Va Phải Của Nợ
-
C41: Chap 41
Chap 41: Tôi nhất định sẽ làm em rung động
Trái với vẻ mặt vui vẻ và phấn khích của Vivian, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không hề thích thú với sự tình cờ này chút nào.
Freen đưa mắt nhìn Isra rồi lướt qua Apinya, hàm ý nói: "Hai người trông thân thiết với nhau hơn rồi nhỉ?"
Isra nhận thấy ánh mắt lung lay của Apinya, liền bước tới lên tiếng: "Phải, chúng tôi đang đi chơi cùng nhau. Gặp ba người ở đây tình cờ thật!"
Becky còn không nhìn ra được ánh mắt hằn hộc của Isra đang lườm mình hay sao, tuy không cố tình nhưng cô cũng không muốn làm người phá hỏng chuyện tốt của họ đâu: "Đã vậy thì chúng ta không nên làm phiền không gian của hai người. Chào..."
Becky còn chưa nói hết ý, ở bên dưới, bé con đã nắm chặt tay Apinya và mẹ mình không rời, nét mặt phấn khích ríu rít nói: "Con muốn mọi người cùng chơi với nhau, càng đông càng vui mà."
Becky tối sầm mặt cứng họng, cô đây vui không nổi rồi, nhưng lại không có lý do chính đáng để từ chối.
Cuối cùng, Apinya cũng đã mỉm cười đặt tay lên xoa xoa đầu Vivian, vui vẻ nói: "Vivian nói cũng đúng đó, chúng ta chơi chung với nhau đi!"
.
.
.
Becky bĩu môi trước ánh mắt hình viên đạn đang lườm mình của cô gái thấp hơn, bàn tay cầm chắc cây súng chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, miệng thì thầm chỉ đủ mình Isra nghe được: "Chị cạnh tranh với em thì có ích gì, em có lòng dạ tranh giành với chị thứ gì đâu."
"Nhiều lời, tập trung thi đấu đi!" - đứng bên cạnh, Isra cũng đã thủ thế ngắm bắn, mục tiêu là con heo hường to đùng ở phía xa tít đằng kia.
Becky nhếch môi cười thầm, ánh mắt quyến rũ nhìn lại hai cô nàng và một đứa trẻ đang đứng gần đó dõi theo bọn họ, lời nói nhẹ nhàng thốt lên: "Freen, chị muốn em lấy cái gì?"
Freen ngượng ngùng rũ mi mắt xuống, vờ như đang chăm chú nhìn vào đôi giày dưới chân của mình: "Những thứ đó không phải dành cho trẻ con sao, em hỏi Vivian kìa."
Vivian nheo mắt đã ngắm trúng ngay con heo hường mà Isra đã nhìn thấy trước, bé con chỉ tay ra ngay: "Vậy con heo đằng đó đi cô!"
Dù Apinya im lặng không nói gì nhưng trong lòng cũng rất thích chú heo ấy. Cô chỉ hờ hững mỉm cười nhìn bọn họ bắt đầu thi đấu.
Isra nổ lực nhả đạn, rất nhiều phát đã được bắn ra nhưng kết quả lại vô cùng bi quan, chẳng thể tìm đến được đích cô cần. Isra bực bội nhìn sang Becky vẫn đứng thoải mái nhìn Freen, không hề có ý định tranh đấu với mình, cáu kỉnh nói: "Em tôn trọng chị một chút đi!"
Becky lúc này mới quay lại nhìn chị họ, từ tốn đáp: "Em cũng rất muốn nhưng mà chúng ta vốn dĩ không cùng đẳng cấp mà."
"Em..."
ĐOÀNG!
Becky không nhìn Isra nữa, di chuyển nòng súng đến điểm cần ngắm, một phát bắn ra đã trúng ngay mục tiêu.
"Woa! Tài thật!" - Ngay cả Vivian cũng không che giấu được ánh mắt kinh ngạc và tự hào nhìn Becky, quá đỉnh luôn rồi. Lần trước đi chơi cũng là muốn đọ sức nhưng vì thể trạng và chiều cao quá chênh lệch, bé con không đủ tự tin chơi trò này với Becky, cho nên không biết được cô ấy tài tình như vậy, giờ ngẫm lại thấy mình cũng may mắn ghê, ít ra không bị nhục mặt như cô Isra hiện tại.
Becky vui vẻ ôm con heo hường nhận được từ nhân viên bán hàng, đi đến chỗ Vivian đưa cho bé con, trên khuôn mặt sáng lạn tỏa ra một ánh hào quang rực rỡ như một vị hoàng tử tặng quà cho cô công chúa nhỏ.
"Tặng con này!"
Bé con tròn xoe đôi mắt nhìn vào khuôn mặt khôi ngô trước mắt mình, sao bây giờ mới nhận ra cô Becky xinh như thế kia chứ, con người luôn thích những người có nhiều tài lẻ mà, còn là người có khuôn mặt ưa nhìn ai mà không thích cho được.
Becky đưa cho Vivian con heo liền đứng lên đứng cạnh Freen, kín đáo nháy mắt với người vẫn đang vờ như không quan tâm đến mình, thì thầm trêu chọc: "Con thú đó là tặng cho Vivian để bé con ôm ngủ, chị ôm em được rồi nên khỏi cần ha."
"Nhảm nhí!"
Apinya vội quay mặt sang nơi khác tránh để hình ảnh tình tứ và hạnh phúc của gia đình ba người xuất hiện trong tâm trí của mình, dù thế cũng đã quá trễ, nó đã in dấu vào tim cô mất rồi, giống như một mũi dao sắc nhọn cứa mạnh vào trái tim cô.
"Tôi nắm tay chị được chứ?" - Isra dịu dàng hỏi, từ lúc nào đã đứng bên cạnh Apinya.
"..." - với câu hỏi quá đường đột và bất ngờ, Apinya chỉ biết đứng ngơ ra nhìn Isra chăm chăm cho đến khi cô ấy tự tìm đến tay cô đan lấy, trên môi nở một nụ cười tươi Apinya mới biết rằng mình không có nghe nhầm.
"Tay chị lạnh quá, vì thế nên mới run sao? Tay của tôi rất ấm và mềm, tôi sẽ truyền năng lượng cho chị." - Isra nửa đùa nửa thật nói tiếp, nhìn thấy bàn tay trống trải đến lập cập của Apinya, Isra liền không do dự bước đến muốn nắm lấy, cô muốn cho Apinya thấy rằng cô ấy không phải chỉ có một mình, phía sau Apinya còn có một Isra đây mà.
"Cảm ơn em, nó rất ấm!" - Apinya cong mắt cười lên, cô cảm thấy biết ơn vì có Isra bên cạnh, bằng không cô sẽ giống như một con ngốc lạc lõng giữa gia đình của họ rồi.
"Chúng ta chơi tiếp thôi, lần này là trò chơi của chúng ta."
"Ừm."
Kết thúc trò chơi bắn súng tại đây, mọi người bắt đầu chơi những trò khác trong khu vui chơi. Không còn sự hơn thua hay tranh đấu, họ đang tận hưởng chuyến đi chơi đúng nghĩa.
"Nhanh lên Vivian!" - Becky phấn khích bế bé con trên tay trong trò chơi đập thú, bên cạnh Freen cũng đang cầm một cái búa đập như điên lên mấy con thú thích ẩn mình xuống hố, đâu đó là tiếng cười đùa rộn rã.
"Trông chúng ta cứ như những đứa trẻ ấy nhỉ?" - Apinya ôm luôn cây cột trên con ngựa gỗ quay đều quanh trục, nhìn sang bên cạnh, Isra cũng rất thoải mái tận hưởng cảm giác thanh tĩnh này.
"Ừm, nhưng cảm giác rất tuyệt!"
"Em về đây để chơi hay là sẽ ở đây lập nghiệp luôn?" - từ lúc gặp nhau đến giờ Apinya đã để cảm xúc điều khiển mọi thứ, bây giờ đầu óc được thư giãn nên tâm tình cũng khá lên rất nhiều, cô bắt đầu tò mò về cô gái nhỏ bênh cạnh.
"Tôi cũng chưa biết nữa, nhưng tôi nghĩ mình sẽ ở đây rất lâu, có thứ đã níu chân tôi ở lại nơi này rồi." - đôi mắt đen dịu dàng nhìn xoáy vào tận sâu tâm hồn của người đối diện, Isra đã bị khuôn mặt xinh đẹp và trong sáng này hớp hồn từ ánh nhìn đầu tiên, càng tiếp xúc cô lại càng yêu thêm con người si ngốc này, quyết tâm không để cho đôi mắt cười này phải rơi lệ hay chất chứa nỗi buồn phiền nào nữa.
Apinya bối rối rời ánh nhìn sang nơi khác, cô không phải là một đứa trẻ không nhận ra dấu hiệu nào từ cô gái này, cô rất cảm kích những chuyện Isra đã làm cho cô nhưng tình cảm không phải là thứ dễ dàng thay đổi, Apinya càng không muốn nhanh chóng vì muốn quên đi cái thứ tình yêu si dại của mình mà biến Isra thành cái phao cứu sinh.
Isra đưa tay của mình ra trước mặt Apinya, trên môi vẫn thường trực nụ cười nhỏ: "Tôi không có ý gì đâu, hy vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ thật tốt đẹp."
"Ừm!" - trong khi Apinya còn đang lúng túng với dòng suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, đôi mắt xinh đẹp chợt mở to lên nhìn bàn tay không vừa xoay một cái đã cầm một cây kẹp mút trong tay vẫn chìa ra trước mặt cô, kinh ngạc thốt: "Em biết làm ảo thuật sao?"
"Chỉ là mấy trò đơn giản thôi, cái này là bù đắp cho việc không thể tặng con heo hường cho chị khi nãy." - Isra xấu hổ nói: "Chị nhận lấy đi, tay tôi sắp mỏi rồi."
"Cảm ơn em!"
Từ từ thôi, hãy để tôi bước vào trái tim của chị từ từ thôi. Tôi rất thích cái cảm giác chờ đợi thứ chắc chắn sẽ thuộc về mình, đây là một loại cảm giác hạnh phúc nhất của những người đang yêu. Tôi nhất định sẽ khiến chị động lòng. Tôi hứa đấy!
TBC.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook