Toàn bộ Diệp gia Vu Tử là một thị trấn lớn dựa vào gần huyện La Sơn huyện, trấn trên hơn phân nửa đều là họ Diệp, tiểu quả phụ này vốn dĩ không phải họ Diệp, nhưng nàng lại được người Diệp gia nhặt về nên cũng lấy họ Diệp.

Gia tộc Diệp gia này là dùng "Quang tông diệu tổ, thế đại vĩnh xương, kim ngọc mãn đường, cẩm tú thành song". Dùng mười sáu chữ này sắp xếp chữ lót để phân biệt vai vế, hiện giờ trong thôn phần lớn là chữ lót là chữ "Mãn" cùng với chữ "Đường".

Diệp Kim Lai, dưỡng phụ kiêm cha chồng của Diệp Thu Đồng, chữ lót là chữ "Kim", cả nhà ông ấy ở trấn trên vai vế vốn dĩ đã cao, gồm có mười hai huynh đệ tỷ muội, ông đứng hàng nhỏ nhất, lúc ông còn chưa thành thân, anh cả trong nhà đã làm ông nội.

Diệp Kim Lai sau khi thành hôn, thê tử thân thể không tốt, già còn có con, lúc ông sinh con trai Diệp Ngọc Sơn, các huynh đệ nhà khác đều đã có chắt trai. Diệp Ngọc Sơn sinh ra tới tự nhiên vai vế theo đó cũng rất cao, Diệp Thu Đồng là đường đường chính chính bái đường gả cho Diệp Ngọc Sơn, cho nên trong thôn này phần lớn mọi người đều phải gọi nàng một tiếng thẩm thẩm*, hơi nhỏ tuổi hơn một chút bắt buộc phải gọi nàng nãi nãi*, thái nãi nãi*.

*Thẩm: Thím

*Nãi nãi: Bà

*Thái nãi nãi: Bà cố

Cho nên đừng nhìn Tộc trưởng Diệp Mãn Liên một đống tuổi, luận vai vế còn phải tính là cháu trai của nàng.

Diệp Thu Đồng dùng con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Diệp Mãn Liên trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: "Dọn đi, dọn đi đâu? Dọn đến nhà của ngươi à, ngươi cung cấp nuôi dưỡng ta, cho ta dưỡng lão sao?"

Lần này đến phiên tộc trưởng thái thái* Diệp Hoàng thị hô lên: "Dựa vào cái gì!"

*Tộc trưởng thái thái: Vợ của tộc trưởng

Bà đến là để nhặt của hời, bản thân sao có thể nguyện ý rinh cái miệng về nhà ăn không ngồi rồi.

"Dựa vào ngươi cùng nam nhân của ngươi đều phải gọi ta một tiếng thẩm thẩm!"

Diệp Thu Đồng lạnh giọng: "Tự cổ chí kim*, chỉ nghe nói con cháu bọn vãn bối hiếu kính trưởng bối. Giống hai vợ chồng các ngươi như vậy, trưởng bối vẫn còn chưa chết, mà đã đến cướp đoạt gia tài của người lớn. Thật đúng là từ thuở khai thiên lập địa đến giờ mới thấy, thật mới mẻ!"

*Tự cổ chí kim: Từ thời xa xưa

Diệp Thu Đồng nói rất có lý, các thôn dân bắt đầu xì xào bàn tán.

Diệp Hoàng thị tức muốn hộc máu, "Tiểu nha đầu nhà ngươi, tuổi còn nhỏ như vậy mà lại.."

Bà ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Thu Đồng hung hăng cắt lời: "Cháu dâu nói cẩn thận, vai vế không thể loạn, lời này của ngươi mà truyền ra ngoài để cho người khác nghe thấy được thì còn ra cái thể thống gì, đều sẽ nói ngươi đã có tuổi rồi mà lại không hiểu chuyện."

Diệp Hoàng thị lập tức đen mặt, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không muốn bị người ta nói già, đặc biệt là bị một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp nói già, lại càng nghẹn khuất.

Diệp Trường Lừa giận dữ: "Ngươi sao có thể dám vô lễ đối với đại thẩm của ta như thế."

Diệp Thu Đồng chống nạnh, cất cao giọng: "Cút qua một bên đi, cái đồ không biết lớn nhỏ, nãi nãi cùng thẩm đang nói chuyện, ở đâu có chỗ cho ngươi xen mồm vào. Sao hả, cha ngươi chết rồi, ngay cả đại bá ngươi cũng không quản được ngươi đúng không?"

Nàng tuy mắng đanh đá, nhưng nàng đúng thật là vai nãi nãi, Diệp Trường Lừa không thể phản bác được điều này, thấy Diệp Trường Lừa xưa nay vốn hoành hành ngang ngược lại bị ăn mệt, trong đám người lập tức vang lên tiếng cười nho nhỏ.

Diệp Thu Đồng vốn là do vụ việc ngày hôm qua mà đã có tâm đề phòng đối với Diệp Trường Lừa, chi bằng bây giờ đơn giản công khai đắc tội tên súc sinh này, như vậy từ nay về sau nàng phàm là có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, mọi người đều sẽ nghĩ đến Diệp Trường Lừa đầu tiên.

Diệp Trường Lừa bị mắng đến đỏ mặt, vừa định phát tác, thì Diệp Mãn Liên liền ho khan một tiếng: "Không được vô lễ đối với trưởng bối."

Tiểu quả phụ này nói quanh co lòng vòng, Diệp Mãn Liên nghe mà trong lòng không thoải mái chút nào, phảng phất như đem ông ta vào mắng chung. Nếu như ông ta lại để Diệp Trường Lừa tiếp tục quậy, chẳng phải là đúng như lời nàng nói, quản không được cháu trai, đường đường là tộc trưởng như ông vậy thì mặt mũi phải đem để chỗ nào đây.

Giọng Diệp Thu Đồng trong trẻo: "Hắn cố nhiên là vô lễ đối với ta, nhưng ngươi so với hắn cũng chẳng hiểu chuyện bao nhiêu. Nếu ngươi là người biết cư xử đúng mực, thì không nên mang theo người chạy đến trước cửa trưởng bối giương oai."


Diệp Mãn Liên thẳng lưng, hằng giọng chậm rãi nói: "Tiểu cửu thúc đã đi, cửu thẩm cũng không có vì Diệp gia ta lưu lại một đứa con, ngươi không phải người Diệp gia ta, tiếp tục ở lại nhà của người trong tộc Diệp gia ta, chỉ sợ không ổn."

"Ta không phải người của Diệp gia ngươi, thật là buồn cười! Ngươi là uống rượu vàng uống đến hồ đồ rồi sao?"

Diệp Thu Đồng cất giọng quát lớn Diệp Mãn Liên: "Ta chính là cưới hỏi đàng hoàng, thả pháo nâng vào cửa cho cửu thúc Diệp Ngọc Sơn của ngươi làm vợ, chỉ cần một ngày ta không tái giá, ta một ngày vẫn chính là thẩm thẩm của ngươi! Ngươi mặt mũi thật lớn tới lấy nhà ta, làm trò bất hiếu, sao hả, Diệp Mãn Liên ngươi là một thôn trưởng khó lường đúng không; ngươi cảm thấy mình ở cái huyện này có quyền có thế, trên đời này không ai quản được ngươi đúng không. Ngươi thử xem xem nếu ngươi dám đem trưởng bối đuổi ra ngoài, ta bất cứ giá nào dù có bị lưu đày ba ngàn dặm, cũng phải đi lên kinh thành cáo ngự trạng! Đến lúc đó ta lấy cái chén bể, đi một đường gõ một đường, làm người trong thiên hạ đều biết, ta là bị đứa cháu bất hiếu tộc trưởng gia tộc họ Diệp tại huyện La Dương đuổi ra khỏi nhà."

Diệp Thu Đồng mắng vừa rõ vừa to, lại không phải mắng một cách bừa bãi, chữ hiếu lớn hơn trời, có thể nói những câu nàng mắng đều ở trên mệnh môn* của Diệp Mãn Liên.

*Mệnh môn: Cửa sinh mạng

Trước kia, lúc Diệp Thu Đồng xem phim truyền hình, thường xuyên sẽ có chút tình tiết bên lề như cản thánh giá cáo trạng. Đến thời đại này rồi, ký ức nguyên thân nói cho Diệp Thu Đồng, kỳ thực người dân thường nhỏ bé đi cáo trạng quan viên, cáo thắng cũng sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm, còn nếu mà là vu cáo thì sẽ bị thiên đao vạn quả*. Cho nên mới có một câu như vầy, bỏ được một thân quả, dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa*.

*Thiên đao vạn quả: Ngàn đao xẻo thịt

*Bỏ được một thân quả, dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa: Cam lòng chịu bị xẻo thịt ngàn đao cũng dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa.

Nàng là thê tử của Diệp Ngọc Sơn, trên gia phả có ghi rõ ràng, trên bia đá trong từ đường cũng có khắc, nàng xác thật là trưởng bối của Diệp gia. Đây là sự thật dù có đi đến nơi đâu cũng đều không thể thay đổi.

Diệp Mãn Liên cao lắm chỉ tính là một hương thân, ông ta căn bản không phải là quan, nàng cũng căn bản không cần đi cáo ngự trạng, nàng chỉ cần chạy tới cửa huyện nha gõ cái Đăng Văn Cổ*, thường nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chỉ cần nước miếng thôi thì ông ta liền chịu không nổi.

*Đăng Văn Cổ: Cái trống

Diệp Thu Đồng lúc này nói cái gì mà "Lưu đày ba ngàn dặm", không chỉ là vì nhấn mạnh rằng nàng khẳng định có thể cáo thắng, hơn hết là để ám chỉ Diệp Mãn Liên, đừng quên việc cử Hiếu Liêm* của con ông ta, chỉ cách viên chức chỉ kém một bước.

*Cử Hiếu Liêm: Tương đương cử nhân thời phong kiến

Nếu là bình thường Diệp Thu Đồng đi huyện thành làm ầm ĩ một hồi, Diệp Mãn Liên có lẽ còn có thể dùng chút bạc đem sự việc đè xuống, thế nhưng hiện tại mấu chốt là ở trên đó, cha của vị đối thủ cạnh tranh tiểu thiếu gia Liễu Thụ Truân kia khẳng định là sẽ không cho Diệp Mãn Liên vừa lòng đẹp ý, không khua chiêng gõ trống khắp nơi tuyên dương thay ông ta thì coi như Diệp gia đã thắp nhang cảm tạ tổ tiên trời đất.

Diệp Mãn Liên tuy rằng là tộc trưởng, nhưng đây là thời thái bình thịnh thế, đất của ai người đó trồng, hầu hết người dân trong thôn, trong đất của họ trồng bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cho nên cũng không có chuyện cầu ông ta giúp đỡ, vì thế mười phần cũng không hoàn toàn sợ ông ta, không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai.

"Cửu thẩm nó nói đúng đó, người ta là danh chính ngôn thuận được Diệp gia cưới làm con dâu, lại là thế hệ trước, nàng cũng chưa nói muốn tái giá, ngươi dựa vào đâu muốn tới lấy nhà của người ta."

"Vậy là không được rồi, bàn tay quá dài, nếu mà nói như vậy, thì trong thôn mấy hộ không có con trai đành tuyển con rể tới cửa, chẳng lẽ khi người lớn trong nhà vừa chết, khuê nữ cô gia* nhà người ta đều phải bị đuổi ra ngoài, nhà ở đồng ruộng đều về nhà ông ta."

*Khuê nữ cô gia: Con gái con rể

"Chậc chậc, hai vợ chồng tộc trưởng tính chuyện cũng quá khéo léo đi thôi, nói như thế nào thì người ta cũng đều là thế hệ lớn hơn, cũng không có tái giá gì, dựa vào cái gì đuổi đi người đi, thật là thiếu đạo đức mà."

Diệp Hoàng thị cảm thấy hướng gió có gì đó không ổn, liều mạng nháy mắt ra hiệu với chồng của mình, sau đó lặng lẽ kéo tay áo Diệp Mãn Liên.

Tuy rằng con trai Diệp Đường Ngạn của bà ta học hành thật sự không tồi, nhưng mà có cơ hội một bước lên trời thì ai lại nguyện ý bò từng bước một bao giờ.

Đây chỉ là một gian nhà nhỏ cũ nát, bất quá mông lớn một chút thôi, tuy rằng thu tới tay cho thuê hoặc là bán cũng khá tốt, nhưng so với trong lòng Diệp Hoàng thị, đương nhiên là tiền đồ của con trai càng quan trọng. Diệp Đường Ngạn hiện tại cũng là đang trong thời điểm mấu chốt, bà ta không thể cho phép người ở trong nhà, trên người xuất hiện bất luận điều gì tai tiếng được.

Nghĩ đến đây, Diệp Hoàng thị hung hăng trừng mắt liếc nhìn Diệp Trường Lừa một cái, đều là tại cái kẻ "sa cơ thất thế con chồng trước" tìm chuyện, nếu là ảnh hưởng đến tiền đồ của Ngạn nhi, xem ta có lột da ngươi không cho biết.

Diệp Thu Đồng kẹp dao giấu kiếm làm một trận ép buộc này, Diệp Mãn Liên làm sao lại nghe không hiểu được chứ, nhà ông ta cũng coi như là một gia đình vừa làm ruộng vừa đi học, có điều ông ta không học ra được chức vụ gì mà thôi, vốn dĩ chuẩn bị một bụng chi, hồ, giả, dã, * nhưng lúc này đành phải miệng què.

*Hiểu nôm na là lý lẽ hùng hồn, biện luận thuyết phục.

Ông ta tự xưng là người đọc sách, liền ra vẻ văn nhã mà chắp tay: "Các hương thân đừng hiểu lầm, mỗ không phải nghĩ muốn chiếm làm của riêng, chỉ là muốn thu hồi về để cấp bọn trẻ trong thôn làm học đường."


Diệp Thu Đồng lập tức không khách khí phản bác lại: "Chẳng lẽ trong thôn bọn trẻ không chỗ đọc sách sao, từ đường lại lớn lại rộng thoáng, đông ấm hạ mát, so với căn nhà nhỏ chật chội này của ta tốt gấp vạn lần. Nếu như không muốn cho bọn trẻ ở từ đường đi học, vậy ngươi đem nhà của mình nhường ra không phải là tốt rồi sao, lấy người khác đồ vật làm hào phóng, giả vờ cho ai xem."

Nàng vừa nói như vậy, có một số người liền nhớ ra điều đó.

Lập tức có người hét lên: "Tộc trưởng, từ đường là do tất cả mọi nhà chúng ta bỏ tiền ra xây dựng, cũng không phải là của riêng một mình ông, dựa vào đâu bọn nhỏ không được học ở trong đó chứ."

"Đúng đó, trong thôn nào đều không lấy từ đường làm học đường, ngươi là tộc trưởng cũng không thể bá đạo như vậy."

Diệp Mãn Liên thật đau đầu, ý của ông ta cũng không phải là không cho bọn trẻ đi học ở từ đường, chỉ là thuận miệng tìm một lý do trông có vẻ cao thượng một chút khiến cho thôn dân hiểu cho ông ta, nào ngờ đâu ngược lại càng chọc cho nhiều người tức giận.

Diệp Mãn Liền ở trong nội tâm bèn suy nghĩ, ngôi nhà của Diệp lão nhân gia này, mấy năm đã chết ba người, cả nhà đều chết sạch, dù cho có được cũng là xui xẻo, không có ý nghĩa gì.

Tiểu quả phụ này nói cũng không sai, nàng rốt cuộc cũng là trưởng bối trong tộc, hiện tại muốn đến lấy cũng không đúng đạo lý, nếu như là nàng tái giá thì tự nhiên là có thể lấy được, còn không tái giá thì chờ nàng chết rồi, sớm hay muộn cũng lấy được thôi. Hà tất ngay tại lúc này làm ra chuyện này, truyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh không tốt, chỉ sợ cái lão gia hỏa gọi Liễu Thụ Truân kia mà biết được sẽ làm ầm lên, phá đám chuyện tốt của con ông ta.

Diệp Mãn Liên quyết định chủ ý rồi, cười ha hả xua tay nói: "Đây đều là hiểu lầm, không phải thật muốn lấy nhà của cửu thẩm nó, thật ra ta chỉ đùa một chút, chủ yếu là muốn đến xem xem cửu thẩm nó dạo này như thế nào thôi."

Diệp Hoàng thị phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, chỉ là vui đùa vui đùa."

Diệp Thu Đồng không cười: "Hai vợ chồng các ngươi vui đùa kiểu này thật sự làm đến không lớn không nhỏ."

Nàng nhìn thoáng qua cửa cổng: "Cần thiết sửa cho ta cửa lớn được rồi, cùng với cửa nhà chính này cũng cần đổi cho ta cái chắc chắn."

Diệp Thu Đồng quay người sờ vào ván cửa, đau lòng nói: "Xem này, không biết là cái tên khốn nạn t*ng trùng lên não nào lại có thể mạnh tay đến như vậy, cửa cũng bị làm cho nứt ra, các ngươi mọi người đều nhìn thấy, cái này không bồi thường là không thể được đâu đấy."

Tên khốn nạn t*ng trùng lên não Diệp Trường Lừa tức giận đến nhe răng trừng mắt: "Lão tử nhổ vào! Dù ta có mạnh tay cỡ nào đi nữa cũng không thể làm ván cửa bị nứt. Cửa này của ngươi rõ ràng trước kia đã bị hư, sao hả, ngươi còn muốn đổ lỗi cho người khác."

Diệp Thu Đồng mỉm cười, hôm nay nàng chính là muốn đổ lỗi cho người đấy.

"Đổ lỗi cho người, tại sao ta đây không đổ lỗi cho người khác chỉ đổ lỗi cho ngươi, ai bảo ngươi đem móng chó chụp lên chỗ của ta. Tay mình thiếu nợ, trách ai được chứ."

Diệp Thu Đồng quyết tâm muốn dựa vào cái cớ này để giải quyết vấn đề cửa cổng nhà mình không vững chắc, cho nên nghe Diệp Trường Lừa nói xong cũng không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: "Đập một lần đương nhiên không nứt, nhưng đập nhiều lần ai biết được đâu."

Nàng không chút hoang mang mà nói với tộc trưởng thái thái* Diệp Hoàng thị: "Hắn là cháu ruột của ngươi đúng không, ngươi làm đại bá mẫu mà dạy dỗ như thế nào vậy, thật không hiểu lễ nghĩa, mỗi ngày cứ chạy đến trước mặt ta, buông ra những lời nói khiến ta tức giận! Ta là một quả phụ tuy rằng không muốn so đo cùng hắn, nhưng là vạn nhất chọc giận ta đến không biết tốt xấu, truyền ra ngoài e là không dễ nghe."

*Thái thái:(gần nghĩa) phu nhân

Ẩn ý là gia hỏa này đùa giỡn ta, nếu như ta bị hắn gây ra điều gì ngoài ý muốn, ta thì không sao cả, nhưng người của Diệp gia các ngươi sẽ thành trò cười cho toàn huyện.

Diệp Mãn Liền làm tộc trưởng nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở hoàn cảnh bên trên tung hoành, tự nhiên là có chút tài năng, hắn cơ hồ nháy mắt liền nghe ra ẩn ý của Diệp Thu Đồng, mày nhăn lại, da mặt ửng đỏ: "Ta trở về nhất định quản giáo hắn thật tốt."

Đại Mãn tức phụ có chút kinh ngạc mà ồ một tiếng, trong ấn tượng của bà ta vị tiểu quả phụ này đi đường ngay cả một con kiến còn không dám dẫm chết, ngay cả nói chuyện cũng giống như tiếng muỗi kêu, thế mà hôm nay lại lanh lẹ như thế, nói chuyện tựa hồ có mang theo dao nhọn, câu nào cũng đâm người.

Bà ta lẩm bẩm: "Sao lại cảm thấy dường như đã thay đổi thành một người khác nhỉ?"

Một vài hương thân bên cạnh cũng phụ họa vài câu, mọi người đều cảm thấy hôm nay tiểu quả phụ bà bà có vẽ rất kỳ quái.

Diệp Thu Đồng nghe thấy được, bèn mỉm cười tự giễu: "Các người cũng biết, làm nữ tử đã khó, làm quả phụ càng khó hơn, mà làm tiểu quả phụ lại khó càng thêm khó. Hiện tại mọi người nên hiểu rõ vì sao trên đời lão quả phụ đa phần đều đanh đá, bởi vì không đanh đá, thì không thể sống đến khi thành lão quả phụ được đâu, đều bị ức hiếp đến chết."

Tiểu Mãn tức phụ ôm nha đầu Cẩu Hoa nhà nàng trong lòng ngực, cũng chen chút phía sau đám người để xem náo nhiệt.


Nàng cũng là một quả phụ, nghe thấy một câu này đột nhiên hốc mắt cay cay, quay người đi trở về, trong nhà còn có một chậu quần áo lớn mới từ bên ngoài lấy về còn chưa giặt, tay chân mà dừng lại thì con cái phải chịu đói.

Nếu mà có thể làm kiều hoa*, ai lại nguyện ý làm cỏ dại đâu.

*Kiều hoa: Loại hoa quý giá

Diệp Thu Đồng tỏ vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu chua xót, nhưng khi nói ra lời nói lại mang theo chút khôi hài, khiến thôn dân xem náo nhiệt cười vang lên.

Nói đến đây, mọi người tự nhiên đều nghe hiểu, con thỏ khi bị ép vào đường cùng cũng sẽ cắn người, tất cả đều sôi nổi dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Diệp Trường Lừa.

Hôm nay tiểu quả phụ bà bà ngay cả loại chuyện này cũng có thể nói ra miệng được, tất nhiên là bởi vì Diệp Trường Lừa quá khốn nạn, bức cho người ta thật sự không thể sống nổi.

Diệp Thu Đồng hôm nay dứt khoát đem chuyện Diệp Trường Lừa dây dưa phơi bày ra ánh sáng, bởi vì mặt mũi đối với nàng cũng không có tác dụng gì, nàng nói ra, ngược lại sẽ có người coi trọng sĩ diện, thay nàng quản giáo tên súc sinh này.

Bây giờ đối với Diệp Thu Đồng mà nói, thanh danh thiên vạn điều, an toàn điều thứ nhất. *

*Thanh danh thiên vạn điều, an toàn điều thứ nhất: Dù có hàng ngàn danh tiếng tốt đẹp cũng không bằng an toàn là trên hết.

Tộc trưởng thái thái (phu nhân) là một người không thông minh cho lắm, bà ngẩn ra nửa ngày, mới hiểu được đại khái là chuyện như thế nào, bà ta vốn đã xem tên cháu trai này không vừa mắt, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: "Cái đồ trời đánh không lương tâm, mệt ta nuôi dưỡng ngươi ngần ấy năm, còn dám làm xằng làm bậy khiến xấu thanh danh nhà của ta, xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi hay không."

Diệp Trường Lừa vừa thẹn vừa xấu hổ, xanh mặt lại không dám cãi lại, trong lòng của hắn vốn luôn sợ vị bá mẫu khắc nghiệt này.

"Đại bá mẫu, người yên tâm, cháu nhất định sẽ quản tốt hắn, bảo đảm không dạy hắn làm hỏng chuyện đại sự."

Vừa thấy Diệp Hoàng thị phát hỏa, trong đám người bỗng nhiên chen vào một phụ nữ trẻ tuổi da ngăm đen, béo ục ịch chắc nịch, túm đầu Diệp Trường Lừa tát cho một cái, véo lỗ tai hắn kéo hắn rời đi.

Các thôn dân sung sướng mà cười ầm lên, lại cùng kéo nhau ra ngoài xem náo nhiệt.

Diệp Thu Đồng trong lòng lại sáng như tuyết, Diệp Trường Lừa tức phụ lúc trước chịu gả, nếu không phải là nhìn trúng hắn không có cha không có mẹ lại có đất có nhà, thì chẳng lẽ là nhìn trúng hắn tuổi tác lớn không rửa chân sao? Nào ngờ khi gả đến mới biết được khế nhà khế đất đều là đại bá nương nắm chặt ở trong tay, cũng không phải là đành đến liều mạng nịnh bợ đấy sao.

Trải qua một trận này, Diệp Thu Đồng chợt phát hiện kỳ thật bản thân cũng có tiềm chất làm người đàn bà đanh đá lắm. Những thủ đoạn cãi nhau châm ngòi này, nàng vậy mà có thể hạ bút thành văn không thầy dạy cũng biết.

Có lẽ là bởi vì do di truyền, nhà Diệp Thu Đồng vốn có tiếng về chuyện học làm người đàn bà đanh đá này, mẹ ruột nàng là một kim bài người đàn bà đanh đá xé nát toàn thôn vô địch thủ, nàng là một đứa con gái không thể nối dõi tông đường, từ nhỏ đã không được trong nhà thích, có thể nói là ở trong tiếng mắng chửi nhục mạ lớn lên.

Nếu nhà Diệp Thu Đồng đã không còn gì náo nhiệt để xem, ngoài đồng còn có công việc đồng áng phải làm, các thôn dân cũng lần lượt giải tán.

Đại Mãn tức phụ có vẻ không vui mà về nhà, nàng ta vốn dĩ cho rằng Diệp Thu Đồng khẳng định phải xui xẻo, kết quả tộc trưởng vậy mà bỏ qua, nhà đã đến miệng lại bay mất, bà ta thất vọng mà thở dài.

Người ở nhà đối diện này đều chết sạch, Đại Mãn tức phụ vẫn luôn cảm thấy thật đen đủi, bà ta ước gì Diệp Thu Đồng bị đuổi ra ngoài, tốt nhất là tộc trưởng đem gian tòa nhà này lấy về bán rẻ ra ngoài, như vậy bà ta liền có thể nhân cơ hội mua lại với giá thấp.

Nhà bà ta có hai người con trai, tương lai thành gia thất cũng không thể để hai nàng dâu cùng ở một chỗ được, từ lâu bà ta đã muốn tìm một mảnh đất để xây nhà.

Tòa nhà này của Diệp Thu Đồng địa thế không tồi, cách cổng thôn đại lộ không xa, ra vào thuận tiện; cách giếng nước cũng gần, thuận tiện lấy nước, đến lúc đó thỉnh mấy vị đạo sĩ làm phép, lại thỉnh thầy phong thủy sửa lại phong thuỷ, đem tòa nhà này phá bỏ xây dựng lại.

Nhắc tới việc con trai cưới vợ không có chỗ ở, Đại Mãn tức phụ liền một bụng tức giận, đều do vị tiểu thúc ma quỷ bị bệnh lao Diệp Tiểu Mãn kia của bà ta, chết rồi mà còn không cho người khác vừa lòng đẹp dạ.

Bà ta vốn nghĩ Tiểu Mãn tức phụ nhịn không được bao lâu phải tái giá, đến lúc đó đem nhà của Tiểu Mãn lấy về cho nhi tử thành thân là được, không nghĩ tới cái con tiện tì kia có thể cứng cỏi như vậy, lại thêm Diệp Tiểu Mãn còn có đứa con trai, bà ta đuổi người ta đi cũng không đúng đạo lý.

Nghĩ đến cô em chồng này, Đại Mãn tức phụ lòng vô cùng độc ác nghĩ, nếu là đứa con trai chó con của nhà nàng ta có thể chết thì tốt rồi, đến lúc đó nàng không đi cũng phải đi.

Tộc trưởng Diệp Mãn Liên nhanh chóng gọi thợ mộc trong thôn tới thay cửa cổng và cửa lớn nhà chính cho Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng cố ý nói một câu: "Tiền là tộc trưởng bỏ ra, ta cũng không có tiền cho các ngươi."

"Tiểu thím yên tâm, tộc trưởng đã thanh toán trả xong rồi."

Bởi vì đã nhận được bạc trước rồi, nên thái độ của hai cha con thợ mộc vô cùng tốt, không những thay cửa cho Diệp Thu Đồng, mà còn thuận tay thay nàng đem xe đẩy tay trong nhà sửa lại một chút, sau khi làm xong rồi còn hỏi nàng có muốn họ giúp đem mấy tấm cửa bị hỏng này vứt đi ra ngoài hay không.

Thi Đồng suy nghĩ chốc lát, bèn từ chối ý tốt của hai cha con thợ mộc, đem mấy thứ này giữ lại.


Ván gỗ của cánh cửa có thể bổ thành củi để nấu cơm, nàng đỡ phải đi ra ngoài nhặt củi, dù sao ngần ấy năm gió táp mưa sa, chất liệu gỗ đã mục giòn, bổ ra rất tốt, cũng đốt thật dễ dàng.

Diệp Thu Đồng nói là làm liền, nàng nhanh nhẹn lôi cục đá mài dao ra đem cái rìu mài cho thật bén, lách cách lang cang bổ củi ở trong sân, cuối cùng hai đống củi lớn đã được chất ngay ngay ngắn ngắn, phỏng chừng có thể sử dụng được ít nhất là hai ba tháng, nàng hài lòng đứng thẳng người lên phủi phủi tay.

Mặc kệ nói như thế nào, cuộc sống còn phải tiếp tục đi đến từng bước.

Diệp Thu Đồng làm những chuyện lặc vặc này rất thành thạo, khi còn nhỏ nàng đi theo bà của mình sống tại nông thôn, nhìn bà của mình làm lâu ngày mưa dầm thấm đất, khi đó bà của nàng lúc nào cũng một bên bổ củi một bên nói, "Thấy qua cuộc sống của người ta, cái gì cũng là tiền tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm."

Sau này nàng lớn lên một chút, hiểu chuyện rồi bắt đầu đau lòng cho bà, cái gì nàng cũng giành làm, nàng từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thôn nữ sơn dã không yếu ớt như các cô gái trong thành phố, làm cái gì cũng đều là vừa học liền biết.

Lại nói đến cái thân thể mới này trong nhà tuy rằng nghèo, nhưng mà nhà cửa cũng không tệ lắm, nhà gạch xanh rất rắn chắc, hiện tại trong ngoài đều đã đổi cánh cửa mới, càng an toàn hơn.

Nhưng mà cái bức tường sân nhỏ bằng gạch nung bên ngoài này, từ lúc Diệp lão cha bị liệt không có ai tu bổ, bị mưa làm hỏng một chút, thiếu một mảng lớn, nếu không Diệp Trường Lừa cũng không thể dễ dàng trèo vào.

Diệp Thu Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức quyết định sẽ đem sân sửa lại cho tốt.

Nàng ra ngoài tìm một ít đất đá đem trở về, trong nhà không có cây thang, nàng liền đem xe đẩy tay dựng lên cho nằm ngang, sau đó đặt một cái ghế lên trên, bước lên đó đứng lấp đầy chỗ hỏng một cách đơn giản.

Đại Mãn tức phụ đang hái rau nấu cơm ngoài sân, nghe thấy động tĩnh liên tục ở bên này, liền vươn đầu ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy Diệp Thu Đồng đang sửa nhà, trong lòng liền có chút không thoải mái, cố ý chào hỏi nói: "Ta nói cửu thẩm nó, ngươi làm sao lại bò trên tường vậy, vạn nhất té xuống là có thể ngã chết ngươi đấy."

Diệp Thu Đồng đứng ở trên cao, nghe vậy cúi đầu quét mắt liếc nhìn Đại mãn tức phụ một cái. Trong đầu nàng vốn có ký ức ban đầu, nàng nhanh chóng nhớ ra người hàng xóm này sau khi Diệp lão cha chết đối với nguyên thân cũng không thân thiện.

Nếu người này là địch không phải bạn, không cần phải cho sắc mặt tốt, miễn cho nàng không xem ra gì.

Diệp Thu Đồng cười nhạt: "Sao hả, lo lắng cho thím à, vậy ngươi mau làm cháu dâu hiếu thuận, đi lên giúp ta sửa nhé."

Mặt già của Đại Mãn tức phụ đỏ lên, ngượng ngùng đi vào nhà.

Diệp Thu Đồng nghe thấy bà ta ở trong sân nhà mình lẩm bẩm, "Tiểu quả phụ này, sao lại đột nhiên biến đổi trở nên cay nghiệt, miệng lưỡi sắc bén như vậy chứ."

Diệp Thu Đồng rất bực bội lập tức nới với ta: "Ngươi nói đúng, dù cho ta có giống như là tiểu thư khuê các, thì các ngươi ở sau lưng không phải cũng nói ta đủ điều sao, không bằng ta liền cay nghiệt chút, cũng không uổng công làm một trận này."

Ai cũng mạnh ai nấy sống, hiện tại Diệp Thu Đồng một chút cũng không muốn xem sắc mặt của người khác.

Sau khi tất cả đã làm xong, bụng Diệp Thu Đồng cũng kêu lên ục ục.

Trong nhà không có gạo nấu cơm, nhưng mà còn có hai cân thịt; không có muối, nhưng lại có nửa con cá muối, những thứ đó đều là Diệp Trường Lừa đưa đến, mặc dù người khác xem là thứ rác rưởi, nhưng thật ra nhớ hắn đưa mấy thứ này nên cũng cứu nguy được.

Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Thu Đồng lại một lần nữa xem kỹ tình cảnh của mình một chút, mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì cái nhà này nàng phải bảo vệ, cửa cũng đã thay rắn chắc rồi, vòng đầu tiên xem như nàng thắng. Tuy rằng nàng không có nơi nương tựa, nhưng mà có vai vế cao như vậy lót nền, cho dù không phải cả đời nằm xuống, thì tình huống cũng hoàn toàn không tệ lắm.

Việc cấp bách nhất bây giờ là giải quyết vấn đề không có tiền ăn hiện tại, về lâu dài là giải quyết vấn đề kiếm sống trong tương lai.

Hiện tại Diệp Thu Đồng căn bản không có chỗ phát ra kinh tế, mà cách nhanh nhất để kiếm tiền, đương nhiên là bán đồ vật, vấn đề là trong nhà những đồ có giá trị như trang sức, đồ châu báo nữ trang linh tinh đều đã sớm đem đi bán hết rồi, đồng ruộng cũng đã bán hết sạch.

Kiếp trước đã nghèo, kiếp này càng nghèo hơn.

Diệp Thu Đồng không khỏi thở dài, nàng đây là rơi vào trong ổ nghèo sao, mới bắt đầu đã cho mình chọn cái hình thức khó khăn.

Còn nhớ trước kia mỗi khi mở máy tính lên thường thấy các trang trò chơi được đẩy lên.

Bắt đầu với một con chó, tất cả trang bị phụ thuộc vào chiến đấu.

Diệp Thu Đồng đau đầu, tìm con chó ở đâu bây giờ?

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Con chó vẫn còn chưa có.

Cẩu nam nhân ở chương tiếp theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương