1. 

Ta c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi.

Vốn có thể kéo dài đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành không thể chờ được.

Dao găm từng chút từng chút đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c ta, m.á.u tươi chảy đầy giường. Nhưng hắn vẫn chưa hết hận.

Hắn tiếp tục xoay cán dao, để con d.a.o lạnh như băng khuấy tung m.á.u thịt trong n.g.ự.c ta. Ta đau đến mức gần như không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:

"Tại… sao?"

Ta không hiểu.

Ta và hắn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.

Hơn mười năm qua, phụ thân và ca ta trung quân ái quốc, hết lòng giúp đỡ hắn.

Trước khi hắn thu hồi hoàng quyền, họ đã tự giao nộp binh quyền, chủ động nhận tội. Thế nhưng hắn vẫn lấy một tội danh vô căn cứ, đẩy cả Tạ thị vào chỗ chế.t.

"Tại sao vậy, Sở Hành?" Ta giữ chặt cổ tay đang cầm d.a.o của hắn.

Sắc mặt Sở Hành đột nhiên trắng hơn cả tuyết ngoài kia, rõ ràng hắn đang xuống tay tàn nhẫn với ta, nhưng nét mặt lại như thể ta mới là người phụ hắn.

Hắn nghiến răng nói: "Đây là các ngươi nợ Nhược Nhược."

Nhược Nhược?

Liễu Nhược?

Ký ức quá đỗi xa xăm khiến ta phải cố gắng một lúc mới nhớ ra cái tên này. Cùng với gương mặt yếu đuối như liễu rủ của nàng ta.

Ta không nhịn được mà bật cười.

Mười năm rồi.

Thì ra trong suốt mười năm qua, Sở Hành chưa bao giờ quên nàng ta.

Thì ra hắn đem cái chế.t của nàng ta đổ lên đầu ta, lên toàn bộ Tạ thị.

"Sở Hành, ngươi đúng là một kẻ…"

Ngu ngốc!

Ta chưa kịp nói hai chữ cuối cùng, Sở Hành đã rút d.a.o ra.

Máu đỏ ồ ạt tràn ra, một chút rơi xuống đáy lưỡi ta.

Vừa tanh vừa ngọt.

Rất giống năm đó, lúc mẫu thân đỏ mắt hầm cho ta một bát yến huyết.

2.

"Tiểu thư, n.g.ự.c người lại đau nữa ạ?"

Bầu trời đầy tuyết đã biến mất

Và cái lạnh thấu xương cũng không còn.

Cảnh xuân ngập tràn, dòng người qua lại đông đúc.

Là tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của ta.

Phải rồi, chắc ông trời có mắt, ta vẫn chưa chế.t. Không những chưa chết, mà còn quay về năm ta mười sáu tuổi.

Năm đó, ca ca thắng trận, phụ thân trị thủy lập được công lớn.

Năm đó, ta vẫn chưa gả cho Sở Hành.

"Ngực đau lắm đúng không?" Sau lưng ta bỗng vang lên âm thanh mỉa mai.

"Hôm qua Thái Tử điện hạ còn quỳ suốt một đêm trước cửa điện Cần Chính, để đòi từ hôn với phủ Thượng Thư mà."

Hồng Nhạn quay đầu định bước đến, nhưng bị ta ngăn lại.

Năm đó, trên đường Sở Hành diệt phiến loạn đã gặp nạn, ngã xuống vách núi, được một cô gái mồ côi cứu.

Cô gái mồ côi ấy nhan sắc mỹ lệ, tính tình dịu dàng, vì cứu hắn mà nếm đủ loại thảo dược khiến thân thể không chỉ bị suy nhược mà còn bị nhiễm độc, đánh mất giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh.

Sở Hành vô cùng cảm động, liền đưa nàng ta về cung.

Tính đến hôm qua, hắn đã quỳ trước điện Cần Chính ba ngày ba đêm bởi vì hắn muốn cưới nàng ta làm Thái Tử Phi.

"Tiểu thư, đừng để tâm đến những lời đàm tiếu bên ngoài. Người và Thái Tử điện hạ có tình cảm từ nhỏ, Thái tử điện hạ đối với người…"

Ta nhìn Hồng Nhạn, lắc đầu. Hồng Nhạn đang nói lập tức im bặt.

Đương nhiên ta biết em định nói gì.

***

MIKO

Ba ngày trước, ta tỉnh lại tại phủ Thượng Thư.

Chỉ ba ngày cũng đủ để ta hiểu rõ những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước và kiếp này.

"Tiểu thư." Mặt mày Hồng Nhạn đột nhiên sáng bừng, thấp giọng nói với ta.

"Thái Tử điện hạ đến."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương