Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!
-
Chương 24: Vả Mặt Nữ Tiên Chí Tôn (3)
Edit: Hạ Tịch
Beta: Há Cảo
- ---------❤----------
Hiện giờ, niềm an ủi duy nhất của Hạ Lương cũng chỉ có số điểm của nhiệm vụ này, vô cùng phong phú, những 400 điểm đấy!
Đối với Hạ Lương - một người có nỗi chấp nhất sâu sắc với điểm số mà nói thì 400 điểm này là dụ hoặc lớn nhất. Có chừng này điểm thì dù có bắt cô chịu tội cỡ nào đi nữa, hẳn là cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
Thế nên lúc Hạ Lương nhìn thấy số điểm lần này, cô liền nói tiếng cảm ơn với 9957.
9957: "..."
Thật sự bức bối mà!
Rõ ràng là cố ý làm khó cô, mà cô lại cảm ơn tôi, mạch suy nghĩ của Lương Lương thật đúng là không dám nhìn thẳng.
" Khụ khụ... Lương Lương, như vậy hẳn là cô đã hiểu được tình cảnh khó khăn bây giờ, tôi vì muốn giúp cô hoàn thành nhiệm vụ nên sau này, khi đổi điểm lấy đồ sẽ giảm giá 20% cho cô nhé ~ Ưu đãi cho cô cũng sẽ nhiều hơn nữa đó ~" Lúc bắt đầu 9957 còn xem như là nghiêm túc, nói đến câu cuối lại nhịn không được bắt đầu bán manh!
Hạ Lương chân thành nói: "9957, cậu thật tốt"
Vẻ mặt ngượng ngùng của 9957 càng thêm e thẹn, trong lòng đều ấm áp cả lên, không ngừng tự nhủ: "Lương Lương thật tốt, vừa lễ phép lại đáng yêu, việc hiểu chuyện tình yêu cũng không cần vội, từ từ, từ từ,..."
Mà Hạ Lương, sau khi tiếp nhận ký ức của thân thể này thì hiểu rõ ưu thế duy nhất của nó là thần hồn rất mạnh, còn về tu vi ấy à, nếu so với tu vi Đại Thừa kỳ của Hạ Vũ thì tựa như con kiến trên mặt đất và phượng hoàng trên chín tầng mây vậy.
Hạ Vũ chỉ cần tùy ý vẫy tay mấy cái, hoặc là thổi một cái thôi cũng có thể dễ dàng giết chết thân thể này.
Nguyên chủ bị cầm tù 200 năm cũng chưa lần nào có ý định từ bỏ. Chính hận ý ngập trời đối với Hạ Vũ mới khiến nàng có thể sống sót tới tận bây giờ.
Nàng trời sinh thông minh, sau khi chuyên tâm mày mò nghiên cứu, đã sáng tạo ra được một bộ thuật tu hồn, vì thế thần hồn của nàng càng ngày càng mạnh. Thậm chí còn có thể dùng thần hồn lực công kích thần thức, khắc họa phù chú, pháp trận.
Tuy rằng nguyên chủ thông minh, nhưng nàng cũng không có tư liệu thêm để nghiên cứu, thành ra thành tựu vẫn còn quá nhỏ, không thể giúp nàng phá vỡ pháp trận U Minh đang giam cầm nàng được.
Hiện tại, phải tìm cách thoát khỏi cái địa lao này!
Hạ Lương suy đi tính lại, sau khi đã nghĩ qua đủ loại khả năng, mở miệng hỏi: "9957, tôi muốn mua "Bách khoa toàn thư về pháp trận và phù chú" sau đó nhanh chóng học đến tiêu chuẩn cao giai thì mất bao nhiêu điểm?"
"Lương Lương, tổng cộng hết 150 điểm, đây là giá sau khi giảm giá rồi, cô có muốn mua không?"
Đối với Hạ Lương mà nói, 150 điểm này chính là giá trên trời! Trước kia cô phải làm 2 nhiệm vụ mới đạt được chừng đấy điểm.
Có điều Hạ Lương vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: " Được, mua cho tôi đi"
9957: "Được, Lương Lương ~"
"Đinh"
"Kí chủ đạt được kĩ năng mới, trở thành đại sư pháp trận!"
Sau khi nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Hạ Lương cảm thấy trong não mình có thêm rất nhiều thứ. Cô quay lại nhìn về phía cửa nhà lao, nơi vốn trống không nay lại hiện rõ nguyên hình – một pháp trận lớn phức tạp có hoa văn tinh xảo.
Mà ánh sáng vốn đang lập lòe u ám cũng không còn mập mờ như trước nữa, biến thành một mắt trận sơ hở chồng chất không cách nào che giấu.
Hạ Lương chắc chắn pháp trận này không thể ngăn cản bước chân của cô được, chỉ cần cô muốn chạy thì lúc nào cũng có thể.
Nhưng Hạ Lương không làm như thế, cô lại dùng 30 điểm trao đổi với hệ thống, đổi lấy một túi trữ vật cấp thấp, một bộ quần áo, đồng thời học thêm một kĩ năng mới – nhiếp hồn!
Nhiếp hồn có thể tạm thời thôi miên, làm mờ một số kí ức, thậm chí là thay đổi một bộ phận kí ức của người khác. Chỉ là kĩ năng này chỉ có thể sử dụng với người có thần hồn yếu hơn mình, đối với người có thần hồn mạnh hơn mình thì không thể được.
Thay quần áo xong, Hạ Lương nhớ lại bộ dáng của Hạ Vũ, sau đó sửa lại biểu cảm và tóc rồi đi về hướng cửa thạch thất.
Mới vừa tới gần một chút, Hạ Lương đã cảm nhận được một lực lượng bài xích mạnh mẽ đánh úp về phía cô, đồng thời còn có tiếng gió lạnh đến buốt xương không ngừng muốn len lỏi vào cơ thể cô, khiến cả người cô lạnh run cả lên!
Hạ Lương lắc người tránh ra, hai tay cô vung lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, theo động tác của cô, đại trận vốn không có bất kỳ lối đi nào dần dần hiện ra một cánh cửa, cơn gió lạnh buốt xương trên người cô cũng tản ra hai bên, không dám lại gần cánh cửa ấy.
Hạ Lương từ tốn đi vào trong cánh cửa ấy, vừa đi một bước đã ra khỏi đại trận. Hạ Lương xoay người, đánh ra vài đạo pháp quyết lần nữa, toàn bộ đại trận khôi phục lại bộ dáng ban đầu, không hề nhìn thấy chút dấu vết bị phá hư nào.
Bước chân của Hạ Lương không dừng lại, cô nhanh chóng đi hết lối đi chật hẹp này, ra tới bên ngoài địa lao.
Đệ tử trông coi địa lao thấy có người đi tới liền giơ lên pháp khí trong tay lên, quát: "Người nào?!"
Hạ Lương bắt chước giọng nói của Hạ Vũ, không kiên nhẫn quát lại: "Ngu xuẩn! Là ta!"
"... Tôn chủ?" Đệ tử kia nhìn thấy Hạ Lương thì bị dọa đến choáng váng, cả người quỳ rạp xuống đất, run rẩy xin tha: "Vừa rồi đệ tử không biết là tôn chủ, mạo phạm người, tội đáng chết!"
Nơi đây là Huyền Vũ Tông do một tay Hạ Vũ sáng lập ra. Ở nơi này Hạ Vũ là người đứng của một tông, được mọi người gọi là tôn chủ.
Tính tình Hạ Vũ không hề ôn hòa, chỉ cần có người mạo phạm đến nàng, nhẹ thì bị khiển trách một trận, nặng thì phải chịu hình quất roi. Thế nên, sức ảnh hưởng của Hạ Vũ cực kì sâu.
Các đệ tử nhìn thấy nàng ta đều sẽ thấp thởm lo âu theo bản năng, làm gì còn tâm trí nào phát hiện người trước mắt không phải là tôn chủ thật cơ chứ!
"Ngẩng đầu lên, nhìn bản tôn" Hạ Lương cất bước tiến lên, uy hiếp nói.
Đệ tử kia run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hạ Lương, hắn ta lập tức cảm thấy mình như bị rơi vào vực sâu vô tận, bên trong tối đen như mịt, cả thần hồn đều bị lấy mất đi không thuộc về bản thân nữa.
Đúng lúc này, một âm thanh quyến rũ vang lên bên tai hắn ta, xuyên thấu qua màng tai tiến vào thần hồn của hắn.
"Nói ta biết, Vô Gian Chi Vực ở đâu? Đường đến đó thế nào?"
Hạ Lương sử dụng thuật nhiếp hồn với tên đệ tử này, bởi vì thần hồn của hắn ta rất yếu nên cô dễ dàng thực hiện.
Cô nhìn vào mắt hắn ta, ánh mắt tên đệ tử này đã trống rỗng, hiển nhiên là đã thành công. Hắn ta nghe cô hỏi xong liền không hề chần chừ nói ra đáp án.
Sau đó, Hạ Lương lại hỏi thêm vài câu, từ đó biết được một tin tức vô cùng có lợi với cô. Đó chính là lúc này Hạ Vũ đã rời khỏi tông môn, nhưng cụ thể đi đâu, làm gì, khi nào về thì tên đệ tử cấp thấp này không tài nào biết được.
"Lương Lương, cô đang tính làm gì thế?" 9957 nghi hoặc hỏi.
"Đi tìm Quân Vô Thanh, nghĩ cách cứu hắn ra." Hạ Lương bình tĩnh nói.
Hạ Lương nghĩ, cho dù là đối phó Hạ Vũ hay ngăn cản đại chiến tiên ma, thì mấu chốt đều nằm trên người Quân Vô Thanh cả.
-1.3.2019-
Beta: Há Cảo
- ---------❤----------
Hiện giờ, niềm an ủi duy nhất của Hạ Lương cũng chỉ có số điểm của nhiệm vụ này, vô cùng phong phú, những 400 điểm đấy!
Đối với Hạ Lương - một người có nỗi chấp nhất sâu sắc với điểm số mà nói thì 400 điểm này là dụ hoặc lớn nhất. Có chừng này điểm thì dù có bắt cô chịu tội cỡ nào đi nữa, hẳn là cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
Thế nên lúc Hạ Lương nhìn thấy số điểm lần này, cô liền nói tiếng cảm ơn với 9957.
9957: "..."
Thật sự bức bối mà!
Rõ ràng là cố ý làm khó cô, mà cô lại cảm ơn tôi, mạch suy nghĩ của Lương Lương thật đúng là không dám nhìn thẳng.
" Khụ khụ... Lương Lương, như vậy hẳn là cô đã hiểu được tình cảnh khó khăn bây giờ, tôi vì muốn giúp cô hoàn thành nhiệm vụ nên sau này, khi đổi điểm lấy đồ sẽ giảm giá 20% cho cô nhé ~ Ưu đãi cho cô cũng sẽ nhiều hơn nữa đó ~" Lúc bắt đầu 9957 còn xem như là nghiêm túc, nói đến câu cuối lại nhịn không được bắt đầu bán manh!
Hạ Lương chân thành nói: "9957, cậu thật tốt"
Vẻ mặt ngượng ngùng của 9957 càng thêm e thẹn, trong lòng đều ấm áp cả lên, không ngừng tự nhủ: "Lương Lương thật tốt, vừa lễ phép lại đáng yêu, việc hiểu chuyện tình yêu cũng không cần vội, từ từ, từ từ,..."
Mà Hạ Lương, sau khi tiếp nhận ký ức của thân thể này thì hiểu rõ ưu thế duy nhất của nó là thần hồn rất mạnh, còn về tu vi ấy à, nếu so với tu vi Đại Thừa kỳ của Hạ Vũ thì tựa như con kiến trên mặt đất và phượng hoàng trên chín tầng mây vậy.
Hạ Vũ chỉ cần tùy ý vẫy tay mấy cái, hoặc là thổi một cái thôi cũng có thể dễ dàng giết chết thân thể này.
Nguyên chủ bị cầm tù 200 năm cũng chưa lần nào có ý định từ bỏ. Chính hận ý ngập trời đối với Hạ Vũ mới khiến nàng có thể sống sót tới tận bây giờ.
Nàng trời sinh thông minh, sau khi chuyên tâm mày mò nghiên cứu, đã sáng tạo ra được một bộ thuật tu hồn, vì thế thần hồn của nàng càng ngày càng mạnh. Thậm chí còn có thể dùng thần hồn lực công kích thần thức, khắc họa phù chú, pháp trận.
Tuy rằng nguyên chủ thông minh, nhưng nàng cũng không có tư liệu thêm để nghiên cứu, thành ra thành tựu vẫn còn quá nhỏ, không thể giúp nàng phá vỡ pháp trận U Minh đang giam cầm nàng được.
Hiện tại, phải tìm cách thoát khỏi cái địa lao này!
Hạ Lương suy đi tính lại, sau khi đã nghĩ qua đủ loại khả năng, mở miệng hỏi: "9957, tôi muốn mua "Bách khoa toàn thư về pháp trận và phù chú" sau đó nhanh chóng học đến tiêu chuẩn cao giai thì mất bao nhiêu điểm?"
"Lương Lương, tổng cộng hết 150 điểm, đây là giá sau khi giảm giá rồi, cô có muốn mua không?"
Đối với Hạ Lương mà nói, 150 điểm này chính là giá trên trời! Trước kia cô phải làm 2 nhiệm vụ mới đạt được chừng đấy điểm.
Có điều Hạ Lương vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: " Được, mua cho tôi đi"
9957: "Được, Lương Lương ~"
"Đinh"
"Kí chủ đạt được kĩ năng mới, trở thành đại sư pháp trận!"
Sau khi nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Hạ Lương cảm thấy trong não mình có thêm rất nhiều thứ. Cô quay lại nhìn về phía cửa nhà lao, nơi vốn trống không nay lại hiện rõ nguyên hình – một pháp trận lớn phức tạp có hoa văn tinh xảo.
Mà ánh sáng vốn đang lập lòe u ám cũng không còn mập mờ như trước nữa, biến thành một mắt trận sơ hở chồng chất không cách nào che giấu.
Hạ Lương chắc chắn pháp trận này không thể ngăn cản bước chân của cô được, chỉ cần cô muốn chạy thì lúc nào cũng có thể.
Nhưng Hạ Lương không làm như thế, cô lại dùng 30 điểm trao đổi với hệ thống, đổi lấy một túi trữ vật cấp thấp, một bộ quần áo, đồng thời học thêm một kĩ năng mới – nhiếp hồn!
Nhiếp hồn có thể tạm thời thôi miên, làm mờ một số kí ức, thậm chí là thay đổi một bộ phận kí ức của người khác. Chỉ là kĩ năng này chỉ có thể sử dụng với người có thần hồn yếu hơn mình, đối với người có thần hồn mạnh hơn mình thì không thể được.
Thay quần áo xong, Hạ Lương nhớ lại bộ dáng của Hạ Vũ, sau đó sửa lại biểu cảm và tóc rồi đi về hướng cửa thạch thất.
Mới vừa tới gần một chút, Hạ Lương đã cảm nhận được một lực lượng bài xích mạnh mẽ đánh úp về phía cô, đồng thời còn có tiếng gió lạnh đến buốt xương không ngừng muốn len lỏi vào cơ thể cô, khiến cả người cô lạnh run cả lên!
Hạ Lương lắc người tránh ra, hai tay cô vung lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, theo động tác của cô, đại trận vốn không có bất kỳ lối đi nào dần dần hiện ra một cánh cửa, cơn gió lạnh buốt xương trên người cô cũng tản ra hai bên, không dám lại gần cánh cửa ấy.
Hạ Lương từ tốn đi vào trong cánh cửa ấy, vừa đi một bước đã ra khỏi đại trận. Hạ Lương xoay người, đánh ra vài đạo pháp quyết lần nữa, toàn bộ đại trận khôi phục lại bộ dáng ban đầu, không hề nhìn thấy chút dấu vết bị phá hư nào.
Bước chân của Hạ Lương không dừng lại, cô nhanh chóng đi hết lối đi chật hẹp này, ra tới bên ngoài địa lao.
Đệ tử trông coi địa lao thấy có người đi tới liền giơ lên pháp khí trong tay lên, quát: "Người nào?!"
Hạ Lương bắt chước giọng nói của Hạ Vũ, không kiên nhẫn quát lại: "Ngu xuẩn! Là ta!"
"... Tôn chủ?" Đệ tử kia nhìn thấy Hạ Lương thì bị dọa đến choáng váng, cả người quỳ rạp xuống đất, run rẩy xin tha: "Vừa rồi đệ tử không biết là tôn chủ, mạo phạm người, tội đáng chết!"
Nơi đây là Huyền Vũ Tông do một tay Hạ Vũ sáng lập ra. Ở nơi này Hạ Vũ là người đứng của một tông, được mọi người gọi là tôn chủ.
Tính tình Hạ Vũ không hề ôn hòa, chỉ cần có người mạo phạm đến nàng, nhẹ thì bị khiển trách một trận, nặng thì phải chịu hình quất roi. Thế nên, sức ảnh hưởng của Hạ Vũ cực kì sâu.
Các đệ tử nhìn thấy nàng ta đều sẽ thấp thởm lo âu theo bản năng, làm gì còn tâm trí nào phát hiện người trước mắt không phải là tôn chủ thật cơ chứ!
"Ngẩng đầu lên, nhìn bản tôn" Hạ Lương cất bước tiến lên, uy hiếp nói.
Đệ tử kia run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Hạ Lương, hắn ta lập tức cảm thấy mình như bị rơi vào vực sâu vô tận, bên trong tối đen như mịt, cả thần hồn đều bị lấy mất đi không thuộc về bản thân nữa.
Đúng lúc này, một âm thanh quyến rũ vang lên bên tai hắn ta, xuyên thấu qua màng tai tiến vào thần hồn của hắn.
"Nói ta biết, Vô Gian Chi Vực ở đâu? Đường đến đó thế nào?"
Hạ Lương sử dụng thuật nhiếp hồn với tên đệ tử này, bởi vì thần hồn của hắn ta rất yếu nên cô dễ dàng thực hiện.
Cô nhìn vào mắt hắn ta, ánh mắt tên đệ tử này đã trống rỗng, hiển nhiên là đã thành công. Hắn ta nghe cô hỏi xong liền không hề chần chừ nói ra đáp án.
Sau đó, Hạ Lương lại hỏi thêm vài câu, từ đó biết được một tin tức vô cùng có lợi với cô. Đó chính là lúc này Hạ Vũ đã rời khỏi tông môn, nhưng cụ thể đi đâu, làm gì, khi nào về thì tên đệ tử cấp thấp này không tài nào biết được.
"Lương Lương, cô đang tính làm gì thế?" 9957 nghi hoặc hỏi.
"Đi tìm Quân Vô Thanh, nghĩ cách cứu hắn ra." Hạ Lương bình tĩnh nói.
Hạ Lương nghĩ, cho dù là đối phó Hạ Vũ hay ngăn cản đại chiến tiên ma, thì mấu chốt đều nằm trên người Quân Vô Thanh cả.
-1.3.2019-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook