.

"Hôm nay đi ăn sinh nhật Hà Tuy, cơm nước xong không có việc gì nên thuận tiện lại đây." Cố Giang Hành hiểu nhầm ý cậu, nên nhiều lời giải thích một câu.

Quý Xán khô khan nói "Cảm ơn", bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng.

Cậu định đuổi người đi, nhưng nghĩ lại đúng thật là do chính cậu gọi người tới, hơn nữa qua cầu rút ván cũng không phải phong cách làm việc của cậu, nên chỉ đành căng da đầu hỏi một câu: "Không phải Ngô Nguyễn nói có chuyện tìm anh à?"

Cố Giang Hành: "Ừ, đã nói xong rồi."

Quý Xán: "......"

Vậy anh có thể đi được rồi đó? Tôi còn chưa làm xong đề đâu.

Cố Giang Hành dường như không phát hiện cậu đang xấu hổ, mà đem ánh mắt hướng về phía trên bàn sách, hỏi: "Sao lại ở đây làm bài? Cậu không về nhà sao?"

"Sao anh biết?"

"Ngày hôm qua nghe thấy cậu gọi điện thoại", Cố Giang Hành lật mở bài thi của cậu, có chút tò mò: "Sao chăm chỉ vậy? Muốn thi đạt hạng nhất à?"

"Ừ, muốn thử xem."

Tầm mắt Cố Giang Hành dừng trên người thiếu niên, ngữ khí đối phương nhẹ nhàng lại tự nhiên, dường như chỉ đang nói đến một việc bé nhỏ không đáng kể.

Anh đột nhiên nổi hứng thú, đạm cười: "Gọi anh một tiếng, anh liền tặng hạng nhất cho cậu, sao hả?"

Quý Xán nâng mi: "Tôi muốn anh làm thế à?"

"Không cần thật sao?" Cố Giang Hành cong cong khóe môi, điệu bộ giống hệt đứa trẻ: "Lần thi trước tôi còn chưa phát huy hết khả năng đâu, lần thi này cậu không được hạng nhất thì cũng đừng khóc."

Quý Xán nâng nâng mi: "Anh cứ việc dùng hết khả năng, tôi mà khóc thì coi như tôi thua."

Bầu không khí vô hình quanh quẩn giữa hai người đột nhiên sinh ra một loại ảo giác đối chọi gay gắt.

Đối diện nửa ngày, vẫn là Cố Giang Hành kéo sang đề tài khác: "Còn thừa đề nào không? Cho tôi một bộ."

Quý Xán: "Anh muốn làm ở trong phòng tôi?"

Cố Giang Hành: "Bầu không khí cùng nhau học tập càng đậm."

Quý Xán: "......"

Cậu chần chờ trong chốt lát, Cố Giang Hành đã cởi tây trang, vén ống tay áo lên, cầm ghế dựa ngồi bên cạnh làm đề.

Quý Xán ban đầu còn có chút không tình nguyện, nhưng mà cậu phát hiện thái độ của Cố Giang Hành tốt hơn Ngô Nguyễn rất nhiều, anh nói làm bài chính là thật sự làm bài.

Sẽ không cảm thấy khó chịu, cũng sẽ không có đề muốn hỏi cậu, càng sẽ không đem nước đổ lên quần áo.....

Duy nhất có điểm không tốt, chính là sau khi anh làm xong bài thì rất phiền, cứ luôn lải nhải bên tai cậu.

"Thế này không được, nếu cậu không viết các bước giải, đề này chỉ được một nửa điểm."

"Chữ quá xấu, nếu viết văn bị trừ ít nhất năm phần."

"Cậu như vậy mà còn mơ tưởng hạng nhất? Lấy dũng khí ở đâu ra vậy?"

......

Quý Xán tự nhiên sẽ không ngồi yên cho anh mắng, rất nhanh liền cãi lại.

Nguyên một buổi chiều, hai người một bên làm bài tập một bên đấu khẩu, mắng đến miệng khô lưỡi khô, bụng cũng đói.

Lúc chạng vạng, hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ ở trong phòng chiếu xuống một mảnh vàng rực.

Quý Xán đẩy ghế dựa ra đứng lên: "Không làm nữa, đi ăn cơm."

Bọn họ dựa theo đánh giá trên app tìm đến một quán ăn Hồ Nam, ở tầng 4 siêu thị, khoảng cách không xa, hai người quyết định đi bộ.

Khi bọn cậu đi vào quán ăn, đại biểu môn văn Diệp Hàm Tiếu đang hẹn hò cùng lớp phó học tập Hà Kính Phong, thấy một màn như vậy thì kinh ngạc đến nỗi hít thở dồn dập.

Đây chính là nhan sắc thần tiên!! 

Hơn nữa vì sao lại ăn mặc chính thức như vậy, đây là hẹn nhau đi lĩnh chứng nhận kết hôn hay sao?!

Làm bạn học cùng lớp, Diệp Hàm Tiếm đã sớm nhìn quen nhan sắc của hai vị này rồi, nhưng hiện tại hai người cùng mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trình độ tuấn mỹ này ít nhất bị phóng đại lên gấp đôi!

Thân người cao chững chạc, chân dài thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời, trên người bọn họ mang theo nét đặc biệt của tuổi trẻ, xen một chút tinh thần phấn chấn lẫn bồng bột của thanh niên, là hình mẫu người yêu lý tưởng của mọi học sinh bây giờ.

"Nhìn gì vậy?" Hà Kính Phong duỗi tay ra trước mặt Diệp Hàm Tiếu quơ quơ.

Diệp Hàm Tiếu đè thấp giọng nói, đôi mắt liên tiếp hướng bên cạnh ngó: "Em nhìn Cố thần cùng Xán ca!"

Muốn chết, Hà Kính Phong ở trong lòng mắng một câu, tại sao đi ăn một bữa cơm mà bọn họ lại như âm hồn không tan vậy?

Nhưng hắn biết Diệp Tử thích ngắm trai đẹp, đặc biệt là khi hai trai đẹp lại đi cùng nhau, nên chỉ uyển chuyển nhắc nhở: "Ăn xong chưa? Phim chuẩn bị chiếu rồi."

"Không sao, chờ một chút, còn 30 phút nữa."

Diệp Hàm Tiếu nhìn Quý Xán cùng Cố Giang Hành ngồi xuống, cách một bàn thấy đối phương đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Thanh âm bọn họ nói chuyện không lớn, đối với người phục vụ cũng rất lễ phép, lại còn mặc đồ tình nhân.....Diệp Hàm Tiếu đột nhiên sinh ra một ý niệm lớn mật trong lòng!

Cô bắt đầu điên cuồng dùng ánh mắt ý bảo bạn trai: "Lão Hà, anh xem bọn họ giống như là tới hẹn hò không?" 

"Nhìn qua rất giống."

Những lời này Hà Kính Phong nói ra cảm thấy rất trái lương tâm, này đâu chỉ là giống, đây căn bản chính là trắng trợn đi hẹn hò, lại còn mặc đồ đôi.

Đáng tiếc lại không thể nói cho người khác biết.

Hắn sờ sờ cằm, nhắc nhở: "Nhưng em đừng nói ở trước mặt bọn họ, bọn họ không thích nghe chuyện này."

"Em đương nhiên là biết, em chỉ là âm thầm YY một chút mà thôi", Diệp Hàm Tiếu tuy là hủ, nhưng cô sẽ không để sở thích của mình làm ảnh hưởng đến đương sự, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc, cô thật sự thấy bọn họ rất xứng đôi.

"Aiii, nếu bọn họ thật sự là một đôi thì tốt rồi."

Hà Kính Phong: "......"

Bọn họ thật sự là một đôi đó!!

Món ăn ở quán Hồ Nam này có chút cay, Quý Xán vừa mới ra khỏi quán liền thấy một nhóm người từ cửa thang máy đi lên.

Người đi đâu chính là Hà Tuy, mới vừa từ khách sạn bên cạnh ăn cơm xong lại đây, vừa nhìn thấy Cố Giang Hành liền gào lên: "Ông nói ông có việc liền chạy lấy người bỏ tôi ở lại, kết quả thế mà giờ lại còn có tâm tư nhàn hạ ở đây đi dạo với người khác?"

Đây toàn là bạn bè của Cố Giang Hành, cậu cũng tương đối quen thuộc với những người này, thần thái cử chỉ cũng thả lỏng hơn: "Dù sao các cậu cũng không có việc gì quan trọng."

"Đang chuẩn bị đi ktv hát, đi đi đi!"

"Không đi, thứ hai thi rồi, tôi phải về ôn tập."

"Đừng xạo, lúc trước có khi nào cậu ôn tập cho bài thi đâu?"

"Hôm nay không đi, lần sau có cơ hội thì tụ họp", Cố Giang Hành liếc mắt nhìn Quý Xán một cái: "Đi bộ, không có xe."

"Đi cùng nhau", Hà Tuy đem đầu xoay lại đây, mang theo chút mùi rượu: "Xán ca, nể mặt đi mà?"

Quý Xán lắc lắc đầu, nói với Cố Giang Hành: "Anh đi với bọn họ đi, tôi đi uống nước rồi về".

Cố Giang Hành trầm mặc nhìn cậu trong chốc lát, không nói gì.

Quý Xán không tính ở đây nháo với bọn họ, không đợi đối phương tỏ thái độ liền rời đi.

Vừa rồi ăn rau thơm có chút cay, Quý Xán ở tiệm trà sữa gọi một ly trà chanh, đang đợi đột nhiên có người chạm vào cánh tay cậu một chút, gọi: "A Xán".

Quý Xán cơ hồ nháy mắt liền giật cánh tay về, cậu không thích tiếp xúc thân thể với người khác.

Đến khi cậu cau mày ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện người tới chính là Đàm Hoa Trạch đã lâu không thấy mặt.

Đàm Hoa Trạch nhìn cậu cười cười: "Có thể nói chuyện một chút được không?"

Quý Xán mặt không đổi sắc: "Không thể."

Đàm Hoa Trạch: "......"

Không nghĩ tới sẽ bị từ chối trực tiếp như vậy, biểu tình Đàm Hoa Trạch cứng đờ trong chớp mắt, nhưng hắn rất nhanh liền điều chỉnh lại, nói: "Anh biết lần này em khiêu chiến với hạng nhất, anh chỉ làm phiền em nhiều nhất năm phút thôi, sẽ không quấy rầy em học tập."

Quý Xán nâng nâng mi, trong lòng có chút ngoài ý muốn.

Chuyện cậu muốn đạt thành tích hạng nhất, phần lớn đều nói cậu không biết lượng sức mình, đến cả thầy giáo cũng không tin cậu có khả năng, không nghĩ tới Đàm Hoa Trạch lại đứng ở bên ủng hộ cậu.

Đàm Hoa Trạch lại nói: "Nghe nói bên cạnh có tiệm bánh ngọt, có bánh kem phô mai sữa tuyết ăn rất ngon, dùng bơ không đạm New Zealand, còn có chocolate trắng nhập khẩu từ Bỉ, so với tiệm gần trường học kia hương vị càng thơm ngon hơn, rất hợp với cà phê pha lạnh......"

Kế tiếp Quý Xán đều không nghe thấy gì nữa, trong đầu óc cậu chỉ toàn làm một đám bánh kem nho nhỏ, chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần mới phát hiện mình đang ngồi với Đàm Hoa Trạch trong tiệm bánh ngọt. 

Hương ngọt nhè nhẹ truyền vào xoang mũi, biểu tình lãnh đạm của Quý Xám cũng mềm đi vài phần.

"Ngày khai giảng để xảy ra chuyện anh rất xin lỗi", Đàm Hoa Trạch ngồi ở đối diện với cậu, ngữ khí chân thành xin lỗi: "Anh suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy nên nói xin lỗi với em."

Quý Xán: "Không có gì, tôi không sao."

Nam sinh cười khổ một tiếng, thần thái nháy mắt trùng xuống: "Anh còn hy vọng em có thể ít nhiều vẫn để ý một chút."

Quý Xán: "?"

"Như vậy thì anh liền có thể tiếp tục theo đuổi em", Đàm Hoa Trạch ngẩng đầu lên, vừa chuyên chú lại thâm tình, không còn chút biểu tình láo lếu nào như lúc trước: "Em có thể cho anh thêm một cơ hội để anh theo đuổi em lần nữa được không?"

Quý Xán: "......"

"Thật ngại quá", không cắn người miệng mềm, trong miệng Quý Xán còn đang ăn bánh kem, nói chuyện cũng uyển chuyển vài phần: "Hiện tại tôi có......"

Chuyện quan trọng phải làm.

"Tìm được em rồi."

Đột nhiên xuất hiện một giọng nói đánh gãy lời kế tiếp cậu định nói.

Đàm Hoa Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy một nam sinh mạnh mẽ đẹp trai dương quang đi tới, đối phương cũng rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Quý Xán, thái độ quen thuộc nói: "Không phải em bảo đợi anh sao? Sao tự nhiên lại chạy đến đây?"

Quý Xán có chút nghi hoặc, mình bảo chờ Cố Giang Hành khi nào?

Nhưng còn đang làm trò trước mặt Đàm Hoa Trạch nên cậu cũng không hỏi trực tiếp, chỉ là nói: "Anh không đi hát cùng bọn họ à?"

"Bài tập còn chưa làm xong, đi về." Cố Giang Hành đứng lên.

Quý Xán nhìn thời gian, vừa vặn hết năm phút, cũng đứng lên đi theo.

Nguyên tắc cậu xử lý quan hệ đơn giản đến thô bạo, người khác đối với cậu như thế nào cậu liền đối với đối phương như vậy.

Trước khi đi, cậu còn lễ phép vẫy vẫy tay với Đàm Hoa Trạch: "Cảm ơn anh mời bánh kem, tôi đi trước."

Đàm Hoa Trạch: "......"

Hắn nén giận giả thâm tình nửa ngày, không nghĩ tới còn chưa kịp vào việc chính đã bị Cố Giang Hành cắt ngang!

Hai nam sinh mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, khoảng cách bọn họ rất gần, còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau:

"Bánh kem tiệm này ăn ngon lắm sao?"

"Ăn ngon, nhưng so với tiệm gần cổng trường thì ngọt hơn, tôi vẫn thích bên kia hơn."

"Vậy đi đường vòng qua đó mua một cái nhé."

Quý Xán tự hỏi trong chốc lát, lúc này mới gian nan lắc đầu: "Không được, hôm nay tôi ăn nhiều quá rồi, ăn nhiều đồ ngọt dễ béo lắm."

Cố Giang Hành thấp giọng cười nhẹ, nói: "Vậy tôi ăn, còn chỉ cho cậu ăn một miếng nhỏ."

"...... Tôi muốn ăn hai miếng!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương