Va Phải Của Nợ
C32: Chap 32




Chap 32: Đứa trẻ sâu sắc

"Mẹ ơi, cô Becky bị cảm không ra ăn được luôn sao?" - Ngồi trên bàn ăn chỉ còn hai mẹ con, bé con có chút trống trải bâng quơ hỏi, không nghĩ tới mẹ nghe nhắc tới tên Becky liền giựt mình buông cả đũa đang cầm trên tay.

Freen lúng túng cười giả lả, tay nhặt lại đũa lên, nhìn khuôn mặt thắc mắc của bé con trả lời: "À, cô Becky đã ăn cháo rồi, con cứ ăn đi!"

"Dạ!"

.

.

.

Vivian đã làm xong hết bài tập của mình, nhìn Freen vẫn miệt mài với đống tài liệu và laptop trên bàn, bé con nói rồi xoay người rời khỏi phòng: "Mẹ ơi, con xuống phòng khách coi TV một chút nha."

"Ừm!"


Bé con lon ton chạy xuống nhưng không phải là phòng khách, nơi bé con đang đi tới là căn phòng của Becky, Vivian cũng đang tò mò muốn biết tình hình cô như thế nào.

CẠCH!

Đôi mắt to tròn nhìn lên người đang nằm ngủ trên giường, bé con đưa bàn tay nhỏ xíu ra chạm nhẹ lên mặt Becky, thân nhiệt quả là cao hơn so với mặt của bé, cô ấy bị sốt thật rồi.

"Con không gõ cửa mà vào luôn sao?" - Đôi mắt đen láy mở lên nhìn khuôn mặt sững sờ của Vivian vì kinh ngạc, Becky vươn tay ra nựng nhẹ lên cái má bầu bỉnh của bé con: "Con đó, biết quan tâm cho cô hay là coi thử cô đã chết chưa?"

Vivian khó chịu gỡ tay Becky khỏi má mình, bé tỉnh bơ trả lời: "Mẹ nói cô bị sốt nên con đoán cô không dậy nổi để mở cửa đâu, con kiểm tra xong rồi, vậy con ra ngoài đây."

"Hai mẹ con nhà này giống nhau thật!" - Becky cười thầm trong bụng, cô nhích người sang một bên rồi nhìn lên Vivian: "Có muốn nằm ở đây một chút không?"

"Cô muốn lây bệnh cho Vivian sao?"

"Ờ, vậy thì thôi." - Becky chẹp một cái, định sẽ nằm lại giữa giường nhưng Vivian đã nhảy ngay lên phần nệm trống bên cạnh cô ngồi xuống.

"Con không sợ lây bệnh nữa sao?"

Bé con trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: "Con mèo con hôm trước con nhờ cô cứu nó thật sự rất đáng thương đấy ạ."

"..."

"Cũng may mèo mẹ đã đến và giúp mèo con thoát khỏi cái cành cây đáng ghét kia."

"Con không có ý nói cô là cái cành cây đó chứ?" - Becky tự suy diễn ra tình trạng của mình với nhành cây trong câu chuyện của bé con, tay gác ra sau đầu thoải mái nhìn lên Vivian hỏi.

Bảo bối lắc đầu, đôi mắt trẻ thơ nhanh chóng phủ lên một lớp buồn bã: "Từ nhỏ con chỉ có mỗi mình mẹ bên cạnh chăm sóc, cô đột nhiên xuất hiện và chiếm lấy một khoảng thời gian của con và mẹ. Do đó con mới không thích cô."

"..."

"Giờ con không biết cảm giác của con với cô là gì nữa, nhưng con vẫn rất sợ hãi."

"Con sợ điều gì?" - Becky thắc mắc.

"Cô sẽ không giống như ba của con, bỏ lại Vivian và mẹ một mình nữa chứ?"

"..."


"Nếu cô không thể hứa được điều này với con, con sẽ không thể thích cô được đâu."

Becky nở nụ cười gượng gạo lảng sang chuyện khác, trước sự chân thành của một đứa trẻ đã làm cô cảm thấy bối rối, Becky không muốn lừa gạt Vivian, càng không thể hứa điều mình chưa chắc chắn thực hiện được.

"Con đó, mới bao nhiêu tuổi đã bày đặt ra điều kiện rồi, thích là thích thôi."

"Con nói thật mà, đừng tự ý véo vào má con nữa." - Vivian bực bội né bàn tay lại đang nựng má của mình, theo sự chuyển hướng của Becky cũng không còn nói về vấn đề này nữa.

"Vivian, cô chưa thể cho con câu trả lời chắc chắn ngay được, hãy để cô có thêm thời gian để cô có thể xác nhận rõ ràng hơn cảm xúc của mình." - Becky thầm nghĩ sau khi đã kéo bé con nằm xuống giường cùng mình.

.

.

.

Freen một lần nữa đi vào phòng của Becky nhưng lý do không phải là vì thăm cô, sau khi đã làm xong công việc của mình, cô nhìn lại đồng hồ đã khuya rồi mà bảo bối vẫn chưa đi ngủ. Freen đã tìm trong phòng khách và ban công nhưng không thấy con gái đâu, chỉ còn lại nơi này mà thôi.

Một cái thở ra nhẹ nhõm nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang nằm ngủ cùng nhau trên giường, trông không giống như họ có bất kỳ bất hòa gì với nhau, xem ra Becky đã dần cảm hóa được đứa con bướng bỉnh của mình.

Ánh mắt mơ màng suy nghĩ bất giác rơi xuống đôi môi mỏng hơi hé ra của Becky, nhịp tim trong lồng ngực theo đó chợt tăng nhanh hơn bình thường.

Đáng ghét! Freen không còn ở cái tuổi suy nghĩ lung tung nữa, nhưng mà sao lòng lại rạo rực bồi hồi như vậy?

Thật lòng mà nói thì nụ hôn vừa rồi không tệ nếu không muốn nói là rất tuyệt. Trái tim bình lặng sau bao ngày, hôm nay được dịp nhảy múa rộn ràng cả lên khiến chủ nhân của nó bất ngờ và kinh ngạc vô cùng. Là vì người cô gái trẻ này sao?


Thời gian cứ thế trôi qua một lúc lâu mà Freen vẫn đứng trầm ngâm ở đó, cô không chắc chắn hoàn toàn mình có thật sự yêu Becky hay chỉ là một chút rung động nhất thời, nhưng cảm giác trong cô lúc này là nỗi hoang mang và sợ hãi. Nếu thật sự yêu Becky, cô lại không có đủ lòng tin vào tình yêu của cô ấy, người cuối cùng chịu tổn thương là mình và cả Vivian, điều đó là không được.

Đôi mắt lướt sang những viên thuốc còn nằm ở trong khay, một cái thở dài nữa thoát khỏi cánh mũi đang phập phồng, Freen lẩm bẩm.

"Ngay cả khả năng tự chăm sóc bản thân còn không có nữa."

Bước chân tiến gần hơn đến bên giường, Freen nhẹ nhàng đưa tay ra tách Vivian khỏi người Becky, dù sao cô ấy cũng đang bị cảm, để Vivian ở chung một chỗ quá lâu không tốt chút nào.

"Về phòng thôi con gái!"

Khi đã bế Vivian nằm tựa cằm lên vai mình, Freen vươn tay tắt đèn trong phòng rồi mới rời đi.

Cánh cửa đóng lại cũng là lúc mi mắt chầm chậm hé mở, từ lúc Freen vào đây Becky đã phát hiện ra, bởi vì còn đang sốt nên cô rất nhạy cảm và khó ngủ, đó là lý do vì sao mỗi lần có người vào cô đều dễ dàng bị đánh thức.

"Xem ra yêu một người cũng phải suy tính nhiều nhỉ. Thế thì phải dùng tới phép thử thôi."

Khóe môi gian tà giương lên một đường khi nghĩ đến kế sách thú vị vừa nảy ra trong đầu, Becky hài lòng nhắm mắt lại dần chìm vào giấc ngủ.

TBC.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương